Dị Giới Dược Sư

Khẳng Đặc đứng trên đài cao nhìn thấy Cự Tích vận tải đoàn đã đến, y liền thở phào nhẹ nhõm. Ba thành viên của dong binh đoàn được phái đi trinh sát tại cửa trấn dẫn thông tới khu rừng hoang dã là Tát Na Lâm Cách, Bích Dạ và Tạp Tháp cũng chưa thấy bắn ra “Quang hệ tín hiệu đạn”. Điều đó chứng tỏ cho đến lúc này, bọn họ vẫn chưa phát hiện được ma thú chuẩn S cấp đã gặp hôm qua có bất cứ hành động gì. Nhưng ai cũng biết tâm lý báo thù của S cấp ma thú rất mãnh liệt, theo đạo lý mà nói thì ma thú gần đạt cấp S sẽ không kém hơn bao nhiêu, một ngày nào đó chúng nhớ đến từng có người mạo phạm đến uy nghiêm của chúng thì tâm tình sẽ cảm thấy khó chịu, đến chừng đó tất chúng sẽ có thể phát động công kích trí mạng bất kỳ lúc nào. Do đó, Khẳng Đặc mới chỉ thị cho bọn họ ngàn vạn lần không được chủ quan.

Lời yêu cầu vừa phát ra đêm qua, vậy mà Cự Tích vận tải đoàn đã đến ngay lập tức. Kỳ thực, ở Thần Phong đại lục này mà bất cứ việc gì có hiệu suất thấp là tuyệt đối không ổn; phải biết rằng, trong lúc ma thú công thành, chỉ cần quân cứu viện đến chậm nửa ngày thôi là có thể sẽ khiến cho cả một tòa thành trì bị hủy diệt. Chính bởi vậy, vô hình chung mà mọi người vẫn duy trì một loại cảm giác gấp rút trong lúc làm việc thường ngày.

Mắt thấy mọi việc đã sẵn sàng, gió đông đã tới, Khẳng Đặc cất tiếng:

- Ta nghĩ, mọi người đều đã biết chuyện người trong trấn sắp phải rời đi rồi đúng không?

Thanh âm Khẳng Đặc khàn khàn trầm thấp, nhưng khi truyền đến tai từng người thì lại rành rọt từng chữ. Đây chính là “Âm ba khuếch triển thuật” trong Phong hệ ma pháp, đa số các ma pháp sư đều biết sử dụng nó, tuy nhiên, Khẳng Đặc lại có thể mở rộng phạm vi ra khắp quảng trường rộng lớn với sức chứa mấy vạn người. Điều đó cho thấy Phong hệ ma pháp của y nhất định là có thành tựu rất đáng kể.

Cho dù có một vị ma pháp sư, kiêm đoàn trưởng Cuồng Bạo dong binh đoàn được người người kính nể đứng trên đài cao, nhưng chúng nhân vẫn không khỏi xôn xao hỗn loạn, dẫu sao thì di cư cũng không phải là một việc nhỏ, sao lại phải gấp gáp như vậy? Thế đến nơi cư trú mới rồi thì chuyện công ăn việc làm sẽ phải giải quyết ra sao đây?

Khẳng Đặc nhận ra nỗi lo lắng của họ, nên y phất tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, sau đó liền mỉm cười nói:

- Có lẽ có nhiều người trong số các vị ngồi đây đã biết được một thân phận khác của ta, tức là thành viên của Hộ Tịch công hội tại Lam Nguyệt đế quốc chứ? Ở công hội, ta cũng có một chút uy tín, nên về chuyện công ăn việc làm và nơi cư trú thì mọi người không cần phải lo. Vừa khéo ở tại tòa thành cấp hai gần đây nhất là Uy Nhĩ thành và cũng là địa điểm của chuyến di cư lần này, đã bất hạnh có rất nhiều người bị tử thương trong đợt ma thú công thành lần trước. Vì thế nên bọn họ đang có nhu cầu bức thiết với nhân lực, đồng thời cũng rất hoan nghênh cư dân của Cách Lâm trấn đến đó. Chỉ cần chư vị tới nơi, bọn họ sẽ lập tức an bài thỏa đáng mọi sinh hoạt và công việc thường nhật cho chư vị, đây chính là nguyên nhân thứ nhất cho việc di dân lần này. Còn nguyên nhân thứ hai, ta nghĩ mọi người cũng đều đã biết, trong lần ma thú công thành trước, lực lượng ma thú đã vượt xa dự tính rất nhiều, nhưng vì Cách Lâm trấn cách Uy Nhĩ thành quá xa, suýt chút nữa thì lực lượng cứu viện đã đến không kịp. Ta nghe nói lúc ấy có một vị Trư nhân chiến sĩ đã dùng hành động và dũng khí của mình mà kích phát đấu chí của mọi người, khiến cho cả trấn có thể cầm cự cho đến lúc quân cứu viện đến nơi, và cũng nhờ đó mà trấn này mới có thể tiếp tục tồn tại.

Đám đông nghe đến đây thì vỗ tay ầm lên tán thưởng, đối với dũng sĩ, đặc biệt là dũng sĩ có cống hiến lớn lao thì mọi người tuyệt sẽ không tiếc rẻ lời khen ngợi của mình. Mặc dù không nhìn thấy Ba Tây ở đâu trong đám đông nghìn nghịt này, nhưng Mộ Dung Thiên cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh gã khi nhận được sự khích lệ của một ma pháp sư vĩ đại cùng với sự tôn kinh của những người xung quanh, hẳn là gã đang toét miệng cười đến mức không thể khép miệng lại được.

Giờ đây ngữ khí của Khẳng Đặc lại thay đổi, y nói tiếp:

- Nhưng chuyện này cũng chứng minh được một vấn đề, đó là Cách Lâm trấn cách thành thị quá xa, nên nhằm để tránh việc bất ngờ vì ước lượng không đúng thực lực của ma thú lại tiếp diễn mà không cách nào bổ cứu kịp thời, do đó, biện pháp tốt nhất chính là đưa toàn trấn gia nhập vào lực lượng còn thiếu và đang cần bổ sung gấp của Uy Nhĩ thành. Ta nghĩ, đấy là việc có lợi đối với cả hai bên. Chư vị còn gì cần hỏi không?

Vài chục trấn dân khôn ngoan đang đứng gần bục nhất đồng thời cất tiếng hỏi:

- Khẳng Đặc tiên sinh, tại sao lại phải di chuyển vào lúc giữa đêm, hơn nữa tin tức lại còn phát ra vội vàng như thế nữa?

Khẳng Đặc cười đáp:

- Chuyện này là do từ đây đến Uy Nhĩ thành phải tốn ít nhất cũng 16 canh giờ, nếu xuất phát vào ban ngày, vậy thì phải đến tối chúng ta mới đến nơi, đến lúc đó thì sẽ khó có thể an bài chỗ nghỉ ngơi cho chư vị kịp. Ta nghĩ, mấy tiếng thu dọn đồ đạc, chắc cũng đủ rồi phải không?

Lý do y vừa đưa ra hiển nhiên là có chút miễn cưỡng và bên trong cũng còn không ít sơ hở. Tuy nhiên, nguyên nhân chính, tức S cấp ma thú có thể sẽ hủy diệt cái tiểu trấn này bất kỳ lúc nào thì lại không thể nói toạc ra, nếu không tất sẽ khiến mọi người hoang mang và lâm vào cảnh hỗn loạn, khủng hoảng vô cùng.

Để che giấu điều đó, Khẳng Đặc không cho những người khác cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, y nói tiếp:

- Bước tiếp theo, ta sẽ để thuần thú sư thả “Thiên mục thú” ra để kiểm tra nhân số, xem mọi người đã tụ tập đầy đủ chưa, đồng thời cũng phải ngồi theo hàng lối. Bây giờ xin mời chư vị lấy chức nghiệp huy chương của mình ra và giơ lên đỉnh đầu, đừng lộn xộn để tránh gây ra sai lầm. Phải rồi, những em nhỏ chưa có chức nghiệp huy chương thì mời đứng ra bên ngoài, chúng tôi sẽ sai người trực tiếp ra đếm.

Một hán tử mặc bộ y phục may bằng da thú, cũng là thuần thú sư trong trấn, gã giơ tay thả ra vài con ma thú cánh dài, trên mình có rất nhiều điểm nhỏ có hình dáng như hạt ngô, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy những hạt ngô rải khắp thân thể chúng đều là những con mắt. Hóa ra chúng có cái tên Thiên Mục thú quả nhiên là “danh phù kỳ thực” [1], chúng có thể phân biệt được những vật phát sáng, đồng thời còn tính toán chuẩn xác được số lượng, và chức nghiệp huy chương chính là một trong những thứ mà chúng có thể phân biệt được. Thấy mấy con Thiên Mục thú bay vè vè trên trời cao, mọi người liền vội vàng lấy chức nghiệp huy chương của mình ra và đặt trên đỉnh đầu.

Trong đám người hỗn loạn, chỉ có Mộ Dung Thiên là tỏ ra lúng túng, bởi hắn còn chưa có chức nghiệp huy chương, mà lại không dám bước ra khỏi đám đông bởi hắn đã là người trưởng thành. Giả như bị người khác phát hiện hắn còn chưa có chức nghiệp, vậy thì hắn sẽ phải chịu sự khinh bỉ ghê gớm. Suy nghĩ một lúc rồi Mộ Dung Thiên quyết định trà trộn lẫn vào đám đông, dù sao chỗ ngồi cũng không thiếu thừa bao nhiêu, đến lúc cứ ngồi lẫn vào là được. Tư Ân, Mạc Lý An và hai nữ tỳ cũng không nghĩ ra ý kiến gì cả, cuối cùng cũng chỉ đành chấp nhận cách làm của hắn, mặc dù nói rằng tố chất dược sư của Mộ Dung Thiên là cực tốt, nhưng vào lúc này thì trăm miệng cũng khó giải thích nổi.

Khoảng mấy phút sau, Thiên Mục thú bay trở về chỗ của thuần thú sư, kêu lên mấy tiếng “chít chít, cô cô”. Người ngoài nghe không hiểu chúng kêu gì, nhưng đại khái có thể đoán là chúng đang báo lại số lượng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, thuần thú sư rảo bước lên đài cao, thấp giọng nói vài câu với Khẳng Đặc, sau đó Khẳng Đặc nói:

- Được rồi, thanh niên có 34574 người, trẻ nhỏ chưa có chứng nhận thì là 3609 người. Tổng số là 38183 người.

Bởi vì độ tuổi được coi là trẻ nhỏ ở tại Thần Phong đại lục khá ngắn nên tỷ lệ trẻ nhỏ mới ít hơn bình thường một chút.

Tiếp theo đó, Khẳng Đặc nhìn xuống dưới đài hỏi trấn trưởng:

- Còn ai chưa tới không?

Trấn trưởng cung kính đáp:

- Ngoại trừ 32 người đã vào thành làm việc ra thì số lượng còn lại đúng là như vậy.

Khẳng Đặc hài lòng nói:

- Tốt, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp thông báo với những người kia sau.

Khi phân phối chỗ ngồi, chuyện nằm ngoài dự tính của Mộ Dung Thiên đã xảy ra, đó là vì người có chức nghiệp khác nhau, cấp bậc khác nhau nên sẽ có chỗ ngồi cũng khác nhau. Ngay cả ma pháp sư luôn đối xử bình đẳng với dân thường như Khẳng Đặc vậy mà trong lần di cư với quy mô lớn này cũng không dám phá vỡ quy củ, bởi vậy nên ai nấy đều phải đưa ra chức nghiệp huy chương để xác định chỗ ngồi.

Mắt thấy những người phía trước đều đi đến chỗ ngồi trên lưng Cự Tích, Mộ Dung Thiên dù cảm thấy khó xử nhưng cũng chỉ đành bước theo sau.

Sắp khởi hành, Tạp Tháp, Bích Dạ và mấy thành viên trong dong binh đoàn cũng bỏ việc trinh sát để quay lại. Họ cùng với mấy vị chiến chức giả tương đối có tiếng trong trấn làm nhiệm vụ kiểm tra chức nghiệp huy chương. Tạp Tháp phụ trách kiểm tra Mộ Dung Thiên, thấy hắn không đưa huy chương ra, nên không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi:

- Huy chương của ngươi đâu?

Mộ Dung Thiên ho khan một tiếng, rồi rụt rè nói:

- Ta….ta còn chưa làm chức nghiệp nhận chứng, có điều cũng sắp giải quyết xong rồi.

- Cái gì?

Khuôn mặt của Tạp Tháp tràn đầy vẻ nghi ngờ, những người xung quanh cũng đều quay lại nhìn, điều đó khiến cho Mộ Dung Thiên xấu hổ đến nỗi cơ hồ muốn tìm một cái lỗ để chui vào luôn. May mà bọn người của Tư Ân và Mộ Dung Thiên vì bận việc nên tới chậm, thành thử ra họ phải xếp hàng cuối cùng, nếu không thì còn mất mặt hơn nữa.

- Cái này...

Tạp Tháp lộ vẻ khó xử, vô chức giả ở trên đại lục rất ít ỏi, tỷ lệ còn ít hơn cả giới ăn mày ở trên địa cầu, vậy mà xem y phục của Mộ Dung Thiên thì còn chưa tàn tạ đến mức đó; nhưng lớn tuổi thế này rồi mà còn chưa làm chức nghiệp nhận chứng thì quả khó mà tin được.

- Ta là Thể chất trắc thí sư cấp 4 tại Lan Đề Lộ Tư thành, nằm ở vùng phụ cận Uy Nhĩ thành. Đây là huy chương của ta.

Mạc Lý An sau khi tự giới thiệu chức nghiệp để củng cố thêm giá trị những lời lão sắp giải thích thay cho Mộ Dung Thiên, rồi lão bằng một giọng tự tin, nói:

- La Địch tiên sinh đây đến từ một thôn trấn xa xôi, dụng cụ thông tín ở nơi đó đã bị hỏng cho nên vẫn chưa kịp làm chức nghiệp nhận chứng. Y chắc chắn sẽ là một dược sư xuất sắc, điểm này ta có thể lấy danh dự chức nghiệp để đảm bảo.

Tư Ân và hai vị nữ tỳ đã qua vòng kiểm tra, nhưng bây giờ cũng quay lại nói:

- Chúng ta cũng có thể chứng minh.

Mộ Dung Thiên cảm động đến rơi nước mắt, chẳng biết nói sao mới phải. Tạp Tháp tiếp nhận huy chương của Mạc Lý An, xác nhận không sai, nhưng vẫn cứ do dự không dám quyết định. Dẫu sao thì việc không có chức nghiệp cũng là một vấn đề rất nghiêm trọng.

- Ta cũng có thể lấy danh dự chiến sĩ mà thề rằng, ngoại trừ chức nghiệp dược sư ra, La Địch tiên sinh cũng còn là một dũng sĩ có thực lực rất cường đại nữa.

Giọng nói của người này rất dõng dạc, hiển nhiên là của Ba Tây rồi. Thì ra gã cũng nằm trong nhóm những người đi kiểm tra chức nghiệp huy chương. Dù Ba Tây không hiểu vì sao Mộ Dung Thiên không có chức nghiệp huy chương, nhưng một cường giả có khả năng giết chết ma thú cấp A thì tuyệt không thể nghi ngờ được.

Trư nhân chiến sĩ Ba Tây từng cứu lấy trấn này nên khi gã lên tiếng thì so với người khác cũng có trọng lượng hơn, huống hồ ngữ khí của gã lại tôn kính như vậy. Tạp Tháp không thể tiếp tục nghi ngờ nữa, chỉ cười nói:

- Xin lỗi, La Địch, ngươi có thể qua rồi. Tuy nhiên, ngươi hãy chịu khó ngồi ở vị trí thấp kém một chút, dẫu sao thì ngươi cũng chưa làm chứng nhận, và đây chính là quy định của công hội. Thật là bất tiện, xin thứ tội!

Có thể qua được sự kiểm tra là Mộ Dung Thiên đã cảm tạ trời đất lắm rồi, nay hắn nghe vậy thì mừng rỡ nói:

- Đa tạ!

Nhưng khi hắn vừa định đi tiếp thì đột nhiên có một giọng nữ rất êm ái vang lên từ phía sau:

- Chậm đã...

Mộ Dung Thiên quay đầu lại, hắn lập tức nhìn thấy vị nữ cung tiễn thủ Bích Dạ đầy gợi cảm. Nàng là kiểm tra viên của một hàng người khác, nhưng đã hoàn thành công việc của mình.

Tạp Tháp thắc mắc hỏi:

- Bích Dạ, có chuyện gì nữa?

Bích Dạ cười khanh khách và nhìn Mộ Dung Thiên nói:

- Úi chà, vị này chính là dược - võ song tu, La Địch tiên sinh phải không? Tạp Tháp, ngươi dám để người ta ngồi ở vị trí thấp kém như thế hay sao?

Tạp Tháp đáp với giọng khó xử:

- Nhưng đây là quy định của công hội.

Bích Dạ chống tay vào hông nói:

- Tạp Tháp, yên tâm đi, ta sẽ không làm khó ngươi. Ta sẽ mời La Địch tiên sinh cùng ngồi trên Phong Linh lộ [2], như vậy không làm sai với quy định của công hội phải không?

- Phong Linh lộ?

Tạp Tháp giật mình, Phong Linh lộ là một loại tọa kỵ ma thú Phi hành hệ, loại ma thú này có rất ít ở trên đại lục nên trân quý dị thường. Với thân phận đặc thù như Bích Dạ mà cũng chỉ có một con, nhưng ngoại trừ nàng mang tiếng "đồng tính luyến ái" ra, Bích Dạ chưa bao giờ để những người khác cùng ngồi chung, cho dù là bằng hữu lâu năm trong dong binh đoàn cũng không ngoại lệ.

Bích Dạ hỏi lại:

- Không được sao?

Tạp Tháp vội đáp:

- Được, dĩ nhiên là được chứ!

Bích Dạ đặt ngón trỏ như cọng hành lên khóe miệng trơn bóng, tạo ra một động tác hết sức mập mờ, khi Mộ Dung Thiên còn đang mơ tưởng hão huyền thì chợt nghe một âm thanh lảnh lót từ miệng nàng vang lên. Không bao lâu, một bóng đen từ chân trời phiêu phiêu bay tới, nhìn kỹ mới thấy nó giống một con chim ưng, nhưng lại lớn hơn chim ưng rất nhiều; thậm chí, nó còn có thể so với loại khủng long có cánh thời tiền sử ở địa cầu nữa. Phong Linh lộ vỗ đôi cánh màu lam xinh đẹp, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Bích Dạ. Không cần nói cũng biết đây chính là Phong Linh lộ của nàng.

Bích Dạ nháy Mộ Dung Thiên một cái, rồi nói với giọng hết sức quyến rũ:

- La Địch tiên sinh, mau theo ta tới đây...

Mộ Dung Thiên được nàng liếc mắt đưa tình nên lập tức hóa thành mơ mơ mộng mộng, ngay cả mình đang ở đâu cũng không quan tâm, rồi chỉ biết ngây ngốc theo sát sau lưng Bích Dạ.

Cùng người đẹp đồng hành vốn dĩ là chuyện rất khoái trá mới phải, song Mộ Dung Thiên lại phát hiện ra ánh mắt của Tạp Tháp lộ đầy vẻ thương hại. Cả Tư Ân và Mạc Lý An hai người định nói gì nhưng cũng lại thôi, còn hai nữ tỳ Lạc Na, Lệ Toa thì cũng không ngừng nháy mắt ra dấu với hắn. Thế nhưng Bích Dạ vẫn thản nhiên cười hi hi, mắt phượng càng thêm vũ mỵ, nhưng Mộ Dung Thiên lại cảm thấy bản thân mình như dê núi đang rơi vào miệng sói, nên không khỏi lạnh người. Trong lòng vừa không ngừng tụng niệm "Ta là sắc lang, ta há sợ ai?" vừa trèo lên lưng Phong Linh lộ.

Gió nổi lên, Phong Linh lộ cưỡi gió bay vút lên trời. Trong tiếng động rầm rầm, mấy ngàn con Cự Tích cũng đồng thời theo lệnh của thuần thú sư và bắt đầu xuất phát, mang theo mấy vạn trấn dân cuồn cuộn đi về phía Uy Nhĩ thành. Hai vầng trăng của Thần Phong đại lục là Linh Hằng và Tinh Oanh vẫn đang ở trên cao chiếu xuống, còn Cách Lâm trấn thì chìm trong ánh trăng nên càng nổi lên tĩnh mịch và biệt lập khỏi thế gian.

Mộ Dung Thiên vừa tham lam ngửi lấy hương thơm trên người mỹ nữ cung tiễn thủ, rồi lại vừa cảm thụ sự khoái cảm được bay lượn trên không, thỉnh thoảng hắn còn nghiêng đầu thưởng thức cảnh vật xinh đẹp ở phía dưới nữa. Lúc này trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác mới mẻ và kích thích. Chính cũng từ khoảnh khắc này, chuyến phiêu lưu kỳ lạ của hắn sẽ rẽ sang một bước ngoặc mới, và cuộc hành trình mới này lại càng thêm phần kích thích hơn.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui