Dị Giới Dược Sư

Mâu Cơ ở lại Lăng Ba tiểu trúc vài ngày, sau lần bị Mộ Dung Thiên quở trách một phen thì không còn xảy ra chuyện gì nữa. Còn Tân Địch Á sau khi vừa đến Mễ Kỳ Tư thì ngay hôm sau đã phải lăn mình vào công việc luôn, ngay cả quyền lợi được nghỉ ngơi một ngày sau khi mới đến nhậm chức cũng không tiếp nhận. Xem ra nàng muốn cố hết sức để tránh gặp mặt Mâu Cơ.

Mấy ngày sau, Mâu Cơ lưu luyến giã từ để trở về Long đảo. Từ thái độ ân cần dặn dò nhiều lần của nàng, rõ ràng nàng vẫn lo lắng về phía Tân Địch Á. Mộ Dung Thiên là đồ háo sắc không đáng lo, nhưng hắn lại không thể hạ thủ với tử đối đầu của nàng, bằng không thì Long nữ sẽ không thấy vui.

Tài năng của Băng Sơn mỹ nữ cũng nhanh chóng được bộc lộ rõ rệt, vì dù sao nàng cũng là bậc tinh anh do Niêm Hoa tộc dốc sức tài bồi, từ thuở nhỏ đã bắt đầu tham gia rất nhiều khóa huấn luyện dành cho thiếu niên ưu tú. Về phương diện quản lý thì khỏi chê. Trước đây ở trong quân đội vẫn có nhiều nữ binh nóng nảy và bốc đồng, vì các phó thành thủ đều là nam tử nên không tiện quản thúc bọn họ, khiến cho họ nuôi dưỡng thành cá tính kiêu căng ngang tàng; còn Tân Địch Á tuy có phần nhu nhược khi phản kháng lại gia tộc, nhưng thật ra nàng thuộc tuýp người mạnh mẽ, vừa mới nhậm chức lập tức chấn chỉnh quân luật, hiệu quả rất rõ ràng, mà những sự vụ khác cũng lo đâu ra đấy rất gọn gàng, từ việc sử dụng bá tính bình dân trước lúc ma thú bạo động cho tới việc phân bố lực lượng trong quân đội, nhất nhất đều có cái nhìn độc đáo và đưa ra phương pháp táo bạo nhưng lại được suy nghĩ cẩn thận chu đáo, tuyệt đối không giống như một tay gà mờ mới lên nhận chức cao và có thực quyền.

Hoặc có lẽ là do phải chịu áp lực của gia tộc quá lâu, nàng đã dồn hết tất cả bất mãn lên công việc của mình, tự biến mình thành một cuồng nhân trong công việc, khiến cho cả Tư Tháp Tây Á cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Sau ngày Mâu Cơ trở về Long đảo, Đình Đình cũng có mặt tại Mễ Kỳ Tư. Có được hai cánh tay đắc lực này giúp đỡ, áp lực dồn dập của Mộ Dung Thiên cũng được giảm đi nhiều.

Cùng lúc đó, từng căn dược điếm mang tên Hồi Xuân đường được mọc lên như nấm tại Mễ Kỳ Tư và các thành thị cấp dưới. Việc của mỹ nhân ngư tại thành Lỗ Sắt liền được giải quyết ổn thỏa, bọn họ hoàn thành công việc bồi dưỡng dược vật cực kỳ xuất sắc. Một hải tộc luôn bị cho là nhỏ bé yếu đuối nhất cũng phát huy được ưu thế trong những lĩnh vực khác, và trở thành những thành viên không thể thiếu của Lỗ Sắt. Do vì lực lượng bạc nhược, nên từ trước tới nay Mễ Kỳ Tư vẫn luôn thiếu thốn cao nhân đầu tư đan dược, không ngờ lúc này họ lại như hạn hán lâu ngày mà gặp được cam lộ; hà huống, Mộ Dung Thiên lại cho bán đan dược với giá thật thấp, vì vậy mà hành động này của hắn liền được dân chúng khắp nơi hết lời ca tụng.

Lòng tin của mọi người đối với vị thành thủ tuy mới nhậm chức nhưng đã liên tục làm ra những hành động kinh người này cũng tăng lên rất nhiều. Bầu không khí của Mễ Kỳ Tư vốn rất nặng nề, vì ai nấy cũng cho rằng họ đã bị Tát La bỏ rơi, nhưng nay lại nổi lên một loại sinh khí mà từ trước tới nay chưa từng có. Từ sự phòng ngự của quân đội cho đến vật tư cung cấp cho dân chúng, tất cả mọi kế hoạch đều được tiến hành tương đối thuận lợi. Trong một khoảng thời gian ngắn, danh khí và uy tín của tên sắc lang liền tăng vọt, có vẻ còn lấn át luôn cả thành chủ Tư Tháp Tây Á nữa.

Trong nháy mắt, nửa tháng qua đi, hôm nay Mộ Dung Thiên rất hài lòng, vì hắn vừa đi thị sát về. Mễ Kỳ Tư có một nguồn khoáng sản cung cấp tài nguyên rất phong phú. Sau khi được khám trắc sư [1] và vũ khí tượng sư [2] cùng nhất trí xác định, những vật liệu này ngoài việc có thể đem chế thành vũ khí, chúng còn có thể dùng để chế tác các loại quân cụ dành cho việc phòng ngự nữa. Trong lúc ma thú bạo động, vũ khí và các loại trang bị trong việc phòng ngự là cả một vấn đề, bởi vì số lượng ma thú sẽ rất đông, nên trong lúc chiến đấu, vũ khí của binh sĩ và các loại phòng cụ đều sẽ bị hư gãy hoặc hao mòn. Ngoài những trang bị được chế tạo từ các loại vật liệu có thể tự tái sinh, còn những loại khác cho dù có thu hồi về để tái sử dụng thì nguyên liệu cũng sẽ bị tổn thất ở một mức nhất định nào đó; thông thường, khi cần tu bổ thiết bị, thành thị có thể thông qua "tài chất hợp thành sư" để giải quyết vấn đề. Bởi vì Mễ Kỳ Tư quá khan hiếm nhân tài, do đó mà việc phát hiện ra nguồn khoáng sản này đúng là một việc vui mừng và khiến lòng người phấn chấn.

Trên đường trở về phủ, Mộ Dung Thiên bước đi trong bóng đêm, lòng nghĩ ngợi miên man. Hiện tại hắn đã hiểu được ý nghĩa của câu nói "phi tinh đái nguyệt" [3] là thế nào. Tuy rằng bận rộn, nhưng thu hoạch cũng khá phong phú, giờ đây những người ở trong Mễ Kỳ Tư đều là con dân của hắn, vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn chợt dậy lên một loại cảm giác thân thiết phát xuất từ nội tâm.

Giống như những ngày qua, khi hắn vừa bước chân vào Lăng Ba tiểu trúc thì liền nghe được những tiếng cười giòn tan, thì ra Tư Tháp Tây Á đã trở về sớm hơn hắn, ngoài ra còn có đám người của Lộ Thiến. Sau những giờ phút làm việc cật lực, thỉnh thoảng có thể tán gẫu chuyện nhà cùng bạn bè và người thân thì đúng là một việc thích chí.

Bên ngoài có tiếng ca ngợi chân thành của dân chúng, trong nhà có tiếng cười đùa của thê tử, cuộc sống như vậy quả thật là có thể dùng hai chữ "hạnh phúc" để hình dung được rồi - đó là nếu như không tính đến thời gian ma thú bạo động đang càng lúc càng tiến đến gần.

Thời tiết tối nay rất tốt, trời quang mây đãng, trăng sáng vằng vặc đang rải những tia sáng mát rượi xuống mặt đất. Lại thêm gió mát thổi nhè nhẹ, thật khiến lòng người khoan khoái.

Lúc này chúng nữ đang quây quần nướng thịt, nhưng không phải nướng món bình thường, mà đó là món "gà ăn mày" độc nhất vô nhị do Mộ Dung Thiên mang đến từ Địa cầu. Trước tiên là lấy gà rửa sạch trong ngoài, sau đó ướp sẵn một lớp gia vị rồi lấy bùn đắp lên bên ngoài, kế tiếp thì đem nó nướng trên lửa, làm như vậy có thể tránh được việc bị tổn thất nguyên vị, vả lại lớp bùn sẽ làm ngăn cách lửa với thịt gà, nên thịt gà sẽ không trực tiếp bị thui đen nên sẽ tươi ngon hơn. Ở tại Thần Phong đại lục này không có giống súc vật như "gà", nhưng người hầu ở đây có nuôi một loại gia súc khác có tên là "hộc" (ngỗng trời), dùng nó thay cho gà cũng được, mà mùi vị lại càng thơm ngon hơn cả gà nữa.

Từng đợt mùi hương thơm ngon xông vào mũi, khiến Mộ Dung Thiên không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, thầm nghĩ mình quay về thật đúng lúc.

Lạc Na, Lệ Toa và Hải Luân Na đang đùa giỡn với Tư Tư ở trên cỏ. Tư Tư là con gia dụng tiểu sủng vật mà ngày trước Tư Ân đã tặng cho Lệ Toa. Sau một năm, giờ đây nó đã lớn nhiều và còn biết bay nữa, tuy nhiên, vì thân thể mập mạp nên nó không thể bay quá cao. Ngoài ra, còn có mấy con gia sủng của Tư Tháp Tây Á là Mỹ Gia, một loại sủng vật nhỏ bé lanh lợi giống như sóc vậy, và hai con tiểu phong cẩu, một con là khiêu khiêu nga (ngỗng nhảy tưng tưng), một con là hỏa ưng. Lúc này một người ba thú cũng đang vui đùa trên cỏ.

Lộ Thiến trông thấy Mộ Dung Thiên trước tiên, nàng mừng rỡ lên tiếng:

- A, Đan Ni Tư ca ca về rồi!

- Ừm, tiểu Lộ, muội nướng thịt thơm thật!

Mộ Dung Thiên vừa nuốt nước miếng vừa bước lại gần lò lửa, rồi hỏi tiếp:

- Ủa, Tật Phong đâu rồi?

Tuy rằng từ sau ngày tiến hóa, con Tật Phong đã mất đi thói quen lười biếng cả ngày chỉ ăn no rồi ngủ, nhưng tập quán của nó thì vẫn không thay đổi chút nào.

Nó thích nhất là món gà ăn mày này, nhưng vào lúc này thì lại chẳng thấy bóng dáng của nó ở đâu, quả thật là hiếm có. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên mới lên tiếng hỏi là vậy.

Lộ Thiến kéo tay Mộ Dung Thiên, nói:

- Tật Phong hả, nó chạy ra ngoài chơi rồi. Ca ca, nghe nói gần đây ở thành bắc có xuất hiện quái sự đó.

- Ừm, đúng là có chút phiền toái nhỏ, nhưng không cần lo lắng, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Mộ Dung Thiên vừa nói vừa vuốt vuốt mái tóc của Lộ Thiến. Tuy nhiên, việc này quả thật là khá kỳ quặc. Trước kia ở thành đông của Long đảo, có rất nhiều Tê liệt cự ngạc bị giết chết, còn bây giờ thì một chuyện tương tự lại xảy ra tại Mễ Kỳ Tư, nhưng chẳng qua giống ma thú bị hại lần này lại là Hải thủy phân thân chu. Tê liệt cự ngạc có sức phòng ngự rất mạnh, nhưng nếu giết chúng đi để hấp thụ yêu khí thì hiệu suất sẽ rất thấp. Giống cự ngạc này không giống như những loại ma thú khác, chúng tuy hung ác dị thường, nhưng lại không có đầu óc, chúng chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi mà tấn công đối phương. Còn nếu dùng Hải thủy phân thân chu làm đối tượng luyện tập thì sẽ gặp rất nhiều trở ngại, bởi vì chúng cực kỳ giảo hoạt, hễ phát hiện lực lượng của nhân loại vượt qua lực lượng của bản thân chúng, vậy thì chúng sẽ bỏ trốn ngay, hơn nữa lại còn biết phân thân thành mấy giả thân giống y như thật và cứ thế mà bỏ chạy về bốn phương tám hướng. Giết Hải thủy phân thân chu còn khó hơn Tê liệt cự ngạc nhiều, vì vậy mà chuyện này rất quái dị.

Không còn gì nghi ngờ nữa, rất nhiều người cho rằng việc này là do biến dị ma thú gây nên, bởi vì chỉ có chúng mới dễ dàng dẫn dụ giống ma thú sợ chết này xuất hiện rồi sau đó giết đi để tự tăng cường thực lực. Dưới chính sách sáng suốt, hiệu quả làm việc của mọi người đều thể hiện rõ rệt. Tinh thần của người dân tại Mễ Kỳ Tư cũng được đề thăng rất nhiều, ai nấy cũng đều ngóng về tương lai sáng sủa. Có thể nói đây là bầu không khí vui vẻ mà trước kia chưa từng có. Mộ Dung Thiên đã từng nhiều lần phái những ám sát đoàn với quy mô nhỏ đi tuần sát, nhưng đáng tiếc là mỗi lần xuất quân thì chỉ phát hiện được thi thể phân thân của Hải thủy phân thân chu mà thôi, nếu như chủ thể còn sinh tồn thì phân thân của chúng hẳn là đã có thể hộp hợp lại rồi.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Mộ Dung Thiên cũng không muốn nói chuyện không vui vào lúc này. Thế là hắn liền chuyển trọng tâm câu chuyện trở về với đống thịt nướng. Lạc Na và Lệ Toa sớm đã có chuẩn bị sẵn rượu trái cây được ủ bằng hải quả, hương vị rất ngọt ngào, tuy nhiên Mộ Dung Thiên vẫn thích loại thức uống Bích Da Linh mà lần đầu tiên hắn đã uống tại tửu điếm của Tư Ân hơn.

Vừa uống xong một ngụm rượu trái cây, từ ngoài cửa đã thấy hình bóng mỹ nhân nhoáng lên, thì ra Băng Sơn mỹ nữ đã tiến vào trong vườn.

Tư Tháp Tây Á cười nói:

- Tân Địch Á, muội cũng về rồi!

Thời gian gần đây Tân Địch Á thường đi sớm về trễ, vô luận là di chuyển bần dân, tăng cường phòng ngự cho các nơi yếu kém, hay là vận hành và phát triển các ngành nghề cho bình ổn, thậm chí là ám sát biến dị ma thú, vv....chỉ cần là nằm trong lĩnh vực mà nàng có đủ khả năng là sẽ tự mình đi làm ngay, dù công việc đó có vất vả hay phiền phức tới đâu thì nàng cũng không hề có nửa lời than oán. Có thể là vì quá mệt nhọc, hoặc có thể là vì muốn tránh mặt Mộ Dung Thiên, mỗi lần trở về Lăng Ba tiểu trúc thì nàng sẽ trở về phòng của mình ngay, rất ít khi ra cửa. Tuy đã ở đây được gần nửa tháng, nàng và Mộ Dung Thiên cũng rất ít khi gặp mặt, mà thời gian ở chung thì lại càng ít hơn.

- Tư Tháp Tây Á tỷ tỷ!

Tân Địch Á lộ ra nụ cười hiếm thấy, nếu như không nói chuyện về công việc thì nàng không gọi Tư Tháp Tây Á là thành chủ.

Mộ Dung Thiên lên tiếng với giọng quan thiết:

- Tân Địch Á đại nhân, hãy đến đây ăn chút gì đi. Người xưa có câu: "thân thể là vàng...à không, công việc là vàng", nhưng thỉnh thoảng cũng cần nên thả lỏng đôi chút mới được.

Tư Tháp Tây Á phụ họa:

- Đúng đó, Tân Địch Á, bọn tiểu Lộ nướng thịt và ủ ruợu rất ngon. Muội đừng làm việc quá độ, bây giờ còn cách thời gian ma thú bạo động hơn hai tháng nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ không chịu nổi đâu.

Không biết có phải nàng cho rằng lời nói của Tư Tháp Tây Á hữu lý, hay là hương vị của "ngỗng ăn mày" đặc biệt hấp dẫn, mà cũng có lẽ sau gần nửa tháng ở chung, nàng tựa hồ cảm thấy Mộ Dung Thiên thật không đáng ghét lắm, vì vậy mà Tân Địch Á thoáng hơi do dự một chút, rồi gật đầu nói:

- Được, đa tạ Đan Ni Tư đại nhân.

Tuy chấp nhận lời mời của tên sắc lang, nhưng trong lời nói của Tân Địch Á vẫn mang theo ngữ điệu khách sáo rất rõ ràng, còn ngôn từ thì vẫn duy trì cự ly thích hợp giữa hai người. Đây chính là khoảng cách rất khó vượt qua.

Mộ Dung Thiên thấy nàng đồng ý thì có hơi chút bất ngờ. Nguyên bản hắn chỉ thuận miệng mời mọc vậy thôi, chứ không nuôi hy vọng nàng sẽ chấp nhận. Chỉ tới khi nhìn thấy Băng Sơn mỹ nữ ngồi xuống bên cạnh Tư Tháp Tây Á và chuyện trò to nhỏ với nàng ta thì hắn mới dám tin là thật.

Ánh trăng ở đây so với ở Địa cầu cũng không khác mấy, thông thường vào giữa tháng thì ánh trăng luôn luôn sáng tỏ và tròn trịa. Dưới ánh trăng nhu hòa, Băng Sơn mỹ nữ lộ ra dáng vẻ hơi tươi cười, khiến cho người ta có cảm giác nàng xinh đẹp đặc biệt, ngay cả Tư Tháp Tây Á cũng là một đại mỹ nữ vậy mà cũng không thể sánh bằng. Thế rồi khuôn mặt của Tân Địch Á bỗng nhiên trở thành mơ hồ, rồi sau đó lại biến thành một khuôn mặt khác giống hệt của nàng.

Khung cảnh xung quanh cũng đột nhiên biến thành một khung cảnh đã từng quen thuộc, bao nhiêu ký ức trong quá khứ đã bị phủ bụi lâu ngày cũng thay nhau kéo về. Hắn nhớ đến Trung Thu của năm thứ sáu hồi còn ở tiểu học, đó là ngày lễ đoàn viên, nhưng sau khi Tiêu Băng biết được hắn là cô nhi thì đã lén lấy bánh Trung Thu và những món ăn nhẹ, rồi cùng với tên sắc lang chuồn ra ngoài thành lâu của trung tâm thành phố mà vừa ăn bánh vừa ngắm trăng. Đó là một đêm Trung Thu mà hắn vĩnh viễn không bao giờ quên. Từ sau khi cha nuôi qua đời, mỗi khi đến Trung Thu, hắn nhìn người khác vui vẻ đoàn viên với gia đình mà đặc biệt cảm thấy cô đơn, chỉ có mỗi lần đó là hắn mới cảm thấy sung sướng thôi. Nghiêm chỉnh mà nói, Tiêu Băng là mối tình đầu của hắn, hắn yêu nàng không chỉ vì mỹ mạo, mà quan trọng hơn là nàng đã cho hắn cái cảm giác ấm áp của người thân mà từ lâu hắn đã mất đi. Chỉ tiếc là thủ đoạn đeo đuổi của hắn không mấy thích hợp nên mới chưa đạt được kết quả như mong muốn.

- Đan Ni Tư đại nhân?

- Đan Ni Tư đại nhân?

Mộ Dung Thiên chợt tỉnh lại từ trong mớ hồi ức của mình. Hai tiếng kêu vừa rồi là do Tư Tháp Tây Á và Tân Địch Á phát ra. Khuôn mặt của Băng Sơn mỹ nữ thì đang ửng hồng, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì liền hiểu ra nguyên nhân, vừa rồi mình nhớ đến Tiêu Băng mà vẫn nhìn chằm chằm vào Tân Địch Á, thảo nào nàng ta lại có vẻ ngượng ngùng như vậy.

Để tránh bị hiểu lầm, Mộ Dung Thiên liền lên tiếng giải thích:

- Thật xin lỗi, ta vừa nghĩ đến một cố nhân!

Chỉ tiếc là hắn càng bôi càng đen. Thấy sắc mặt cổ quái của Tư Tháp Tây Á, rõ ràng là nàng không tin rồi. Còn Tân Địch Á thì lại nhớ đến lần đầu gặp mặt hắn tại doanh trại của Niêm Hoa tộc trong cuộc hải liệp, hắn đã dùng đến cái cớ tương tự thế này.

Mộ Dung Thiên lười giải thích tiếp, xem ra chỉ tốn hơi tốn sức mà thôi. Thế là hắn chuyển ánh mắt lên vầng trăng tròn ở trên cao. Người có bi hoan ly hợp, trăng có khi tròn khi khuyết. Nay trăng đã tròn, nhưng người thì lại vẫn chưa đoàn viên. Hay là....mình sẽ không còn cơ hội để cùng Tiêu Băng cười đùa dưới trăng nữa? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thiên không khỏi dậy lên nỗi phiền muộn vô tận.

- Ánh trăng hôm nay đẹp quá!

Lộ Thiến cũng bắt chước Mộ Dung Thiên mà ngước lên nhìn mặt trăng, sau đó lại tự nhiên sinh ra cảm khái. Kỳ thật, đã có rất nhiều lần trăng tròn như vậy, nhưng khi người hạnh phúc nhìn thấy nó thì sẽ cảm thấy đặc biệt xinh đẹp. Hiện tại thì Lộ Thiến đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, mà tất cả những điều đó đều do nam tử không thân không thích này mang đến cho nàng. Vừa nghĩ tới đó, nàng liền ôm chặt lấy cánh tay của Mộ Dung Thiên, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên biến mất trên thế gian này.

- Đúng đó!

Những nữ nhân khác cũng đều lên tiếng phụ họa.

Tư Tháp Tây Á vì thấy gần đây công việc phòng ngự diễn ra hết sức thuận lợi nên cảm thấy vui sướng, còn Tân Địch Á thì lần đầu tiên thấy được khả năng của mình sau khi thoát ly sự ràng buộc của gia tộc mà vui sướng. Hoàn cảnh của Hải Luân Na thì cũng tương tự như Lộ Thiến, nên tâm cảnh cũng không khác bao nhiêu. Còn hai người Lạc Na và Lệ Toa thì bỏ lại quê hương mà phiêu bạt nơi đất khách, nhưng rốt cuộc cũng ổn định lại và có được mái ấm gia đình, chính vì thế nên hai nàng mới cảm thấy hân hoan.

Giữa lúc mọi người đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bỗng nhiên trên bầu trời đêm chợt xuất hiện một chùm ánh sáng phá vỡ sự yên tĩnh của nó. Tiếp theo đó là những chùm ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau không ngừng bắn lên không rồi tỏa ra xung quanh, và tạo nên những văn tự hay đồ hình hoặc tiêu chí gì đó. Chúng nó từ phương xa mà bay đến gần hướng phủ đệ của thành chủ.

Đó không phải là nghi thức chúc mừng của dân chúng, mà là đại biểu cho một ý nghĩa nào đó.

Sắc mặt của Mộ Dung Thiên, Tư Tháp Tây Á và Tân Địch Á cùng lúc biến đổi:

- X cấp liên tỏa tín hiệu đạn!

Hết

=====================================

Chú thích

[1] khám trắc sư: người kiểm tra khoáng sản.

[2] vũ khí tượng sư: người chế tạo vũ khí.

[3] phi tinh đái nguyệt: làm việc vất vả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui