Dị Giới Dược Sư

Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng biết đươc sự bận rộn và mệt mỏi của một vị thống soái. Hiện nay các thủ hạ đều tín nhiệm kẻ thủ lĩnh như hắn, việc gì cũng tới hỏi han ý kiến qua. Cả một đống việc lớn việc nhỏ, việc quan trọng hay việc vụn vặt, Mộ Dung Thiên hiện tại có cảm giác như đang chơi một ván cờ khổng lồ. Vô luận là quân cờ nào cũng phải chú ý, còn có mối liên hệ và tác dụng hỗ trợ giữa chúng, không ngờ được lo cái nọ lại mất cái kia, thật là nhức đầu. Cũng may là những thành viên của Cuồng Bạo dong binh đoàn và các doanh trưởng trong đoàn đều là những nhân vật đắc lực, ít ra những việc mà hắn tùy tiện giao phó thì bọn họ đều có thể hoàn thành tốt đẹp cả.

Sau một ngày trôi qua, thân thể của Mộ Dung Thiên tuy không mệt mỏi lắm, nhưng vì phải tiêu hao quá nhiều chất xám nên toàn thân gần như tê liệt. Hắn tin rằng mình phải thư giãn chút đỉnh, nếu giờ hỏi hắn 1 + 1 bằng mấy thì hắn cũng lười chẳng buồn tính nữa.

Thấy công việc phòng ngự đã được chuẩn bị chu đáo, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn nằm dài trên bảo tọa của đoàn trưởng với một tư thế rất thiếu phong độ, rồi gọi:

- Bích Dạ tham mưu trưởng, mau tới đây, ta có chút việc.

Bích Dạ thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc, nên ngạc nhiên hỏi:

- La Địch đoàn trưởng, có chuyện gì quan trọng không? Ta sẽ lập tức sai hạ nhân đi làm.

Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng rồi nói:

- Bích Dạ tham mưu trưởng, không cần tới hạ nhân, ngươi tới làm là tốt rồi.

- Hả?

Mộ Dung Thiên vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta nói thống soái các người rất mệt mỏi, sự tình này quan trọng lắm phải không? Bích Dạ tham mưu trưởng hãy tới mát xa giúp ta đi!

Lộ Thiến là thiếp thân hộ vệ vẫn ở bên người hắn, còn đang giúp hắn xoa bóp bắp đùi, chỉ là Mộ Dung Thiên cảm thấy còn chưa đủ thối nát. Với cái thân phận đoàn trưởng này, nếu không biết tận dụng uy thế của nó thì thật uổng phí, dẫu sao cũng không thể làm cực thân mà chẳng được hưởng thụ chút nào!

Bích Dạ lườm hắn một cái rồi nói:

- La Địch đoàn trưởng, việc này hình như là không phải là trách nhiệm của ta đó nhé. Ngươi đừng có lạm dụng tư quyền.

Mộ Dung Thiên vẫn tỉnh queo, vô liêm sỉ nói:

- Cái này là lạm dụng tư quyền à, rõ ràng là chuyện công trọng đại đấy chứ. Nếu thống soái mệt mỏi ngã bệnh, rồi lại có một kẻ không có đầu óc lên thay, vậy nàng nói xem, trận này chúng ta làm sao đánh đây?

Lộ Thiến nghe hắn nói thú vị thì cười "phì" một tiếng.

- Chỉ giỏi ngụy biện.

Bích Dạ phản bác một câu, sau đó cũng miễn cưỡng đi tới sau lưng hắn, nàng đặt bàn tay mềm mại lên bờ vai hắn, rồi bắt đầu dùng lực vừa đủ để xoa bóp.

Được hai mỹ nữ lớn nhỏ, một trước một sau hầu hạ, Mộ Dung Thiên cảm thấy thật sung sướng như thần tiên, hắn lim dim nhắm hai mắt lại rồi cất lên mấy tiếng rên rỉ “oh yeah, oh yeah" đầy dâm đãng, đã thế, một tay của hắn còn đưa ra sau vuốt ve đôi chân nõn nà, khiến Bích Dạ chỉ muốn đánh bẹp mặt tên tiểu tử thối đã được voi lại còn đòi tiên này nữa.

Từ đêm đầu hành quân, Mộ Dung Thiên đã gọi Bích Dạ đến để cùng ngủ chung với mình. Hắn vốn có ý định muốn khơi gợi đốt cháy quan hệ của hai người, mấy ngày nay tuy không có “quan hệ” nhưng ban đêm nằm chung một trướng mà không ăn chút đậu hủ hay chiếm một chút tiện nghi thì Mộ Dung Thiên chẳng phải là sắc lang nữa. Đối với những trò như hôn hít hay mò mẫm sờ soạn giữa hai người họ thì Lộ Thiến sớm đã nhìn quen mắt, nên cũng chẳng trách và cũng chẳng thấy ngạc nhiên nữa.

Lúc này đột nhiên từ ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, sau đó liền có người gõ cửa, Bích Dạ và Lộ Thiến vội buông tay, rồi trở về vị trí của mình. Mộ Dung Thiên trong lòng cảm thấy bực mình. “Con bà nó, khó khăn lắm mới thư giãn được một chút, tên tiểu tử nào mà lại dám cả gan quấy rầy bổn soái nghỉ ngơi, quả là tội ác tày trời, nhất định phải xử trí theo quân pháp, đánh một trăm roi mới hả giận”. Hắn giận dữ hô:

- Vào đi!

Bích Dạ và Lộ Thiến nhìn thấy hắn sa sầm nét mặt thì cũng lo thay cho kẻ nào sắp vào đây. Chọc vào tên đoàn trưởng ma đầu dâm đãng này thì thật là hỏng bét.

Tiếp theo đó, một bóng trắng liền xuất hiện, thì ra là nàng nữ mục sư thẹn thùng nhút nhát, Tạp Lâm. Nàng ta cúi đầu e lệ bước vào, khuôn mặt đỏ bừng, lí nhí thốt:

- La Địch đoàn trưởng, ta……ta không quấy rầy người chứ?

Đối với mỹ nữ, nhất là tiểu mỹ nữ có ý tứ như vậy, Mộ Dung Thiên dù muốn nóng thì cũng không nóng được, nét âm trầm liền nhanh chóng biến mất và khuôn mặt của hắn hoàn toàn trở nên tươi sáng, cất giọng ôn hòa nói:

- Đâu có, Tạp Lâm doanh trưởng đã nói quá lời, trái lại nàng phải vất vả rồi!

Bích Dạ thấy thái độ của hắn thay đổi đến một trăm tám mươi độ thì thiếu chút nữa là tức đến nổi thổ huyết. Nàng thừa biết hắn thay đổi thái độ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần nữ nhân hơi có chút tư sắc thì bộ dạng của hắn sẽ là như vậy. Bích Dạ cũng hơi lo lắng cho Tạp Lâm, tuy nàng ta là thành viên nhỏ nhất của dong binh đoàn, vẫn thường hay đỏ mặt với người khác, nhưng khi ở trước mặt tên sắc lang này thì dường như có đỏ nhiều hơn một chút. Cảm giác này thật không ổn, Bích Dạ thầm nghĩ phải tìm cơ hội để nhắc nhở nàng ta mới được, cái tên tiểu tử trông có vẻ rất uy phong này tuyệt không phải là người tốt, ngàn vạn lần đừng mắc lừa của hắn.

Tạp Lâm cầm một bản ghi chép, đưa tới trước và nói:

- Đây….đây là kế hoạch rút lui của cư dân trong thành, dùng số lượng cự tích có thể điều động với tốc độ nhanh nhất để di chuyển bọn họ đến tòa thành gần nhất thì cũng phải mất tối thiểu là bốn ngày.

Bởi vì sức chiến đấu của bá tánh bình dân quá thấp, nếu không có cự tích hộ tống thì lúc rút lui vẫn có thể gặp nguy hiểm. Tuy rằng dọc đường đi không có nhiều ma thú, nhưng chỉ cần có vài con cấp thấp như Dã Đạt La mà trước kia Mộ Dung Thiên đã từng gặp thì cũng đủ để thanh toán một nhóm người lớn, do đó mà muốn đi bộ tới thành thị gần nhất có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Bốn ngày? Tối mai là quân địch sẽ kéo tới ngoại ô rồi, hẳn là sáng ngày hôm sau sẽ bắt đầu công thành, như vậy là còn tới những ba ngày. Nếu kế hoạch đốt lương thành công, liệu có thể ngăn cản địch nhân tấn công điên cuồng trong ba ngày đó hay không? Mộ Dung Thiên cũng không dám nói chắc trăm phần trăm.

- Ừ.

Mộ Dung Thiên lơ đễnh nhắm hai mắt, đặt bản kế hoạch xuống bàn, rồi hỏi:

- Trình tự rút lui như thế nào?

Đây là quy định thống nhất của các công hội, dù là quân đoàn trưởng hộ thành như Mộ Dung Thiên thì cũng không được thay đổi lung tung.

Sau khi nói với Mộ Dung Thiên đôi ba câu, cuối cùng Tạp Lâm kết luận:

- Chủ yếu là căn cứ vào đẳng cấp chức nghiệp, và thời gian định cư trong thành.

Đế quốc làm như vậy là để tận lực lưu lại những người có thể cống hiến tốt cho quốc gia. Những người ở tầng thấp nhất phải chịu nguy hiểm. Nếu Uy Nhĩ thành bị phá, cự tích không kịp đưa họ rời đi, vậy thì dù là có lại thành hay tự mình bỏ đi cũng chỉ có con đường chết, điều khác biệt duy nhất là chết trong tay đồng loại hay ma thú mà thôi.

- Ừm!

Mộ Dung Thiên nhẹ gật đầu, rồi đột nhiên nhớ ra, như vậy không phải ba người Tư Ân, Lệ Toa và Lạc Na sẽ phải là nhóm cuối cùng sao? Người chế rượu và thương nhân có địa vị không cao, cơ hồ thuộc nhóm chức nghiệp có địa vị thấp nhất, hơn nữa họ mới từ Cách Lâm trấn mà dời tới Uy Nhĩ thành này. Căn cứ vào quy định của công hội, nhất định là họ phải ở lại cuối cùng chứ không còn nghi ngờ gì nữa, nói không chừng còn có thể bị người ta bỏ rơi nữa.

Từ lúc hắn đến Uy Nhĩ thành cho tới nay, công việc bận rộn đến tối tăm mặt mũi, nên vẫn chưa có thời gian quan tâm tới họ, vừa nghĩ tới đây thì Mộ Dung Thiên liền cảm thấy lòng như lửa đốt:

- Tạp Lâm doanh trưởng, ngươi còn chuyện gì cần bẩm báo nữa không?

Tạp Lâm sững người nói:

- Không có.

Mộ Dung Thiên phất phất tay nói:

- Vậy ngươi đi chuẩn bị một chút đi.

Hắn vốn còn định đùa giỡn với cô bé hay thẹn thùng này một chút để rèn luyện đảm lượng cho nàng, nhưng giờ phút này Mộ Dung Thiên không còn tâm tình đó nữa.

Thấy Tạp Lâm đi rồi, Bích Dạ và Lộ Thiến chủ động bước tới định tiếp tục phục vụ tên sắc lang, không ngờ hắn lại đứng dậy nói:

- Ta phải vào thành một chuyến, nếu có chuyện gì thì Bích Dạ hãy tạm thời thay ta. Tiểu Lộ, muội cũng ở lại đây giúp đỡ một tay nhé.

oooOooo

Uy Nhĩ thành là một thành thị cấp hai, giao thông so với Phật Lạc Lý Tư thì không được thuận tiện lắm. Truyền tống trận ít tới mức thảm thương, nhưng do diện tích của thành không rộng lớn như tòa thành siêu cấp đó, nên nếu muốn đến nơi nào trong thành, chỉ cần ngồi ma thú đi nhanh một chút thì cũng không mất nhiều thời gian lắm.

Mộ Dung Thiên ngồi trên tọa kỵ được chuẩn bị đặc biệt cho đoàn trưởng, đó là một loại ma thú ôn thuần, có tên gọi là Do Nghê, chạy thẳng tới quán rượu Tư Ân. Hắn mặc bộ y phục của ẩn sĩ để tránh khỏi phải bị mọi người trong thành kéo lại hỏi han tình hình chiến sự.

Dân chúng trong thành đã di cư được hơn một nửa, khung cảnh lạnh lẽo vắng lặng, không còn vẻ náo nhiệt phồn hoa trước kia. Cũng may, nhờ Mộ Dung Thiên truyền tin tức giả nên mọi người cũng không quá kinh hoàng, người buôn bán vẫn cứ buôn bán, nhưng dù sao thì họ cũng chỉ chờ đợi thời cơ để rút lui mà thôi. Đối với giải thích ngoài mặt thì đây chỉ là để tránh tình huống dị thường phát sinh, nhưng thực ra nếu mọi người rút đi hết thì Uy Nhĩ thành cũng không còn an toàn nữa. Tất cả lương thực đều được nộp lên, nghe thông báo là trong thời kỳ phi thường này phải thống nhất sự điều phối, nhưng không ai ngờ được là số lương thực này rất có thể sẽ bị quân đội của mình thiêu hủy hết.

Càng lúc càng tới gần quán của Tư Ân, Mộ Dung Thiên không biết là mình có cảm giác gì. Mấy tháng trước, khi cùng Lộ Thiến rời khỏi Uy Nhĩ thành thì mình vẫn còn là một tiểu tử không địa vị, nhưng hôm nay đã là kẻ đứng đầu một đội quân, là vị cứu tinh trên trời phái xuống, gánh vác hy vọng của bách tính trong thành. Biến hóa to lớn như vậy, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Quán rượu Tư Ân cũng có thể coi là một nửa gia đình của mình, hôm nay có thể coi là áo gấm vinh quy hay không?

Giữa tiếng hí nhẹ của Do Nghê, bảng hiệu “Tinh Nguyệt Hưu Nhàn” đã hiện ra trước mắt Mộ Dung Thiên, ánh sáng xanh nhàn nhạt ấy, khiến người ta nhìn vào thì cảm thấy thư thái.

Quán xá không có gì thay đổi, vẫn trang hoàng như trước kia, thịt nướng vẫn thơm phức như vậy, Bích Da Linh vẫn thanh sảng như thế khiến người ta thèm chảy nước miếng. Khách nhân so với ngày thường còn đông hơn, bởi họ đều tới quán rượu bàn luận, chủ đề đương nhiên không ngoài tình huống chiến sự.

Tư Ân vẫn ở sau cửa hàng nướng thịt, Lệ Toa và Lạc Na đang ở trước quầy bận rộn tiếp khách. Các nàng vẫn nhiệt tình hào phóng, xinh đẹp động lòng người như thế. Nhìn thấy hai nữ nhân từng vô tư giúp đỡ mình trong lúc rủi ro, lại ở chung rất vui vẻ với mình một thời gian, trong lòng Mộ Dung Thiên liền dâng lên một cảm giác thân thiết vô cùng, hắn ngồi vào bàn cạnh quầy:

- Hây,các tiểu thư xinh đẹp, cho một ly Bích Da Linh, phải là một ly lớn đấy.

- Được, xin chờ một chút.

Lệ Toa và Lạc Na cũng không quay đầu lại, trả lời một câu theo quán tính, sau đó bắt đầu rót rượu. Nhưng mới được một lúc các nàng liền bừng tỉnh, sao giọng nói ấy lại quen thuộc, và lại có khẩu khí độc nhất vô nhị “Hây” vậy nhỉ?

Hai nàng cơ hồ cùng xoay người lại, thất thanh kêu lên:

- Ngươi!?

Mộ Dung Thiên cười hì hì, kéo chiếc mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt thật, rồi nói:

- Lệ Toa, Lạc Na, đã lâu không gặp!

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui