Dị Giới Dược Sư

Nam tử nhẹ giọng nói:

- Ta nói là, mong rằng Duy Đa Lợi Á tiểu thư và tiểu Khải Đế hãy rời khỏi Thủy Đô, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt mọi người nữa.

Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì cả giận, nói:

- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?

Nam tử thở dài:

- Ta chẳng có ý gì cả, nhưng chỉ vì sự tồn tại của nàng sẽ gây rất nhiều phiền phức cho ta. Ta không muốn hạ thủ với nàng, vì vậy nên mới có yêu cầu như thế. Ta biết nàng không hề thích thú làm chức trường chủ kia, nếu đã là vậy thì tại sao lại không tìm một nơi yên tĩnh và không ai biết tới để có thật nhiều thời gian nhàn rỗi mà chăm sóc cho tiểu Khải Đế, từ từ nuôi lớn nó, như vậy lại càng không khiến cho ta khó xử nữa. Vậy chẳng phải là đôi bên đều có lợi sao?

Quả thật, lối sống an nhàn như trong lời nam tử kia nói đúng là cuộc sống lý tưởng của nàng, nhưng Duy Đa Lợi Á không thể vì vậy mà bỏ qua nguyện vọng của phụ thân, bỏ rơi Thiên Lý mục trường, Thủy Đô và quốc dân của nàng. Huống chi, tình hình chiến tranh đang như dầu sôi lửa bỏng, có nhiều nước đang rất cần mục trường cung ứng hải sủng, bằng không thì liên minh các nước trung lập sẽ sụp đổ mất.

Nếu như nàng là một người chỉ biết lo cho mình, vậy thì ngay từ lúc ban đầu đã không cố gắng tranh giành cái ghế trường chủ rồi, thậm chí còn trở mặt với nhị muội Toa Phỉ nữa.

Duy Đa Lợi Á nghiêm sắc mặt lại rồi chậm rãi hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Nam tử nọ tất nhiên là Mộ Dung Thiên, nhưng hắn sẽ không tiết lộ thân phận thật sự của mình, mà chỉ nói:

- Xin đừng để ý đến ta là ai, nói chung, ta là một người vì đạt mục đích mà sẽ bất chấp thủ đoạn.

Duy Đa Lợi Á vươn tay ra, rồi lạnh lùng thốt:

- Trả Khải Đế lại cho ta!

Mộ Dung Thiên ôm tiểu Tinh Linh tránh ra xa một chút, rồi nói:

- Không được, nàng hãy đáp ứng yêu cầu của ta trước đi.

Theo như khẩu khí của hắn, coi bộ chuyện này không chỉ là một yêu cầu đơn giản rồi, mà đó là một phương thức ép buộc Duy Đa Lợi Á phải tiếp nhận.

Tiểu Khải Đế hiện đang ở trong tay hắn, vì vậy mà Duy Đa Lợi Á sợ ném chuột vỡ đồ, nên nàng vội rụt tay về. Cho dù không có tiểu Khải Đế ở đây, nàng cũng tự nhận mình không phải là đối thủ của gã ma võ sĩ kỳ quái này.

Điều duy nhất mà nàng có thể làm là cầu cứu. Khẳng Ni Tư đang chờ ở dưới lầu, hoặc giả nàng chỉ cần cởi bỏ trường bào và kêu hô lên, vậy thì lập tức sẽ có rất nhiều dũng sĩ chạy đến giúp đỡ.

Mộ Dung Thiên tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ ở trong lòng Duy Đa Lợi Á, hắn liền đưa một tay lên vuốt vuốt nhẹ lên gò má bụ bẫm của cô bé, rồi âu yếm nói:

- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, xin cứ yên tâm, tiểu hài tử khả ái thế này, ta nào nỡ gây hại đến nó chứ.

Lúc này lời kêu cứu của Duy Đa Lợi Á đã lên tới cổ thì vội vàng nuốt trở vào, bằng không, rất có thể đối phương sẽ hạ độc thủ với tiểu Khải Đế lắm.

Duy Đa Lợi Á chợt cảm thấy trái tim lạnh buốt, nam nhân ở trước mặt nàng đây không còn là một ma võ sĩ kiến nghĩa dũng vi (thấy việc nghĩa thì làm ngay) của lúc trước nữa, mà hắn lại là một ma quỷ hỷ nộ vô thường. Tinh thần trọng nghĩa và nhiệt huyết của hắn đã bị sự lạnh lùng vô tình thay thế mất rồi.

Thế nhưng cơn phẫn nộ của nàng cũng dần dần rút lui, mà thay vào đó là sự sợ hãi tột độ. Duy Đa Lợi Á run giọng nói:

- Xin đừng gây hại tới nó, ta van cầu ngươi!

Mộ Dung Thiên lãnh đạm nói:

- Đơn giản lắm thôi, chỉ cần nàng đáp ứng yêu cầu của ta là được.

Duy Đa Lợi Á khẽ cắn môi dưới, tiểu Khải Đế tất nhiên là quan trọng, nhưng tâm huyết của phụ thân thì sao? Quốc dân của Thủy Đô sẽ ra sao?

Mộ Dung Thiên thấy nàng đắn đo, thì lạnh lùng nói:

- Xin hãy nhanh chóng quyết định một chút, ta không phải là một người có tính kiên nhẫn.

Bởi vì hắn biết nhất định Duy Đa Lợi Á sẽ có tùy tùng theo đến đây, nếu nàng đi lâu không trở lại, vậy thì họ sẽ hoài nghi, đến lúc đó sẽ tìm đến tận cửa thì rất phiền phức, do đó mà hắn phải giải quyết mau lẹ mới được.

Trong lúc nói chuyện, ngón tay của Mộ Dung Thiên liền di động từ trên mặt xuống tới cổ họng yếu đuối của cô bé. Tiểu Tinh Linh vẫn hồn nhiên say ngủ trong mộng đẹp của mình, mà không hề ý thức được sự nguy hiểm đang tới gần.

Tình thương của mẫu thân là bao la vô bờ bến, hoàn toàn không thể đánh giá được, lúc nãy Duy Đa Lợi Á còn hơi do dự một chút thì bây giờ lập tức nghiêng hết về tiểu hài tử. Nàng hét lên thật to, gần như muốn khàn cả giọng:

- Đừng! Chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi.

Ngón tay đang án trên cổ họng nhỏ bé của tiểu Khải Đế liền được rút lại, Mộ Dung Thiên vẫn không lộ ra biểu tình gì, chỉ thốt lên một tiếng:

- Tốt!

- Oaaaa!

Lúc này tiểu Khải Đế bị tiếng thét lớn của Duy Đa Lợi Á đánh thức nên bị giật mình thức tỉnh và khóc ré lên.

Vô luận có phải gặp khốn cảnh gì khiến cho mình bị vướng víu tay chân, Mộ Dung Thiên đều có thể bình tĩnh mà ứng phó, nhưng lúc này hắn cũng thấy luống cuống tay chân. Hắn rất thích cô bé này, những hành động có vẻ như muốn gây bất lợi cho nó lúc nãy chỉ là để bức Duy Đa Lợi Á phải chấp nhận yêu cầu của hắn mà thôi.

Nhìn tiểu Khải Đế đang khóc lớn ở trong lòng mình, trong lúc bối rối, Mộ Dung Thiên vô ý buột miệng hát:

- Ta là chỗ dựa....

Vừa hát lên được vài câu, hắn lập tức ngậm miệng lại, bởi vì hành động này đúng là rất ngu xuẩn.

Thế nhưng bài hát đó không vì vậy mà ngừng lại, mà nó vẫn được nhẹ nhàng xướng lên:

- Ta là chỗ dựa đầy ấm cúng và thoải mái của hài nhi

Phụ thân nhẹ nhàng canh giữ ở bên cạnh hài nhi

Hài nhi đừng sợ bóng đêm

Bảo bối của ta cũng đừng rơi lệ

Ngươi cần học, cần cố gắng không sợ bóng đêm

Tương lai ngươi cần phải đối mặt

Với đêm đen của đời mình

Bảo Bảo hãy ngủ ngoan đi nào

Phụ thân vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ngươi

Vui sướng và bi thương

Không cần sợ phải đối mặt

Hãy dũng cảm lên, bảo bối của ta....

Tiểu Khải Đế nghe được bài hát ru khiến tinh thần của người ta được an tường thì lập tức nín khóc ngay, sau đó thì mí mắt của nó chầm chậm khép lại, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Duy Đa Lợi Á khẽ hừ nhẹ, khuôn mặt của nàng không biết từ bao giờ đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, rồi nói:

- Ta ru cũng không tệ đó chứ, Khải Lý tiên sinh? Không, phải nói là Đan Ni Tư đại thống soái thì mới chính xác hơn.

Từ sau phút lỡ lời, Mộ Dung Thiên đã biết là không thể tiếp tục gạt Duy Đa Lợi Á được nữa, bởi vì bài hát ru con đó không có mấy người biết cả.

Nhìn thấy Mộ Dung Thiên trầm mặc không nói gì, Duy Đa Lợi Á lại hừ lạnh, rồi hỏi:

- Đây là phương thức bảo vệ tiểu Khải Đế của ngươi đó à? Là lời hứa của ngươi đó sao?

Mộ Dung Thiên thở dài nói:

- Hết cách thôi, ta tự có nỗi khổ của mình, thật sự không muốn gây thương tổn đến các người, vì vậy mà chỉ có thể làm như thế thôi.

Duy Đa Lợi Á cười lạnh:

- Nói thật là dễ nghe nhỉ. Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, quyền lực, chính trị, âm mưu? Nói chung, dùng một đứa nhỏ để làm công cụ thỏa mãn tư dục của mình như vậy, Đan Ni Tư đại nhân, hành vi đó của ngươi quả thật khiến cho người ta phải coi thường.

Không đợi Mộ Dung Thiên trả lời mình, nàng lại nói tiếp:

- Được rồi, ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, sau này sẽ không xuất hiện tại Thủy Đô nữa. Bây giờ ngươi thỏa mãn rồi chứ?

Mộ Dung Thiên vẫn không lộ ra biểu tình nào mà chỉ nói:

- Ừm, ta sẽ an bày cho nàng đến một địa phương không tệ, nơi đó thời khắc nào cũng sẽ có người trông coi, các người nhất định sẽ rất được an toàn.

Duy Đa Lợi Á nghe vậy thì giận dữ liếc hắn một cái, bởi vì lời lẽ của hắn hiển nhiên là muốn có người giám sát nàng và không để cho nàng làm bậy rồi.

Lúc này Mộ Dung Thiên liền búng tay một cái, lập tức có mấy nữ nhân mặc hắc y từ trong phòng tiến ra. Họ đều là những tử sĩ thủ hạ của Đình Đình, và cũng là những thân tín tuyệt đối đáng tin của Mộ Dung Thiên.

Một trong mấy nữ nhân kia tiếp lấy tiểu Khải Đế từ trong tay Mộ Dung Thiên, rồi một người khác thì nói với Duy Đa Lợi Á:

- Duy Đa Lợi Á tiểu thư, xin mời....

Duy Đa Lợi Á không nói gì, nàng chỉ có thể dùng sự trầm mặc để biểu lộ lòng phẫn hận đối với Mộ Dung Thiên mà thôi.

Trước khi bước ra cửa, nàng bỗng quay đầu lại nói:

- Từ hôm nay trở đi, tiểu Khải Đế sẽ không có một dưỡng phụ như ngươi! Ngươi không có tư cách!

Cánh cửa theo sau bọn họ đã đóng lại, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn chưa đi ngay. Hắn vẫn đứng ngẩn ngơ tại giữa phòng, nhìn lên trần nhà tối tăm rồi tự lẩm bẩm:

- Mộ Dung Thiên hỡi Mộ Dung Thiên, ngươi đã biến thành một kẻ khiến người ta khinh thường như vậy từ bao giờ chứ?

Hắn đang cười, nhưng nụ cười đó lại cay đắng biết bao.

Mộ Dung Thiên đã sớm biết mình sẽ đối mặt với hoàn cảnh như thế này. Bị người người căm hận, đó là việc mà hắn phải học biết để đối mặt. Duy Đa Lợi Á chỉ là khởi điểm mà thôi.

Không lâu sau, sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư....rồi cuối cùng, sẽ có rất nhiều người căm hận hắn, bao gồm cả quốc dân, bằng hữu, chiến hữu, và thậm chí là thân nhân và thê tử.

Do đó, sớm thích ứng được thì sẽ tốt cho hắn hơn.

oooOooo

Khẳng Ni Tư chờ ở bên ngoài Tạp La khách điếm chừng nửa tiếng mà vẫn không thấy Duy Đa Lợi Á trở về. Lão kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa, nhưng vẫn không thấy người đâu. Dù lão có trầm tĩnh tới cỡ nào thì cũng không thể tiếp tục kiên nhẫn được, huống chi trước đó lão cũng đã cảm thấy bất an rồi. Là một người bảo tiêu đầy kinh nghiệm, lão vốn không tán thành chủ nhân đi gặp người ta ở một nơi như thế này chút nào.

Với sự giúp đỡ của lão bản Tạp La khách điếm, rốt cuộc Khẳng Ni Tư cũng tìm được căn phòng mà Duy Đa Lợi Á đã đến, nhưng tại đây không hề có một bóng người nào cả.

Đồ đạc ở trong phòng không hề bị hư hại chút gì, tuyệt đối không có vết tích của giao đấu, nhưng Duy Đa Lợi Á lại vô thanh vô tức bốc hơi như thế, cả tiểu Khải Đế cũng không thấy đâu. Tình huống này rất quỷ dị, giống hệt như trường hợp của Toa Phỉ cách đó không lâu vậy.

Tam tỷ muội của Thiên Lý mục trường liên tiếp thất tung, điều này khiến cho Thủy Đô nhất thời loạn cả lên.

Việc Toa Phỉ bị thất tung đã gây lên sóng to gió lớn rồi, giờ đây lại thêm việc của Duy Đa Lợi Á thì càng như lửa đổ thêm dầu. Điều ly kỳ ở đây là dường như cả hai người đều tình nguyện vậy, vì ở hiện trường không để lại dấu hiệu đã xảy ra bạo lực gì cả.

Những tin đồn mới cũng nhanh chóng loan đi khắp nơi, phải chăng có người ngoài thèm thuồng Thiên Lý mục trường vốn có địa vị rất quan trọng ở trong chiến tranh, muốn thông qua những âm mưu thầm kín mà chiếm lấy nó để làm của riêng? Thế nhưng bàn tay đen giật giây ở phía sau đã dùng phương thức gì để khiến cho cả hai tỷ muội tự chui đầu vào lưới?

Sinh ý quan trọng không có người giải quyết, ngay cả Ái Lệ Ty là phó thủ của trường chủ cũng không đủ tư cách để quán xuyến hết mọi thứ. Người duy nhất có quyền kế thừa chính là Cách Lôi Lâm, nhưng nàng ta chỉ là một thiên tài dược sư, chỉ biết làm tăng chất lượng vốn có giới hạn của hải sủng mà thôi, chứ hoàn toàn không hiểu gì về làm ăn cả.

Trong lúc sinh ý của Thiên Lý mục trường đang hoàn toàn rối loạn, bỗng nhiên có một nữ nhân mà không ai ngờ tới lại xuất hiện ở trước mắt mọi người - Toa Phỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui