Dị Giới Dược Sư

Sau hai lần đã liên tiếp toàn lực phóng ra tuyệt kỹ độc đáo Châm đấu khí do mình tự sáng tạo ra - độc thích, lần đầu tiên Mộ Dung Thiên mới biết được đối thủ đúng là cường địch.

Với lực lượng hôm nay của Mộ Dung Thiên, vậy mà hắn vẫn để cho đối phương ẩn vào đây với một khoảng cách gần như thế, hơn nữa lại còn phải nhờ vào sự cảnh báo của Tật Phong thì hắn mới phát giác ra sự có mặt của y, do đó có thể thấy lực lượng của đối phương quả thật không phải chuyện đùa.

Mà điều kỳ quái hơn đó là mục tiêu ở trước mặt chỉ là một khoảng không, ngoài bức tường ra, nó chẳng còn vật gì hết.

Cùng với lúc phóng ra độc thích, Mộ Dung Thiên cười lạnh một tiếng, rồi từ trên giường nhảy phắt dậy, đồng thời cũng bám sát theo sau.

Hai mươi mũi Phi hành hệ Châm đấu khí hẳn là không thể làm thương tổn đối phương được, mà chúng chỉ có tác dụng kiềm chế, chiêu tiếp theo mới là sát chiêu.

Từ trên bức tường bằng nham thạch cứng rắn chợt có một góc đột nhiên lưu động như thủy ngân chảy ra vậy, tiếp theo đó là một bóng đen nhảy thoắt ra khỏi bức tường.

Bùng!

Một lớp sương mù từ bóng đen nhanh chóng lan tỏa ra ngoài và bao phủ lấy toàn bộ căn phòng.

Trong nháy mắt, không khí đều trở nên ngưng đọng, không gian trong căn phòng vốn lưu loát thoải mái, vậy mà hiện nay nó lại giống như cái thùng bê tông không được khuấy động vậy, người ở trong đó nhất thời cảm thấy toàn thân đang bị một loại áp lực vô hình khống chế, khiến cho mình có cảm giác không thể nhúc nhích tay chân được.

Ngay cả hai mươi mũi Châm đấu khí kia cũng không may mắn tránh khỏi, nguyên bản chúng rất sắc bén và tốc độ cực nhanh, vậy mà bây giờ chúng lại bị áp lực vô hình làm cho tốc độ bị chậm lại, đến khi bay tới bóng đen kia thì cũng đều lần lượt rơi hết xuống đất.

Châm đấu khí vốn dĩ có lực xuyên thấu rất mạnh, vậy mà khi lọt vào trong lớp sương mù này thì lại không có chút tác dụng nào!

Chỉ có tuyệt kỹ đỉnh cấp của thích khách, tức Không gian phong tỏa, mới có công hiệu kinh người đến thế này!

Chỉ có Mộc hệ đấu khí bình thường thì trong lúc thúc đẩy Không gian phong tỏa, những nguyên tố lực lượng ở trong không gian mới mang theo màu xám. Nếu là người sáng mắt một chút thì sẽ có thể đoán được đây là một nhánh khác của Thổ hệ, tức "thạch".

Một trong những đặc tính của Thổ là ngưng trọng, nếu có thể dùng Thổ hệ đấu khí để phát động Không gian phong tỏa thì rõ ràng uy lực của nó còn cao hơn Mộc nguyên tố một bậc nữa.

Độc thích mở đường đã bị phá giải, đồng thời lại còn bị rơi vào bẫy rập của đối phương, có thể nói Mộ Dung Thiên đã mất hết tiên cơ.

Tất nhiên bóng đen kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, y ở trong Không gian phong tỏa vẫn hoạt động bình thường, thân thể trong lúc di động chỉ để lại một vệt tàn ảnh và rất quỷ mỵ. Lúc này y lao vút về phía con mồi, cánh tay giơ thẳng ra, nhưng lại không có cầm theo vũ khí nào cả.

Mộ Dung Thiên bị quản chế dưới kỹ năng cực mạnh của thích khách, rõ ràng động tác của hắn chậm hơn nhiều, vì vậy mà chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn về phía đối phương càng lúc càng tiến đến gần.

Bóng đen thấy vậy thì mừng thầm, nhưng lúc này chiếc Kình tâm giới chỉ ở trên tay Mộ Dung Thiên đột nhiên lại phát ra ánh sáng chói lòa, thế rồi có một tấm lưới cực mỏng màu hoàng kim liền chụp lấy toàn thân hắn.

Lớp sương mù Không gian phong tỏa của thích khách vừa chạm vào tấm lưới mỏng màu hoàng kim kia thì nó liền như gặp mặt trời nóng bỏng vậy, nó lập tức bị đẩy lui trở lại. Lớp ánh sáng màu hoàng kim vẫn tiếp tục mở rộng ra xung quanh tới hơn một thước, tạo thành một khoảng không nhỏ ngay chính giữa Không gian phong tỏa.

Kết giới?

Phập!

Bàn tay của thích khách vừa sắp chộp được vào thiên linh cái của Mộ Dung Thiên thì liền bị hắn chế trụ ngay lập tức.

Mộ Dung Thiên cười âm hiểm, nói:

- Thật thất lễ, hiện tại ngươi đã rơi vào địa bàn của ta, tất nhiên phải do ta làm chủ.

Thích khách bị người bắt được thì cực kỳ sợ hãi, rõ ràng đó là một chuyện rất bất lợi, nhưng y vẫn không hề hoang mang, từ cổ tay của y lại có một lớp thạch lan tỏa ra ngoài.

Mộ Dung Thiên thầm kêu không ổn, nhưng đã quá muộn. Bàn tay của thích khách chợt mềm oặt như con linh xà rồi rút nhanh ra khỏi bàn tay của hắn. Trên tay hắn lúc này chỉ còn lại một lớp thạch giống như cái bao bảo vệ cổ tay vậy.

Nhìn thích khách hốt hoảng rút lui, Mộ Dung Thiên cũng không tính đuổi theo, bởi vì đối phương cũng là người quen biết của hắn.

Lớp sương mù ở trong phòng liền tan đi, để lộ ra khuôn mặt được một tấm khăn đen che lại. Dưới ánh sáng của kết giới, Mộ Dung Thiên có thể nhìn thấy những đường cong lả lướt của đối phương, điều đó cho thấy y là một nữ tử, và lại còn là một nữ nhân rất có mỵ lực nữa. Đôi ngươi tựa như sương mù của nàng, cùng với nhãn thần mê ly như ẩn như hiện, quả thật rất thần bí mờ ảo.

Nếu là người có định lực kém một chút, nói không chừng sau khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự quyến rũ như vậy thì chỉ sợ sẽ bị mê hoặc ngay lập tức, thậm chí còn có thể bị chết bởi thanh chủy thủ của nàng rồi mà vẫn chưa thể tỉnh lại từ cơn ảo mộng nữa.

Đôi mắt mỹ lệ đó, và đặc biệt là kỹ năng Thạch hệ kia, hiển nhiên đều là tiêu chí độc nhất vô nhị của "Mê chi nữ thích khách" Nhận Vụ rồi.

Mộ Dung Thiên cười hì hì:

- Nhận Vụ, không tệ chứ, có thể truy tung theo ta đến được tận đây, khá lắm!

Nhận Vụ không vì bị phát hiện thân phận mà trở nên hoảng loạn, nàng chỉ thản nhiên đáp:

- Chính đại nhân mới là cao minh, không ngờ ngài lại lựa chọn đêm tân hôn mà bỏ đi như vậy.

Lời này cũng không phải có ý châm chọc hắn, bởi vì Nhận Vụ xưa nay không biết nói những lời châm chọc vô vị như thế.

Nếu nhìn từ khía cạnh của thích khách chức nghiệp mà phân tích, thời gian mà Mộ Dung Thiên quyết định bỏ đi đúng là một thời cơ rất tốt.

Đừng tưởng rằng có nàng thích khách được hàng ngàn hàng vạn thanh niên của Tát La công nhận là tình nhân hoàn mỹ nhất làm thị vệ cận thân là một việc sung sướng gì. Không sai, được gặp mỹ nữ sớm chiều, đồng thời còn được nàng bảo vệ an toàn cho mình, mới nghe ra thì có vẻ rất tuyệt vời.

Nhưng Nhận Vụ không chỉ là bảo hộ cho Mộ Dung Thiên đơn giản như vậy, song song đó, nàng còn là thân tín của Long vương, chịu trách nhiệm giám sát nhất cử nhất động của hắn.

Mộ Dung Thiên chọn bỏ đi trong đêm tân hôn, một mặt là vì quyết định này không dễ dàng chút nào, còn mặt khác chính là vì sự tồn tại của Nhận Vụ.

Nàng mỹ nữ này tuyệt đối là một cao thủ cao thâm khó dò, lại thêm rất giỏi về truy tung. Muốn cắt được đuôi của nàng ta thì quả thật rất khó, nó đã khiến cho Mộ Dung Thiên phải bị đau đầu không ngớt.

Thế nhưng Nhận Vụ tuyệt sẽ không nghĩ đến việc mình bỏ đi ngay trong đêm tân hôn, vậy thì sức chú ý của nàng sẽ có phần lơi lỏng hơn. Đương nhiên, đêm đó nàng cũng không thể núp ở một góc nào đó mà giám sát hắn, có lẽ là vì Long vương không muốn có người ở một bên mà nghe tiếng tiểu nữ nhi của mình động phòng, vậy thì không được hay ho cho lắm.

- Đa tạ lời khích lệ của ngươi, nhưng tại sao ngươi lại biết được ta đang ở đây?

Mộ Dung Thiên tùy tiện hỏi lại một câu.

Vừa hỏi, hắn vừa nghĩ rốt cuộc Nhận Vụ làm sao tìm được hành tung của mình?

Trước khi lên thuyền, hắn đã cẩn thận xóa hết các vết tích rồi mà.

Theo Mộ Dung Thiên biết, những thích khách cao minh sẽ biết sử dụng một loại hương liệu kỳ dị. Loại hương liệu này không có màu sắc và cũng không có mùi vị, người bình thường sẽ không thấy và không ngửi được nó, chỉ có bản thân người sử dụng mới phát hiện ra sự tồn tại của nó mà thôi.

Mộ Dung Thiên cũng hiểu sơ qua thuật truy tung của giới thích khách, nên hắn đã cẩn thận dùng thuốc để tẩy rửa thân thể, vậy mà rốt cuộc cũng bị Nhận Vụ đuổi theo đến đây, đó mới là điều khiến cho hắn cảm thấy hoang mang.

Căn cứ vào thời gian mà suy đoán, hẳn là phải tới sáng hôm sau thì nàng mới cưỡi hải thú chạy đến, vì trên cơ bản thì Tân Địch Á và Mâu Cơ đợi lâu quá mà không thấy bóng dáng phu quân đâu nên mới phát giác ra sự tình không ổn.

Long vương sẽ không có khả năng phái nhiều người đi điều tra các nơi, phải biết rằng Mộ Dung Thiên chính là cái đinh trong mắt của phe Đông Nam, nếu vì việc này mà tiết lộ hành tung của hắn thì nói không chừng toàn bộ Lam Nguyệt sẽ tung người ra để đi ám sát hắn. Đó chính là việc mà Long vương không muốn thấy nhất, do đó mà ông ta chỉ có thể phái Nhận Vụ đi lo việc này mà thôi.

- Đại nhân, thật xin lỗi, kỹ xảo truy tung là bí mật của giới thích khách.

Nhận Vụ tựa như không có ý tiết lộ cho hắn biết, và đó cũng là điều mà Mộ Dung Thiên đã đoán trước được.

Nhận Vụ lộ vẻ khó xử, nói:

- Xin thứ cho ta vô lễ, nhưng đây là mệnh lệnh của Long vương, bắt buộc phải chấp hành. Đại nhân, một lần nữa ta xin thỉnh cầu ngài, hãy trở về Tát La đi.

- Xin lỗi, ta cũng có lý do riêng của ta, một lần nữa ta cũng chỉ có thể nói một tiếng "không" mà thôi!

Mộ Dung Thiên trả lời như đinh đóng cột, sau đó hắn lại cười hì hì, nói:

- Nhận Vụ, ngươi có hai lựa chọn, một là động thủ, hai là tự mình trở về đi!

Nhận Vụ không hề do dự, chỉ lắc đầu đáp:

- Ta không nắm chắc sẽ thủ thắng được.

Tuy rằng hầu như mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều ở bên cạnh Mộ Dung Thiên, nhưng Nhận Vụ hiểu rất ít về hắn, kể cả tính cách và võ công. Trên người hắn luôn luôn xuất hiện những bất ngờ vô cùng vô tận, tỷ như tòa kết giới kia chẳng hạn, trước nay nàng chưa thấy hắn sử dụng tới nó bao giờ cả.

Lại còn con sủng vật cổ quái kia nữa, vừa rồi khi còn ở trong Không gian phong tỏa, nó vẫn hoạt động như thường mà không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Phải đối mặt với một nam tử không có giới hạn, và một con sủng vật cũng không có giới hạn, Nhận Vụ quả thật cảm thấy rất bất lực.

Nàng hít sâu một hơi rồi nói:

- Nhưng ta cũng không thể trở lại. Đại nhân, chẳng lẽ không còn sự lựa chọn nào khác sao?

Tròng mắt của Mộ Dung Thiên đảo nhanh mấy vòng:

- Có thì cũng có....là.........

- Là thế nào?

Mộ Dung Thiên không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào thân thể mỹ miều của nàng, đồng thời đưa tay vuốt vuốt lấy cằm của mình, dáng vẻ rất đểu cáng.

Dù là một kẻ ngu ngốc thì vào lúc này cũng hiểu được là hắn đang muốn gì.

Nhận Vụ trầm lặng một lát, sau đó bắt đầu cởi dần bộ y phục bó sát thân của mình, đồng thời cũng lên tiếng:

- Đại nhân, nếu làm vậy có thể khiến cho ngài hồi tâm chuyển ý, vậy xin đừng nuốt lời.......

Không lâu sau, bộ y phục bó sát người của nàng đã rơi hết xuống đất, chỉ còn lại lớp áo lót.

Lúc này, tấm thân hoàn mỹ đầy kiêu ngạo của mỹ nữ đã hiện ra trước mắt. Đôi vai tròn trịa, đôi gò bồng đảo cao vút, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân ngọc mỹ miều, tất cả đều cực kỳ quyến rũ. Làn da trắng mịn của nàng ở trong bóng đêm lại càng có vẻ sáng bóng và như hòa hơn.

Ngoài Long vương ra, chưa một ai có thể nhìn thấy chân diện mục của nàng, nhưng ngọc thể của nàng mỹ nữ được công nhận là tình nhân hoàn mỹ nhất Tát La này lại rất dễ dàng khiến cho bất kỳ một nam nhân bình thường nào sẵn sàng phạm tội vì nàng, dù có phải rơi vào địa ngục cũng cam lòng.

Hô hấp của Mộ Dung Thiên gần nhưng là bị ngừng hẳn lại, hắn phát hiện ra chất kích thích tố trong người đã dâng lên cực nhanh, và không tài nào áp chế được nữa.

Mộ Dung Thiên vốn còn muốn Nhận Vụ tháo luôn chiếc khăn che mặt xuống, nhưng hắn liền bỏ đi ý nghĩ này, đó không phải là vì hắn sợ đằng sau lớp sa che mặt đó lại là một khuôn mặt xấu xí.

Căn cứ vào những đường viền ở trên mặt của Nhận Vụ, nàng tuyệt đối là một mỹ nữ rất xứng với danh khí của mình, nhưng Nhận Vụ có lớp sa che mặt mới đúng là một Nhận Vụ hoàn mỹ, khiến cho người ta có không gian để tưởng tượng ra nét mỹ lệ của nàng. Mộ Dung Thiên không đành lòng phá hủy đi cảm giác thần bí tuyệt diệu đó.

Cho rằng Nhận Vụ được bồi dưỡng để trở thành một bộ máy, nhưng cuối cùng thì nàng vẫn là một thiếu nữ chưa từng trải chuyện đời. Với nửa thân trên lõa lồ nằm trong tầm mắt của một nam nhân, tùy ý để cho ánh mắt của hắn dâm loạn đùa bỡn, dù sao thì Nhận Vụ cũng không quen lắm, vì vậy mà bất giác nàng vội đưa tay lên để che lấy đôi ngọc phong kiêu hãnh của mình, chỉ tiếc là nàng càng che thì nó lại càng nhô cao lên, càng dễ khêu dậy dục vọng của nam nhân hơn.

Thế nhưng Nhận Vụ không hề phản kháng, nàng chỉ như một con rối mà làm theo lời của Long vương. Chỉ cần là mệnh lệnh của Long vương, nàng quyết sẽ không từ một thủ đoạn nào để chấp hành cho bằng được. Dù có phải bỏ ra một cái giá thật đắt thì cũng không tiếc.

Mộ Dung Thiên liêm diêm mắt thưởng thức một lúc lâu, sau đó mới nói:

- Tốt, lựa chọn thứ ba của ngươi là.....

Nhận Vụ nhắm chặt hai mắt lại, nàng chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn, mà câu nói đó rất có khả năng sẽ chấm dứt cuộc đời thiếu nữ của nàng.

- Ngươi cởi y phục xong, còn ta thì có thể dễ dàng bỏ đi. Vậy thì đôi bên sẽ không bị khó xử, ha ha ha......

Nói xong, Mộ Dung Thiên liền nhanh chóng thoái lui ra sau, đồng thời cũng nắm tay lại.

- Ngài.....

Sự tình xoay chuyển một trăm tám mươi độ, khiến cho Nhận Vụ kinh ngạc vô cùng. Nàng hầu như theo phản xạ tự nhiên mà tính lao vút về phía hắn, thế nhưng cũng chợt phát hiện ra chỗ khó xử của mình.

Nữ thích khách dù cao minh tới đâu thì cũng không thể để nửa thân trần mà truy đuổi người ta được.

Sau khi thực hiện xong âm mưu của mình, Mộ Dung Thiên cũng chưa nóng lòng bỏ đi hẳn, hắn vẫn ung dung nói:

- Lúc nãy ta chưa hề nói gì hết, cũng chẳng có yêu cầu gì hết, tất cả đều do ngươi tự làm thôi, vì vậy mà không nên trách ta nhé! Hắc hắc, ta vẫn là một người rất thành thật đấy.

Nhận Vụ nghe vậy thì suýt chút nữa là ngất xỉu luôn, thế nhưng lúc nãy quả thật Mộ Dung Thiên chỉ dùng nhãn thần để lừa gạt nàng thôi, mục đích là để sáng tạo cơ hội thoát thân có lợi cho mình.

Người có thể bỏ đi trong đêm tân hôn, vậy thì còn có việc gì mà hắn không thể làm nữa đây? Lúc này Nhận Vụ mới thực sự cảm nhận đuợc thủ đoạn vô sỉ của gã thống soái Rạng Đông này. Những địch nhân trước kia của hắn rất có thể đã vì quá tức rồi thổ huyết mà chết, nhưng lần này đối tượng để trêu đùa của hắn lại là mình.

Mộ Dung Thiên tiếp tục nói:

- À, phải rồi, nếu như ta gói trọn thân thể của mình vào tòa kết giới này, vậy không biết ngươi có thể truy tung tiếp được không nhỉ?

Nhận Vụ nghe vậy thì sắc mặt hơi biến đổi, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cười nói:

- Hay lắm, ta đã biết được câu trả lời rồi!

Nhận Vụ lại một lần nữa suýt ngất đi, trong lúc sơ ý, nàng đã bị hắn chiếm lời thêm một lần nữa. Xem ra mỗi một câu nói, mỗi một động tác của người này đều có mang theo bẫy rập, nếu không cẩn thận đề phòng thì sẽ bị thiệt thòi rất lớn.

Nhìn thân ảnh của Mộ Dung Thiên gần sắp biến mất sau cánh cửa, Nhận Vụ vội la lên:

- Đại nhân, xin chờ một chút.

Mộ Dung Thiên quay đầu lại hỏi:

- Mỹ nữ, chẳng lẽ còn muốn ta giúp gì sao? Nhưng hay hơn hết thì đợi lần sau gặp lại đã.

Thành thật mà nói, hắn cũng thấy có chút luyến tiếc, đại mỹ nữ đã sắp hiến thân tới nơi, đây chính là cơ hội tốt mà một tên cầm thú như hắn không thể bỏ lỡ.

Nhưng cũng rất đáng tiếc, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

- Xin hãy đợi một chút, nếu như đại nhân không có hứng thú với lời đề nghị của ta, chừng đó ngài hãy bỏ đi cũng chưa muộn mà.

Nhận Vụ vừa nói, nàng cũng không vội mặc lại y phục, vì nàng muốn lấy hành động để chứng minh cho thành ý của mình. Bởi vì nàng biết rõ, nếu mình mặc lại y phục thì Mộ Dung Thiên nhất định sẽ lủi đi còn nhanh hơn thỏ nữa, đến lúc đó thì sẽ rất khó tìm lại hắn.

Mộ Dung Thiên lộ vẻ hứng thú, nói:

- Được, nói ra nghe thử!

Nhận Vụ khẽ mở miệng:

- Đại nhân, tuy rằng là không biết vì sao chuyến này ngài phải đến Lam Nguyệt, nhưng nếu không có chức nghiệp huy chương của Lam Nguyệt thì chỉ sợ sẽ rất khó vào thành được. Nếu có ta giúp đỡ, vậy thì công việc của ngài sẽ được thuận lợi hơn rất nhiều.

Lời đó cũng không có phóng đại chút nào, quả thật với năng lực có thể dung nhập vào đá như vậy, hiển nhiên là kỹ năng đó sẽ có dịp cần dùng tới.

Theo Mộ Dung Thiên biết, nếu không nắm chắc thì Nhận Vụ sẽ không thốt lời bừa bãi. Trước kia mỗi lần hắn giao nhiệm vụ cho nàng, tất cả đều được hoàn thành tốt đẹp.

Mộ Dung Thiên thoáng hơi suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại:

- Tại sao lại phải giúp ta?

Nhận Vụ thở dài:

- Lần này cũng giống như lần ở Mễ Kỳ Tư trước kia vậy, ngài quên rồi sao? Nếu như không thể đưa ngài trở về, vậy thì nhiệm vụ của ta là phải tiếp tục bảo vệ cho ngài thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui