Dị Giới Dược Sư

- Thành thủ của thành Đặc Đốn Lạp Tư là La Bá Đặc xin đại diện cho thành chủ Ai Đê Phi cùng với toàn thể dân chúng cung nghênh giám sát sứ Đan Ni Tư đại nhân quang lâm. Vì thành chủ có việc quan trọng phải ra ngoài nên đã sai tại hạ đích thân tiếp đãi đại nhân để tạ lỗi. Mong đại nhân bỏ qua chỗ thất lễ cho.

- Hạ quan là hội trưởng Dong Binh công hội Bạch Linh xin chúc mừng Đan Ni Tư đại nhân quang vinh đăng nhậm trọng chức.

- Đan Ni Tư đại nhân quả thật là tuổi trẻ đầy triển vọng, tương lai của thành Đặc Đốn Lạp Tư chúng ta sau này nhất định sẽ lại càng thêm huy hoàng.

- Kiên quyết thực hiện phương châm chính sách đoàn kết với trung tâm là Đan Ni Tư đại nhân, mệnh lệnh của đại nhân cao hơn tất cả là điều cốt lõi.

- .......

Khi Mộ Dung Thiên vừa bước một chân lên bờ, thì đã được tiếp đón rất long trọng. Trước mắt là hai hàng Tinh giáp chiến sĩ thật dài, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vũ khí giơ lên cao, đứng hai bên một lối đi, và trên lối đi đó có một tấm thảm đỏ trải trên những phiến đá xanh kéo dài ra xa tít tắp, nối liền với trung tâm của thành, trên tấm thảm có thêu những hoa văn bằng kim tuyến, thể hiện lễ nghi cao nhất của hạ cấp đối với thượng cấp.

Trên thành lâu là một đàn vũ cơ với nhiều chủng tộc khác nhau, ai nấy đều múa lên những điệu vũ nhanh nhẹn và đẹp mắt, rồi cầm tú cầu ném về phía đoàn người của Mộ Dung Thiên. Đương nhiên đó không phải là để chọn rể, mà bài vũ này có tên gọi là "Tiền trình tự cẩm", chuyên dùng để tiếp đón những vị thượng cấp mới đến nhậm chức tại đây.

Ngoài những viên chức đến nghênh đón Mộ Dung Thiên ra, còn có rất nhiều dân chúng nghe tin cũng chạy đến xem, nam phụ lão ấu đều có đủ, quả thật là muôn người cùng đổ ra đường, cực kỳ náo nhiệt. Mọi người đều hiếu kỳ chen chúc nhau để xem, nếu như không có binh sĩ duy trì trật tự thì nói không chừng nơi đây sớm đã loạn cào cào rồi.

Ở trước mặt còn vô số ánh mắt ngưỡng mộ của dân chúng, và những khuôn mặt cười tươi rói tỏ lòng cung kính như là nhi tử đối với phụ thân vậy, cả mỹ nữ trong thành cũng đông nườm nượp, ai nấy cũng đều ném về phía Mộ Dung Thiên những cái liếc mắt nũng nịu, khiến cho hắn cứ cảm thấy lâng lâng trong người. Con bà nó, cảm giác của việc làm quan thì ra là sung sướng đến như thế, chẳng trách nào có nhiều người sau khi bước chân vào chính giới thì dù sống dù chết cũng đều không muốn bị giáng chức. Đây chính là mỵ lực đặc biệt của quyền thế, so với thuốc phiện còn dễ bị ghiền hơn, muốn cai được nó thì còn khó hơn cả bảo chó không ăn phân tới mấy bậc.

- Các khanh bình.........úy, chư vị đại nhân không nên đa lễ, sau này còn nhờ chư vị chiếu cố nhiều cho.

Mộ Dung Thiên suýt chút nữa là đã cho rằng mình chính là thiên hoàng lão tử rồi, cũng may là chưa nói hết thì đã kịp sửa lời.

Căn cứ theo kết quả của hải liệp, triều đình Tát La quyết định cho Mộ Dung Thiên chức vị giám sát sứ của thành thị cấp bốn Đặc Đốn Lạp Tư.

Đó là một công việc rất béo bở, tuy không thể trực tiếp điều động các công hội trong thành một cách vô duyên vô cớ, nhưng quyền lực thật sự rất to lớn, điều đó không có gì để hoài nghi, chức vụ đó tương đương với chức Đảng ủy bí thư vậy. Ở một mức độ nào đó, chức vị này còn có thể ngang vai ngang vế với thành chủ nữa. Đầu tiên là nó trực thuộc vào chính giới cao tầng ở Tát La, nếu như phát hiện được quan viên nào ở trong thành đã thất trách, làm việc không đủ, ra quyết sách sai lầm, tham ô nhận hối lộ, hoặc là những vấn đề lạm dụng quyền lực, vv....giám sát sứ có thể dâng sớ lên thượng cấp, rồi sau đó sẽ do giới cao tầng phái người đến điều tra, nếu tình huống đúng như lời tấu trình thì sẽ được xử lý ngay. Kế đến, hầu như tất cả sự vụ quan trọng nào cũng đều phải qua tay giám sát sứ, nặng thì như trường hợp ma thú công thành, muốn xin tăng thêm nhân thủ, vv...những việc này đều phải thông qua giám sát sứ để tiến hành.

Chỉ với hai điểm đó thôi, đã khiến cho người ta không dám đắc tội với giám sát sứ rồi, bằng không chỉ cần hắn viết sớ hạch tội rội trình lên thượng cấp, vậy thì quan viên nào cũng chịu không thấu rồi. Phải biết rằng Tát La là một quốc gia lấy thương nghiệp làm chủ, quan viên tham ô hối lộ cũng là chuyện rất thường, kẻ thanh liêm chỉ e còn quý hiếm hơn cả gấu trúc ở Địa cầu nữa. Tuy rằng "tập quán" tham ô này không thể nào hoàn toàn ngăn chặn được, nhưng thường ngày thượng cấp rất ít khi điều tra, nhưng đến khi có giám sát sứ thì mọi chuyện rất khó nói. Về phần những chiến tích khác thì cũng e rất dễ bị “nhắc” tới.

Giám sát sứ là một chức vị chính trị mới được thành lập của Tát La, cũng là vì Mộ Dung Thiên nên mới mọc ra một chức vị đặc thù như thế, và cũng nhân đó mà để cho các dũng sĩ ngoại lai không có quốc tịch của Tát La đảm nhận chức này. Đồng thời, trong thời cuộc hỗn loạn như ngày nay, Tát La như miếng thịt ngon nằm ngay trước mõm hai con chó dữ, một mặt thì họ e ngại gián điệp ngoại lai được phái tới để nằm vùng, còn mặt khác thì cũng gấp gáp thu nhận càng nhiều nhân tài càng tốt, nhằm tăng cường thực lực cho chính mình. Vì vậy mà chức vị giám sát sứ này ra đời rất đúng lúc, nó là chiếc cầu nối liền trung ương hạch tâm của đế quốc với địa phương các nơi, chức vị này vừa khá trọng yếu, lại cũng không thể nắm quyền trực tiếp, như vậy Tát La vừa có thể thu hút nhân tài ngoại lai, đồng thời cũng có thể bảo đảm sự an toàn của đế quốc. Sau khi giám sát sứ trải qua sự khảo nghiệm về lòng trung thành cùng với những cống hiến, thì mới có thể thăng lên cao tầng.

Thành Đặc Đốn Lạp Tư là một hòn đảo nhỏ ở tây bộ, đặc sản trứ danh của họ chính là đủ các loại thủy quả đặc sắc mang tên của những loại đá quý, tỷ như mã não môi (berry), phỉ thúy lê, trân châu hạnh, vv….. tất cả đều là cùi dày, nhiều nước đang rất được hoan nghênh trên thị trường, hầu hết đều có nguồn gốc từ Đặc Đốn Lạp Tư, có thể nói thành này là quê hương của thủy quả vậy, rất là vinh dự.

Các loại thủy quả đặc sắc rất phong phú, mà số lượng lại nhiều, do nhiều loại chất dịch của trái cây khác nhau hỗn hợp lại mà tạo thành vô số rượu ngon cũng nổi tiếng toàn quốc, thậm chí danh tiếng còn bay xa sang các nước láng giềng nữa. Vì Tát La có nhiều đảo nhỏ không thích hợp để trồng cây ăn quả, phần lớn rượu đều được làm từ tảo [1], mà rượu trái cây lại có vẻ rất hiếm lạ, thông thường đều nhập khẩu từ những quốc gia khác, bởi vì rất đặc sắc nên lại càng thêm ít ỏi.

Ngoài hai thứ đó ra, còn có một loại nữa nhất định phải nhắc đến, đó chính là mỹ nữ có làn da như tuyết. Có thể là do khí hậu và đất đai tương đối đặc biệt, ngoài việc bồi dưỡng các loại cây ăn quả ra, thì làn da của nữ nhân ở đây đều cực kỳ trắng nõn và mềm mại, thậm chí còn có thể tranh đua với sương và tuyết nữa. Quả thật so với làn da thô ráp của hải tộc thì thật khác xa một trời một vực.

Rượu ngon và mỹ nữ đối với nam nhân mà nói, có thể sở hữu được hai thứ này thì chẳng khác nào là đã lên được thiên đường rồi vậy, nhất là đối với một nam nhân đam mê tửu sắc như Mộ Dung Thiên. Nếu như nói còn chỗ nào chưa được hoàn mỹ, thì đó chính là cự ly ở đây cách với nhà của hắn ở Gia Đồ Thác quá xa đi.

Bởi vì trong giai đoạn Cực hạn sinh tồn, Mộ Dung Thiên đã bị thất tung, còn Mâu Cơ thì xung động đến nỗi bất chấp tất cả để chạy đến Phục Hoạt khu, qua việc đó, Mạch Khắc Tắc Nhĩ tựa như đã nhìn ra được quan hệ giữa hai người họ không còn đơn giản như chủ khách giao dịch buôn bán nữa, mà có lẽ nó đã được tăng lên một bậc. Đương nhiên, ông ta cho rằng chỉ có Mâu Cơ mới có tình ý với Mộ Dung Thiên mà thôi, chứ bản thân hắn thì không dám to gan đến nỗi tự chủ động theo đuổi nàng. Tuy nhiên, để phòng vạn nhất, Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã thông qua sức ảnh hưởng của mình mà khiến hắn bị điều đi nhậm chức tại Đặc Đốn Lạp Tư, một thành thị có khoảng cách xa nhất đối với Gia Đồ Thác và Long đảo, để cho Mâu Cơ không thể nào cứ cả ngày không việc gì làm thì đều chạy đến tìm hắn hoài được.

Tuy rằng Đặc Đốn Lạp Tư chỉ là một thành thị cấp bốn, là một trong số hàng vạn tòa thành cấp thấp của Tát La, được làm chức giám sát sứ như hắn cũng chỉ là một chức quan thất phẩm tép riu mà thôi, nhưng Mộ Dung Thiên lại vui vẻ chấp nhận sự an bài đó. Nếu muốn một bước lên trời thì hơi khó, hơn nữa làm hoàng đế ở một địa phương xa vời vợi như vậy sẽ không gây chú ý cho người khác, hắn có thể âm thầm tiến hành kế hoạch huấn luyện của mình. Ở Tát La có nhiều quan viên cao cấp thèm thuồng Kim thương bất đảo của mình tới như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội hay sao? Điểm duy nhất còn thiếu bây giờ chính là cơ hội để biểu hiện mà thôi, bất cứ lúc nào nó cũng có thể đến, giờ đây hãy tạm thời nhẫn nại, đồng thời mượn dịp này mà học hỏi cách giao tiếp trong chính trị một chút cũng tốt. Do đó mà hắn chẳng hề do dự, cứ dọn nhà tới thẳng Đặc Đốn Lạp Tư thôi.

Đại biểu của thành chủ là La Bá Đặc ân cần nói:

- Đan Ni Tư đại nhân đi đường xa mệt nhọc, chắc đã mệt lắm rồi phải không? Bọn tại hạ đã chuẩn bị sẵn một tòa phủ đệ cho ngài ở trong thành từ lâu, chẳng hay đại nhân có muốn đến đó xem qua, rồi sau đó bọn tại hạ lại đến đón đại nhân đi tẩy trần?

Đám quan viên trong thành sớm đã biết ngoài tính chất đặc thù của chức vụ giám sát sứ ra, Mộ Dung Thiên còn là một nhân vật danh dương Tát La, có nhiều quan hệ mật thiết với rất nhiều đại nhân vật quý tộc, tiền đồ vô lượng, việc hắn sẽ được thăng quan cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi, do đó ai nấy cũng đều hết lòng a dua nịnh bợ.

Mộ Dung Thiên hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đi xem trước cũng tốt đấy chứ, ha ha.......

Thế rồi hắn liền xách bao lớn bao nhỏ hành lý, rồi cùng một nhóm lớn nữ quyến là đám người Lộ Thiến, nghênh ngang đi trước, thật là quá khoa trương.

- Hay lắm, vậy cứ theo ý đại nhân.

La Bá Đặc phất tay một cái, lập tức có hơn mười vị tuần thú sư đã chờ sẵn một bên từ lâu, liền khống chế mấy con hải thú được trang bị chỗ ngồi rất xa hoa đi tới trước mặt đám người Mộ Dung Thiên.

- Đan Ni Tư đại nhân và các vị phu nhân, hạ quan xin đi trước dẫn đường.

Mộ Dung Thiên gật đầu nói:

- La Bá Đặc đại nhân, vậy làm phiền ngươi, ha ha.....

La Bá Đặc thấy hắn khách khí như vậy thì vội lên tiếng:

- Đâu dám, đâu dám, đây là việc mà hạ quan nên làm mà.

Thế rồi những quan viên khác cũng đều lục tục lên "xe". Sau khi chủ khách an tọa xong, đoàn người liền thong thả đi thẳng về tòa phủ đệ của Mộ Dung Thiên, tọa lạc tại trung tâm của thành. Xem ra còn náo nhiệt hơn lễ hội nữa.

oooOooo

- Đây là phủ đệ của ta sao?

Mộ Dung Thiên ngước mắt nhìn tòa giám sát phủ mà hơi có chút khó tin.

Nếu nói về phương diện lịch sự tao nhã thì tuyệt đối không bằng với tòa nhà của hắn ở Gia Đồ Thác, vì nơi đó do chính hắn đã thiết kế theo cách bày trí tại Tô Châu viên lâm, nhưng mà diện tích thì lớn rộng hơn nhiều lắm, chí ít cũng phải gấp hai lận, hơn nữa lại còn được xây dựng trên nước. Trên thực tế thì toàn bộ tòa giám sát phủ này giống y hệt như một đảo trong đảo vậy, nước biếc gió nhẹ, thật là hữu tình. Tám chiếc cầu to rộng, khí thế hùng hồn song từ những hoa văn trên lan can và những viên đá quý được trạm trổ vẫn thể hiện được nét tinh tế của nó, chúng nối liền từ hòn đảo nằm giữa hồ tới các cửa phủ theo hình mạng nhện. Trên những chiếc cầu đá có rất nhiều cây ăn quả sặc sỡ muôn màu, hiện đã bắt đầu đơm quả và nở hoa, mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi. Nếu có thể tản bộ trên cầu thì đó sẽ là một việc rất thích thú.

Nhìn thấy nét kinh ngạc của Mộ Dung Thiên, La Bá Đặc liền lộ vẻ tươi cười hớn hở. Vì muốn khiến cho vị giám sát sứ mới đến đáo nhậm này có được một sự kinh ngạc lớn, các quan viên lớn nhỏ trong thành đều tìm đủ mọi cách để hiến kế, tận hết khổ tâm, rồi triệu tập các Dã man nhân công tượng và Thạch hệ Tinh Linh điêu sư trong toàn thành để ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng xây xong trong mười ngày.

Y tiến đến nói nhỏ vào tai Mộ Dung Thiên:

- Đan Ni Tư đại nhân, ở trong phủ còn được bố trí mỹ tửu hương trì (hồ rượu thơm) trứ danh nhất của bổn thành, bên cạnh hồ còn trồng khá nhiều loại cây ăn quả bí chế, sau khi quả chín sẽ rụng vào hồ và hóa thành rượu. Thời gian trái cây chín đều khác nhau, nên phẩm vị của rượu ngon trong hồ cũng theo đó mà khác nhau. Khi đại nhân và các vị phu nhân tắm rửa trong đó, nó sẽ có công hiệu giúp cho chư vị giải tỏa áp lực tinh thần. Ngoài ra, trong phủ còn có ca cơ vũ đoàn đều thuộc về đại nhân, mong rằng họ sẽ có thể hiến dâng tài nghệ tinh xảo để giúp cho ngài giải tỏa được bao căng thẳng mệt nhọc sau khi làm việc, hưởng thụ vui vẻ.

Mộ Dung Thiên nghe xong lời đó thì mắt mở thật to, mẹ kiếp, "tửu trì nhục lâm" [2]? Cuối cùng mọi người cũng hiểu, vì sao người xưa lại nói “làm quan thất phẩm ở huyện còn hơn làm quan giúp việc trong triều.”

Hủ bại! Thật đúng là con bà nó hủ bại! Nhưng ta lại thích thế, địa phương càng hủ bại thì càng thích hợp cho đám sâu mọt sinh tồn. Trong lòng Mộ Dung Thiên vốn đã vui mừng cực điểm, nhưng bên ngoài vẫn làm ra dáng đạo mạo, nói:

- Chư vị đại nhân, thật quá lãng phí rồi, Đan Ni Tư làm sao tiếp nhận nổi?

Chúng quan viên ai nấy đều hết lòng khuyên nhủ, đồng thanh nói:

- Quý thể của đại nhân được an khang thì điều đó có ý nghĩa rất quan trọng đối với bổn thành, sao có thể không lãng phí được chứ?

Sau khi Mộ Dung Thiên giả vờ thoái thác một phen, cuối cùng vì không thể chối từ được mối thịnh tình này mà phải nhận lấy.

La Bá Đặc nói:

- Tối nay bọn hạ quan sẽ thết tiệc tẩy trần mừng đại nhân ở Lăng Hư Lâu trong thành, mong đại nhân sẽ quang lâm.

Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:

- Hay lắm, ta nhất định sẽ đến.

Vừa mới thượng nhậm, tất nhiên là phải giao lưu móc nối quan hệ với mọi người ở đây rồi.

La Bá Đặc hạ giọng nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, phó giám sát sứ cũng tới rồi, đó chính là một mỹ nữ, không biết đại nhân đã từng gặp qua chưa?

Mộ Dung Thiên vừa nghe đến mỹ nữ thì tinh thần tỉnh táo ngay, đối với hai chữ đó, hắn quả thật đặc biệt có hứng thú.

Hết

===========================

Chú thích

[1] tảo: là một nhóm lớn và đa dạng, bao gồm các sinh vật thông thường là tự dưỡng, gồm một hay nhiều tế bào có cấu tạo đơn giản, màu sắc khác nhau, luôn luôn có chất diệp lục nhưng chưa có rễ, thân, lá. Hầu hết tảo sống trong nước. Đây là những sinh vật mà vách thân chứa xenluloza, là những sinh vật tự dưỡng vì chứa diệp lục a, quang hợp nhờ ánh sáng và CO2. Cơ quan dinh dưỡng còn gọi là tản. Tảo có nhiều dạng: đơn bào, sợi xiên, sợi phân nhánh, hình ống, hình phiến. Tảo không có mô dẫn truyền.

[2] tửu trì nhục lâm: ao rượu rừng thịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui