Dị Giới Dược Sư

Tại Tư Thản Ba Nã cảng, một địa phương mà người người đều mang lòng đề phòng với nhau, vậy mà một người xa lạ lại chủ động làm ra một việc quá phận hiếm thấy như vậy, khiến cho Mộ Dung Thiên lập tức cảnh giác ngay, đưa ánh mắt nhìn lên người vừa đến.

Đó là một thanh niên mặc trang phục rất đặc biệt, trên người đeo rất nhiều vòng xuyến, từ tay chân tới cổ đều đeo đầy các loại trang sức mang phong cách cổ xưa, giống hệt như những dân tộc thiểu số ở Địa cầu vậy. Da dẻ của hắn trắng đến kinh người, so với giới nam sĩ gần đây ở đại lục lại thịnh hành việc để nước da ngăm đen thì lại hoàn toàn đối lập. Gã thanh niên đó cầm trong tay một chiếc quạt xếp, cử chỉ tiêu sái ưu nhã, phong độ có thừa. Khuôn mặt tuấn tú, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, thế nhưng chữ "tú" ở đây lại thiếu mấy phần dương cương và có thêm vài phần âm nhu. Lúc này có một làn gió thơm thổi đến, rất có thể làn hương đó là do sợi dây chuyền bằng gỗ hoặc cũng có thể là do son phấn dầy đặc ở trên người gã tỏa ra.

Mộ Dung Thiên lục soát trong trí nhớ, nhưng hắn vẫn không nhớ ra được ở trên đại lục lại có một nhân vật nào như vậy, hơn nữa những khách nhân khác ở trong tửu điếm cũng không hề để ý đến gã, như vậy gã cũng không phải là một cường giả đỉnh đỉnh đại danh rồi. Mộ Dung Thiên không hề có hứng thú với nam nhân, cho dù gã có xinh đẹp cỡ nào cũng vô dụng; hơn nữa đột nhiên ở đâu lại nhảy ra một tên cực kỳ khả nghi, vì theo Mộ Dung Thiên biết, quạt xếp rất thịnh hành ở Lan Lăng đế quốc, một quốc gia nằm tại phía tây bộ của đại lục. Quốc gia đó nằm sát bên cạnh sa mạc, khí hậu khô ráo nóng bức và ít khi có gió mát, do đó nên họ mới chế ra loại công cụ tạo gió cầm tay rất đặc biệt này. Trang phục của người dân ở đó lúc nào cũng rộng thùng thình, nhưng những quốc gia khác lại cho rằng y phục như vậy rất tiêu sái, vì thế nên mới bắt chước theo, không ngờ trong nhất thời, nó liền trở nên rất thịnh hành trong giới trẻ của xã hội thượng lưu.

Mộ Dung Thiên lập tức bắt đầu suy đoán ý đồ của kẻ mới đến. Khiết Tây Tạp nửa đêm trốn đi, lộ tuyến hẳn là không ai biết đến; hơn nữa, Mộ Dung Thiên tin rằng ba người cải trang rất khéo, người ngoài sẽ không nhìn được sơ hở khi chỉ nhìn bề ngoài đơn giản như vậy, mà dù cho có nhìn ra sơ hở thì họ cũng không kéo đến rầm rộ như thế, bộ chẳng lẽ không sợ con mồi có sự phòng hờ hay sao? Nếu họ đã không vì Khiết Tây Tạp hay vì cái thân phận chân chính của mình mà đến, vậy thì họ đến vì nguyên nhân gì?

Chẳng lẽ gã coi trọng Khiết Tây Tạp hay là Đình Đình? Bởi vì tư sắc của nàng Thụy Mạn tiểu công chúa và nàng Vu nữ kia trong lúc này cũng không tầm thường chút nào, vì nếu muốn cho một mỹ nữ hóa trang thành xú phụ để không bị bại lộ thân phận thì còn khó chịu hơn là giết nàng ta đi nữa. Do đó mà hai người họ sau khi thay đổi dung mạo, họ vẫn có sắc đẹp thu hút người ta như thường; đương nhiên, xác suất bạo lộ cũng tăng lên một mức nhất định. Mộ Dung Thiên không bằng lòng với cách làm đó của họ, đồng thời cũng từng phản đối mãnh liệt, nhưng rốt cuộc họ cũng không tiếp nhận lời kiến nghị chính xác của hắn, vì vậy mà điều đó đã làm cho hắn buồn bực không thôi. Vậy mà thiên hạ vẫn nói nam nhân là một loại động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, nhưng còn nữ nhân một khi đã thích làm đẹp thì cũng đâu thèm nói lý như ai.

Tuy là có chút hoang đường, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn nghi ngờ có thể gã đã nhắm trúng Khiết Tây Tạp hoặc là Đình Đình nên mới đến đây. Đó cũng là lý do duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, tỏ ý bất đắc dĩ, nếu hai người họ hóa trang cho khuôn mặt xấu đi một chút, tất sẽ không dụ đám ong bướm kéo tới và cũng không rước lấy phiền phức rồi. Tuy nhiên, thân phận hiện nay của hắn là "tùy tùng" nên không thể lên tiếng nhắc nhở "chủ nhân" được, vì vậy mà hắn ho khan một tiếng, ra dấu cho Khiết Tây Tạp từ chối, để tránh phải sinh sự lôi thôi.

Không biết là Khiết Tây Tạp không hiểu ám hiệu của hắn, hay nàng căn bản không muốn nghe lời khuyến cáo của hắn. Lúc này trước mắt nàng chợt thấy sáng bừng, đó không phải là vì người này anh tuấn và đầy sức thu hút, nhưng đó là vì rốt cuộc nàng đã tìm được bạn rượu. Trong lúc uống rượu mà không có người cùng uống, vậy thì còn buồn bực hơn cả so với việc đi tiểu tiện mà không có giấy vệ sinh vậy. Do đó mà lúc này Khiết Tây Tạp cảm thấy như vừa gặp cứu tinh vậy, cao hứng phi thường, lập tức đáp ngay:

- Tốt, hay lắm!

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt ngất đi luôn, nữ nhân này thật không biết giang hồ hiểm ác đáng sợ biết dường nào, làm chuyện gì cũng chỉ dựa theo ý thích của mình thôi, chẳng thèm nghĩ đến hậu quả gì ráo. Nhất định phải sớm tuyệt giao với nàng, tuyệt giao à, không thôi thì lão tử sẽ bị nàng làm khổ chết luôn! Mộ Dung Thiên thầm càu nhàu một tiếng.

- Ha ha, thật là quá tốt, xem ra tiểu thư đúng là một vị cân quắc anh thư, hào khí ngất trời không kém gì các đấng tu mi cả.

Thanh âm của gã trong trẻo như tiếng ngọc reo, thật động lòng người. Thế nhưng khi lời của gã rơi vào tai Mộ Dung Thiên thì chỉ khiến cho lông tóc của hắn dựng hết cả lên.

Khiết Tây Tạp đắc ý nói:

- Đa tạ đã quá khen! Phải rồi, xin hỏi tiên sinh tên gọi là chi?

Bạch y công tử mỉm cười, để lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như ngọc, đáp:

- Thiết Nhĩ Tây.

Gã hơi dừng lại một chút rồi nói:

- Tiểu thư, xin hỏi phương danh của nàng và nhị vị bằng hữu đây?

Nhìn thấy đôi mắt lờ đờ ngà say của Khiết Tây Tạp, Mộ Dung Thiên và Đình Đình đều cảm thấy toát mồ hôi tay, cả hai đều sợ Khiết Tây Tạp rượu vào lời ra, nói luôn những gì không nên nói. Phải biết rằng, hiện tại tin tức do Thụy Mạn gia tộc rãi đi đã truyền ra khắp phân nửa đại lục rồi, sau việc bắt cóc Khiết Tây Tạp, Khải Lý cũng trở thành đại nhân vật luôn. Trong khi đó, Tư Thản Ba Nã cảng cách Lam Nguyệt không xa, lại là nơi tụ tập của đủ mọi hạng người, vì vậy mà tin tức cũng đặc biệt linh thông.

- Ta là....ta là....

Khiết Tây Tạp hiển nhiên có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời, nàng không nhớ ra được giả danh mà mình đã đặt sẵn, phải qua mấy giây sau mới nói:

- Đại An Na, là một nữ thương nhân muốn ra ngoài làm ăn buôn bán.

Mộ Dung Thiên và Đình Đình nghe vậy thì ngầm thở phào nhẹ nhõm, may mà đầu óc của nàng ta lúc này còn bảo trì được một chút tỉnh táo.

Thiết Nhĩ Tây mở chiếc quạt xếp của mình, quạt quạt mấy cái, rồi nói:

- Đại An Na, thật là một cái tên rất dễ nghe!

Khiết Tây Tạp nghe khen mà cảm thấy rất hài lòng, nàng nở nụ cười tươi như hoa, vì lúc chọn cái tên này, nàng đã tốn một phen công phu rồi, hôm nay có người biết thưởng thức nó, tất nhiên là khiến cho nàng được vui nhiều.

Mộ Dung Thiên thấy thế thì trong lòng chửi thầm: "Thật là ngốc, đại tiểu thư ngươi mà nói mình tên hoa thì gã cũng sẽ khen là tên hay thôi, bộ không biết đó là lời khách sáo hay sao chứ?"

- Muội muội của ta tên là A Duy Oa, còn gã tùy tùng thì tên là Bối Á Đặc.

- A Duy Oa tiểu thư, Bối Á Đặc, mạnh giỏi chứ?

Thiết Nhĩ Tây tỏ vẻ nhiệt tình, đối với thân phận tùy tùng của Mộ Dung Thiên cũng không khinh thị chút nào, nhưng chính vì điều đó mà càng làm cho hắn phải cảnh giác hơn. Có một câu danh ngôn rất hay: "không có chuyện gì mà ân cần, vậy nếu không phải gian thì là tặc."

- Đừng thèm quan tâm đến bọn họ, ngươi xem bọn họ lề mề như thế, cả uống rượu cũng không được sảng khoái nữa.

Trong lời nói của Khiết Tây Tạp có ẩn chứa không ít ý châm chọc, sau đó nàng nâng chén về phía Thiết Nhĩ Tây rồi nói:

- Lại đây, ta mời khách!

Thiết Nhĩ Tây cũng nâng chén lên rồi hé môi cạn sạch, tuy hành động rất thẳng thắn mau lẹ, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều rất ưu nhã đẹp mắt, đúng là như nước chảy mây trôi vậy. Còn Khiết Tây Tạp thì thô lỗ hơn, sau khi cạn xong một hơi, nàng còn thò lưỡi ra ngoài liếm liếm quanh môi nữa, nhưng không ngờ hành động không phải của thục nữ đó lại có phần hấp dẫn mê người.

Dựa theo tình hình hiện nay, Đình Đình là người có quyền phát ngôn hơn cả Mộ Dung Thiên, do đó mà không cần đợi hắn nhắc nhở, nàng vội lên tiếng hỏi ngay:

- Thiết Nhĩ Tây tiên sinh, xin hỏi ngài là người bản địa à?

Thiết Nhĩ Tây nở nụ cười đầy tao nhã rồi đáp:

- Không phải, ta đến từ văn minh cố đô Áo Lan Đa, là một Ngâm du thi thân (người ngâm thơ rong), thích chu du khắp nơi trên đại lục, lần này chỉ tình cờ đi ngang qua Tư Thản Ba Nã cảng mà thôi. Thật không giấu giếm, trạm kế tiếp của ta là Tát La, lúc mua vé, ta đã đứng phía sau chư vị không xa, nên phát hiện được mục tiêu của chư vị cũng giống ta. Rồi bây giờ lại gặp nhau ở tửu điếm này, lại thấy Đại An Na tiểu thư đây rất hào sảng, nên có ý muốn kết giao. Lữ trình dài dằng dặc, có thêm vài vị bằng hữu để trò chuyện cũng thú mà. Nếu ta có chỗ nào mạo muội, xin hãy lượng thứ cho.

Áo Lan Đa là một địa phương có di tích cổ được bảo tồn lâu đời nhất ở trên Thần Phong đại lục, chỉ đứng sau cấm khu của thần thôi. Nó là một thành quốc độc lập chỉ lớn bằng một tòa thành siêu cấp, vẻ ngoài của thành cùng với nền văn minh của nó đều toát ra mùi vị cổ điển thật dầy đặc, được xưng là nguồn khởi thủy của những Ngâm du thi thân. Ngâm du thi thân là một loại chức nghiệp phụ trợ cho chiến đấu chức nghiệp, họ không có năng lực chiến đấu trực tiếp, nhưng lại có thể thông qua việc diễn xướng hoặc ngâm vịnh những loại thơ ca kích thích đấu chí của các võ giả, đặc biệt là đối với các đối tượng như cuồng chiến sĩ và những Thú nhân có thể thú hóa. Tác dụng của họ có chút tương tự so với các tế ty và thôi miên sư ở trên chiến trường, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

Lời nói của gã khá hợp tình hợp lý, nhìn kỹ lại gã, vô luận là cách ăn mặc, cử chỉ, hay lời nói, quả thật tất cả đều rất giống với người ngâm thơ rong. Những người có chức nghiệp này cũng không nhiều, nhưng nó lại là một chức nghiệp nhàn nhã nhất và cũng được mở mang kiến thức rộng rãi nhất. Trong thời hòa bình, việc mà bọn họ yêu thích nhất chính là chu du khắp nơi, thưởng thức phong thổ khác nhau ở trên đại lục. Những Ngâm du thi thân phần lớn đều rất cởi mở, đầy nhiệt tình và phóng khoáng, vui vẻ giúp người, vì thế mà họ kết giao rộng rãi, trên từ quý tộc dưới đến bình dân đều đối xử bình đẳng. Có người nói, mỗi lần họ đi đến đâu thì sẽ mua sắm vài món vật phẩm trang sức có giá trị kỷ niệm ở đó mà đeo lên người. Trên người càng nhiều vật kỷ niệm thì sẽ cho thấy người đó càng đi được nhiều nơi hơn, và điều đó cũng chính là điều khiến cho bọn họ kiêu hãnh nhất. Cứ nhìn vào phục sức của Thiết Nhĩ Tây, coi bộ gã đã tới được không ít chỗ rồi.

Nếu như gã đúng là người ngâm thơ dạo, như vậy thì việc tự dưng lại đến làm quen kiểu này cũng không có gì là lạ, bởi vì cá tính của họ vốn vẫn luôn chủ động, thế là lòng cảnh giác của Mộ Dung Thiên cũng giảm đi đôi chút, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn tin hết vào lời nói của Thiết Nhĩ Tây được.

Trên mặt Khiết Tây Tạp lộ ra vẻ hiếu kỳ và hưng phấn, nàng hỏi:

- Thật à? Thiết Nhĩ Tây tiên sinh, vậy ngươi có thể kể cho chúng ta nghe những kinh lịch đặc sắc của ngươi hay không?

Nàng thích mạo hiểm, cho nên vẫn hằng ước ao có được cái chức nghiệp tự do nhất trên đời là Ngâm du thi thân này, giờ đây gặp được một người coi như cũng thỏa mãn phần nào.

Thiết Nhĩ Tây cười nói:

- Đương nhiên là được chứ, nhưng ngày mai chúng ta sẽ đi chung thuyền, đến lúc đó sẽ còn rất nhiều cơ hội mà, phải không?

Mộ Dung Thiên muốn ngăn cản nhưng cũng không kịp nữa rồi, Khiết Tây Tạp vừa nghe xong thì đã vỗ tay đánh bốp và đáp ứng ngay:

- Hay lắm, ngươi nói đúng, việc quan trọng bây giờ là cứ uống cho đã và xem nhảy múa thôi.

Sau khi uống thêm mấy chén, Thiết Nhĩ Tây lại nói:

- Đại An Na tiểu thư, ta còn phải tranh thủ một tí thời gian còn ở lại Tư Thản Ba Nã cảng mà dạo quanh một lát, sẵn tiện mua thêm vài món vật kỷ niệm luôn, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại trên thuyền nhé.

Khiết Tây Tạp vui vẻ đáp:

- Được!

Thiết Nhĩ Tây lại chuyển ánh mắt sang phía Mộ Dung Thiên và Đình Đình rồi nói:

- A Duy Oa tiểu thư, Bối Á Đặc, hẹn gặp lại!

Sau đó gã liền đứng dậy và nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Khiết Tây Tạp vui vẻ thốt:

- Xem ra lữ trình của ta sẽ không buồn chán rồi, ngươi nói có phải không, Bối Á Đặc?

Mộ Dung Thiên nhìn bóng lưng của Thiết Nhĩ Tây cho tới khi khuất hẳn, sau đó mới lẩm bẩm:

- Xác thực là không buồn chán, nói không chừng còn đặc sắc ngoài ý liệu nữa kìa.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui