Dị Giới Dược Sư

Bầu không khí trong phòng đấu giá rất ồn ào hỗn loạn và rất náo nhiệt, đây chính là một thịnh hội cực kỳ hấp dẫn. Tát La là vương quốc rất thịnh vượng về phương diện mậu dịch, nên mỗi lần có đấu giá hội thì tính kích thích của nó lại càng đạt lên tới đỉnh cao mà không quốc gia nào có được. Tại đây, nếu gặp cơ hội tốt, người ta có thể dùng tiền để thu mua các món bảo vật mà bình thường dù có bỏ ngàn vàng ra cũng chưa chắc đã mua được, hoặc giả có thể mở mang kiến thức và hiểu biết thêm nhiều thứ kỳ lạ cổ quái. Đấu giá hội có thể xem là một hình ảnh thu nhỏ có trưng bày đầy đủ đặc sản của tất cả các quốc gia. Bất luận là vật gì hay xuất xứ ở đâu, mọi người đều cảm thấy hứng thú với nó, nhất là những kẻ có tiền.

Vé vào cửa của một hội đấu giá lớn thì cũng phải trả đến mười kim tệ một vé, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó là vé vào cửa nhất định sẽ là cung không đủ cầu, người có thể tiến vào hội trường của các buổi đấu giá nếu không phải có vật phẩm để đấu giá thì cũng là các nhà đại phú hào; những người này đều có thể dùng tiền để đè chết người, cho nên đâu có ai lại để tâm đến mười kim tệ làm gì. Phí vào cửa chỉ có thể xem như là “chút lòng thành” mà thôi. Điều mà họ lo lắng chính là không mua được vé.

Bởi vì thuyền hàng cập bến ở đây rất đông, những buổi đấu giá tại Ủy Thụy Lạp lại càng đặc biệt náo nhiệt. Đấu giá trường đã được sửa chữa và mở mang thêm không biết đến bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng vẫn là chật kín người.

Tát La tuy là đất nước trung lập, nhưng không có quốc gia nào dám ngang nhiên phái người đến nơi này để gây rối hay truy bắt tội phạm. Ngoài Bích Dạ và Khẳng Đặc là những người đã cung cấp bản đồ ra, có lẽ không còn ai biết được Mộ Dung Thiên đang ở trên đảo quốc của Đạt Lạp nội hải. Tuy nhiên, vì đề phòng vạn nhất có người nhận diện được bọn hắn, Mộ Dung Thiên vẫn có ý định mai danh ẩn tính và thay đổi dung mạo. Từ ngày đầu tiên bọn họ đến nhà Hải Luân Na, cả bọn đã sửa sang lại dung mạo của mình. Kể từ lúc đến Thần Phong đại lục này, tóc của Mộ Dung Thiên đã dài ra rất nhiều, do đó mà hắn liền quyết định học theo kiểu phục trang của các võ giả xuất hiện trên đài truyền hình. Tóc thì cột theo hình đuôi ngựa, trên trán thì phủ một lớp tóc để che đi vầng trán và thái dương, hơn nữa lại còn che đi một bên mắt, ngoài ra còn bôi lên người một thứ chất lỏng màu đen mua được từ những chuyên gia về màu sắc. Thứ chất lỏng này rất khó dùng nước để tẩy rửa được. Nước da của hắn vốn đã vàng nhạt thì nay lại càng trở nên ngăm đen hơn rất nhiều. Nếu không cố tâm lưu ý thì dù là người quen cũng chưa chắc sẽ nhận ra được.

Sau khi cải trang, không ngờ tên sắc lang lại trở nên uy phong lẫm liệt hơn, vả lại còn có thêm vài phần lãnh khốc và cứng cỏi. Tướng mạo của hắn lúc này hoàn toàn khác biệt so với tướng mạo hung dữ dọa người lúc trước. Tam nữ cũng đều tự thay đổi tướng mạo, Lệ Toa đem cái đuôi giấu vào quần trong, mặc dù hơi có chút không quen, nhưng dần dần cũng thích ứng được. Còn Lạc Na thì tốt hơn một chút, nàng có thể đem đôi tai thỏ thu nhỏ lại, sau đó cải trang thêm chút ít, rốt cuộc hình dáng của nàng so với Miêu yêu cũng không khác nhau mấy, vàng thau lẫn lộn và rất khó nhận ra.

Sau khi Mộ Dung Thiên giải thích sơ lược việc bọn họ phải cải dung, Hải Luân Na liền tin tưởng ngay mà không chút nghi ngờ gì. Do đó, bọn bốn người họ, gồm Lĩnh vực ma võ sĩ Mộ Dung Thiên, Nghĩ linh sứ Lộ Thiến, Thỏ yêu Lạc Na, Xà yêu Lệ Toa tạm thời đã "biến mất" khỏi thế gian, ngược lại thì có một đám người lạ mặt xuất hiện: thương nhân nhân tộc Đan Ni Tư, Tinh Linh muội muội Ba Ba Lạp là em cùng cha khác mẹ của Đan Ni Tư, thị nữ của Đan Ni Tư là Đại Bỉ và Mạt Lỵ.

oooOooo

Bầu không khí tại hiện trường cũng dần lắng xuống. Đám nữ nhân mang theo tâm trạng hưng phấn yên lặng chờ buổi đấu giá bắt đầu. Bọn họ hiện đang ngồi ở một góc khuất tầm mắt đám đông, mặc dù thân là hội trưởng, nhưng Lợi An Đức Nhĩ vì cảm kích nên vẫn phá lệ cấp cho Mộ Dung Thiên năm vé vào cửa, tuy nhiên, y cũng chỉ có thể cho bọn họ những vị trí xấu nhất mà thôi. Nếu chỉ có một mình Mộ Dung Thiên, Lợi An Đức Nhĩ rất có thể sẽ kiếm được cho hắn một tấm vé dành cho khách quý, nhưng nếu là năm người thì chỉ có thể để họ phải chịu ủy khuất một chút mà thôi.

Hải Luân Na đặc biệt khẩn trương và khích động, từ trước tới nay, nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân mình cũng có thể ngồi ở trong hội trường đấu giá, nơi mà nghe nói chỉ có người giàu mới có tư cách tham gia. Nàng cũng có cải trang qua tí chút, nhưng chẳng qua chỉ là thay đổi phục sức mà thôi. Giờ đây nàng đang mặc một bộ váy dài màu lam chấm đất và quần dài bách điệp, toàn bộ đều phủ kín chiếc đuôi cá của nàng. Nếu không làm vậy, lỡ như để người ta biết được tự nhiên có một ngư nhân tộc thuộc tầng lớp thấp kém nhất xuất hiện tại đây, chỉ e sẽ làm cho mọi người kinh ngạc mất.

Kỳ thật, nàng mặc váy dài trông rất khả ái, vóc dáng của mỹ nhân ngư vốn đã thon gầy, mặc váy dài vào thì khí chất lại càng đẹp hơn. Mộ Dung Thiên dám bảo đảm, nếu là ở Địa cầu, mỹ nhân ngư nhất định sẽ là những vũ đạo gia được hoan nghênh nhất. Vòng eo của các nàng lay động tự nhiên, thật giống như đang khiêu vũ vậy, váy dài cũng tùy theo đó mà tung bay, hình dáng muôn vẻ. Trên Địa cầu, mỹ nhân ngư cũng có thể xem là biểu tượng của cái “đẹp”, và giống sinh vật này chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích của nhi đồng. Thế nhưng khi ở tại Thần Phong đại lục thì họ lại trở thành một tầng lớp thấp kém đến như vậy, quả thật làm người ta khó mà tin được. Chẳng lẽ người trong thế giới này đều bị mù hết, không thấy được sự tồn tại của cái “đẹp”? Hoặc có lẽ, trong mắt người ở đại lục này, định nghĩa của cái “đẹp”chỉ là “lực lượng” mà thôi.

Cái đuôi cá bên trong váy dài của Hải Luân Na có khoác lên một lớp tất trắng, đó là thứ dùng để đề phòng bị ma sát với mặt đất cứng rắn, tránh làm tổn hại đuôi cá của mình. Nó có tên gọi là Ngưng Bích hô vĩ (tất đuôi Ngưng Bích), là một loại đặc sản của Đạt Lạp nội hải, là loại tơ được lấy từ Ngưng Bích tằm, bện lại mà thành trang phục cao cấp. Ngoại trừ vẻ ngoài cao quý trang nhã ra, loại tơ Ngưng Bích này còn nhiều điểm hay khác nữa, đầu tiên là nó rất bền bỉ, tính bảo hộ cao, sau khi mặc nó vào, cho dù là đi chân trần mà đứng trên đá nhọn thì cũng không cảm thấy đau đớn, và cũng sẽ không dễ dàng bị rách. Điểm hay thứ hai của tơ Ngưng Bích là thoáng khí nhưng không thấm nước, thứ ba là mười phần co giãn mềm mại như bông, tránh việc bó sát gây đau nhức da thịt, thứ tư là khó bị làm bẩn, không dính nước, không dính cát bụi bùn lầy, bởi vậy nên loại tơ Ngưng Bích này được đám phu nhân tiểu thư quý tộc thích chưng diện mà lại bảo vệ tốt cho da rất ưa chuộng.

Bởi vì giống Ngưng Bích tằm chỉ ký sinh trên thân của Khuyển Nha Sa (cá mập răng chó), điều đó có nghĩa là nếu muốn có được nó thì trước hết phải bắt được Khuyển Nha Sa; hơn nữa, mỗi một con Ngưng Bích tằm suốt đời nhả tơ cũng không nhiều lắm, bởi vậy vớ và bao tay được làm từ loại tơ này có giá cực cao, giống như bộ trên người Hải Luân Na cũng phải là hơn năm trăm kim tệ rồi. Trước kia nàng chỉ có thể mơ tưởng tới nó một chút mà thôi, không ngờ lại gặp được quý nhân. Có một hôm, Mộ Dung Thiên đưa đám nữ nhân đi dạo phố và đồng thời cũng để mua y phục, hắn chợt phát hiện ánh mắt đầy khao khát của Hải Luân Na khi ngắm nhìn bộ Ngưng Bích hô vĩ, thế rồi ngày hôm sau hắn lập tức mang đến một bộ hô vĩ (tất đuôi) làm từ vải Ngưng Bích để tặng cho Hải luân Na. Hải Luân Na vừa vui mừng vừa sợ hãi, phải từ chối cả nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn phải nhận, bởi vì loại tất này là đặc biệt may riêng cho mỹ nhân ngư, dù có muốn đem trả thì cũng không được, nhưng chẳng lẽ lại có người muốn mua thứ đắt đỏ quý giá này cho đám ngư nhân thấp hèn hay sao?

Sau khi có được Ngưng Bích hô vĩ, quả nhiên Hải Luân Na không còn cảm thấy đau đớn ở phần đuôi nữa. Nỗi sợ mỗi khi đi đường của trước kia thì bây giờ lại trở thành một loại hưởng thụ, Hải Luân Na hạnh phúc đến choáng váng. Nhìn Đan Ni Tư tiên sinh siêu cấp hào phóng giống như chẳng xem tiền ra gì ở bên cạnh, nàng cảm kích đến nỗi không thốt nên lời. Đương nhiên là Mộ Dung Thiên cũng không để ý đến điều này, bởi vì đối với mỹ nữ, hắn sẽ không keo kiệt, hơn nữa, sắp tới hắn sẽ nhanh chóng kiếm được một khoản tiền lớn, và sau này cũng sẽ còn nhiều hơn nữa.

Đấu giá hội sắp sửa bắt đầu, tiếng động ồn ào của đám đông liền được lắng xuống. Người chủ trì buổi đấu giá là một nam tử thuộc Mỵ Âm tộc, người của chủng tộc này thích hợp nhất là làm người phát ngôn, thanh âm đầy ma lực của họ sẽ càng khiến cho vật phẩm đấu giá trở nên hấp dẫn hơn, khiến người tham gia đấu giá sẽ càng nâng giá lên cao hơn, còn hai nàng Tinh Linh mỹ nữ đi theo gã thì sẽ giải thích hoặc biểu diễn tác dụng của vật phẩm cho toàn trường xem.

- Cực hạn bì tiên (roi), xuất xứ từ khu vực Hải Tây Lưu Hoang Tử Thủy, do da cá voi tạo thành, cứng rắn vô cùng, cho dù là kiếm được làm từ các loại hàn thiết sắc bén thì cũng không thể chặt đứt được, tổn thất hầu như không đáng kể. Đây là món vũ khí tuyệt hảo đối với các võ giả chuyên dùng roi…

Người chủ trì sau một đoạn giới thiệu dài dòng liền nói:

- Được rồi, bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một ngàn kim tệ!

Đấu giá hội được phân thành hai loại là đấu giá công khai và đấu giá ngầm, hai bên mua bán đều có thể dùng phím bấm để báo giá, như vậy thì chủ nhân ban đầu của bảo vật và người thắng cuộc đấu giá là ai thì người khác không thể biết được. "Hoài bích kỳ tội", đạo lý này ai ai cũng biết, người ở Thần Phong đại lục cũng không ngoại lệ. Ngoài ra, đấu giá ngầm còn có thể tránh xảy ra xung đột, nếu không chỉ sợ đến khi hai bên đều coi trọng một thứ gì đó, nhưng một bên tuy có tiền nhưng dưới sức ép và thế lực to lớn của đối phương, vì sợ bị trả thù mà không dám ra giá.

Tuyệt đại đa số người tham gia đều áp dụng phương thức đấu giá ngầm, vì vậy người chủ trì liền lớn tiếng báo ra từng giá mới nhất:

- Một ngàn năm trăm kim tệ!

- Một ngàn tám trăm kim tệ!

- Hai ngàn kim tệ!

- ….

Kiện vật phẩm này có vẻ không được nhiều người hứng thú lắm, qua một vài lần ra giá, cuối cùng cũng đã được bán đi với giá hai ngàn bảy trăm kim tệ. Giá cao như vậy, Lệ Toa và Lạc Na cũng thầm le lưỡi, Hải Luân Na thì càng kinh sợ hơn. Chỉ có điều đối với đại phú hào mà nói, đây chỉ là chút ít mà thôi.

- Thiểm Quang khôi mão, mũ giáp có chứa năm phần trăm hỗn hợp của đá Thiểm Quang, có thể phát ra cường quang. Trong lúc chiến đấu, nó có thể tùy thời làm ảnh hưởng đến thị giác của địch nhân, khiến cho tình thế nghịch chuyển, như vậy sẽ giúp cho chủ nhân có được cơ hội “một chiêu tất sát”. Giá khởi điểm là hai ngàn năm trăm kim tệ.

Lần này quả có chút thu hút hơn lân trước, cuối cùng được mua với giá sáu ngàn kim tệ.

- Lạp Nhã Miêu Nhãn - Lễ phục dạ hội dành cho nữ nhân, do đích thân tông sư thời trang của Tát La, tức ngài A Tư La, phải mất nửa tháng mới hoàn thành, thủ công tinh xảo, tạo hình cao nhã…

- Mầm non của cây Song Vị Ba Linh Quả, là loại quả đặc thù xuất xứ từ quần đảo Nam Gia Dương, trên cùng một cây có thể kết thành hai loại quả có ngoại hình và hương vị khác nhau, mọi người chắc đều biết tỷ lệ sống sót của loại cây này thấp đến thương cảm…

- Thất Đa Mỗ tinh hạch, đem khảm nạm lên ma pháp trượng, có thể nâng cao tốc độ thi triển kỹ năng của người sử dụng lên đến ba phần trăm …..

- Bố Đa hương liệu…..

- Gia Phi Truy Tung Phong…… (áo choàng)

- ……

Vật phẩm đấu giá có nhiều không đếm xuể, vũ khí, phòng cụ (công cụ dùng để phòng vệ), y phục, vật phẩm trang sức, sủng vật, hương liệu, bảo thạch, đan dược, vv..…Tất cả mọi người đều như hoa mắt, cảm thấy chuyến đi này quả không uổng công chút nào.

Đấu giá hội dần đến giai đoạn cao trào, lúc này mọi người đều kinh ngạc phát hiện, người chủ trì đã đi xuống đài đấu giá, mà người chiếm lấy vị trí ấy giờ lại chính là đấu giá hội trưởng Lợi An Đức Nhĩ.

Lợi An Đức Nhĩ vì trước kia thường bị chê cười quá nhiều mà đã dưỡng thành bộ mặt trầm ngâm hậm hực, nhưng giờ đây thì khuôn mặt của y đang hớn hở tươi rói, lớn tiếng nói:

- Vật cạnh tranh của vòng tiếp theo, có lẽ không phải là một vật đáng giá gì, nhưng tuyệt đối sẽ có rất nhiều người, nhất là các nam sĩ sẽ cảm thấy hứng thú với nó!

Mọi người nghe vậy thì đều nhốn nháo cả lên. Lần này đích thân hội trưởng Lợi An Đức Nhĩ xuất mã, tình huống như thế này quả thật là hy hữu, có lẽ vật sắp đấu giá chắc hẳn không phải là vật tầm thường, nhưng y lại nói nó không phải là thứ gì đáng giá, như vậy nghĩa là sao? Đám đông sau một lúc tranh cãi liền nhanh chóng an tĩnh lại, bởi vì họ muốn sớm coi cho biết rốt cuộc đó là thứ gì? Tại sao lại huyền bí như vậy.

Lợi An Đức Nhĩ nhìn khắp hội trường một vòng, sau đó lấy ra một viên đan dược nhỏ bằng ngón út màu phấn hồng và nói:

- Khỏa đan dược “Kim Thương Bất Đảo” này chính là tin mừng cho các nam sĩ, khà khà, ta nghĩ chư vị hẳn là biết nó có công dụng gì rồi phải không?

Lần này thì mọi người đều không ồn ào nữa, thế nhưng trên khuôn mặt của hầu hết các nam nhân có tuổi ở đây đều giật giật vài cái. Từ lúc Lợi An Đức Nhĩ lên đài, Mộ Dung Thiên vẫn một mực chú ý quan sát, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt khó nhận ra.

Đột nhiên hắn nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng quát khẽ:

- Hừ, đám nam nhân thối tha, xấu xa muốn chết!

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui