Quyển thứ ba
Quyển thứ ba
Chương 151: Phụng mệnh giúp ngươi tán gái
Dịch: mrKim
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Hum nay mới rảnh đc :113:
- Đại thúc, hắn tại sao lại tránh né ta chứ?
Ngồi ở phía sau hoa viên Thiên nhiên cưu, Hoa Phi Lệ mặt mày ủ dột, hướng lôi lạc hỏi.
- Ta thật ra chỉ muốn hỏi thăm tin tức Linh Nhi muội muội một chút.
- Có thể hiện tại tâm tình của hắn cũng không được tốt. Hơn nữa phản quân đã gần tới Vân thành, xem ra trận chiến này không thể thiếu hắn cùng Thiết quân.
Hôm trước, khi Lưu Vân phái người đến hỏi thăm tin tức Thủy Linh Nhi, Lôi Lạc thấy tình hình có gì đó không ổn. Sau đó hắn nghe ngóng từ phía Thủy Hàn mới biết được Thủy Linh Nhi mất tích, người bắt nàng đi chính là vị nữ kiếm thánh của A Tư Mạn đế quốc.
- Cũng không biết Linh Nhi muội muội hiện tại thế nào? Hắn cũng thật đáng thương, suốt ngày đêm quan tâm tới chuyện quân đội, thế mà hiện tại ngay cả một người ở bên cạnh đế chiếu cố hắn cũng không có.
Hoa Phi Lệ lại hồi tưởng lại đêm đó thấy bóng lưng cô đơn của hắn, không khỏi có chút lo lắng.
- Không phải ngươi hy vọng hắn trở thành quân nhân ưu tú nhất đại lục hay sao? Trên con đường trở thành cường giả phải trải qua nhiều khảo nghiệm! Tuy nhiên ánh mắt của ngươi thật không sai. Tiểu tử này không làm cho chúng ta thất vọng.
Lôi Lạc cười nói.
- Thật ra ta rất hoài niệm cuộc sống ở mục trường. Ít nhất khi đó hắn đơn giản và hạnh phúc. Hiện tại hắn vừa muốn dẫn binh chiến tranh, lại còn phải ứng phó với quý tộc cao tầng của đế quốc. Lịch sử đế quốc đã sớm chứng minh rồi, chính trị cũng không phải là trò đùa của quân nhân. Viêm Thiên nguyên soái có thể đứng sừng sững không ngã cũng nhờ dựa vào sự yêu quí của hoàng đế. Hy vọng đế quốc cũng có thể đối với hắn như vậy. Còn có người A Tư Mạn cũng không dễ dàng bỏ qua hắn. Vị kiếm thánh kia không phải là tới vì hắn sao?
Hoa Phi Lệ càng nói, trong lòng càng thêm lo lắng hơn.
- Phi nhi, ngươi không nên suốt ngày nói về tiểu tử đó được không? Đại thúc cũng không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì. Hoàng đế vì hắn mà tứ hôn, ngươi cũng nên lo lắng chuyện của mình đi. Ta thừa nhận tiểu tử đó rất tốt, nhưng ngươi là người kế thừa La Mạn gia tộc, chẳng lẽ lại ủy khuất tự mình gả cho hắn sao? Trừ phi tiểu tử đó sống chết tới cầu ngươi, nếu không đại thúc ta là người thứ nhất không đáp ứng.
Lôi Lạc cười khổ nói.
“Ta có thể muốn cài gì đây. Ta chỉ hy vọng hắn hắn có thể bình an, nhìn thấy hắn vui vẻ là ta cũng yên tâm rồi.”
Hoa Phi Lệ không nói gì, đi tới phía trước một chậu hoa hồng, nhẹ nhàng gạt giọt mưa trên cánh hoa.
Hoa nhi cũng thật là khổ trong tình trường.
- Còn Minh Lạc kia, ngươi định như thế nào bây giờ?
Lôi Lạc không muốn cùng Hoa Phi Lệ nói về Lưu Vân, vì vậy nói:
- Hiện tại hắn đang theo đuổi ngươi, khiến cho dư luận xôn xao.
- Đại thúc, người cảm thấy sứ giả thú nhân này là hạng người gì?
Hoa Phi Lệ nghe vậy nhẹ giọng hỏi.
- Ta cảm thấy về mọi mặt hắn cũng không thua kém Lưu Vân. Đương nhiên về việc mang binh đi chiến đấu ta chưa từng thấy qua nên cũng không rõ. Nhưng hắn đến từ Thú nhân vương quốc mà lại không giống thú nhân, từ người hắn toát ra sự thần bí. Nói thật ta cũng không nhìn thấu người này. Nhưng ta thấy người có thể so sánh với hắn sợ rằng cũng chỉ có Lưu Vân.
Mấy ngày qua Minh Lạc mỗi ngày đều phái người mang hoa tới Thiên nhiên cư. Thậm chí có lần hắn tự mình đưa tới. Hoa Phi Lệ luôn có ý tránh né, thường thường là Lôi Lạc ra mặt tiếp đãi vị đặc sứ này. Nhưng mà Minh Lạc không hề có chút tức giạn. Mỗi lần có yến hội, hắn đều mang xe ngựa tới yêu cầu Hoa Phi Lệ làm bạn gái đi cùng. Nhiều lúc Hoa Phi Lệ cũng không thể tránh được, cũng cùng hắn hai lần đi dự tiệc buổi tối. Vì vậy tin tức Minh Lạc theo đuổi kì nữ Hoa Phi Lệ của đế quốc nhanh chóng được nhiều người biết.
- Người này ta cũng nhìn không thấu, nhưng mà lời hắn nói làm người ta cảm động. Chuyện hắn làm cũng làm cho người ta cảm thấy rất quái lạ. Sau khi hắn đến đế đô, đã nhanh chóng trở thành bạn tốt với nhiều quan viên cao cấp của đế đô. Đối với những người khác nhau hắn cũng có thể quan hệ tốt, thỏa mãn ý muốn của bọn họ. Quan trường đế đô có nhiều điều cấm kị, đều bị hắn xảo diệu phá vỡ. Một người ngoài có thể làm được như vậy, thật sự làm cho người khác phải chú ý.
Hoa Phi Lệ vừa nói, trong mắt hiện ra sự bâng khuâng.
- Ta xem ra hắn thật sự đối tốt với ngươi.
- Nhưng mà hắn không làm cho ta cảm thấy sự chân thật. Hơn nữa ta thậm chí còn cảm giác được tất cả những gì hắn biểu hiện trước mặt chúng ta cũng không thật sự là chính hắn. Đến cùng thì hắn là loại người gì đây?
Hoa Phi Lệ xuất thần nhìn đóa hoa kiều diễm trước mặt, nhẹ nhàng nói.
- Đóa hoa kiều diễm có thể hấp dẫn vô số ong bướm bay tới. Nhưng ai là người thực sự thương tiếc nó, nguyện ý che chở cho nó lúc mưa gió đây?
- Nếu như vậy ngươi hãy quan sát thêm mấy ngày nữa đi. Mỗi người làm việc đều có mục đích của mình. Minh Lạc nếu thay Thú nhân vương quốc đi sứ Hỏa Vân, khẳng định hắn cũng có sự chuẩn bị. Tuy nhiên, Phi nhi, ta còn phải nhắc nhở ngươi, nghìn vạn lần không nên quá cố chấp, nam nhi ưu tú trong thiên hạ có rất nhiều. Lưu Vân là người chí tình, đáng đi theo cả đời, nhưng hắn là người đã lập gia đình. Ta nghĩ hắn sở dĩ không muốn gặp mặt ngươi bởi vì trong lòng hắn cũng không chịu nổi. Hai người các ngươi cứ dây dưa như vậy sẽ chỉ làm mọi người càng đau khổ hơn.
Lôi Lạc không khỏi lắc đầu thở dài.
- Ngươi sẽ vì ta mà đau khổ sao?
Hoa Phi Lệ nghĩ tới đó, không khỏi ngây người ra, đóa hoa trước mắt cũng trở nên mơ hồ dần.
Lưu Vân tiếp nhận tư liệu về Á Lịch Sơn Đại từ tay Thủy Hàn, nhìn nhìn rồi không khỏi nở nụ cười.
“Á Lịch Sơn Đại năm nay 24 tuổi, xuất thân từ một quý tộc hết thời của Kiều Ân gia tộc, tốt nghiệp đế đô Ma Vũ học viện. Bởi vì là một người vô danh, yêu thích đọc sách, học thức uyên bác, ở học viện được mọi người gọi là con mọt sách. Sư phụ của Ma Vũ học viện đánh giá đối với hắn là: Vũ kỹ kém, ma pháp không, điểm đáng khen là chịu đọc sách, kiến thức uyên thâm, tương đương với một thư viện sống. Tự cho mình là giỏi, có một chút thông minh vặt, thỉnh thoảng trong lúc giao tiếp có nói những lời quái dị. Sau khi tốt nghiệp đã đến đệ nhất quân đoàn ở đế đô nhậm chức tham mưu chưa tới nửa năm thì chủ động từ chức, sau đó về nhà đóng cửa đọc sách.
“Tại sao nhân tài trong mắt ta, trong mắt người đều là phế vật vô dụng chứ? Nã Luân Đa, rồi Á Lịch Sơn Đại cũng như vậy? Ta đều đem về những rác rưởi. Tuy nhiên càng là người như vậy lại càng dễ sử dụng hơn.”
Lưu Vân nghĩ tới đó, không khỏi cười thầm. Trước đó không lâu hắn cũng là phế vật trong mắt người khác.
- Thủy Hàn, ngươi thông báo cho phó quân đoàn trưởng Long Vân phái người mời hắn tới Độc lập quân đoàn, tạm thời đảm nhiệm vị trí phó tham mưu trưởng của Độc lập quân đoàn. Đón tiếp trọng thể một chút. Nếu hắn vì tán gái mới đến Độc lập quân đoàn, ta thuận tiện giúp hắn một phen!
Lưu Vân cười, nói với Thủy Hàn.
- Vâng. Lão đại, còn có một việc nữa, không biết có nên nói với người hay không?
- Ngươi cảm thấy không nên nói thì đừng nói.
Lưu Vân trêu hắn.
- Thú nhân đặc sứ Minh Lạc đang điên cuồng theo đuổi Hoa Phi Lệ tiểu thư.
Thủy Hàn im lặng chốc lát, nhưng vẫn nói ra.
Lưu Vân nghe xong, trầm mặc hồi lâu, trong tim hắn tự nhiên cảm thấy chua xót.
- Tán tỉnh thì sao…
Lưu Vân thản nhiên nói.
Á Lịch Sơn Đại sau khi gặp Lưu Vân, xác định mình có thể đi vào Độc lập quân đoàn liền kích động chạy đi tìm Đại Phù Ny. Khi chạy đế nhà Đại Phù Ny thì mẹ nàng nói:
- Đại Phù Ny không có ở nhà, đồng nghiệp của phụ thân nàng giới thiệu cho nàng một quan quân quý tộc, bọn họ có hẹn với nhau.
- Vậy nhờ bá mẫu thông báo với nàng, cháu đã làm được việc cháu đáp ứng với nàng.
Á Lịch Sơn Đại dường như không có phát hiện vị phụ nhân này không thích hắn, vẫn hồ đồ nói.
- Ngươi không có việc gì thì đi tìm lấy một việc mà làm, không nên suốt ngày tới tìm Đại Phù Ny nhà ta. Biết chưa?
Á Lịch Sơn Đại đang muốn giải thích nhưng lại phát hiện thị nữ bên cạnh phụ nhân nháy mắt ra dấu với hắn, rồi chỉ vào cửa sau nhà. Hắn không thèm nhắc lại, xoay người cáo từ rời đi.
Đi tới cửa sau, từ thị nữ nơi đó hắn biết được bởi vì Đại Phù Ny không đồng ý đi gặp vị thiếu gia lắm tiền cha mẹ nàng giới thiệu mà chỉ muốn gặp hắn cho nên đã bị nhốt lại. Biến hóa ngoài ý muốn này làm cho Á Lịch Sơn Đại nhất thời luống cuống, không biết phải làm sao.
Sau khi về đến nhà, hắn liền nhốt mình trong phòng, bắt đầu khổ công suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể thuyết phục cha mẹ Đại Phù Ny. Hắn nhanh chóng phát hiện ra hắn có thể đùa bỡn với thiên quân vạn mã nhưng lúc này lại hoàn toàn không có biện pháp đối với cặp vợ chồng tham lam này.
- Bọn họ muốn bán con gái. Ta thì nghèo khổ, làm sao mua được chứ!
Khi Á Lịch Sơn Đại đang thở dài thì bên ngoài truyền đến những âm thanh huyên náo. Hắn liền đi ra khỏi phòng.
Hai đội binh lính chỉnh tề bước dọc theo ngã tư đường, uy phong lẫm lẫm tiến vào. Bọn họ mặc chiến giáp màu đen, bên hông là trường đao dài, tác phong quân nhân, khí chất tinh thần cùng diện mạo khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền biết ngay đó là binh lính “Thiết quân” nổi danh. Bởi vì ngày vào thành, “Hắc Ưng” đã lưu lại một ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Cho nên bọn họ vừa xuất hiện đã khiến cho vô số người qua đứng đứng xem.
Những binh lính này nhanh chóng đi qua ngã tư đường, tiến về phía nhà Á Lịch Sơn Đại.
- Xin hỏi các hạ, Á Lịch Sơn Đại có ở nhà không?
Sau khi binh lính dừng lại, mộ gã đầu lĩnh quan quân đi lên hành lễ hỏi.
- Ta chính là Á Lịch Sơn Đại, xin hỏi các vị có chuyện gì?
-Trung đội trưởng Lôi thần trung đội Tử Văn Thành của Hắc Ưng đặc chiến đội thuộc Độc lập quân đoàn theo lệnh quân đoàn trưởng đến đây nghênh đón phó tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại đến Độc lập quân đoàn nhậm chức!
Tử Văn thành nói xong, hướng Á Lịch Sơn Đại chào theo kiểu quân đội.
“Phó tham mưu trưởng? Trong quân đội đế quốc có chức vụ này sao?”
Á Lịch Sơn Đại không hiểu ra sao cả. Mặc dù Lưu Vân đồng ý cho hắn tới nhậm chức trong quân nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói đến chức vụ này.
- Tình huống chi tiết phó quân đoàn trưởng sẽ giải thích với ngài. Xin mời phó tham mưu trưởng lập tức xuất phát!
Tử Văn thành nói.
- Ta đến Độc lập quân đoàn báo danh sau được không? Nhà ta còn một ít chuyện phiền toái chưa xử lý tốt!
Á Lịch Sơn Đại linh cơ chợt hiện, nhất thời nghĩ ra biện pháp đối phó với cha mẹ Đại Phù Ny.
- Phó tham mưu trưởng còn có chuyện phiền toái gì, thuộc hạ nguyện ý chia sẻ với người!
Tử Văn Thành nói to.
Á Lịch Sơn Đại kéo hắn ra một bên, vẻ mặt đáng thương kể cho hắn. Nghe xong Tử Văn Thành vừa gật đầu, vừa vỗ ngực đồng ý.
“Thật đúng là hên mới gặp một kẻ ngốc như vậy!”
Á Lịch Sơn Đại thầm nghĩ.
- Mời phó tham mưu trưởng lên đường, thật là trời cho ta cơ hội giúp ngài. Ngài không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.
Tử Văn Thành cố tình nói.
- Con gái, đừng ương bướng như vậy được không? Tiểu tử kia chính là một con mọt sách, vất vả lắm mới được một chức vụ con con trong quân đội nhưng cũng không trụ được mà phải về nhà. Chỉ dựa vào chút gia sản này, sao hắn có thể nuôi sống con được?
Trong phòng của Đại Phù Ny, mẫu thân nàng đang tận tình khuyên bảo con gái mình.
- Mặc kệ ngươi đồng ý hay không đồng ý, chuyện này không thể do ngươi làm chủ được. Ta sẽ không đồng ý gả ngươi cho Á Lịch Sơn Đại.
Phụ thân Đại Phù Ny sau khi về đế nhà cũng bắt đầu giáo huấn nữ nhi.
Đại Phù Ny rơi lệ, lắc đầu, im lặng kháng cự.
- Phó tham mưu trưởng Hắc Ưng độc lập quân đoàn của Lưu Vân bá tước cầu kiến Đại Phù Ny tiểu thư!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn.
Thanh danh của Lưu Vân cùng Hắc Ưng Độc lập quân đoàn tựa hồ 10 phần uy lực. Đôi vợ chồng này vội vàng mang theo con gái ra khỏi phòng, đi ra cửa, nhất thời trợn tròn mắt, gần 20 mươi binh lính Độc lập quân đoàn mặc chiến giáp màu đen, cầm trường đao trong tay, đằng đằng sát khí đứng ở cửa nhà mình. Một gã quan quân đang nói chuyện với Á Lịch Sơn Đại.
Thấy ba người đi ra, Tử Văn Thành đi tới, cao giọng nói.
- Vị này là Đại Phù Ny tiểu thư? Tân phó tham mưu Á Lịch Sơn Đại của quân đoàn chúng ta cầu kiến!
Đại Phù Ny nhìn thấy Á Lịch Sơn Đại, mừng rỡ, lau khô nước mắt, chạy tới ôm lấy hắn.
Còn Tử Văn Thành thì tới trước mặt cha mẹ Đại Phù Ny, bắt đầu thổi phồng Á Lịch Sơn Đại lên.
- Chúc mừng nhị vị tìm được con rể tốt! Lưu Vân bá tước, quân đoàn trưởng của chúng ta rất coi trọng vị tân phó tham mưu trưởng này. Hắn sẽ rất nhanh chóng thăng quan phát tài! Sau này các ngươi có chỗ dựa rồi, cả đời đều có người nuôi!...
Tử Văn Thành bốc phét khiến cho hai vợ chồng gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Lúc rời đi, hai vợ chồng giải thích với Á Lịch Sơn Đại về chuyện hiểu lầm ngày hôm nay. Phụ thân Đại Phù Ny thậm chí còn mắng vợ mình là không nhớ rõ việc con gái đi dạo phố, lại ở đó nói hươu nói vượn lung tung. Á Lịch Sơn Đại cũng cung kính nhờ hai người quan tâm tới Đại Phù Ny, tất cả mọi người đều vui mừng hoan hỉ.
Á Lịch Sơn Đại mặt mày hớn hở cùng Tử Văn Thành đi tới Độc lập quân đoàn báo danh.
- Tử Văn Thành huynh đệ, hôm nay nhờ có ngươi hỗ trợ ta thật tốt! May mắn lại gặp một người thẳng thắn như người!
Á Lịch Sơn Đại nói, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
- Ý của phó tham mưu trưởng cho rằng ta là người thô lỗ, dễ lợi dụng sao?
Tử Văn Thành cười hắc hắc nói.
Á Lịch Sơn Đại nghe vậy không khỏi ngẩn người.
- Phó tham mưu trưởng, ngươi tưởng rằng Hắc Ưng nhàn rỗi, ngay cả chuyện ngươi tán gái cũng đi quản sao? Đó là quân đoàn trưởng ra lệnh cho ta: Phó tham mưu trưởng muốn tán gái, các ngươi đi giúp hắn, nhanh chóng hoàn thành công việc! Ta còn phải cám ơn ngươi đã phối hợp cho ta hoàn thành nhiệm vụ ấy chứ!
Tử Văn Thành còn chưa rõ phó tham mưu trưởng là chức quan gì, nhưng thấy hắn ra vẻ đắc ý vì lợi dụng được mình, cũng không khách khí gì nói luôn.
- Quân đoàn trưởng các ngươi thật sự là ngưu nhân! Loại chuyện này cũng làm!
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói. Đồng thời hắn cũng phát hiện thủ hạ của quân đoàn trưởng Lưu Vân cũng không phải là những kẻ ngu ngốc.