Quyển thứ ba
Quyển thứ ba
Chương 130: Ma đạo dương oai
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
4vn đã sửa nhà xong! Làm vài c chúc mừng...:0 (9):
Sáng sớm, đại quân A Tư Mạn lấy Trung lộ quân làm chủ lực phát động công kích mãnh liệt đối với Tây Đốn thành. Lan Đốn dẫn nhị sư thuộc Hữu lộ quân đóng tại Đề Tư trấn, đồng thời điều một vạn kỵ binh của nhất sư dưới Tây Đốn thành triển khai hành động đối với Tam đoàn.
6 vạn đại quân tập kết bên ngoài Lí Tạp trấn, sau đó theo hướng tây tiến vào. Lan Đốn phái ra rất nhiều trinh sát cưỡi ngựa tìm kiếm tại khu vực phía tây Lí Tập trấn. An Đông Ny dẫn theo Kỵ binh doanh nhanh chóng xuất hiện ở cánh phải của đại quân Lan Đốn. Theo phân phó của Lưu Vân, quấy nhiễu quân địch. Biết được đơn vị kỵ binh đột nhiên xuất hiện chỉ có không tới 3000 người, Lan Đốn cũng không có quá coi trọng.
“Chủ lực cho dù muốn chạy cũng không có cửa.”
Lan Đốn quyết đoán ra lệnh cho toàn quân dùng tốc độ cao nhất đi tới. Hắn tuyệt không tha thứ cho đơn vị bộ đội này. Hắn ra lệnh cho bộ binh cánh phải tăng cương phòng ngự, đồng thời hắn phái ra 5000 nghìn kỵ binh đối phó với Kỵ binh doanh của An Đông Ni.
Nhưng điều ngoài ý muốn của hắn chính là, 5000 kỵ binh do hắn phái ra rất nhanh đã bị thương vong gần 1000 người. Những mũi tên mà hắn đã nhìn thấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn. Lan Đốn lập tức hiểu được đơn vị bộ đội tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho Tam sư của hắn chính là chi bộ đội này. Trong tay bọn họ là một loại vũ khí mới. Bất đắc dĩ, Lan Đốn phải rút kỵ binh trở về. Hắn quyết định đợi cho chi kỵ binh này tiến tới gần sẽ phát động tấn công. Thừa lúc bọn họ phát động tập kích sẽ cho ma đạo sư phóng ra ma pháp tiêu diệt cái gai trong lòng hắn.
Song Lưu Vân đã dặn dò, chi kỵ binh này tựa hồ không thèm để ý tới chiến quả, sau mỗi lần tới gần bắn ba lượt tên về phía quân đội của Lan Đốn, liền nghênh ngang rời đi. Đến nhanh như gió, đi nhanh như điện, đấu pháp vô lại làm cho vị ma đạo sư đại nhân bên cạnh Lan Đốn mấy lần phải gián đoạn việc ngâm xướng ma pháp, khiến cho hắn hộc máu. Trong lúc nhất thời Lan Đốn cũng không thể làm gì đơn vị kỵ binh này.
- Báo tướng quân, phát hiện đại quân địch nhân ở phía trước 5 dặm.
Cũng may lúc này trinh sát cưỡi ngựa mang về một tin tức tốt.
- Kể rõ lại chi tiết tình hình.
Lan Đốn trầm giọng nói.
- Quân địch có gần 1 vạn người, đã chiếm lĩnh ba cao điểm, bắt đầu xây dựng công sự.
- Một vạn quân địch cũng muốn cùng ta đánh một trận?
Lan Đốn cảm thấy có chút quái dị, hạ lệnh tiếp tục tiến hành điều tra.
Hai quân dần tiếp cận, tin tức tình báo tới tay Lan Đốn càng lúc càng nhiều. Hắn cuối cùng xác định được một việc, đơn vị quân đội này cũng không bởi vì đại quân của hắn đang tiến tới gần mà kinh hoảng chút nào. Dù bận nhưng vẫn ung dung xây dựng, tu sửa công sự, đợi hắn đến.
- Nếu như chỉ huy đơn vị quân đội này không phải là kẻ ngu ngốc thì hắn cũng phải có đủ thực lực mới có thể cuồng vọng như vậy.
Lan Đốn thở dài nói. Trận đánh rạng sáng nay nhắc nhở hắn, đối thủ của hắn rất có thể thuộc loại người sau.
Tới cách cao điểm khoảng 3 – 4 dặm, đại quân Lan Đốn dừng lại, vây quanh cao điểm từ ba mặt đông, bắc, nam. Kỵ binh vốn như hình với bóng với đại quân lúc này cũng dừng việc quấy rối làm phiền đại quân Lan Đốn, không thấy bóng dáng.
- Chỉ huy quân địch xem ra cũng là một lão tướng có kinh nghiệm!
Lưu Vân nhìn quân đội A Tư Mạn ở phía xa, thở dài nói.
- Hắn để cho tiểu tử ngươi một con đường sống, để cho chúng ta có thể chạy trốn từ phía tây?
Lão Tạp cười nói.
- Lưu lại một con đường sống, binh lính sẽ khó lòng quyết tâm tử chiến, Nếu nhưng bao vây bốn phía, binh lực sẽ bị phân tán, một vạn người tử chiến cũng sẽ dễ dàng thành công phá vây. Số lượng kỵ binh của hắn nhiều, đuổi theo khẳng định cảm giác rất tuyệt! Nhưng mà ta lại không nghĩ tới việc chạy thoát. Chờ tới lúc ta muốn chạy, có lẽ con đường này vẫn còn có ích. Muốn tính kế ta, cũng không chịu nhìn xem thủ hạ của ta là những người như thế nào.
Lưu Vân cười nhạt nói.
Binh lính A Tư Mạn rất nhanh phát động công kích mang tính chất thăm dò. Để tránh khỏi ma pháp công kích phạm vi lớn, ba đợt công kích đầu tiên địch nhân lấy bộ binh là chủ lực, sử dụng đội hình phân tán. Ở cao điểm số 1 và số 2, Long Vân và Mạc Qua dễ dàng đẩy lùi ba đợt công kích này của địch nhân.
- Một ma đạo sư sau khi phát ra ma pháp công kích phạm vi lớn, không có nửa ngày thời gian thì không thể hồi phục.
Không có mưa tên, lại có ma pháp sư đi theo đại quân, trong lòng Lan Đốn càng thêm tin tưởng, lập tức hạ lệnh triển khai cường công. Trong mắt hắn, mấy ngàn binh lính Hỏa Vân đang hăng hái chiến đấu trên cao điểm sẽ bị tiêu diệt, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Rất nhiều bộ binh từ hai hướng nam, bắc giống như như thủy triều tràn lên. Mấy ngàn kỵ binh cũng phát động công kích từ mặt trước.
Nhưng khi binh lính A Tư Mạn đi tới cao điểm, chưa người nào kịp phát động công kích cao điểm, mọi người đều ngẩng đầu hoảng sợ nhìn lên bầu trời. Trên trận địa của hai bên xuất hiện một màn hoành tráng. Phía bắc bầu trời có từng đám mây đỏ, từ bốn phương tám hướng bay tới phía trên trận địa, nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, khiến cho bầu trời đỏ bừng, giống như ngọn lửa. Phía nam lại có gió lớn nổi lên, trong gió mang theo khí lạnh thấu xương. Nhiệt độ cũng đột nhiên hạ xuống, hoa tuyết bay đầy trời, rơi xuống, từ từ ngưng tụ thành khối băng.
- Ta ngất, hai mỹ nữ, băng hỏa lưỡng trọng thiên! Những binh lính A Tư Mạn này hẳn sẽ phải chịu chết!
Lưu Vân nhìn dị tượng trên bầu trời, lần nữa cảm nhận được sự cường đại của ma pháp trên đại lục này. Mồm thì lẩm bẩm.
Đứng cách Lưu Vân không xa, Thủy Y Nhiên vẫn đang chăm chú ngâm xướng chú ngữ, hoàn toàn không chú ý tới lời của hắn, nếu không ma pháp này khẳng định sẽ rơi xuống đầu hắn.
Ở phía trận địa của Mạc Qua, một vị nữ ma đạo sư khác của tinh linh tộc cũng đang nhẹ giọng ngâm xướng. Nhìn cảnh tượng trên bầu trời, con mắt Mạc Qua đỏ hồng lên.
- Người A Tư Mạn các ngươi cũng có ngày hôm nay! Lúc lão tử mang mấy ngàn huynh đệ kiên cường kháng cự ma đạo sư của các ngươi công kích, ta quyết định cho dù uất ức cũng phải sống sót. Chính là để chứng kiến một màn này.
Sức mạnh to lớn của tự nhiên, dưới sự dẫn động ma pháp làm cho trong phạm vi vài trăm thước tràn ngập khí tức hủy diệt.
- Như thế nào có thể, bọn họ còn có hai ma đạo sư!
Lan Đốn vẫn không muốn tin tất cả những gì đang phát sinh trước mắt, thì thào tự hỏi. Ma pháp sư trên đại lục rất ít. Một quân đoàn với hơn mười vạn người, thường thường cũng không có quá hai ma đạo sư. Mà địch nhân chỉ có 1 vạn người lại xuất hiện ba ma đạo sư, sự tương phản này làm cho Lan Đốn cảm thấy hoang mang không biết làm thế nào.
- Hỏa Vân lưu tinh!
- Băng phong bạo!
Hai giọng nữ vang lên, cánh cửa địa ngục mở ra, hỏa cầu cùng mưa đá từ trên trời giáng xuống, mang theo hai loại lực lượng khác nhau, nóng rực cùng băng hàn, bao trùm hai mặt phía nam và bắc của cao điểm, vô tình cướp đi sinh mạng binh lính A Tư Mạn. Binh lính đang chạy trốn thỉnh thoảng bị ma pháp đánh trúng, kêu trảm ngã sấp xuống chiến trường.
- Ma pháp sư quá ít, nếu không chiến tranh trên đại lục cũng không cần phải đánh, trực tiếp đổi thanh ma pháp sư đọ sức với nhau. Ngươi xem cao cấp ma pháp sư, nếu đối mặt cũng không chịu nổi một kích của binh lính.
Ngải Phật Sâm đứng ở bên cạnh Lưu Vân, cười khổ nói.
- Ngươi sai rồi, lực lượng trong thiên địa vĩnh viễn luôn cân bằng. Ma pháp sư có thể thay đổi kết cục một trận chiến nhưng không thể thay đổi hướng đi của chiến tranh. Nhân tố chính thức quyết định thành bại của chiến tranh chính là những người bình thường.
Lưu Vân nhìn cảnh tượng bi thảm trước mắt, chỉ vào hai đơn vị kỵ binh, bình tĩnh nói.
Ngải Phật Sâm tuy không rõ lắm nhưng cũng gật đầu.
- Nếu như là Hắc Ưng chống lại ma đạo sư, ta dám khẳng định đối phương chỉ có chết. Mặc dù bọn họ chỉ là binh lính bình thường nhưng mọi người trên đại lực quá mức chú trọng vào lực phá hoại mà không quan tâm tới việc giảm bớt sự tổn hại như thế nào.
Lưu Vân đột nhiên cảm thấy ma pháp của đại lục này giống như vũ khí nóng ở kiếp trước. Cấp bậc cao nhất chính là vũ khí có tính sát thương với quy mô lớn. Cho dù vũ khí có tốt, nhưng có thể phát huy hết uy lực hay không lại nằm ở người sử dụng. Ý nghĩ ngẫu nhiên nảy ra ở trên chiến trường, sau này trở thành tư tưởng chủ đạo trong việc vận dụng ma pháp của hắn.
Đối mặt với đống hỗn loạn trên chiến trường, lại nhìn hai đơn vị kỵ binh đang tập trung cùng một chỗ, Lan Đốn cắn răng hạ lệnh:
- Tiếp tục công kích. Xem bọn hắn có bao nhiêu ma pháp sư.
Ma đạo sư đi theo quân đội của Lan Đốn, dưới sự bảo vệ của binh lính đi tới gần đội ngũ kỵ binh, chuẩn bị phát động ma pháp công kích vào trận địa của Hỏa Vân đế quốc.
Khi hắn chuẩn bị phát động tinh vân tia chớp đánh xuống trận địa của Hỏa Vân, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Một cỗ lực lượng kì quái dễ dàng đánh bại hắn, thao túng ma pháp của hắn đánh xuống kỵ binh A Tư Mạn.
- Không, đây không phải là sự thật, trời ạ!
Ma đạo sư trơ mắt nhìn tia chớp do mình tạo ra đang đánh xuống binh lính bên mình, thống khổ rên rỉ.
- Ngươi đang làm cái gì?
Binh lính liều mạng kéo hắn quay trở về trước đại quân. Lan Đốn tướng quân tực giận rống lên hỏi.
- Tướng quân, ta bất lực. Bọn họ có ma khống sư trong truyền thuyết. Đó từng là cơn ác mộng của ma pháp!
Lan Đốn nghe xong ma đạo sư nói, trầm mặc một lúc lâu rồi hạ lệnh :
- Binh lính không tiếc trả giá, tiếp tục công kích.
Lan Đốn tướng quân sau khi trở về doanh trại, lập tức viết một phong thư, sai người khẩn cấp đưa tới Lí Tạp trấn, giao cho Bố Lỗ Khắc tướng quân.
Chiến đấu vẫn tiếp tục duy trì từ sáng sớm tới hoàng hôn. Quân đội A Tư Mạn mấy lần bị ma pháp công kích trong phạm vi lớn. Nguyệt quang nước suối có thể cung cấp một lần bổ sung pháp lực mỗi ngày, làm cho bốn vị ma đạo sư thủ hạ của Lưu Vân có thể thay phiên nhau đánh trận. Vì trợ giúp chiến trường, Lão Tạp cũng cố nén cảm giác buồn nôn, uống nguyệt quang nước suối. Sau khi uống xong lão lại kinh ngạc phát hiện trưởng lão Thủy Y Nhiên của tinh linh tộc vẫn như cũ, không cần dựa vào nguyệt quang nước suối bổ sung cũng có thể liên tục phát động ma pháp công kích.
Có cường đại ma pháp trợ giúp, nhưng những binh lính A Tư Mạn đang điên cuồng tấn công cũng khiến cho Tam đoàn thương vong gần 3000 người. Nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá rất đắt, bỏ lại gần 3 vạn thi thể ở trước trận địa.
Lúc hoàng hôn, tham mưu trưởng Ngải Phật Sâm thay thế chỉ huy chiến đấu, còn Lưu Vân mang theo 100 Hắc Ưng tinh nhuệ, thần bí mất tích. Cùng mất tích theo hắn còn có Quý Phong.
- Ngải Phật Sâm đại ca, binh lính giao cho ngươi. Một khi ngươi thấy tín hiệu ma pháp, liền lập tức cho toàn bộ binh lính rút lui về phía tây, thoát khỏi chiến trường chờ ta trở về.
Lan Đốn tướng quân phái người đưa tin, dưới sự bảo vệ của hơn mười kỵ binh, phi nhanh tới Lí Tạp trấn. Bọn họ thật không ngờ nhiệm vụ đưa tin đơn giản lại thành sự ước hẹn của tử thần. Một đoạn đường ngắn đơn giản cũng biến thành con đường đưa tiễn sinh mạng bọn họ.
Hai bên quan đạo tới Lí Tạp trấn rất bằng phẳng.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh có thể nghe rõ ràng tiếng vó ngựa truyền tới. Trong đất cũng đột nhiên truyền ra một tiếng nói trầm thấp.
- Tất cả đội viên chú ý, nghe lệnh ta phát động công kích.
Dưới đất cát chung quanh mơ hồ truyền ra tiếng hít thở nặng nề, hiển nhiên do tiếng nói trầm thấp này tạo ra.
Hách Đạt mang theo 30 đội viên ‘Dạ Phong’ đã ẩn núp ở chỗ này suốt một ngày. 30 đội viên, một phần là lão đội viên của ‘Dạ Phong’, một phần được lựa chọn kĩ càng từ Hắc Ưng mới được xây dựng lại.
- Các ngươi chấp hành nhiệm vụ, lúc chiến đấu quan trọng không thể có một sai lầm nào. Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tất cả kế hoạch của chúng ta.
Ẩn thân trong bùn đất, dưới thân truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Nhưng trong lòng bàn tay Hách Đạt không ngừng có mồ hôi chảy ra. Hắn vẫn nhớ như in những lời Lưu Vân đã dặn dò trước khi khởi hành, trong lòng cũng vô vùng khẩn trương.
Chiến đấu diễn ra trước buổi tối, Hách Đạt mang theo đội viên, dựa theo mệnh lệnh của Lưu Vân, đến nới đây ẩn nấp. Đem mình chôn xuống dưới, phủ một lớp đất lên, dung hợp vào trong đất.
- Hy vọng lần này chính là mục tiêu!
Một ngày một đêm trôi qua, bọn họ đã trải qua 5 trận chiến đấu, nhưng tất cả đều là binh lính tuần tra, cũng không phải mục tiêu của bọn họ. Một ngày một đêm này, ngoại trừ chiến đấu, tất cả mọi người bất động, không ăn không ngủ, yên lặng chờ đợi.
Quan quân đưa tin cùng bọn hộ vệ nhanh chóng chạy tới đoạn đường có đội viên ‘Dạ Phong’ ẩn thân.
- Hành động.
Hơn mười thân ảnh từ hai bên đường nhảy lên, lập tức hạ gục kỵ binh rơi xuống trên mặt đất. Binh lính A Tư Mạn còn chưa hoàn hồn đã bị chủy thủ sắc bén cắt đứt cổ họng. Hách Đạt sau khi giải quyết tên quan quân, lục soát lấy được từ trên người hắn một phong thư, mở ra nhìn một chút, hài lòng cười.
- Lão đại, ngươi thật sự liệu việc như thần.
- Cởi chiến giáp cùng quần áo của bọn họ ra, thi thể chôn lại, chiến mã dắt đi.
Hách Đạt sau khi nhận được tin tốt, lập tức hạ lệnh cho các đội viên.
Tiếp theo từng thi thể nhanh chóng được kéo vào các hố đội viên dùng để ẩn thân, sau đó bị lấp lại. Những người lính A Tư Mạn này chính thức được khỏa thân, vô lo vô nghĩ nằm ngủ.
Sau khi nhiệm vụ được hoàn thành một cách thuận lợi, Hách Đạt cùng các đội viên biến mất trong bóng đêm, đi tới nơi hội họp với Lưu Vân.
- Lão đại, ngươi cũng nên tới rồi.