Dị Giới Ký

-“Thật chứ?”-Nhược Lâm giọng nói đầy mong chờ.

-“Chỉ là Nhược Lâm đ*o sư tuổi đã quá 25 nên có phần khó khăn. Khó khăn hơn nhiều người trẻ tuổi.”-Vô Tà giải thích nói, ngay cả hắn chưa tới 20 mà đã phải có ý trí lắm mới có thể thừa nhận được.

-“Ta cũng muốn thử.”-Nhược Lâm thật lòng muốn thử một phen, nàng biết muốn thành cường giả tất nhiên là phải khó khăn rồi, chuyện đó không thể tránh khỏi-“Nhưng thiên phú của ta thật sự tệ, liệu có được không?” 

-“Được chứ sao không. Chỉ là khó thôi chứ không phải không thể.”-Vô Tà nhún vai một cái-“Cần cố gắng là được rồi.”

-“Vậy ta bây giờ cần làm gì.”

-“Trở về cứ thế mà tu luyện thôi đừng quan tâm đến chuyện đột phá, cứ tích lũy đấu khí xuống là được. Theo ta thấy nàng chuẩn bị đột phá bình cảnh, cứ để đấy đừng đột phá, đến khi không thể tích lũy nổi nữa thì đến gặp ta.”

-“Được.”-Nhược Lâm nếu không có cuộc nói chuyện này liền tối nay tính sẽ đột phá.

-“Mang theo chiếc nhẫn này tốc độ tu luyện càng nhanh thêm một phần, chỉ là cho mượn thôi.”-Vô Tà nghĩ một chút lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Nhược Lâm, không phải nhẫn trọng lực mà một chiếc nhẫn có tụ linh trận nhỏ được khắc phía trên.

-“Không phải nhẫn trọng lực đó chứ?”-Nhược Lâm nghi ngờ hỏi rồi lại chợt thấy mình nói lỡ miệng.

-“Nhẫn trọng lực?”-Vô Tà nhanh chóng xoay chuyển, những ngày hắn luyện tập ngủ quên luôn ngoài sân lại có thể vào được trong phòng thì ra không phải hắn bá đạo trong cơn mê mà đi vào mà là có một mỹ nữ đưa hắn vào à nha.

-“Nhẫn này là tụ linh trận đơn giản giúp linh khí xung quanh sung túc hơn.”

-“Lợi hại như vậy!”-Nhược Lâm thấy Vô Tà không nhắc đến chuyện nhẫn trọng lực tại sao nàng biết liền thở phào trong lòng rồi kinh ngạc chiếc nhẫn nhỏ liền có tác dụng tốt vậy, phải biết nồng độ linh khí cũng giúp tăng cao tốc độ tu luyện.

-“Một trận pháp đơn giản mà thôi, mà đừng nói cho ai biết.”-Vô Tà dặn dò nói, hắn không muốn rắc rối nha, còn tại sao hắn cứ đơn giản mà đưa cho Nhược Lâm là do hắn tin tưởng nàng là một, muốn tán nàng là hai, cái thứ hai thì chủ yếu hơn coi như đó là một bí mật giữa hai người (đây cũng là một kỹ năng tán gái, tạo bí mật để kết nối hai tâm hồn)


-“Ta hứa sẽ không nói cho ai biết cả.”-Nhược Lâm mạnh mẽ nói, trong lòng nàng thề rằng sẽ giữ bí mật mãi đến chết thôi.

-“Đừng thề trong lòng, chỉ là ta không muốn nàng gặp rắc rối, chiếc nhẫn đủ khiến cường giả thèm muốn chỉ là nàng không có thực lực bảo vệ nên không lộ ra thì tốt nhất cho nàng.”-Vô Tà thấy vẻ mặt của Nhược Lâm liền nói.

Nghe Vô Tà nói mà Nhược Lâm liênc thấy cảm động trong lòng-“Vât quý giá thế mà ngươi cứ đơn giản lấy cho ta thế sao?”

-“Còn hỏi nữa sao, mỹ nữ? Chi vạn kim mong một lần mỹ nhân cười.”-Vô Tà cười nhẹ một tiếng nói.

-“Ngươi thật dẻo miệng.”-Nhược Lâm khẽ cười một tiếng vui vẻ, không phải vì chiếc nhẫn mà là vì nàng thật lòng vui vẻ khi nghe Vô Tà nói thế.

-“Quả thật quá đẹp.”-Vô Tà hơi ngẩn người một chút, hắn không ngờ nụ cười của Nhược Lâm lại đẹp đến thế, một vẻ đẹp thánh khiết tự nhiên, đây mới là nụ cười thực thụ của nàng chứ không phải những nụ cười nhẹ nhàng trước đó đối với mọi người. Ngay cả hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết với vẻ đẹp đỉnh phong cũng không thể cười đẹp như Nhược Lâm.-“Nhất tiếu khuynh thành -- Nhị tiếu khuynh quốc -- Quân tử dừng bước -- Thần hồn ngất ngây.”

-“Đồ dẻo miệng.”-Nhược Lâm liền đỏ mặt thu lại nụ cười trên môi. 

-“E hèm, nàng cũng đeo tụ linh nhẫn vào luôn đi.”-Vô Tà lấy lại tinh thần nói, lòng hắn ngọn lửa quyết tâm lúc này thật sự liền bùng cháy, hắn liền hiểu cảm giác của một số nhân vật trong truyện kiếp trước hắn từng đọc, chống lại cả thế giới để bảo vệ một nụ cười, lúc đó hắn chỉ nghĩ chỉ có trong chuyện mà thôi mà không ngờ hắn cũng có ngày dấy lên một quyết tâm như thế.

Không biết do số trời sắp đặt hay không mà ngón tay đeo vừa chiếc nhẫn duy nhất của Nhược Lâm chính là ngón áp út của tay trái, chỉ là ở thế giới này hiện tại liền không có tục lệ đó nên chỉ Vô Tà cảm thấy vui vẻ chứ Nhược Lâm hoàn toàn ngây thơ cho đến mãi về sau tục lệ đeo nhẫn vào ngón áp út trong lễ cưới liền được Vô Tà lan rộng khắp đại lục.

...

...

...


Chia tay với Nhược Lâm, Vô Tà liền quay về phòng mình, lúc này hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết liền hiện ra.

-“Nàng ta cười thật đẹp!”-Cơ Diễm đầy cảm thán nói, nụ cười của Nhược Lâm cũng gây sát thương tới mỹ nữ đỉnh cấp như nàng.

-“Đúng vậy đó, em cả đời chưa từng gặp nụ cười nào như thế. Chỉ mong nụ cười đó không bị thời gian thay đổi.”-Cả Dao Tuyết của mê say nói.

-“Hử, khí tức của Tà ca càng ngày càng mạnh mẽ hơn, trở nên sâu không lường được.”-Dao Tuyết bỗng cảm nhận được Vô Tà trở nên khác thường.

-“Ngộ đạo?!”-Cơ Diễm nhận ra đây là cảm giác đột phá lên Thánh cấp toát ra.

-“Bày trận!”-Dao Tuyết vội vã ném ra mấy trăm lá tiểu kỳ bao phủ khắp phòng tạo thành một trận pháp bao phủ khí tức tránh thoát ra ngoài.

-“Ta đi gọi Nhược Lâm đến.”-Cơ Diễm vội bay ra ngoài, nàng đã không coi Nhược Lâm như người ngoài nữa rồi vì nàng biết Nhược Lâm tâm đã cho Vô Tà luôn rồi, cùng là phụ nữ nàng thấy được điều đó, chuyện ngộ đạo chỉ có một lần mà thôi nếu không gọi đến sau này nữ nhân của Vô Tà quá yếu liền không tốt. Nàng muốn đánh cược Nhược Lâm là người như nàng nghĩ, trước nay nàng nhìn người chưa từng có sai lầm.

-“Tiếc là mấy người kia không có tại nơi này.”-Dao Tuyết nhìn Vô Tà đứng như tượng đá trong phòng liền cảm thấy đáng tiếc cho Thanh Nhi, Uyển Nhi các nàng không có mặt ở đây lúc Vô Tà ngộ đạo.

...

...

...

-“Nhược Lâm!”


-“Ai?”-Nhược Lâm bỗng nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình lập tức cảnh giác.

-“Bình tĩnh đi, nhanh tới phòng Hạ Lãng.”

-“Cái gì? Hắn ta bị sao hả?”-Nhược Lâm lo lắng đứng bật dậy.

-“Tới gõ cửa ba tiếng sẽ có người mở cửa cho ngươi vào.”

-“Được.”-Nhược Lâm tràn đầy lo lắng ra ngoài, rảo bước đến phòng của Vô Tà. Nàng làm như lời giọng nói kia gõ lên cửa ba tiếng, canh cửa bật mở nhưng không có ai đang đứng đó mở cửa, Vô Tà thì đứng im như tượng giữa phòng, cả người không hơi thở sự sống, đây là do lớp kết giới mà Dao Tuyết tạo ra.

-“Vào đi, nhẹ nhàng một chút.” 

-“Hắn là bị làm sao?”-Nhược Lâm không lo lắng có bẫy mà bước vào trong, nàng trong lòng đã cực kỳ loạn khi không cảm nhận được Vô Tà còn sống.

Nhưng ngay khi bước vào Vô Tà lập tức phát ra một loại khí tức mà nàng cảm thấy sâu không lường được, nàng thấy mình thật nhỏ bé trước khí thế đó. Nàng quên luôn chuyện tiến lại kiểm tra Vô Tà bị sao.

-“Nhanh tới gần hắn mà tu luyện, rất tốt cho tương lai.”-Giọng nói lạ kia lần nữa vang lên nhắc nhở.

-“Tu luyện?”-Nhược Lâm ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng nhanh tới tiến lại mà ngồi xuống tu luyện, nàng cảm thấy giọng nói không hề có ác ý mà tràn đầy hối thúc sợ nàng bỏ lỡ cơ hội này càng giống với cảm giác trưởng bối quan tâm hậu bối. Ngồi xuống cảm tu luyện Nhược Lâm liền tiến vào một cảm giác huyền diệu khó tả.

...

...

Lúc này ở ngoài liền thấy Nhược Lâm từ trong phòng Vô Tà mà đi ra ngoài, tính toán thời gian liền chưa được một khắc. Nàng đi thẳng về nơi ở của mình mà đóng cửa nói sẽ tu luyện đừng làm phiền. Nhược Lâm này chính là do Cơ Diễm biến thành, chỉ cần không ai chạm vào người nàng liền không thể biết được nàng là linh hồn thể. Nàng và Dao Tuyết bàn nhau làm như thế để tránh thiên hạ đồn thổi lung tung, các nàng là không biết Vô Tà tính toán thế nào nên cứ để thành bình thường là tốt nhất.

Thế nhưng vẫn rất nhiều lời đồn liền mọc lên như nấm sau cơn mưa, nào là Nhược Lâm đ*o sư qua đêm ở phòng Vô Tà làm những chuyện không để ai biết, nhưng nhiều nhất vẫn là Vô Tà yếu sinh lí liền chỉ được một chung trà nên Nhược Lâm giận dữ đùng đùng bỏ đi nói từ nay sẽ không quan hệ nữa. Cứ thế lời giang hồ đồn ngày càng nhiều, càng lúc càng nhiều dị bản.


...

...

Sáng sớm hôm sau.

-“HoH!”-Vô Tà hét dài một tiếng tỉnh lại, thoát khỏi trạng thái ngộ đạo, thực lực hắn tuy không tăng lên nhưng lại khiến cho người khác lại cảm thấy sâu không lường được, lại có phần tĩnh lặng yên ả như nước mùa thu.

-“Hử? Sao Nhược Lâm cũng ở đây ta?”-Vô Tà chợt nhận ra trong phòng còn có một vị mỹ nữ nữa, liền thoáng có phần kinh ngạc.

-“Là bọn em gọi nàng tới.”-Dao Tuyết lên tiếng giải thích nghi hoặc trong lòng Vô Tà.

-“Lý do?”

-“Anh lúc hôm qua liền vào trạng thái ngộ đạo mà đẳng cấp Đấu Đế mới có thể đạt được. Lúc đó tu luyện cạnh anh liền có thể làm ý công to. Một người đắc đạo gà chó thăng thiên.”

-“Ngộ đạo? Nghe có vẻ kêu nhỉ. Nhưng các em có phần liều lĩnh lắm.”

-“Em xin lỗi là lỗi của em.”-Cơ Diễm đứng ra nhận lỗi.

-“Không là do em.”-Dao Tuyết cũng đứng ra gần như cùng lúc.

-“Thế tội của hai em là gì nào?”

-“Đã để nàng biết bí mật của anh.”-Hai lời cùng nói.

-“Sai rồi. Ta không nói các em liều lĩnh chuyện này, mà là nếu ta là ngộ sát đạo gọi Nhược Lâm đến là hại nàng, nàng quá lương thiện nếu để gần người ngộ sát đạo liền tẩu hoả nhập ma. Nặng thì ném đi cái mạng nhỏ, nhẹ thì điên luôn.”-Vô Tà liền giải thích-“Cũng may ta ngộ là thiện đạo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận