Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ ba

Quyển thứ ba
Chương 137: Long kỵ sĩ trong truyền thuyết.
Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm
------------------------

phù... đã lấy lại đc laptop... pót tiếp cho anh em!
Ta đang bận nên rãnh mới pót đc... anh em thông cảm, bù lại 1 lần sẽ pót nhiều hơn!

- Kinh Lôi à, ngươi đừng quên, hai người chúng ta đã có ước định!
Ma Tước bay từ từ trên không trung.

- Phải nói, là hoạt động của hai nam nhân xấu xa vô sỉ!
Hoa Hồng ở bên cạnh bám vào thắt lưng Kinh Lôi nhỏ giọng mắng.

- Hoa Hồng, nếu huynh không đáp ứng hắn, Ma tước đại ca có thể mang nhóm chúng ta bay sao? Muội còn giận ta nữa.
Kinh Lôi yếu ớt đáp.

Hắn lúc này, chính là bên nào cũng không dám đắc tội. Bên hông có ngọc thủ tùy thời phát lực, dưới chân có sắc long tùy thời nổi điên. Đố hắn dám làm gì, hắn tuyệt đối là long kỵ sĩ gặp phải tình huống nguy hiểm nhất khi bay từ trước tới nay.

- Hoa Hồng, ngươi đừng tin tưởng hắn, ta không mang theo hắn thì cũng mang theo ngươi. Bản long ta cao quý, từ trước tới nay đều miễn phí cho mỹ nữ. Ta đoán hắn vội vã đi gặp tình nhân của mình! Ai, bị vứt bỏ như thế còn nhớ mãi không quên, cũng không biết là nên là si tình, thật là dọa người!

- Ta lại nghĩ ngươi muốn nàng!

Ma Tước nói một câu, làm cho Hoa Hồng không nhịn được mà hung hăng cắn lên người Kinh Lôi. Hoa Hồng không chịu được nhất là khi Kinh Lôi có bộ dạng nhớ tới nữ nhân đó. Cái loại ưu thương cùng thâm tình, làm cho nàng cảm thấy hết sức đau lòng, không thể không cố nén ghen tị, dùng ôn nhu của mình mà bịt lại miệng vết thương của hắn.

- Chờ khi rảnh rỗi, ta chuẩn bị mười tám con rồng, bay tới một đám mỹ nữ ngực to. Bản long lại có kỹ năng phi hành đặc biệt, cảm giác thật là mãnh liệt à, ngẫm lại mọi người đều say mê!

Vài giọt nước miếng thật lớn từ khóe miệng Ma Tước rơi xuống. Rơi thẳng xuống mắt đất.

“ Kháo, trời nắng, đột nhiên lại mưa sao? Thật dính quá, thực là ghê tởm, chẳng lẽ ông trời đã XXX…” Trên mặt đất một sắc lang bị nước miếng văng miểng trúng, lâm vào cảm giác YY.

“ Hy vọng Vân Thành không có việc gì, hy vọng phụ thân, đại ca, nhị ca đều bình an.” Kinh Lôi không để ý tới hắn. Trong lòng vẫn nhớ, đế quốc có biến, hắn cực kỳ lo lắng cho phụ thân cùng huynh trưởng đang ở trong quân.

Tiến vào hành tỉnh của Tinh Linh sâm lâm, Kinh Lôi phát hiện ra tình huống dị thường. Nơi này quân đội đã đổi cờ xí, toàn bộ hành tỉnh tràn ngập hơi thở của chiến tranh. Sau khi nghe ngóng tin tức sau, hắn mới biết được, trong khi hắn đang đi tìm kiếm cự long trong truyền thuyết thì Hỏa Vân đế quốc phát sinh biến đổi lớn. A Tư Mạn đế quốc sau khi xâm lấn với quy mô lớn, Thân Vương Ước Sắt Phu dẫn sáu mươi vạn đại quân trước trận phản bội, huy quân chiếm lĩnh ba hành tỉnh Bắc Bộ, Hỏa Vân đế quốc cường đại nay gặp phải hai chiến tuyến, tình thế cực kỳ ác liệt.

Tâm trí đặt vào an nguy của người nhà, Kinh Lôi cùng Ma Tước đàm phán gian khổ một hồi, cũng đáp ứng hắn trợ giúp hắn thu phục vài vưu vật ngực to xong, thành công thuyết phục Ma Tước khôi phục long thân, chở hắn cùng Hoa Hồng bay tới Vân thành.

Tiến vào Hắc Lạp Mã Ba hành tỉnh, khi tới Cát Lợi thành, vẻ mặt Kinh Lôi đột nhiên thay đổi. Từ trên cao nhìn xuống, phản quân binh linh đông như kiến. Còn ở trên đầu tường thành Cát Lợi, binh lính đế quốc chỉ có một nhóm nhỏ, tựa hồ đang tiến hành chống cự lần cuối cùng.

- Đừng náo loạn! Ma Tước, nhìn tới tiền phương trên tòa thành kia đi? Phản quân đang công thành, quân coi thành gặp phải tình huống bất lợi rồi, chạy nhanh tới hỗ trợ đi!
Kinh Lôi nghiêm túc nói.

- Ài, nhân loại nhàm chán, lực lượng này thật hèn mọn, thế mà vẫn thích chém chém giết giết!
Ma Tước nhìn tiền phương, nhìn chiến hỏa trong thành, hèn mọn nói, sau đó bay tới thành thị.

- Ma Tước, ngươi có thể nhanh lên không? Không còn thời gian!
Nhìn tình hình Cát Lợi thành ngày càng nguy hiểm, Kinh Lôi lo lắng quát.

- Không còn thời gian? Không có khả năng! Thời gian tựa như nhũ phong của nữ nhân, chỉ cần dùng sức bóp, sẽ có mà!
Ma Tước dâm đãng cười nói
- Mọi người ngồi chắc chắn!

Dường như đột nhiên được châm hỏa tiễn, thân thể cao lớn của Ma Tước đột nhiên tăng tốc trong không trung, hướng tới Cát Lợi thành phóng qua.

Sáng sớm, một ngày mới bắt đầu, nguyên sẽ tràn ngập hy vọng. Nhưng đối với Cát Lợi thành mà nói, sáng sớm hôm nay toàn là máu tươi vô tận, bọn họ nghênh đón sự hủy diệt cùng tuyệt vọng.

Lui tới giữ phía nam tường thành, thời điểm này Sắc Vi biết chính mình sẽ đi tới cuối cuộc đời này.

- Sắc Vi, ta còn chịu được, chiếu cố đám lính đi!

Nhìn thấy Sắc Vi chuẩn bị thi triển ma pháp với mình, tướng quân Đa Lạc Lôi Tư trên người nhiều vết thương lớn tiếng nói.

Sắc Vi gật gật đầu, rưng rưng nước mắt đem trì dũ thuật tới trong đám binh lính.

Dường như chú ý tới nơi này có nhân vật trọng yếu, vì tranh đoạt chiến công, đại lượng binh linh phản quân buông tha chém giết binh lính đế quốc, hướng tới thành nam dũng mãnh tiến lên. Trung tâm nhóm hộ vệ, vây quanh tướng quân Đa Lạc Lôi Tư cùng Sắc Vi, dùng huyết nhục của mình để tạo nên một lá chắn cuối cùng trước hai người.

- Con gái à, có thể thủ thành Cát Lợi được tới ngày hôm nay, chết trận vì đế quốc, phụ thân đã không còn gì tiếc nuối! Nhưng là con không nên đi cùng ta, ài!
Đa Lạc Lôi Tư từ trong đám người bảo vệ Sắc Vi ở phía sau, đồng thời nặng nề thở dài nói.

Hưu Tư đi rồi, quyết tâm hi sinh cho tổ quốc làm Đa Lạc Lôi Tư vẫn dẫn quân coi thành thủ vững thành trì, thành công bám trụ phản quân tới bây giờ. Nhưng là, bởi vì thành thị phòng thủ quá yếu, mỗi ngày đều có rất nhiều binh lính thương vong, nhưng vẫn còn làm cho phản quân chỉ công được tới tường thành.

- Phụ thân, con từng bỏ đi một người quan trọng nhất với sinh mệnh của ḿnh, chuyện như thế con không muốn làm lại một lần nữa. Có thể cùng người nữ nhi rất vui vẻ!
Sắc Vi cười nói.

“Ta từng sùng bái anh hùng, từng khát vọng huy hoàng, thật không ngờ chính mình hôm nay có thể làm được một anh hùng, anh dũng chết trận trước phản quân!”
Nhìn địch nhân ngày càng tới gần, Sắc Vi trong lòng thở dài “ Nhưng là, trong lòng ta vẫn còn một chút tiếc nuối, chết sẽ không thể gặp lại người kia nữa, không thể nói cho người kia biết trong lòng ta hối hận tới nhường nào!”

“ Kinh Lôi, tha thứ cho muội…Sắc Vi của huynh không bao giờ…có thể nở rộ một lần nữa bên người huynh! Kiếp sau muội sẽ lại làm nữ nhân của huynh!”

Sắc Vi nhìn lên trời, thì thào lẩm bẩm. Hai hàng lệ, dọc theo khuôn mặt trơn bóng của nàng rơi xuống, chảy xuống không tiếng động.

Tình yên thế gian, thường thường kỳ quái như vậy. Khi chúng ta có được, chúng ta sẽ không quý trọng nó, cũng không biết nó có quan trọng như thế nào trong lòng mình. Mãi tới một ngày, sau khi hoàn toàn mất đi, bởi vì nội tâm đau lòng mà nước mắt như mưa, bởi vì tiền duyên nan tục mà ảm đạm tiêu hồn, mới sẽ minh bạch cái từng có được chính là quan trọng nhất không thể dứt bỏ được.

Đau lòng, chỉ vì tình cảm không thể nào trở lại của mình.

Nước mắt, là hồi ức ngọt ngào cuối cùng.

Nếu yêu, kiếp sau hãy yêu.

Sau khi gặp thoáng qua, tại hắn, tại nàng, càng lúc càng xa nhau, cuối cùng biến mất, bất đắc dĩ chỉ có thể kỳ vọng vào kiếp sau.

Sắc Vi đã muốn tuyệt vọng, nhưng kỳ tích thường thường lại buông xuống đúng lúc tuyệt vọng nhất.

- Kháo, nhân loại các ngươi không biết có biết thương hoa tiếc ngọc không nữa? đối phó với mỹ nữ, sao có thể dùng đao kiếm vậy? không biết dùng côn dùng bổng sao?
Ma Tước nhìn tình hình trên tường thành dâm đãng ồn ào nói.

- Bọn họ có thể kiên trì, trước tiên ngăn cản binh lính công thành! Ma Tước trận chiến đầu tiên của chúng ta bắt đầu đi!

- Lần đầu tiên bộc lộ bản chất nhân vật, đừng là ta mất mặt nhé Sắc long!

- Được rồi, xem ta đi!
Ma Tước cười nói.

- Ngao!

Một thanh âm vang vọng réo rắt đột nhiên vang lên trên không trung cách Cát Lợi thành không xa. Thanh âm kia ẩn chứa lực lượng cùng khí thế thật lớn lao. Làm cho binh lính song phương ở trên chiến trường trong nháy mắt quên đi chém giết, hết thảy đều ngẩng lên trời nhìn lại nơi phát ra thanh âm.

Lần này ánh mắt mọi người cũng không thể thu hồi lại.

Dưới bầu trời màu lam, từ trong một đám mây trắng noãn đột nhiên chui ra một con cự long dài hơn hai mươi thước. Đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, phiến phiến long lân mày vàng lóng lánh. Trên người cự long, có một kỵ sĩ toàn thân áo giáp đen bóng trông thật uy vũ. Trong tay cầm một long thương thật dài, chỉ xéo về phía chân trời, tản mát ra khí tức cường đại ngạo nghễ thiên hạ. Ở cạnh thân hắn, một hồng y thiếu nữ tóc dài theo gió tung bay, trông giống như tiên tử buông xuống.

Phong cách, tuyệt đối là phong cách! Cự long trong truyền thuyết.

Rung động, tuyệt đối là rung động! Long kỵ sĩ trong truyền thuyết!

Hoa lệ, tuyệt đối là hoa lệ! Cự long, long kỵ sĩ, anh hùng cùng với tuyệt sắc mỹ nhân bên cạnh!

Đối với tồn tại trong truyền thuyết. Mọi người đều là say mê vô cùng. Chính mắt nhìn thấy lại càng là vinh quang lớn lao. Cho nên, rất nhiều năm sau này. Nhóm binh lính sống sót sau một trận chiến thành Cát Lợi, bất luận là phản quân hay binh lính đế quốc, đều có thể say sưa nói chuyện về cái buổi sáng sớm trên thành Cát Lợi này, sinh mệnh bọn họ quan trọng nhất, kiêu ngạo nhất trong khoảng khắc này. Một khắc kia bọn họ nhìn thấy thần thoại có thật, thấy một đoạn lịch sử huy hoàng đã mất nay lại tái hiện.

- Phi hành tầm thấp!

Long kỵ sĩ hét lớn một tiếng, Cự long từ không trung đột nhiên bay xà xuống dưới Cát Lợi thành, bay sát qua tường thành.

Trong khi cự long bay qua tường thành, chớp mắt một cái kỵ sĩ đột nhiên thu thêm long thương, bên người xuất hiện một đường cong, sau đó bay ra khỏi tường thành!

- Chi..!~ long thương kích vào tường thành, dưới tốc độ phi hành của cự long kéo dài, tạo thành một chuỗi tia lửa, để lại một dấu vết thật dài. Theo đó, truyền tới trận trận tiếng vang, toàn bộ mấy thành thang công thành đặt trên tường thành bị long thương một thương phân làm hai, theo đó là vô số binh lính trong khiếp sợ rơi xuống té xuống dưới thành. Theo cự long bay múa, kỵ sĩ không ngừng huy động trường thương, trong khoảng khắc gần trăm bộ thành thang đặt tại đầu tường thành tất cả bị hủy diệt toàn bộ.

- Bắn tên!

Một quan quân phản quân ở đầu tường thành tỉnh lại, cao giọng quát.

Hơn mười mũi tên, liền bay từ đầu thành ra, bắn tới cự long đang ở không trung. Cự Long nửa người trước nâng nên bảo bộ kỵ sĩ cùng cô gái ở phía sau, dùng thân thể đỡ toàn bộ mũi tên, tất cả tên không ngoại lệ đều bị bật ra.

Thân hình cự long ở trong không trung hơi hơi thay đổi, lập tức bay tới đầu tường thành.

- Mẹ nó, lấy châm bắn rồng, thật là một trò đùa! Xem ‘thần long bài vỹ’ của lão tử ta đây!

Ma Tước kiêu ngạo mắng, khi bay tới trước đầu tường thành, cái đuôi vung lên, đánh quan quân phát lệnh bay tới mấy chục thước, miệng phun đầy máu tươi té ngã trên mặt đất.

- Đi xuống dưới đi, nơi này quá nhỏ, lão tử thi triển không được! ta vừa muốn động thành này sợ không chịu nổi!
Mới đứng lên tường thành, Kinh Lôi đã bị Ma Tước chạy xuống.

Trước sự khủng bố của cự long, phản quân trên tường thành ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có. Một người chạy rất nhanh, cầm theo trường thương đuổi giết phản quân, mỹ nữ chậm rãi đi thường thường vươn móng vuốt chụp lấy vài phản quân binh lính. Mà mỹ nữ kia, thỉnh thoảng lại thi triển ra vài ma pháp thuẫn.

- Trời ạ, dĩ nhiên là long kỵ sĩ trong truyền thuyết! chúng ta được cứu rồi!

Đa Lạc Lôi Tư vung tay cao giọng la lên với đám binh lính, lệ rơi ngang dọc.

- Long kỵ sĩ! Long kỵ sĩ! Chúng ta được cứu trợ!
Đám lính lớn tiếng hoan hô, ý chí chiến đầu cùng dũng khí tăng vọt chưa từng có, triển khai giết hại với binh lính phản quân.

Truyền thuyết ở đại lục từ thời xa xưa, chiến sĩ nhân loại dũng cảm, chính trực nhiệt huyết, thiện lương có thể có một số ít được long tộc tán thành, cùng cự long trưởng thành kết làm bạn cùng chiến đấu, được đại lục tôn xưng bọn họ là long kỵ sĩ. Mượn lực lượng cường đại của cự long, một chiến sĩ bình thường trở thành long chiến sĩ cũng có thể chống lại được cường giả cao nhất là Kiếm Thành. Quan trọng hơn là, có thể được cự long tộc cường đại nhất đại lục tán thành, là vinh dự cao nhất trong lòng tất cả các chiến sĩ đại lục.

- Mệt không? ~ Kinh Lôi trở lại bên người Ma Tước lười biếng hỏi han.

- Chưa cùng ngươi đánh nhau mệt! hai ngươi là đủ rồi!
Kinh Lôi cười nói.

- Chẳng lẽ huynh muốn cho ma pháp sư lấy đao giết người?
Hoa Hồng nói:
- Nữ nhân vẫn phải có điểm văn nhã một chút.

- Ta vốn có thể ghê gớm hơn nữa! Ngươi xem xem ánh mắt những người đó? Khí lực lão tử ta mất nhiều nhất, con mẹ nó bọn họ lại nhìn ngươi bằng ánh mắt sùng bái vô hạn, ngược lại nhìn ta sợ muốn chết! vì sao ta phải ra sức?

Kinh Lôi tới tường thành nhìn lướt qua, tất cả binh lính đều nhìn hắn. Lúc ánh mắt hướng tới tường thành phía nam đối diện, Kinh Lôi như chết cứng lại.

- Ma Tước đại ca, Hoa Hồng, các ngươi đi trấn trụ phản quân đi, tạm thời giải quyết nguy cơ của Cát Lợi thành, ta đi gặp vài người.

Mỗi khi Kinh Lôi dùng ngữ khí này nói chuyện, Hoa Hồng sẽ trở nên ngoan ngoãn. Mà Ma Tước với hình người, cũng tuyệt đối không dám tìm hắn đánh nhau thời điểm này, bởi vì lúc này nam nhân thường bùng nổ bạo lực, đánh hắn mặt mũi bầm dập, ngay cả long mẫu cũng không nhận ra.

Lúc Kinh Lôi đi tới phía nam tường thành, Hoa Hồng cùng Ma Tước giật mình.

- Sao huynh ấy đột nhiên biến thành như vậy?

- Trời biết, chắc là giết người nên não chịu kích thích thì phải?
Ma Tước nhìn thấy phương hướng Kinh Lôi đi tới, ánh mắt đột nhiên sáng ngời:
- Oa, nơi đó có đại mỹ nữ à, hơn nữa ngực cũng to đầy đặn lắm!

- Ngươi đi chết đi. Chúng ta làm việc đi!
Hoa Hồng đột nhiên tâm tình trở nên rất xấu, đá một cái thật mạnh vào mũi Ma Tước.

- Hoa Hồng, ta rất hoài nghi, nữ nhân kia, là tình nhân trước kia của hắn!
Khi Ma Tước bay ra khỏi thành, còn không ngừng nói
- Cũng chính là người đã bỏ hắn, làm cho ta rất thích đó!

- Hừ nếu thật sự là nàng, ta sẽ cho nàng đẹp mặt!
Hoa Hồng hừ lạnh nói.

Nhìn kỵ sĩ đang đi tới mình, Đa Lạc Lôi Tư vội vàng tới nghênh tiếp, Sắc Vi cũng đi theo sau hắn, tò mò đánh giá vị anh hùng đã cứu vớt thành Cát Lợi này, long kỵ sĩ trong truyền thuyết. Chiến giáp màu đen đã bao bọc kỵ sĩ từ đầu tới chân, Sắc Vi hoàn toàn không thấy rõ diện mạo cùng tuổi tác của hắn.

- Cảm tạ ngày, long kỵ sĩ vĩ đại, ngài xuất hiện cứu vãn Cát Lợi thành! Xin cho phép ta thay mặt quân dân toàn thành cảm tạ đại ân đại đức của ngài!
Đa Lạc Lôi Tư đi tới trước mặt Kinh Lôi kích động nói xong, liền xoay người chuẩn bị nghi lễ tạ ơn.

Kinh Lôi bước nhanh tới vội vã đỡ lấy Đa Lạc Lôi Tư.

- Bá phụ, không nên như vậy!

Nghe long kỵ sĩ xưng hô quái dị, Đa Lạc Lôi Tư cảm thấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kỵ sĩ trước mặt.

- Điệt nhi Kinh Lôi, bái kiến bá phụ!

Kinh Lôi chậm rãi bỏ mũ sắt, thi lễ với Đa Lạc Lôi Tư, sau đó ánh mắt nhìn vào Sắc Vi đang đứng ở bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui