Dị Giới Dược Sư

- Dã tâm tựa như một con dao hai lưỡi, nó có thể đả thương người và cũng có thể đả thương mình. La Địch lão đệ, ngươi thật đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?

Trong đầu Mộ Dung Thiên cứ nghĩ tới câu nói đầy quan tâm mà Phỉ Lợi Phổ đã nhắn lại trước khi bỏ đi. Hắn khẽ nhếch môi cười nhạt, giờ đây hắn không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Thần Phong đại lục ngày hôm nay có vẻ ngoài rất yên tĩnh, nhưng dựa vào sự uy hiếp của việc ma thú công thành để giữ tạm hình thế quân bình, sự vi diệu đó bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đổ, đến chừng đó thì một quốc gia trung lập như Tát La cũng sẽ không còn giữ thái độ trung lập được nữa. Lực lượng của Tát La quá nhỏ so với hai phe, chung quy thì nó cũng chỉ là một miếng thịt béo bỡ nằm ngay trước miệng của hai con chó dữ, chính bởi vì cả hai đều không dám hành động trước nên nó mới có thể may mắn tồn tại, thế nhưng tình huống này có thể kéo dài được bao lâu? Không một ai biết được đáp án, cả những nhà chính trị gia có đôi mắt độc đáo cũng không ngoại lệ. Tóm lại, chỉ cần châm vài ngòi nổ, bất cứ lúc nào Tát La cũng có thể bị lôi cuốn vào vòng chiến tranh thôi.

Nếu đã không thể giữ mình yên ổn, vậy thì chỉ còn cách tận lực phát triển thực lực của mình hết sức có thể, chỉ có nắm tay cứng cõi thì mới có thể đứng vững tại loạn thế, lúc đó mới có thể bảo vệ lợi ích của mình, bảo vệ nữ nhân của mình không để họ bị thương hại gì. Bằng không thì sự việc Mông Na Lâm sẽ xuất hiện lần thứ hai. Mạnh được yếu thua, sức mạnh là tối cao, đó là chân lý mà Mộ Dung Thiên tin tưởng. Phải nỗ lực để trở thành một trong những nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp cũng là một mục tiêu mà hắn vẫn luôn phấn đấu để đạt tới.

Thế giới này biến ảo bất định cũng giống như Á Đặc Lan Đế Tư vậy, bây giờ nắng ấm, nhưng một khắc sau thì lại trở thành cuồng phong bạo vũ, thậm chí cả băng tuyết đổ xuống cũng không có gì là lạ. Trong lúc Mộ Dung Thiên đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên từ phía chân trời xa xa lại có mây đen bao phủ, tựa như là muốn ứng nghiệm vào suy nghĩ của hắn vậy.

Trong cơn gió lộng, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất mà không theo một phương hướng nào. Mặt nước giờ đây đã đóng thành một lớp băng, sáng láng như gương. Gió lạnh thấu xương, đối với những cường giả có trình độ tu vi ở một mức độ nhất định, nhất là các cường giả tu luyện Hỏa hệ đấu khí, thì khí trời vốn không thể khiến cho họ cảm thấy lạnh lẽo được. Nhưng lúc này Mộ Dung Thiên lại cảm thấy lạnh kinh người, bởi vì nơi này đã là khu vực ngoại vi, cách Phục Hoạt khu của dãy liên hợp tử vong đảo không xa. Âm khí phát ra từ cấm khu của thần - một di tích từ sau cuộc đại chiến giữa thần và ma trong truyền thuyết - đủ khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

Đây là giai đoạn cuối cùng của hải liệp - cực hạn sinh tồn. Mỗi một người đều có thể mang theo đầy đủ lương thực, đan dược, và bất cứ vật gì có thể giúp đỡ bản thân, kể cả sủng vật; rồi mọi người phải đi săn ở bên ngoài khu vực nguy hiểm gần Tử vong lục mang tinh trong bảy ngày. Đương nhiên bất cứ lúc nào họ cũng có thể phóng đạn tín hiệu để cầu viện, tuy nhiên, nếu làm vậy thì cuộc đi săn này của họ cũng sẽ kết thúc tại lúc đó luôn. Trong quá khứ, những tai nạn chết người thường xảy ra vào giai đoạn cực hạn sinh tồn này, nhưng Tát La cũng không vì vậy mà thôi tổ chức loại hoạt động tàn khốc như thế. Đây chính là phương pháp tốt nhất để khảo nghiệm xem ai mới là dũng sĩ thật sự, vì chỉ có khi nào bị uy hiếp bởi tử vong thì họ mới thể hiện được lòng dũng cảm của mình. Người có thể qua được cuộc khảo nghiệm của cực hạn sinh tồn, thông thường khi trở về đều được đảm nhận một chức vị nào đó.

Bên trong chiếc hộ tâm kính của bộ Chúc Phúc chiến giáp của Mộ Dung Thiên có hai viên tròn tròn như nút áo vậy, một đỏ một vàng, một cái là Hấp yêu khí cụ, và cái kia là Cao cường độ áp súc quang tượng khí cụ (gọi tắt là Quang tượng khí cụ), cả hai đều có tác dụng khác nhau. Hấp yêu khí cụ có thể kiểm tra mức độ và tính chất của số lượng yêu khí mà người đeo nó hấp thu được, còn Quang tượng khí cụ thì có thể ghi lại tình huống thật trong lúc chiến đấu. Những dũng sĩ trải qua cực hạn sinh tồn được chấm điểm cao thấp thế nào, và sau này được giao chức vị ra sao đều được dựa trên số tài liệu được ghi lại trên hai khí cụ này mà quyết định. Mỗi một dũng sĩ đều mang theo năm cái Hấp yêu khí cụ và Quang tượng khí cụ, chỉ đến khi nào phải chiến đấu thì mới khởi động chúng, do vậy mà năm cái cũng đủ xài cho bảy ngày rồi.

Cách chấm điểm trong giai đoạn Cực hạn sinh tồn chủ yếu lấy khu vực làm chuẩn, tỷ như ma thú ở Tử Hải khu tương đối đông, những người tuyển chọn khu này nhất định phải hành động theo nhóm, hơn nữa nhân số phải từ mười trở lên. Còn ma thú trong chiêu hồn khu đa phần là giỏi huyễn thuật, thích hợp cho tế tự và Chúc Phúc kỵ sỹ phát huy năng lực đặc thù của họ.

Mộ Dung Thiên lựa chọn Phục Hoạt khu vì ma thú tại đây tuy không nhiều nhưng lại cực kỳ hung hãn, hắn muốn mượn dịp này để kiểm tra năng lực cá nhân. Ở địa phương này, số lượng ma thú quá ít đi, vốn không đủ cho cả tổ đội, nên tốt nhất là đi nơi khác để tìm vận may, do đó mà hầu như các dũng sĩ đều đơn độc hành động; tuy rằng việc này có thể làm giảm đi mức an toàn trong giai đoạn cực hạn sinh tồn, bởi vì nếu có ai đó gặp phải nguy hiểm thì sẽ không có đồng đội cứu viện, dù cho có phóng đạn tín hiệu thì các cường giả cũng phải mất một thời gian mới đến được, trong khoảng thời gian đó, nói không chừng là kẻ đi săn đã thành thức ăn trong bụng đám ma thú rồi.

Xét theo mức độ đặc biệt nguy hiểm, địa phương này chẳng có mấy ai lui tới săn bắn cả. Thế nhưng Mộ Dung Thiên không hề do dự mà lựa chọn địa điểm này, bởi vì hắn rất có tự tin đối với thực lực của mình ngày hôm nay, nếu phải săn chung với tổ đội thì những môn tuyệt kỹ lợi hại nhất của hắn không thể nào thi triển được, tỷ như Ma bạo phá, Lôi bạo, Bạo phong tuyệt sát, và lại còn có Không gian đấu khí nữa. Quả thật nếu không được thi triển những môn tuyệt kỹ đó thì thực lực của hắn giảm đi đáng kể. Còn về vấn đề an toàn thì hắn vẫn ỷ lại vào "Khoảnh khắc thiên đường" để làm hậu thuẫn vững chắc và có thể bảo mạng cho mình. Do đó mà hắn không sợ hãi chút nào, dù có đánh không lại thì có muốn trốn hoặc kéo dài thời gian để chờ cứu viện cũng không phải là việc khó gì.

oooOooo

"Rắc!" Chiếc đầu của Khải Lai Tư bị chém bay lên không, máu xanh tuôn ra xối xả khiến Mộ Dung Thiên phải vội vàng nhảy tránh. Móng tay dài tới nửa thước của nữ quỷ còn không ngừng vũ động, thân thể phải chạy thêm hơn chục bước nữa thì mới ngã vật xuống, đồng thời cũng hóa yêu khí luôn. Tuy nhiên, chiếc đầu của nó vẫn còn sót lại mà không hóa khí, từ trên không trung rơi phịch xuống đất, sau khi quay tròn mấy vòng thì lại lăn tới dưới chân Mộ Dung Thiên, hai mắt mở trừng thật to, còn miệng thì nhếch lên, tựa hồ như là đang cười hắn vậy.

Mộ Dung Thiên bị chiếc đầu lâu nhìn mình đến nổi sởn cả gai óc, một cước lăng không đá nó bay đi, rồi chửi:

- Con bà mi, bộ chưa thấy qua nam nhân anh tuấn hay sao?

Chiếc đầu của Khải Lai Tư lăn một hơi rồi rơi tòm luôn vào khe nứt của hầm mộ đã bị khai quật. Mộ Dung Thiên thấy thế thì trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, hắn tháo chiếc Quang tượng khí cụ ở trên hộ tâm kính xuống, rồi cũng quăng nó luôn vô hầm mộ luôn:

- Cảm kích ta đi, cho ngươi một đặc ân đấy!

Mộ Dung Thiên vốn không cần tới vật này, vì hắn không muốn người ta biết mình có tuyệt kỹ kinh nhân, tuy rằng không có nó để ghi tải lại tình huống chiến đấu thì điểm của hắn sẽ bị thấp đi, nhưng Mộ Dung Thiên cũng chẳng cần điều đó, hắn chỉ cần Hấp Yêu khí cụ ghi lại số lượng yêu khí mà hắn hấp thu được cũng đủ rồi.

Khu vực này đã rất gần với cấm khu của thần, nên đã sản sinh ra rất nhiều quỷ vật có lực lượng biến dị, và cũng không thể gọi chúng là "thú" quá đơn giản như vậy nữa. Tỷ như Khải Lai Tư vậy, trên thực tế thì nó có hình dạng bên ngoài rất giống con người, nhưng đôi mắt lại như lân hỏa, da thịt như than củi, sắc mặt trắng bạch kinh nhân, trong lúc chiến đấu thì phát ra những tiếng kêu rất chói tai, còn miệng thì há thật rộng để nhe nanh hút máu người.

Lúc mới bắt đầu thì Mộ Dung Thiên có phần không đành lòng hạ thủ được, nhưng bọn chúng cứ quấn lấy hắn không tha, hơn nữa lại rất giống với nữ quỷ trong truyền thuyết của Địa cầu. Lần đầu tiên hắn gặp được nữ quỷ là vào một buổi tối, lúc đó đã gần nửa đêm, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng lạo xạo ở bên ngoài lều trại, khi hắn nhìn ra thì còn tưởng là những dũng sĩ khác cùng săn bắt ở Phục Hoạt khu này, đến chừng hắn vừa mở cửa lều ra thì thiếu chút nữa đã đứng tim luôn, bao nhiêu lông gáy đều dựng đứng lên hết. Do đó mà hắn phải dứt khoát chặt hết đầu bọn chúng để chúng đều chết hẳn, cả máu của chúng khi phun ra cũng toàn là máu xanh, có chất dính giống như keo vậy, thật là buồn nôn.

Hôm nay đã là ngày thứ tư của cực hạn sinh tồn, đã qua được nửa giai đoạn. Mộ Dung Thiên thu hoạch cũng khá phong phú, hắn đã giết Vụ yêu Cáp Mỗ Đặc, Đại đầu quái Tạp Thác Bố Khăn Tư, Tam đầu khuyển Khắc Nhĩ Bách Lạc, Đồng cước thực nhân thú Phổ Toa, Hấp huyết quỷ Khải Lai Tư (tức vampire), vv....phải có hơn hai trăm con vật hung tà, mỗi ngày giết hơn chục con, tuy con số hơi ít nhưng yêu lực của chúng thì lại mạnh khủng khiếp, cho dù không thể lấy một chọi trăm nhưng nếu chọi mười thì vẫn ổn. Những con quỷ thú này có hình dáng rất kỳ lạ, mà phương thức tấn công cũng không giống nhau, thật là vô cùng quỷ dị. Cũng may là Mộ Dung Thiên đã chuẩn bị chu đáo, linh lực cường hãn, các môn tuyệt kỹ đều được sử dụng thuần thục, Ma bạo phá với Không gian đấu khí tựa như đều có tác dụng khắc chế với đại bộ phận của bọn quỷ thú này, nhiều lần đã giúp hắn chuyển nguy thành an, bình yên vượt qua tất cả.

Hải liệp cho đến hôm nay đã có mấy vạn người bị loại bỏ, có nhiều người vì sợ dâm uy của Tử vong lục mang tinh (tên gọi chung của sáu hòn đảo tử vong) mà tự xin rút lui, hôm nay chỉ còn sót lại chưa tới ba ngàn người, mà người lựa chọn ở lại Phục Hoạt khu thì lại càng hiếm hoi. Trong bốn ngày qua, Mộ Dung Thiên vẫn chưa hề nhìn thấy một đồng bạn nào.

Lúc này sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn, tựa như là triệu chứng yêu ma sắp xuất hiện vậy. Mộ Dung Thiên lẩm bẩm nói:

- Lại là đồ quái quỷ gì đây?

Mấy ngày nay hắn đã nếm hết các loại khí hậu ác liệt ở đây rồi, nào là mưa lớn, gió mạnh, tuyết, sương giá, thậm chí cả mưa đá cũng có đủ, quả thật không hiểu nổi những loại khí hậu kiểu đó được sản sinh ra từ đâu nữa.

- Oaaaaaaaaaa!

Một tiếng gầm chói tai đột nhiên truyền đến. Tiếng gầm đó như là tiếng câu hồn đoạt phách, hoặc tiếng triệu hoán của tử thần vậy, kéo dài không dứt và làm chấn động cả tâm linh. Mộ Dung Thiên không chút nghĩ ngợi, vội lập tức nằm úp xuống đất, nín thở nín tiếng, đồng thời thu liễm hết toàn bộ linh lực vào trong. Liền ngay đó, một bóng đen phá tung đám mây đen dầy đặc bay ra, đó là một con Cốt long (rồng xương) thật lớn, vỗ đôi cánh cũng chỉ toàn xương bay ngang qua đầu Mộ Dung Thiên. Cứ mỗi một lần nó phát ra tiếng gầm thét thì trong đầu Mộ Dung Thiên lại hiện lên vô số ảo giác của ác quỷ nhe nanh múa vuốt, tựa như bản thân hắn đang rơi vào địa ngục âm u vậy, khiến cho hắn kinh hồn táng đởm, toàn thân toát đầy mồ hôi.

Đợi cho Cốt long bay đi thật xa không còn thấy hình bóng đâu nữa, lúc đó Mộ Dung Thiên mới ngồi dậy. Sắc mặt của hắn có phần trắng bệch, dù hắn có to gan lớn mật tới đâu thì khi ở trước mặt Cốt long cũng không dám lỗ mãng chút nào. Nó chính là Tử vong Tuần Sát sứ của Phục Hoạt khu, thường bay tới lui ở trên không và là một loại ma thú cấp SS bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Nó không hề trực tiếp tấn công con người, nhưng nếu bị nó phát hiện được thì nó chỉ vồ lấy người đó rồi ném y vào giữa trung tâm của Phục Hoạt khu, một nơi nguy hiểm tới cực điểm, ngay cả thánh cấp cường giả cũng sẽ bị khốn chết tại cái địa phương đầy khủng bố đó.

Từ trước tới nay không có một ai là nghĩ đến việc giao thủ với Cốt long, đầu tiên là không có cường giả nào có thể là đối thủ của nó; thứ hai, nó là do minh khí - một thứ không phải linh lực cũng chẳng phải là yêu khí - sinh ra, sau khi chết đi cũng chẳng bị ai hấp thu mà lại chuyển hóa thành minh khí, rồi lại tái tạo thân hình, thậm chí ngay cả bảo vật như tinh hạch cũng chẳng bị rơi ra. Nếu con người phải giao chiến với nó, ngoài việc để gia tăng kinh nghiệm thực chiến ra thì chẳng có lợi lộc gì, nhưng trái lại thì rất có khả năng sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình.

Thế nhưng muốn trốn tránh Tử vong Tuần sát sứ thì cũng rất dễ, chỉ cần không phát ra tiếng động nào, phục mình xuống đất, đồng thời thu liễm linh lực, vậy thì sẽ không bị nó phát hiện.

Đây là lần thứ năm hắn gặp phải con Cốt long chết tiệt này, lại còn bị tiếng gầm thét của nó chấn nhiếp tinh thần mà sợ đến nỗi không dám hé răng, điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.

Lúc này hắn lại nhìn thấy một bóng người loáng thoáng xuất hiện trong mưa tuyết ở xa xa.

- Ủa, có người.

Mộ Dung Thiên hết sức vui mừng, hắn khích động đến nỗi hai mắt rưng rưng ngấn lệ. Cảm giác cô độc quả thật con bà nó là không dễ chịu chút nào. Giờ đây có người để cho mình trò chuyện hàn huyên thì thật là tốt.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui