Dị Giới Dược Sư

Mộ Dung Thiên cũng không hề tiêu sái như biểu hiện bên ngoài của hắn chút nào, hắn chỉ liều mạng chống đỡ để trở lại trong thành, toàn thân bên ngoài da đều đã bị thương nặng. Nếu như thế gian này không có được cái chức nghiệp thần quan, một chức nghiệp có thể giúp cho các tế bào nhanh chóng sống lại thì không khéo sẽ bị hủy dung mất.

Nói trở lại, đây là một cuộc giao đấu không có ý nghĩa gì cho tiền đồ của hắn cả, thậm chí còn có phần nguy hiểm nữa, nhưng Mộ Dung Thiên tuyệt không hối hận vì đã làm chuyện ngu xuẩn này chút nào. Từ nhỏ đến lớn, hễ có kẻ nào dám đứng trước mặt hắn mà tỏ ra bất kính với lão đầu thì đều phải trả giá lớn. Nếu như là người cùng tuổi, hoặc là bạn học cùng trường hoặc là những tên lưu manh ở đầu đường xó chợ, ai cũng không ngoại lệ, tất cả đều sẽ bị hắn đánh cho bầm dập, đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ mới thôi. Ngay cả những người có tên tuổi và địa vị mà có lời lẽ bất kính với lão đầu thì hắn cũng không bỏ qua cho họ luôn, tất nhiên là hắn không thể dùng tới bạo lực với những người này, nhưng nhất định là sẽ dùng một phương thức khác với họ mà thôi. Tỷ như có một lần có một ông giám đốc nào đó lái chiếc xế hộp BMW vào khu xóm nhỏ bé, y bị lão đầu yêu cầu phải đăng ký, lúc đó y bị mất mặt ở trước mặt cô bồ nhí nên giận dữ mắng: "đồ chó giữ nhà mà cũng làm phách." Kết quả là vài ngày sau, chiếc xế hộp yêu thích của y trong lúc đậu dưới bãi đậu xe tầng ngầm của công ty liền bị bể hết bốn chiếc bánh xe, còn thân xe thì bị trầy trụa khắp nơi và còn bị dính nước tiểu ở nhiều chỗ nữa, nó gần như là đi tiêu luôn.

Sau khi trưởng thành, lòng tôn kính của hắn đối với lão đầu không hề giảm đi chút nào, cho dù lúc này đang ở Thần Phong đại lục cũng vậy. Chính vì vậy mà tuy Đạt Phần Ni Tư có thế mạnh như tảng đá lớn, nhưng Mộ Dung Thiên cũng không ngần ngại dùng chân mà đạp tới.

Sau khi được trị liệu thương thế xong, Mộ Dung Thiên lúc này trông như một cái xác ướp vậy, toàn thân đều quấn đầy vải, chỉ chừa ra đôi mắt không ngừng chớp động, những vết ngoại thương của hắn nghiêm trọng đến mức khiến cho thần quan không thể không sử dụng đến thánh quang sinh cơ pháp, một phương pháp có hiệu quả tốt nhất giúp cho vết thương được nhanh chóng lành lại.

Khi da thịt lành lại, khả năng hồi phục của thân thể cũng được nâng lên rõ rệt, vì vậy mà Mộ Dung Thiên cần phải có thời gian nghỉ ngơi nhất định, do đó nên lúc này hắn chỉ có thể nằm yên ở trên giường, mắt nhìn trần nhà, mặt mày nhăn nhó như một lão nhân hiền lành mà thôi. Lúc này hắn cười nói:

- Lão đầu, cha thấy không? Con đã không còn là một hài tử chưa trưởng thành ở trong mắt người nữa, mà bây giờ đã là một cường giả rồi, một cường giả mà không ai có thể bỏ qua được.

- Kót két!

Cánh cửa phòng được mở ra, Cách Lôi Lâm bưng một chén nhỏ bước vào và nói:

- Ngươi nói lầm bầm cái gì đó?

Nàng đi thẳng đến trước mặt Mộ Dung Thiên, nhìn thấy bộ dáng giống hệt cái bánh tét của tên sắc lang thì vội cắn môi dưới để ráng nhịn mà không phát ra tràng cười lớn.

Mộ Dung Thiên ủ rũ nói:

- Cách Lôi Lâm tam tiểu thư, chẳng lẽ ngươi đến đây để ngắm thưởng cái tướng nằm bảnh bao của ta hay sao?

Cách Lôi Lâm bất chấp lễ nghi mà bật ra tràng cười thật lớn rồi nói:

- Sắc lang, ta muốn nói cho ngươi biết, bộ y phục của ngươi trông rất tân thời, kiểu cách quả nhiên là đi trước thời đại đó nhé.

Mộ Dung Thiên vênh mặt lên:

- Quả thật là "anh hùng sở kiến lược đồng", kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy đó. Nếu bây giờ ta mà đi bộ vài vòng ở ngoài phố thôi, nhất định sẽ tạo ra phong trào tranh nhau bắt chước theo ta đấy chứ.

Cách Lôi Lâm nghe vậy thì làm ra vẻ như muốn nôn mửa rồi nói:

- Thật không biết xấu hổ!

Mộ Dung Thiên muốn trả thù lại nên cố ý nói:

- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ta thật có chuyện vẫn chưa rõ nhưng lại không dám hỏi.

Cách Lôi Lâm thấy vẻ mặt của hắn có vẻ nghiêm túc thì cho rằng có chuyện trọng yếu thật, vì vậy mà hơi hồi hộp rồi đáp:

- Có chuyện gì, cứ nói đi.

- Tại sao chỗ này của ngươi....

Hắn giơ ngón trỏ ra, gần như đụng thẳng tới đồi ngực của Cách Lôi Lâm rồi nói tiếp:

- ...vẫn nhỏ như vậy?

Cách Lôi Lâm giận tím mặt, lần này không giận chết người, nhưng vì đang sẵn có bát canh trong tay nên theo phản xạ tự nhiên, nàng chỉ muốn hất nó vào mặt tên sắc lang thôi. Thế nhưng nàng đã kịp nghĩ lại, tên sắc lang này chỉ còn lại vài hơi thở, nếu bị canh nóng hất vào người thì không khéo sẽ chết người thật đấy chứ. Thế là nàng chỉ đành nén giận, hận không thể đem cái ngón trỏ quái quỷ của hắn ném ra sân cho sủng thú gặm sạch luôn.

Mộ Dung Thiên nghiêm mặt nói:

- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ngươi không nên hiểu lầm, ý của ta là sao ngươi không chọn một phương pháp hữu dụng khác mà thi thố? Ta nghe nói ở Tát La có một vị dược sư thương nhân anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong đầy phong độ là Đan Ni Tư đã nghiên cứu ra được hai loại thuốc có thể giải quyết được vấn đề đau đầu của cả nam nhân và nữ nhân......

Cách Lôi Lâm lạnh lùng cắt ngang lời hắn:

- Đừng nói tới tên gian thương kia nữa, dù có bị đánh chết đi nữa thì ta cũng không dùng tới phương pháp của hắn.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao vậy? Có người có thể nghiên cứu ra được kỳ dược để giải quyết nan đề của tiểu thư, ta nghĩ ngươi hẳn là phải thấy hứng thú mới đúng chứ.

Tên sắc lang nguyên bản muốn mượn cơ hội này để giới thiệu cho Cách Lôi Lâm một thân phận khác của hắn, hòng sau này khi trở lại Tát La, hắn có thể thông qua đó mà danh chính ngôn thuận thành lập quan hệ tốt với Thiên Lý mục trường. Không ngờ Cách Lôi Lâm lại có ác cảm với Đan Ni Tư.

Cách Lôi Lâm nói với giọng khinh miệt:

- Ngươi nghĩ coi, cái loại thuốc có tên gọi là "Kim thương bất đảo" đó chỉ nghe cái tên thôi cũng biết là cực kỳ biến thái rồi. Nam nhân nguyên bản đã quá hoa tâm rồi, giờ hắn lại còn chế ra loại thuốc đó, thật đúng là nối giáo cho giặc mà.

Mộ Dung Thiên vội vã biện minh cho mình:

- Nói vậy đâu được, trên đời này bất luận là việc gì cũng đều có hai mặt của nó. Nam nhân có tiền có thế nào mà trong nhà lại không có nhiều nữ nhân đâu? Dù cho bọn họ có vấn đề về phương diện đó, nhưng thế nào cũng rước thêm thê thiếp về nhà để chứng tỏ bản lãnh của mình kia mà. Mà đối với những nữ nhân đó, nếu gặp phải trượng phu kém năng lực và không thể thỏa mãn sinh lý cho họ, vậy chẳng phải họ sẽ rất đáng thương hay sao? Nếu nhìn về phương diện đó, nữ nhân các người phải cảm kích Đan Ni Tư mới đúng chứ.

- Ngụy biện, tất cả đều là ngụy biện!

Cách Lôi Lâm bịt hai tai lại và liên tục lắc đầu quầy quậy như không muốn nghe giải thích. Cùng là dược sư, để nghiên cứu tác dụng của dược vật nên nàng cũng có hiểu biết nhất định về cấu tạo cơ thể con người, vì vậy nên khi nàng nói chuyện với Mộ Dung Thiên về giới tính thì cũng chẳng có gì ái ngại.

- Tại Tát La, Tân Địch Á của Niêm Hoa tộc chính là hảo bằng hữu của ta. Chúng ta cứ cách vài ngày thì lại trò chuyện một lần. Cứ theo lời nàng ta nói thì Đan Ni Tư là một nam nhân cực kỳ vô sỉ hạ lưu, đã vậy hắn lại còn mượn danh nghĩa cấp trên để thường xuyên đến quấy rầy nàng ta nữa. Một nam nhân như vậy, ngươi cho rằng không đáng chết hay sao?

- Tân Địch Á?

Lúc này Mộ Dung Thiên thoáng có hơi bất ngờ, có lẽ đã hơn một tháng rồi hắn chưa được gặp nữ tử đáng thương kia, nàng phải chịu đựng áp lực nặng nề của gia tộc, nên phải khoác lên vẻ lạnh lùng để che giấu sự cô độc ở trong nội tâm. Nụ cười tươi sáng rất hiếm hoi của nàng tựa như tòa băng sơn tan chảy quả thật đã khắc sâu vào tâm khảm của Mộ Dung Thiên, vừa nghĩ tới đó, hắn không khỏi nảy sinh lòng lân mẫn. Tuy nhiên, chuyến này trở lại Tát La, người đầu tiên mà hắn muốn gặp lại là đám người Lộ Thiến, xa cách đã lâu như vậy, công việc sinh ý nhất định là rất bề bộn đây, trong khoảng thời gian ngắn, xem ra hắn sẽ không có thời gian để đi gặp nàng rồi.

- Đúng vậy, là Tân Địch Á, ta nghĩ ngươi cũng biết tới nàng ta chứ. Nàng ta vốn đã bị chuyện của gia tộc mà làm cho phiền não lắm rồi, đã vậy lại còn phải ứng phó với tên Đan Ni Tư kinh tởm đó nữa. Nếu là ta hả, hừ hừ....

Tuy Cách Lôi Lâm không nói rõ ý đồ của nàng, nhưng một tay nàng đã hạ thấp xuống đùi. Nếu như nàng là Tân Địch Á, nói không chừng sẽ có rất nhiều nam nhân bị hành hạ tới nỗi nửa sống nửa chết, kêu cha gọi mẹ, khóc la thảm thiết mới thôi. Mộ Dung Thiên lau mồ hôi trán rồi nói:

- Được rồi Cách Lôi Lâm tiểu thư, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa. À, trong tay nàng là vật gì vậy? Dược thang?

Ở trên đại lục, người có thể làm được dược thang thì tựa hồ chỉ có mình hắn mà thôi.

- Đúng vậy, đây chính là dược thang, là một phương thức trị liệu đặc biệt mà La Địch đã nghiên cứu ra. Ngày trước khi muội muội Lộ Thiến của hắn bị tuyệt chiêu Hắc Ám triệt hồn của Mông Na Lâm đả thương, hắn đã từng dùng dược thang mà trị liệu cho nàng được khỏe mạnh lại.

- Ta đã làm thực nghiệm rồi, tuy rằng không có công hiệu tức thời như đan dược, nhưng hiệu quả thì chắc chắn là không sai.

- Ủa, vậy à, mà khoan đã, để ta hỏi trước, ngươi dùng vật gì để làm đối tượng thử thuốc?

Cách Lôi Lâm đột nhiên nhăn nhó mặt mày, sau đó lại ấp a ấp úng, nói:

- Cái này....cái này....

Sự lo lắng của Mộ Dung Thiên liền trở thành sự thật, hắn nói toạc ra:

- Là sủng thú?

Cách Lôi Lâm mỉm cười ngượng ngùng, rốt cuộc cũng chỉ đành thú nhận mà thôi.

Mộ Dung Thiên suýt chút nữa thì ngất đi luôn, hắn la lớn:

- Cách Lôi Lâm tiểu thư, ngươi muốn biến ta thành sủng thú à?

Cách Lôi Lâm hùng hồn đáp trả:

- Cả sủng thú cũng không bị sao, ngươi đường đường là một nhân loại thì sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ ngươi còn không bằng cả sủng thú hay sao?

Mộ Dung Thiên dở khóc dở cười, tuy Cách Lôi Lâm chỉ nói vậy cho oai nhưng hắn cũng không tiện phản bác, bởi vì hắn nghĩ tới câu "không bằng cả con sủng thú" kia. Không ngờ hôm nay chính mình lại phải nuốt quả đắng do mình tạo ra, có khổ mà không nói thành lời được.

Để tránh cho mình biến thành con Tiểu Bạch làm vật hy sinh cho việc thí nghiệm thuốc, Mộ Dung Thiên vội vàng chối từ:

- Không cần đâu, vết thương của ta chỉ nhẹ thôi, bây giờ đã khá rồi.

Tuy nhiên, bộ y phục của hắn lúc này thì quả thật chưa hề được khôi phục chút nào. Cách Lôi Lâm nói:

- Phải mà, nói như vậy tức là vỗ nhẹ lên ngươi một cái thôi thì sẽ không có việc gì đâu phải không?

Nàng đưa tay lên như muốn vỗ lên một chỗ đang được quấn băng nhiều nhất của Mộ Dung Thiên, và đó cũng là chỗ bị thương nặng nhất ở trên người hắn. Xem dáng vẻ hung tợn như vậy thật không giống với "vỗ nhẹ" như trong lời nàng chút nào.

- Ê, ê, ta uống, để ta uống.

Mộ Dung Thiên nhăn nhó nhận lấy chén thuốc, hôm nay hắn thật giống như miếng thịt đang nằm trên thớt vậy, hoàn toàn không còn chỗ để phản kháng nữa.

- Như vậy mới phải chứ! Bản tiểu thư từ trước tới nay, ngoài gia phụ ra, đây chính là lần đầu tiên mà ta cố công bỏ sức ra để trị liệu cho một nam nhân đấy nhé, ngươi dám không uống sao?

Cách Lôi Lâm hừ một tiếng, sau đó mới phát hiện Mộ Dung Thiên dường như đang nhìn mình cười vậy.

Cách Lôi Lâm thoáng suy nghĩ một chút thì liền hiểu ra ẩn ý ở trong ánh mắt của hắn, thế là mặt nàng hơi ửng đỏ rồi lớn tiếng nói:

- Cái tên sắc lang chết bầm ngươi, đừng hòng suy nghĩ lan man, tự mình đa tình nha. Ngươi đừng tự cho rằng bản tiểu thư đã thích ngươi đó nhé, ta nói cho người biết, sở dĩ ta nấu thuốc cho ngươi là vì....

- Bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng phải không?

Mộ Dung Thiên nói tiếp lời nàng.

Cách Lôi Lâm vỗ tay reo lên:

- Rất thông minh, không sai chút nào.

Mộ Dung Thiên nói:

- Ai tự mình đa tình đâu chứ? Ta sớm đã biết điều đó rồi, hơn nữa, có một nữ nhân ngực lép yêu thích ta, vậy thì có gì đáng vui vẻ đâu nào?

Khuôn mặt ngọc của Cách Lôi Lâm lập tức đanh lại, thấy nàng sắp sửa phát tác nhưng đột nhiên lúc này lòng cảnh giác của Mộ Dung Thiên chợt lay động, hắn vội la lớn:

- Cẩn thận!

Nhưng đã quá muộn, một trùm ánh sáng màu tím chợt phủ chụp lên toàn thân của Cách Lôi Lâm. Nàng nữ dược sư này ngoài việc là một dược sư thiên tài ra, nàng còn có tố chất và thiên phú cao của ma pháp sư và kỵ sĩ nữa, nhưng lúc này cả một tiếng rên cũng không thốt lên được, nàng chỉ mềm nhũn cả người rồi ngã ra bất tỉnh nhân sự luôn.

Mộ Dung Thiên cảm thấy lạnh gáy, hiện tại hắn trói gà còn không chặt, làm sao có thể chống lại cường địch đây? Hơn nữa, phòng khách bên ngoài còn có Đình Đình và cả những cao thủ của Long tộc do đích thân Long vương phái tới để âm thầm bảo hộ cho hắn nữa, bọn họ đâu hết rồi?

Trước mắt Mộ Dung Thiên đột nhiên có một người thong thả bước ra. Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hiểu vì sao mà y đã có thể tiến vào đây mà thần không hay quỷ không biết. Trên đời này, những địa phương mà Long vương không thể đến được quả thật đâu còn bao nhiêu chỗ nữa chứ.

Nhưng lúc này sắc mặt của Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại không hiền lành chút nào, ông ta lạnh lùng thốt:

- La Địch, ngươi đã làm chuyện tốt quá nhỉ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui