Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Một người tự nhiên bảo, “Người đến cửa thường nói các đối thủ cạnh tranh của xưởng Rehmann có chất lượng không tốt, đấy cũng là thủ đoạn thường dùng của xưởng.”

Abigail liếc qua, thấy người nói là Matthew.

Khi cửa hàng khai trương, trong tiệm có cả thảy 6 nhân công. Trong đó 4 người là thợ rèn tay nghề cao, đã ở bên lò rèn lâu năm. Còn hai người giỏi về kiến thức khoáng thạch, phụ trách tiếp khách.

Anh ta và Matthew, chính là hai người đó.

Vừa thấy người này, Abigail tức giận, “Sao bây giờ mới xuất hiện? Mới rồi trốn đi đâu?”

Matthew nhún nhún vai, “Trước kia cũng đã bị lừa qua rồi, không nghĩ ra cách đối phó nên tất nhiên không làm phiền.”

Abigail, “…”

Cho nên tên này mới trơ mắt nhìn mình bị khách hàng vây kín?

Trong lòng Abigail tự nhủ, mình khờ quá, sao lại chủ động xung đột cơ chứ? Cứ giả chết như thế cũng không gây ra họa rồi?

Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể trách anh ta được. Trước kia cũng chưa hề gặp loại thủ đoạn này, dù biết người tới không có thiện ý? Cũng không thể sau này có khách tìm tới cửa bảo vật phẩm đã bán có vấn đề lại bỏ qua.

Chần chừ chút, Matthew đã hiếu kỳ hỏi, “Sao đại nhân Alice có thể biết được con dao găm kia là trang bị [hi hữu]?”

“Khả năng là do đẳng cấp {thuật giám định} của ta khá cao, nên mới có thể nhìn ra được.” Alice suy đoán, “Cũng may lần này nhờ cậu kịp thời xé quyển trục gọi ta về.”

Matthew cười cười, không nói gì, trong mắt lóe chút ánh sáng.

Lúc xé quyển trục, trong lòng cậu ta chỉ nghĩ ngựa chết thì chọn ngựa sống, căn bản không dám trông mong. Ai ngờ cô chủ vừa về tới, nhìn qua đã phát hiện được thủ đoạn của xưởng Rehmann, ngay lập tức hóa giải nguy cơ và dẹp loạn.

Nếu như là cô ấy thì có lẽ có thể thắng được xưởng Rehmann thật.

Bản thân cũng là một trong những người bị bại, với Matthew mà nói, có cơ hội không ngại đạp xưởng Rehmann thêm một cái.

Sau khi tám chuyện một lúc, Alice kéo thằng cha cơ bắp phá đám lại, định thẩm vấn một chút.

“Hiểu lầm rồi! Đó chỉ là hiểu lầm thôi!” thằng cha cơ bắp nọ ỷ họng to, ra sức gào, “Tôi cũng không biết cái dao găm này là trang bị [hi hữu].”

“Anh mà không biết? Định lừa ai?” Alice bĩu môi.

“Thật mà! Đây là số tiền tôi tích lũy nhiều năm mua được một món trang bị [cao cấp]! Trước kia chỉ dùng [bình thường], căn bản còn chưa bao giờ nhìn thấy cao hơn cao cấp hình dạng gì.” Tên lực lưỡng khóc không ra nước mắt.

“Tôi tới xưởng Rehmann mua dao găm, họ nói đây là trang bị [cao cấp], tôi phải tin thôi. Sau đó dùng con dao này làm tiêu chuẩn để đánh giá trang bị khác.

“Đến nhà của cô mới mua cái dao găm [cao cấp], chẳng phải dựa vào đó mà so sao?”

“Thấy con dao gãy đôi, tôi cũng rất bối rối, nghĩ là mình bị lừa rồi!”

Thằng cha cơ bắp làm bộ kiểu “Mình cũng là người bị hại”, khẳng định đây chỉ là sự hiểu lầm.

Nếu như lúc Alice khiêu khích nữ kiếm sĩ áo đỏ cầm dao găm và bội kiếm chém vào nhau mà tên này không ngăn cản thì Alice chắc còn tin.

“Ai sai anh đến đây gây rối?” Alice không bị lừa, hỏi thẳng vấn đề.

Thằng cha cơ bắp nọ khăng khăng, “Không ai sai cả, đây chỉ là hiểu lầm thôi mà.”

“Xem ra không tra tấn là không chịu nói thật rồi.” Alice thở dài, giơ ngón trỏ lên.

Tra tấn?!!

Tên lực lưỡng biến sắc, định cầu xin tha thứ, lời chưa kịp thốt ra đã đã bị thổi bay lên, vòng qua lộn lại mười lần liên tiếp.

Đến khi chạm đất lần nữa, anh ta run rẩy vịn tường, dường như lúc nào cũng có thể bị ngã.

“Ai sai anh đến quấy rối?” Alice hỏi lại lần nữa.

“Không, không có ai.” Tên lực lưỡng run rẩy trả lời, “Là tự tôi hiểu lầm.”

Xưởng Rehmann lúc tấn công, đã chuẩn bị đầy đủ. Thắng là tiệm vũ khí sẽ bị mất danh tiếng, thua thì cũng chỉ là hành vi cá nhân của thằng cha cơ bắp kia, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến bọn họ.

Sau khi nghĩ cẩn thận, Alice nhủ thầm, “Xưởng Rehmann đúng là khó chơi.”

“Tôi cũng bị lừa mà, nhầm tiêu chuẩn trang bị [cao cấp], tôi cũng là người bị hại!” Thằng cha cơ bắp ra vẻ nhỏ bé, đáng thương, bất lực, không có tí khí thế hung hăng nào khi quấy phá Abigail.

Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, cũng không cách nào đánh giết người ta, nên bắt hắn làm gì giờ?

Alice nghĩ quanh co mấy lần, hỏi, “Biết sai chưa?”

“Dạ biết!” Tên này trả lời rõ nhanh, chỉ sợ chậm một giây lại bay lên trời.

“Nếu coi như chuyện này xảy ra do sai lầm của anh, vậy thì cứ cho là thế đi.” Alice thờ ơ bảo, “Sai do anh, dao găm bị gãy, hậu quả tự mình gánh.”

“Không có vấn đề gì.” Thằng cha cơ bắp đồng ý ngay.

“Bởi anh không làm rõ sự việc mà gây rối, suýt nữa thanh danh của bổn tiệm bị bôi nhọ. Bất kể thế nào thì cũng phải bồi thường. Phí tổn lấy 100 đồng vàng đi!” Alice lại nói.

Tên lực lưỡng sa sầm mặt mày, mém xỉu, “Tôi không có nhiều tiền như thế…”

“Cái con dao cong này coi như 50 đồng vàng, để lại thế chấp. Còn lại thì liều mạng mà gom góp, chắc chắn sẽ đủ.” Alice dùng ánh mắt khích lệ hắn ta.

“Nghèo! Không có tiền!” Nhắc đến việc bồi thường, anh ta đặc biệt bài xích.

“Không có tiền thì cứ lộn một vòng trên trời, một lần trừ đồng vàng.” Alice lạnh lùng bảo.

Thằng cha cơ bắp lập tức im bặt.

Lộn vòng vòng 50 lần, chắc chắn không thể sống nổi ra khỏi tiệm.

Cuối cùng, thằng cha cơ bắp nọ cắn nhẹ môi, móc trong túi ra 30 đồng vàng. Lại lộn vòng thêm 20 cái nữa mới được tự do. Chỉ là khi ra cửa tập ta tập tễnh, đi đứng không xong.

Alice cầm túi tiền ước lượng rồi lầm bầm, “Tiền này đúng là tiền bất chính.”

Da ma thú được xử lý rất tốt, dùng làm túi tiền quá đáng tiếc.

Tên này không có nổi 50 đồng vàng chuộc thân, thì không thể là chủ nhân của túi tiền đó được.

Abigail suy đoán, “Chắc là tiền thù lao. Xưởng Rehmann lén lút mang dao găm cho người lạ, cho anh ta đến tiệm vũ khí phá đám. Sự việc thuận lợi, chỉ cần một lần đã diệt trừ được đối thủ cạnh tranh. Nếu không thuận lợi, cũng không cần chịu trách nhiệm. Dù thế nào cũng đều không chịu thiệt.”

“Ta cũng nghĩ vậy, nên mới lấy con dao này.” Dưới ánh mặt trời, con dao ánh lên sáng loáng, Alice tươi cười, “Nói xem, xưởng Rehmann còn có thể mang ra được một con dao [hi hữu]thứ hai có đặc tính [sắc bén], [sắc bén] không nè?”

“Đặc tính của trang bị lặp lại thật sự rất hiếm, đây chắc chắn là thứ có được ngoài dự liệu.” Matthew nói.

“Không có con dao cong này, xưởng Rehmann sau này cũng sẽ không còn cách để chơi đểu nữa.” Alice tự nhủ.

Thấm thoắt, ngày rút thưởng lần hai đã tới gần.

Trước khi rút thưởng mười lăm phút, hơn trăm người tụ tập tại tiệm vũ khí, trong tay nắm chặt tờ phiếu, ánh mắt tràn ngập mong chờ.

Joseph nhìn trái nhìn phải thầm mắng, “Đúng là một đám ngu ngốc!”

Khổ nỗi trong đám đó cũng có ông bạn Johnan của mình. Anh ta còn hưng phấn nhìn quanh liên tục, háo hức đợi đúng 12 giờ.

“Số 86, tôi nghĩ số này rất may mắn.” Johnan phân tích.

Joseph liếc qua cũng không đáp lời.

Johnan lại nói, “Ở đây phải hơn một trăm người, người trúng thưởng là 13 người. Như vậy, tỉ lệ trúng thưởng hơn 10%, đúng là khả năng trúng khá cao.”

“Cậu quên tính đến việc cùng một người có nhiều phiếu.” Nhịn không được nữa, Joseph cũng phải nói vài câu nhắc nhở, “Quan trọng hơn là, nếu như thao tác ở trong hộp kín thì tỉ lệ có đến 90% cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Danh tiếng đại nhân Alice rất tốt, không giống như một số cố ý lừa người ta.” Johnan cẩn thận giải thích.

Joseph trợn trắng mắt, nghĩ bạn mình hết thuốc chữa rồi.

Vừa đến 12 giờ, một đám chữ tự động bay lên rất nhanh.

Alice mỉ cười, “Thời gian rút thăm trúng thưởng đã đến, mọi người chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong!”

Dưới ánh mắt chờ mong của quần chúng, Alice bắt đầu rút ra ba số trúng thưởng.

“Số 67.”

“Số 113.”

“Số 2.”

Người trúng thưởng có nhà mạo hiểm, có dân cư ở đây, thậm chí có cả người chưa định cư.

Johnan như tìm được chân lý, nói với bạn mình, “Cái gì mà hộp kín, cậu xem đây rõ ràng rất là công bằng đấy thôi.”

Mặc kệ nhìn như thế nào, cậu ta cũng không thấy một chút dấu hiệu lừa đảo.

Làm cách nào mà thằng bạn mình có thể yên ổn lớn được đến mức này cơ chứ? Joseph thấy thật tuyệt vọng.

“Thủ đoạn ra tay phải giấu diếm chứ, thoáng cái nhìn ra ngay, chẳng phải muốn đập bảng hiệu sao?”

Dừng lại một chút, cậu ta nói thêm, “Có khi chỉ động tay động chân ở giải đặc biệt cũng nên.”

Johnan á khẩu, chỉ quay đầu lại xem lãnh chúa tiếp tục rút thăm.

“Trúng! Ta trúng giải rồi!”

Nghe tiếng reo, mười giải ba đã được công bố.

“Chúc mừng mười người may mắn, tiếp theo sẽ rút thăm hai giải nhì.”

Vừa nói xong, quả cầu giấy đã quay nhanh.

Alice bốc đại một tờ. Mở ra thông báo, “Số 92.”

“Là tôi!” Một người đứng vụt dậy, mặt đỏ bừng.

“Số 124.” Alice tiếp tục đọc số thứ hai.

“A a a, ta trúng rồi!” Lại thêm một người trúng thưởng kích động reo lên.

“Chúc mừng trúng giải.” Alice nói.

“Chuẩn bị đi thôi, không còn trò vui nữa rồi.” Joseph dội nước lạnh.

Johnan thất vọng cực kỳ. Cậu ta cũng không mong gì nhiều, chỉ mong trúng được cái giải ba. Ai mà ngờ chờ lâu đến thế, đến giải bét cũng chẳng có.

Nhìn đám giấy rút thăm còn hơn trăm cái, giải đặc biệt cũng chỉ có một, đúng là không có hi vọng nữa rồi.

Cậu ta ủ rũ cúi đầu định đi ra ngoài.

Joseph an ủi bạn mình, “Vốn dĩ nghe tới việc mua đồ được rút thăm trúng thưởng đã biết là lừa đảo rồi…”

Đúng lúc này, tiếng của lãnh chúa vang lên lẩn quẩn trong cửa hàng, “Giải đặc biệt, số 86.”

Số 86?!

Kinh ngạc vui mừng nhảy lên, Johnan chịu không nổi hét to.

Joseph trợn trừng mắt, tự đổi giọng, “… nghe qua đúng là một người buôn bán chính trực có lương tâm rất đáng tin cậy.”

Thời gian này, Abigail không được vui cho lắm.

Tuy cô chủ không đả động gì đến sai lầm của mình, nhưng trong lòng anh ta luôn có cảm giác, sau khi việc đó xảy ra, ánh mắt của Matthew có gì đó không thích hợp cho lắm. Cái kiểu cách kia, cái tư thái đó…, giống như là nói, chỉ cần cậu ta xử lý là mọi việc sẽ tốt đẹp cả.

Trong lòng Abigail thầm oán, nếu có thể xử lý tốt được vậy, cửa hàng lúc trước cũng không đến nỗi đóng cửa phải không nè! Rõ ràng đều là người thua dưới tay xưởng Rehmann, năng lực có gì hơn nhau chứ?

Lại nói, khách hàng tìm tới, bảo chất lượng sản phẩm có vấn đề. Trừ khi nhận ra con dao cong đó là trang bị [hi hữu]. Nếu không chắc chắc sẽ bị người ta vây xem. Tưởng nói vài câu là giải tỏa được sự hiểu lầm, được khách hàng thông cảm hả, đúng là đứng nói không đau lưng.

“Xin chào, tôi là David, tôi có một ít khoáng vật. Không biết tiệm có thời gian tinh luyện dùm không?” Một vị khách hàng vào tiệm hỏi thăm, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu ta.

Trong lòng Abigail căng thẳng, đang định trả lời “Không nhận làm”, hoặc “Hiện tại tiệm đang bận nên không hỗ trợ tinh chế.”

Ai ngờ Matthew lại mở miệng trước, “Có thể, xin hỏi quý khách cần hỗ trợ tinh chế loại khoáng vật nào?”

“Đá dung nham.” David trả lời.

Đá dung nham là loại khoáng vật ma pháp, chỉ có ở bên trong núi lửa. Vì nó chứa nguyên tố lửa rất nhiều nên tinh luyện cần nhiệt độ siêu cao, là loại rất khó để tinh luyện.

Nghe vậy Abigail chỉ biết câm lặng, còn Matthew lộ vẻ bối rối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui