Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 10: Vô sỉ huấn luyện
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Phóng ngựa chạy nhanh ở thảo nguyên, tâm tình mỗi đội viên đều cảm thấy nhẹ nhàng. Lưu Vân nhìn những đội viên này, không khỏi thở dài một tiếng.
Giai đoạn huấn luyện ban đầu kết thúc, một phần trách nhiệm nặng nề đặt ở trong lòng hắn. Ba tháng cường hóa huấn luyện làm cho thân thể cùng tố chất những người tuổi trẻ này đều được đề cao, hình tượng cùng khí chất cũng xảy ra biến hóa. Quan trọng hơn chính là bọn họ kiên trì tin tưởng bản thân bọn họ sẽ có tiền đồ chói lọi, có thể trở thành một cường giả. Chính vì vậy mà bọn họ chịu đựng được tất cả mọi hành hạ đối với bản thân. Ngược lại Lưu Vân đối với tương lai cảm thấy vài phần mờ mịt.
Điều làm cho Lưu Vân đau đầu chính là hắn không có tiền. Khi Lưu Vân hướng lão Tạp thỉnh giáo làm như thế nào mới có thể kiếm được tiền, lại bị lão hung hăng đả kích một phen.
“Lão Tạp, có biện pháp nào kiếm được tiền?”
“Tiểu Vân, ngươi như thế nào có thể hỏi một người ma pháp sư thân phận cao quý về vấn đề như vậy? Bảo ma pháp sư dùng thời gian minh tưởng của hắn dành vào việc kiếm tiền, đúng là vũ nhục hắn. Mặc dù ma pháp sư là nghề nghiệp hao tiền tốn của, nhưng tất cả tổn thất đó đều do quý tộc cung cấp. Nói cách khác, ta cũng không có tiền, ta chỉ định hướng mục tiêu giúp ngươi thôi.”
Mặc dù những lời lão Tạp nói là sự thật nhưng Lưu Vân cho rằng lão Tạp là điển hình của tư tưởng lười biếng, không chịu thúc đẩy đại não suy nghĩ.
“Cẩn thận thiếu gia không có tiền sẽ đem người bán đấy.” Trong lòng Lưu Vân thầm mắng.
Tiền là vấn đề quan trọng phải giải quyết, bởi vì tương lai khi vệ đội thành lập, còn muốn khuyếch trương lên 200 người, trang bị vũ khí cùng các thứ thường dùng hàng ngày phải cần rất nhiều tiền. Lưu Vân muốn đem vệ đội chế tạo thành một chi tinh binh, nhưng không có kinh tế cường đại làm trụ cột thì tất cả chỉ là mong muốn không thực hiện được.
“Quên đi, tạm thời không lo lắng nhiều như vậy.” Lưu vân cảm giác được càng nghĩ càng đau đầu, “Xe đến trước núi tất có đường đi, không có đường ta cũng tạo ra đường để đi!”
Hoàng hôn, khi mục trường xuất hiện trước mắt, Lưu Vân cảm giác được mình đang nhìn thấy bức tranh Châu Âu thời trung cổ.
Bầu trời đầy mây trắng, từng con ngựa hợp thành đàn, dưới đất là hoa cỏ màu xanh, từng loạt dãy nhà gỗ tinh xảo nối tiếp nhau, trên nóc mỗi gian nhà gỗ có từng làn khói chậm rãi bay lên. Bên cạnh khu nhà gỗ có một dòng sông nhỏ, bên bờ sông là mấy cái thủy xa (guồng nước), bên cạnh thủy xa là mấy phụ nhân mang theo thùng múc nước.
Hình ảnh tĩnh lặng, ấm áp, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
Lão Tạp tiến vào mục trường, trong chốc lát một vị lão nhân cũng tương đương tuổi hắn cùng hắn đi ra.
“Nhị thiếu gia, hoan nghênh người đến.” Lão nhân hướng Lưu Vân hành lễ.
“Á Đương Tư đại thúc, miễn lễ. Ta mang bọn hộ vệ tới nơi này chuẩn bị ở lại một khoảng thời gian, phiền toái ngươi an bài.”
“Tạp Tư Lạc quản gia đã nói cho ta biết, ta sẽ tận tâm an bài tốt.” Á Đương Tư trả lời, ánh mắt nhìn Lưu Vân từ trên xuống dưới.
Ngày thứ hai, hộ vệ đội chính thức bắt đầu huấn luyện. Giai đoạn này tiến hành huấn luyện kỹ xảo chiến đấu cùng hợp tác huấn luyện ma pháp.
Sau khi đem việc huấn luyện ma pháp hợp tác cho lão Tạp, Lưu Vân tự mình phụ trách huấn luyện kỹ xảo chiến đấu cho đội viên.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy cho mọi người biết như thế nào là chiến đấu. Có người có thể cảm giác được chiến đấu là chuyện rất đơn giản, chiến đấu chính là thắng và thua, lấy lực lượng mạnh yếu quyết định. Đa số người các ngươi chỉ là sơ cấp kiếm sĩ, thực lực cực mạnh bất quá cũng chỉ là cao cấp kiếm sĩ. Với thực lực này, các ngươi so với các võ sĩ đại lục cũng chỉ là những kẻ yếu. Song sự thật là như vậy sao?” Vừa nói Lưu Vân vừa hướng A Húc vẫy tay.
A Húc vừa bước ra, Lưu Vân lại vẫy tay về phía Hi Ba. “Xin lỗi tiểu Hi, vì phá bỏ tư tưởng giam cầm từ trước tới nay của đám tiểu tử này, không thể làm gì khác hơn là hy sinh ngươi.”
“Hi Ba, ta để ngươi cùng A Húc đối chiến. Ngươi không muốn thua thì hãy xuất ra toàn bộ thực lực.”
Lưu Vân nói một câu làm tất cả mọi người sợ hãi than thầm. A Húc chỉ là võ sĩ kiến tập, còn Hi Ba là cao cấp kiếm sĩ, thực lực chênh lệch rất lớn, làm cho tất cả mọi người tưởng rằng Lưu Vân đang nói đùa.
“Hơn nữa Hi Ba ngươi có thể sử dụng vũ khí, A Húc thì dùng tay không.” Mặc kệ mọi người sợ hãi than, Lưu Vân tiếp tục tạo hiệu quả chấn động.
Hi Ba nhất thời đỏ bừng mặt.
Đây là sự ô nhục trắng trợn đối với một cao cấp kiếm sĩ, Hi Ba phẫn nộ nói: “Đội trưởng, khi dễ người yếu không phải là điều kiếm sĩ nên làm!”
Lưu Vân cuời ha hả nói: “Hi Ba, nếu ngươi thắng ta thưởng cho ngươi 100 kim tệ. Nếu như ngươi thua, để ta đá vài cái vào mông ngươi.”
“Được rồi, thiếu gia đã kiên trì nói vậy, hãy thi đấu đi.” Thiếu gia người muốn cho ta 100 kim tệ a, Hi Ba cao hứng nói, sớm đem cái vinh dự võ sĩ vứt ra đằng sau.
“Hi Ba, ta phải nhắc nhở ngươi, ta đã dạy A Húc một số chiêu thức, nếu như ngươi không dùng toàn lực, cẩn thận cái mông của ngươi.”
Cái mông của ngươi ta nhất định được đá rồi, Lưu Vân cười âm hiểm nói.
“Thực lực chênh lệch, được dạy một ít võ kĩ thì có ích lợi gì, hơn nữa ta lại còn có thể dùng vũ khí.” Hi Ba hoàn toàn không đem lời nhắc nhở của Lưu Vân để ở trong lòng.
“Bắt đầu.”
Lưu Vân vừa nói xong liền huy kiếm đâm tới A Húc.
“A!”
Giữa đoàn khói trắng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Hi Ba, tiếp theo “keng” một tiếng, tiếng thanh kiếm rơi xuống đát, Hi Ba oai hùng đang nằm trên mặt đất, hai tay che mặt.
Lưu Vân đi tới bên hắn, ném một cái trì dũ thuật lên mặt hắn, sau đó đạp một cái thật mạnh lên mông hắn.
Sương khói tan đi, mọi người thấy A Húc đang bóp cổ Hi Ba, chỉ cần dùng chút lực có thể vặn gãy cổ Hi Ba.
“Mẹ kiếp, hắn dùng thạch bụi phấn ném ta! Cái tên không biết xấu hổ này!” Hi Ba xoay qua nhìn A Húc lớn tiếng quát mắng.
Mọi người xôn xao, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn A Húc. A Húc, khninh bỉ ngươi, một trăm lần a, một trăm lần, mỗi người đều nghĩ như vậy.
“Buông hắn ra, A Húc.” Lưu Vân cười đế nỗi nước mắt nước mũi chảy ra. “Ngươi có thể sử dụng kiếm, hắn đương nhiên có thể dùng thạch bụi phấn. Nếu như đây là chiến trường thì ngươi đã chết.”
Nhịn mọi người trợn mắt há hốc mồm, Lưu Vân tương đối hài lòng với hiệu quả này.
“Đây là bài học đầu tiên của các ngươi, vì thắng lợi, chiến đấu có thể không từ thủ đoạn. Vứt bỏ tinh thần võ sĩ, thân phận kiếm sĩ đáng thương cảm của các ngươi, đem từng bộ phận trên thân thể các ngươi, mỗi một thứ đều biến thành vũ khí, đánh về phía nhược điểm của đối thủ, đánh ngã hắn.”
Theo tư tưởng huấn luyện ngày càng in sâu, mỗi đỗi viên đều chậm rãi hấp thu tư tưởng của Lưu Vân.
Động tác đặc chiến kỹ nhanh nhẹn dứt khoát cùng với uy lực cường đại làm cho bọn hắn thật sự mê muội: nguyên lai đầu, tay, khuỷu tay, đầu gối, tất cả đều có thể trở thành lợi khí giết người; nguyên lai công kích không cần hoa lệ, chỉ cần thực dụng, phòng thủ không cần mỹ miều, chỉ cần bảo vệ tính mạng.
Tư tưởng chiến đấu cùng kỹ xảo chiến đấu mới làm cho bọn họ mở ra một chân trời mới. Nhiệt tình huấn luyện tăng cao, ngươi nắm yết hầu ta, ta đánh đũng quần ngươi, ngươi khóa cổ ta, ta khóa khuỷu tay ngươi. Ngươi chơi ngầm ta, ta đối với ngươi còn tàn nhẫn hơn.
Nhìn đội viên huấn luyện, Lưu Vân thốt ra một câu cảm thán: Những người nay a, một khi học xong vô sỉ, sẽ càng trở nên vô sỉ hơn.
Song Lưu Vân không biết bởi vì hắn nói mấy câu, trong lòng các đội viên, hắn đã đạt tới cảnh giới vô sỉ mà mọi người không thể đuổi kịp.
“Đội trưởng, ta có điểm không rõ muốn hỏi.” Một ngày, Thiết Liệt thành thật, trung hậu tựa hồ gặp phải phiền toái gì đó, trong khi huấn luyện đột nhiên tìm tới Lưu Vân.
“Ừ, ngươi nói đi.”
“Chẳng lẽ khi cùng nữ nhân chiến đấu, chúng ra cũng có thể dùng những chiêu thức như vậy?” Vừa nói Thiết Liệt vừa đỏ mặt làm động tác chiêu “tập ngực” và “ngăn cản”.
“Đương nhiên có thể dùng, hơn nữa còn phải dùng nhiều hơn!”
“Hai chiêu này sẽ làm cho nữ đối thủ kinh hoàng, tức giận, thẹn thùng, mang đến hậu quả gì? Làm cho tâm thần nàng dao động, lộ ra sơ hở, đó là thắng lợi!”
“Nhớ kỹ, ở trong chiến đấu, không có nam nhân, nữ nhân, chỉ có địch nhân.”
Lưu Vân lớn tiếng nói, hắn nhớ tới một truyền thuyết trên chiến trường ở kiếp trước: Trong một lần phản kích ở biên cảnh, địch nhân là nữ binh, cởi sạch quần áo, súng giấu ở phía sau xông tới. Bọn binh lính trẻ tuổi nhìn thấy nữ nhân trần truồng, không biết làm sao, lúng túng, bối rối. Giáo dục trường kì đã làm cho bọn chúng thành đầu đất. Sau đó nữ binh lính tới gần, dùng súng bắn chết hết bọn chúng, toàn bộ binh lính nằm trong vũng máu.
“Người có thể vô sỉ, nhưng có ai có thể làm được như thiếu gia ta không. Không có!”
Đội viên kích động, sôi nổi ồn ào, ở trong lòng xác định địa vị thần tượng của Lưu Vân, từ nay về sau nghiêm khắc tuân lời của hắn.
Về huấn luyện ma pháp, rốt cuộc cũng có chút hy vọng. Lão tạp lần lượt ngăn cản, rốt cuộc bạo tẩu, làm cho các đội viên cảm thụ được băng hỏa nhị trọng thiên khoái cảm.
“Ta nói rồi, phải tập trung lực chú ý. Nếu có lần sau, ngươi sẽ phải thấy mưa đá xuất hiện trên đỉnh đầu ngươi, ngươi sẽ ở trong biển lửa ngửi thấy mùi thơm khi thịt mình bị nướng chín.
Ánh mắt lão Tạp nghiêm khắc nhìn hai người mới bị băng hỏa phản phệ, đang khôi phục lại, hung tợn nói.
Không ai có thể nghĩ tới một lão nhân hòa ái, ôn nhu lại lộ ra khuôn mặt ác ma như vậy.
Hào quang thật lớn đột nhiên xuất hiện, bốn nhân ảnh bay lên không, bốn luồng thủ hộ ánh sáng lóe lên, bốn đạo thiểm điện thuật từ phía chân trời hợp thành một, oanh kích tại một cái cọc nhọn, ánh sáng nhu hòa bao phủ trên người các đội viên. Nhìn lại lần phối hợp hoàn mỹ vừa rồi, trên mặt lão Tạp rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Chỉ bất quá lão cảm giác được bốn người bay ở trên trời trông ngu ngốc giống nhau, không làm được gì, ngược lại chỉ khiến cho người ta khi nhìn thấy sinh ra tức giận.
Hắn nhanh chóng nói với Lưu Vân vấn đề này.
“A, ta đã quên mất bọn họ!”
Trong ý tưởng của Lưu Vân, phong hệ tiểu tổ trong tương lai chỉ dùng để tiến hành trinh sát, truy tung, ám sát cùng thu thập tin tức tình báo, không có nghĩ tới việc dùng trong chiến đấu. Chỉ là mấy ngày này công việc bận rộn bộn bề nene cứ để cho bọn họ bay ở trên trời.
Lục soát tri thức trong kiếp trước, Lưu Vân liền đề ra thời gian ma pháp huấn luyện, bắt đầu hành hạ phong hệ tiểu tổ.
“Hành tẩu trong đêm tối, đối với địch nhân, các ngươi so với bất kỳ kẻ nào đều âm độc hơn thì càng có cơ hội bảo vệ mình hơn.”
Lưu Vân hướng tới các thành viên tiểu tổ, nói cho họ khiểu đại khái sự máng sau này của tiểu tổ, lại thuận miệng lấy cho tiểu tổ này cái tên “Dạ Phong”
Sứ mạng đặc thù, cảm giác vượt trội hơn người khác, một cái tên khốc liệt làm cho bốn người kích động không thôi, chú tâm vào học tập. Sau này mỗi khi “Dạ Phong” tới đều mang theo mùi máu tươi nồng đậm, trái tim băng giá. Không người nào biết bọn họ ban đầu đều là những thanh niên thiện lương, chỉ là bị người dạy bậy bạ mà thôi.
Tới bữa cơm Lưu Vân không ngờ lại được ăn bánh bao do người hầu từ Khải Đức Bảo đưa tới. Lưu Vân cảm giác trong lòng nóng lên, vì vậy vội kéo người hầu lại hỏi tình huống.
“Là tiểu cường đưa tới phủ. Hắn nói lúc thiếu gia rời đi đã đưa nhiều tiền, Thủy Linh Nhi tiểu thư quên trả lại cho nên tặng chút bánh bao. Tiểu cường nói người thích ăn bánh bao, vì vậy ta mang tới đây.”
Người hầu nói làm cho Lưu Vân cảm thấy có chút mất mát.
“Ta rốt cuộc chờ đợi cái gì?” Lưu Vân không khỏi cười khổ, “Xem ra nàng vẫn không muốn nợ ta một hào nào.”
Nhớ tới cô gái yếu đuối nọ, nhớ tới ánh mắt trống rỗng không hồn của nàng, nhớ tới nàng vô cùng hận mình, Lưu Vân lắc đầu.
“Kì thật, chúng ta có tao ngộ giống ngau. Ta cường bạo ngươi, mà vận mệnh lại cường bạo ta. Ngươi còn có ta để mà hận, còn ta thì hận ai đây?”
Chỉ là hắn không chú ý tới. Nếu quên thối tiền lẻ, tại sao lại tặng bánh bao mà không phải trả lại tiền đây?