Quyển thứ ba
Quyển thứ ba
Chương 141: “ Thiết quân” cùng “ Hỏa phượng" quân đoàn
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Sao thank ít thế kia... ko có ai đọc à :16:
- Tiểu Vân, chiến sự nam tuyến lần này, ngươi mang lại cho chúng ta nhiều bất ngờ đồng thời gây cho người A Tư Mạn sức ép thật lớn, đem mấy vạn người trong tình trạng kiệt sức thành công chạy thoát trở về. Thành Tây Đốn, ngươi lại xông thẳng vào thống soái bộ quân địch, đánh trọng thương Bố Lỗ Khắc khiến cho mười vạn đại quân A Tư Mạn hoảng sợ mà lùi lại. Không thể không nói, biểu hiện của ngươi làm ta nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa à!
Kiều Trì nằm trên giường, nhìn Thế Viêm ngồi cách đó không xa cùng Lưu Vân, hòa ái cười nói. Lưu Vân ngay hôm sau phản hồi đế đô, liền bị triệu vào cung.
- Bệ hạ người quá khen rồi, kỳ thực ở bên trong nước A Tư Mạn, thần cùng bộ hạ của thần, mỗi ngày chỉ nghĩ tới việc chính là trở về quốc gia. Nhưng là người A Tư Mạn quá nóng tính, không nên lưu chúng thần lại, làm cho chúng thần ở trong đó mà trên chạy dưới nhảy. Nói là liên tục chiến đấu ở mấy ngàn dặm chiến trường, kỳ thật là chỉ là một đoạn đường liều mạng chạy trốn thôi à.
Lưu Vân đơn giản giảng lại đoạn mình ở bên trong Tắc Phổ Trấn cùng với những trải qua ở trong nước A Tư Mạn, hoàng đế nghe vậy không khỏi sụt sịt.
- Lúc quốc gia gặp phải nạn, mới có thể nhìn thấy được khí khái nam nhi! Những anh hùng chết trận này, đế quốc sẽ không bao giờ quên ơn bọn họ. Chờ khi chiến loạn bình ổn xong, ta sẽ cấp cho bọn họ vinh dự tương ứng, sẽ không để sự hi sinh của bọn họ chìm trong yên lặng.
- Tạ ơn bệ hạ!~ Lưu Vân nghe vậy trong lòng mừng rỡ, bởi vì trong lòng hắn có tính toán, chuẩn bị thực thi sau khi chiến tranh kết thúc, có thái độ của hoàng đế như vậy, hết thảy là tốt rồi.
- Người Ai Tư Mạn không ngờ còn cất giấu một chi lang quân như vậy! Nếu không phải ngươi gặp gỡ, chúng ta còn không biết A Tư Mạn còn có một chi lực lượng này. Cũng may bọn họ vẫn còn thua ở trong tay ngươi.
Kiều Trì nhẹ nhàng thở dài nói.
- Chi lực lượng này trên thực tế khá cường đại. Thần có thể may mắn hơn bọn họ, chẳng qua là xảo diệu lợi dụng địa hình cùng sự khinh địch của họ. Nếu gặp gỡ ở trên chiến trường, thắng bại đúng là rất khó đoán. Mỗi một binh sĩ của họ, đều là một công cụ giết người lưu động.
Lưu Vân thần sắc ngưng trọng nói.
- Tây Tư vương quốc trầm tĩnh đáng sợ, quốc nội cũng có tính huống dị thường, chắc sẽ không trầm mặc lâu đâu. Trong khoảng thời gian ngắn đại lục sẽ không bình yên trở lại đâu. Tiểu Vân hiện tại ngoài trừ thanh danh ra, lực lượng trong tay cũng đã bại lộ trước mắt địch nhân rồi, cũng trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả vương quốc. Về sau làm việc cần phải ngàn vạn lần cẩn thận!
- Tạ ơn bệ hạ quan tâm, Tiểu Vân sẽ cẩn thận. Ở trong cảnh nội A Tư Mạn đế quốc, thần thiếu chút nữa thua trong tay một nữ nhân, trên đại lục này âm thầm ẩn chứa nhiều cường giả, thần không dám khinh địch.
Kiều Trì hoàng đế giống như một trưởng bối quan tâm làm cho Lưu Vân cảm thấy ấm áp.
- Chẳng qua Lưu Vân bá tước, ngươi có công, nhưng từng có, Hiện giờ ta hỏi ngươi vài việc, ngươi phải trả lời chi tiết cho ta!
Kiều Trì hoàng đế đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
“ Hoàng đế này nói biến sắc là biến sắc mặt ngay sao?” Lưu Vân trong ḷòng căng thẳng vội đáp:
- Bệ hạ xin hỏi, thần bẩm báo chi tiết.
- Trận chiến Tắc Phổ Trấn ngươi bỏ qua trách nhiệm giữ gìn đất đai, dẫn quân đột phá vòng vậy, vì sao?
- Chiến lược Tắc Phổ Trấn đã mất, thủ tiếp chính là hi sinh vô ích, thần vì đa số quan binh của tam đoàn có thể sống sót. Chỉ cần không tổn hao gì tới chiến cuộc. Làm quan chỉ huy, thần phải dùng toàn lực để bảo toàn sinh mệnh cho binh lính. Tử thủ một trấn nhỏ vô dụng, không phải là lựa chọn của thần. Thần nguyện ý gánh vác tội danh tự tiện lùi quân, lui không tránh đi, là nguyên tắc của thần.
- Tốt, ta hỏi lại ngươi, trận chiến thành Tây Đốn, ngươi không xin chỉ thị của quan chỉ huy nam tuyến một mình hành động, cũng giựt giây một sư trưởng khác kháng mệnh chiến trường. Đồng thời một mình mượn quân của yếu tắc La Lan, vì sao? Ngươi có lo lắng hậu quả của thất bại hay không?
- Đơn giản là hơn mười vạn quân dân thành Tây Đốn đang tuyệt vọng chờ cứu viện của quân nhân đế quốc. Nếu trận chiến này bất lợi chẳng qua là chết thôi. Nhưng ít ra. Kẻ xâm lược phải bước qua thi thể của thần, sau đó mới xúc phạm được tới dân chúng. Tiến không tham công, cũng là nguyên tắc của thần, thần sẽ không dại dột lấy sinh mệnh của mình để đánh đổi lấy chiến công này.
- Ha ha, tiểu tử ngươi khá lắm, ngươi trả lời làm ta rất hài lòng, ta còn cảm tạ ngươi bảo toàn cho mặt mũi của đế quốc. Tiến không tham công, lui không nhường ai, rất có phong độ. Ta sẽ thành toàn cho ngươi! Ta cho ngươi thành lập “ Hỏa Vân thiết quân” độc lập quân đoàn, cũng phong ngươi làm quân đoàn trưởng, biên chế, binh lực, quân quân nhận lệnh của ngươi, chỉ cần ngươi sau khi quyết định rồi báo với bộ quân vụ là được!
Kiều Trì nghe Lưu Vân trả lời xong, khoái trá cười nói.
- Phụ thân, con đã sớm đêm chuyện của đại ca Lưu Vân bẩm rõ với người, người còn hỏi lại mấy cái này làm gì chứ? Xem xem huynh ấy gấp tới độ đầy mồ hôi rồi kìa!
Thế Viêm thấy dáng vẻ khẩn trương của Lưu Vân không khỏi cười nói.
- Thế Viêm à, ta chỉ muốn xem xem, Tiểu Vân trước mặt ta có dũng khí nói thật ra hay không! Ta và bá phụ Viêm Thiên của ngươi đã già rồi, Hỏa Vân đế quốc trải qua lễ rửa tội trong chiến tranh này, hết thảy đều phải dựa vào lớp người trẻ tuổi các ngươi. Ta cam đoan, cạnh ngươi, có người dám châm biến ngươi à!
“ Thật là vương bát đản trong truyền thuyết mà?” Lưu Vân lau lau mồ hôi thầm nghĩ trong lòng. “ Tốt, thủ đoạn thật rất tinh tế, cái tát này thật cũng không nặng, nhưng lại như một khối đất lớn, tăng ba cấp à! Lão gia tử ngươi chơi ta, ta sớm muộn gì cũng trả lại trên người con lão!”
- Tiểu Vân, ngươi phải nhớ kĩ, nếu lực lượng kia đã lộ, nhất định phải làm hai việc. Thứ nhất là làm cho mình càng mạnh lên, hai là bồi dưỡng một chi lực lượng âm thầm. Ta cùng với phụ thân ngươi đã thương nghị qua, quân đội đế quốc, về sau không chỉ dựa vào vài người, mà cần rất nhiều quan quân vĩ đại chống đỡ, cho nên chờ khi cước bộ ngươi đã vững vàng, ta sẽ không ngừng rút những quan quân do ngươi bồi dưỡng ra trong quân đoàn độc lập để điều tới các bộ đội khác. Ngươi phải cố gắng nhiều đó!
Kiều Trì tiếp tục dặn dò nói.
- Vâng, Bệ Hạ! ~ Lưu Vân gật đầu đáp.
- Trước mắt, phía bắc đế quốc, Viêm Thiên nguyên soái cùng đại ca Mộc Phong của ngươi đang tạo hai phòng tuyến, ngươi phải nhanh chóng kiến lập lại độc lập quân đoàn, tùy lúc vận dụng lực lượng trong tay mình.
- Bệ hạ dưới tay thần có rất ít người, vội vàng bổ xung quân lực sẽ rất khó. Nếu chỉ bổ xung tân binh, không chỉ vô dụng ngược lại còn ảnh hướng tới sức chiến đấu của quân đội.
- Trước tiên đem cái khung lên trước đã, sau chiến tranh bổ sung lính sau, tiến hành huấn luyện đi! Tiểu tử trong tay ngươi có ba nghìn nỏ kỵ binh, chừng có ba vạn người. Đúng rồi, loại nỏ này có thể trang bị số lượng lớn cho bộ đội được không?
- Chỉ sợ không được, chủ yếu ở vấn đều chế tạo. Thần sẽ phân phó người chế tạo gấp một chút, hy vọng kịp.
Lưu Vân lắc đầu nói.
- Cần bao nhiêu người. Ta phái cho ngươi một ít.
Kiều Trì nói.
- Vận xin bệ hạ cho thần mấy trăm người chú tạo sư đi, loại công nghệ này xuất phát từ ải nhân, không phải là của nhân loại.
- ….Tiểu tử ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào, ta thực hoài nghi, tinh linh xuất hiện, ải nhân xuất hiện, ngươi có thể tạo ra một đầu rồng không vậy?
Kiều Trì dùng ánh mắt quái dị đánh giá Lưu Vân.
- Ta nghĩ hắn có thể có năng lực này.
Thế Viêm cũng cười khổ nói:
- Quốc bảo, quốc bảo à!
Lưu Vân oán hận liếc mặt nhìn Thế Viêm một cái, vừa nhìn khắp nơi vừa nói:
- Rồng, có lẽ cũng sẽ có.
- Phụ thân, chuyện tứ hôn, sao người không hỏi ý kiến của Lưu Vân đại ca?
Lưu Vân đi rồi, Thế Viêm hoang mang hỏi lão.
- Thế Viêm cảm thấy chuyện tứ hôn của tiểu Vân là chuyện tốt không? Con sai lầm rồi, chuyện này chẳng qua là có người muốn phá hư chuyện tốt của hắn với Hoa Phi Lệ, làm cho hắn mất đi một giúp đỡ cường đại mà thôi. Việc này chứng minh trong triều đã có một lực lượng chú ý tới hắn. Ta làm như vậy, chỉ vì muốn bảo hộ hắn, hắn cũng muốn chập nhận loại hy sinh này.
- Vậy làm thế nào để giúp đỡ hắn?
Thế Viêm nghe thấy có người muốn đối phó với Lưu Vân vội vàng hỏi.
- Nhiều năm này, thế lực đối kháng Viêm Thiên bá bá con trong triều còn ít sao? Nhưng hắn không phải càng ngày càng làm quan lớn sao? Ta tới bây giờ vẫn duy trì hắn, nhưng nội tâm ta vẫn tin tưởng hắn, thế là đủ rồi. Con không cần giúp hắn. Chỉ cần nắm chắc trụ cân bằng. Đấu tranh chính trị, làm cho một người có thể chân chính lớn lên, có chế ước mới có thể làm cho người ta tỉnh ngủ mà không cuồng vọng tự đại, cái này đối với con với hắn đều là một chuyện tốt. Nếu con ba phải, làm người hòa giải lúc quan trọng, trong lòng bảo trì thanh tỉnh, ngẫu nhiên tác động một vài động tác nhỏ đến đó. Bọn họ không nghĩ tài lực của Hoa Phi Lệ duy trì hắn, thì con sẽ không âm thầm giúp hắn được sao? La Mạn gia tộc nhiều tiền, nhưng tiền của hoàng thất ta cũng không thiếu phải không? Ha ha.
Kiều Trì cười, trong mắt toát ra quang mang cơ trí.
Chuyện phát sinh trong hoàng cũng chỉ nói đơn giản vậy thôi. Trên thực tế là hoàn thành chuyển gia quyền lực giữa hai đời. Bắt đầu từ hôm nay, Lưu Vân chính thức đi vào tầng lớp quyền lực của đế quốc, “ Hỏa vân thiết quân” đã xác lập được địa vị đặc thù trong quân. Mà đế quốc cũng tiến vào một thời kì mới thay đổi về chất.
Na Á công chúa tà y ngồi trên ghế dài, có vẻ có chút mệt mỏi. Chiến sự liên miên đã làm cho sức lực nàng kiệt quệ, thắng lợi mang tới, cũng không phải là vui sướng, mà là chua sót vô cùng. Mà phần chua sót này, là do người từng là hôn phu của nàng gây cho nàng. Nàng còn nhớ rõ, ngày đó khi Lưu Vân từ hôn, nàng còn có chút thương hại cùng đồng tình với hắn, không nghĩ tới sau này, hắn dường như thay đổi thành người khác, nhanh chóng quật khởi trong chiến tranh. Ánh sáng của Nạp Lan chỉ như một ngôi sao giữa đêm mà ánh sáng của hắn lại như mặt trời chính ngọ.
Tuy rằng sau khi từ hôn, hắn hết thảy đều không có vấn đề gì với nàng, nhưng đoạn quan hệ từng có kia luôn làm lòng nàng khó chịu không thể thoải mái.
- Muội muội, có tâm sự sao?
Thế Viêm đi vào bên người Na Á, nhìn muội muội từ trước tới nay vốn kiên cường độc lập, thế như bộ dạng mảnh mai yếu ớt không khỏi lo lắng hỏi han.
- Ca ca, muội chỉ nghĩ vì sao muội toàn nhìn lầm hắn? vì sao, muội gặp nhiều sai lầm như vậy? cùng là trong một cuộc chiến tranh, ở trong tay hắn gần như hoàn mỹ, ở trong tay muội lại làm cho dân chúng phải trả giá lớn như vậy.
Na Á ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
- Muội muội không cần tự trách mình. Lưu Vân với chúng ta căn bản là hai loại người. Hắn là quân nhân thuần túy, trong lòng hắn chỉ có quốc gia với dân chúng, mà chúng ta lo lắng nhiều chính là quyền lợi của hoàng thất cùng quý tộc.
Thế Viêm ngồi xuống bên người Na Á, nhẹ nhàng ôm bả vai Na Á ôn nhu nói.
- Đúng vậy, vì thành Tây Đốn hắn có thể có gan lấy một vạn người đối với mười vạn địch nhân. Mà muội muốn một tràng thắng lại, lại phải hi sinh đi mấy vạn sinh mệnh dân chúng.
Na Á thở dài.
- Muội muội chúng ta xuất thân từ hoàng thất, có tiên thiên cảm giác về sự ưu việt, nhưng cái này cũng không có ý nghĩa, chúng ta có thể nhìn xuống chúng sinh bên dưới. Nếu không phải đi ra ngoài du lịch, trải qua một lần đuổi giết chạy trối chết, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng. Cuối cùng được Lưu Vân cùng Hắc Ưng vệ đội của hắn cứu, ta cũng sẽ không hiểu hết về hắn. Phụ thân đã trao quyền thành lập “ Hỏa vân thiết quân” của hắn, lần này qua việc này, muội tiếp xúc nhiều hơn với hắn một chút. Tin tưởng hiểu lầm giữa hai người cũng chậm rãi hóa giải.
- Hắc Ưng? ~ Na Á thì thào nói thầm
- Ca, Hắc Ưng này, cùng Hắc Ưng dong binh đoàn có quan hệ gì?
- Vốn nên sớm nói cho muội biết rồi.
Thế Viêm cười khổ nói:
- Nhưng muội luôn không vừa mắt với hắn, cho nên ta nghĩ tối nay nên nói thật với muội, không nên kéo dài nữa. Hắc Ưng chính là Hắc Ưng dong binh đoàn xuất hiện ở Hàn thành, mà Lưu Vân chính là Chiến Ưng.
Na Á ngơ ngác nhìn Thế Viêm, sau lúc lâu không nói lên lời, “ Hắn chính là Chiến Ưng, ngươi cứu ta, là hắn?”
- Muội không sao chứ, chuyện này ca ca hẳn phải nói sớm cho muội biết, muội cùng với hắn sẽ không sinh ra hiểu lầm như bây giờ!
- Các người đều gạt ta! Hắn đã cứu ta, ta lại hại hắn, Na Á này trở thành một nữ nhân tâm địa rắn rết!
Na Ná lộ vẻ sầu thảm cười nói
- Khó trách hắn vẫn còn có thể sống trở về, khó trách bọn hắn lần lượt sáng tạo ra kỳ tích! Hiện giờ hay lắm, hắn là anh hùng, trong mắt hắn cùng Hắc Ưng, ta chẳng qua chỉ là một người đáng bị chê cười, tên hỗn đản đó, vẫn nhìn ta chê cười!
Na Á hai mắt đẫm lệ sương mù, rốt cuộc cũng hiểu được lời nói của A Lôi, hiểu được địch ý của Hoa Phi Lệ với mình, hiểu được cự tuyệt hợp nhất của tam đoàn với nàng, cũng hiểu được vì sao Lưu Vân đối với nàng rất lãnh đạm.
Trong trí nhớ, sau cuộc chiến ở hàn thành, lời nói trước khi rời đi của Chiến Ưng, làm cho tâm của Na Á đau đớn thật sau.
“ Không cần, công chúa, sau này gặp lại thì nói, nhưng nàng có con đường của nàng, ta có phương hướng của ta, chúng ta chung hội cùng vong theo năm tháng.”
“ Lưu Vân, ngươi trả thù Na Á từ hôn sao?” Na Á trong lòng một mảnh mờ mịt.
- Muội muội, hay là muội đi giúp hắn thành lập lại quân đoàn độc lập đi, nhân cơ hội này mà gắn kết quan hệ?
Thế Viêm nhìn vẻ mặt dị thường của Na Á, vội vàng khuyên nhủ.
- Không, muội không cần!
Na Á khóc, quả quyết nói.
Ngày 25, theo lịch đế quốc, Na Á công chúa từ chiến trường nam tuyến trở về, phụng mệnh thành lập “Hỏa phượng.” quân đoàn độc lập, quân đoàn dừng chân liền với nơi đóng quân của “ thiết quân”
Ngày thứ hai, Na Á rời đế đô, chạy tới trong hành tỉnh Yến Vân, ở thành thị bên bờ biển --- Khoa Lâm Tư.