Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ ba

Quyển thứ ba
Chương 155: Ưng kích nghìn dặm [ 3 ]
Dịch: mrKim

Nguồn: Sưu tầm
------------------------

Hum nay mới rảnh đc :113:

Kỵ binh phản quân sau khi bị ma pháp công kích, lại bị An Đông Ny dẫn theo 3000 kỵ binh đuổi giết, chỉ còn lại hơn một ngàn người hoảng sợ chạy về phía đại doanh phản quân. Mấy ngày nay, tinh thần binh lính phản quân rất kém, đả kích ngoài ý muốn này khiến cho bọn họ sợ hãi không ham chiến đấu, trong lòng mỗi người chỉ có hy vọng duy nhất là giữ được tính mạng của mình.

Gió lạnh đầu đông nhẹ thổi qua khuôn mặt, An Đông Ny cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Ngẩng đầu nhìn phản quân đang tháo chạy, hắn quyết đoán hạ lệnh tiếp tục truy kích.

- Sư trưởng An Đông Ny, cách đại doanh quân địch gần như vậy, tiếp tục truy kích, không sợ bị địch nhân quấn lấy không thể thoát thân được sao?
Lão Tạp an bài tinh linh ma đạo sư “Tình thánh” đi theo Kỵ binh truy kích, do đó lo lắng hỏi.

- Không giết đến đại doanh phản quân không phải phong cách của An Đông Ny ta! Địch nhân không biết rõ tình huống của chúng ta, tất nhiên sẽ không dám tùy tiện xuất động đại quân công kích. Cho dù có phản quân có phái viện quân ra, ta tin tưởng bộ đội của ta cũng có thể hung hăng cho bọn họ một vố đâu rồi thành công lui lại. Nếu chỉ đánh lui địch nhân, không tính là thắng lợi chính thức. Ta muốn tiếp tục đuổi tới, làm cho địch nhân hoàn toàn sợ hãi.
An Đông Ny bình tĩnh trả lời.

“Ngoại trừ An Đông Ny ngươi ra, sợ rằng không có mấy người dám mạnh miệng như vậy.”
Nhớ tới những kỵ binh khác thường dưới tay An Đông Ny, Lão Tạp thầm nghĩ.

- Trước kia cảm thấy sự uy phong của ma pháp sư, một chiêu khiến cho vô số người chết. Hiện tại mới phát hiện kỵ binh cũng rất có phong thái. Nếu đem hai bên hợp lại với nhau, không biết sẽ có hiệu quả gì?
Tiểu Tạp nói xong, An Đông Ny không khỏi ngẩn người ra, chìm vào suy nghĩ.

Xa xa lại vang lên tiếng chém giết rung trời. Kỵ binh phản quân cuối cùng cũng tránh được ma trảo tử thần, thành công chạy về tới đại doanh. Một chi bộ binh chạy ra ngoài quân doanh, cùng kịch chiến với kỵ binh của An Đông Ny. Tinh linh tộc ma đạo sư dưới sự che chở của kỵ binh bắt đầu phóng xuất ma pháp hoan nghênh đơn vị bộ binh này tới chịu chết.

Khi ma pháp bắt đầu tàn phá bừa bãi ở trận hình của bộ binh phản quân, kỵ binh của An Đông Ny nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Khi Lão Tạp thi triển ma pháp thứ nhất, Viêm Thiên nguyên soái đang ở trên tường thành xem xét tình hình đã chú ý tới. Nhìn ma pháp kì dị trên không trung, tâm tình Viêm Thiên kích động không thôi.
“Là bộ đội của Vân nhi tới!”

Trong ấn tượng của Viêm Thiên, ngoại trừ ma khống sư trẻ tuổi thủ hạ của Lưu Vân thì không có người nào có thể thao túng ma pháp khổng lồ của ma đạo sư. Một chiêu bài ma pháp này làm cho Viêm Thiên nguyên soái biết được tin tức của viện quân.

Sau đó hắn tự mình dẫn 5000 kỵ binh rời khỏi thành, dùng vũ lực mạnh mẽ cùng uy lực của mình đột phá phong tỏa của phản quân, tiến tới nơi ma pháp xuất hiện, thành công tụ họp với bộ đội của An Đông Ny.

- Sư trưởng An Đông Ny của Kỵ binh sư thuộc Hắc Ưng độc lập quân đoàn ra mắt nguyên soái!
Dưới sự chỉ bảo của Lão Tạp, An Đông Ny vội vàng hành lễ với Viêm Thiên.

- Miễn lễ!
Viêm Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó đánh giá đơn vị kỵ binh cùng vị tướng lĩnh trẻ tuổi này.

- An Đông Ny theo lệnh quân đoàn trưởng dẫn theo 3000 kỵ binh bảo vệ ba vị ma pháp sự tới đây viện trợ Bá Lợi thành.

Lão Tạp mang theo tinh linh ma đạo sư cùng tiểu Tạp đi tới phía trước Viêm Thiên.

- Lão gia hỏa. Khổ cực ngươi rồi!
Viêm Thiên cười cười nói với Lão Tạp.

- Đừng nói gì cả. Đi theo con ngươi nhất định là gian khổ rồi. Ba người chúng ta ở chỗ này, ngươi mau tiếp nhận, để cho Tiểu An tử hoàn thành nhiệm vụ của hắn đi!
Lão Tạp thở dài nói.

Có thể nói hắn cùng với Viêm Thiên là lão bằng nhiều năm. Lúc đầu bị thương, sau khi rời khỏi A Tư Mạn thì gặp Viêm Thiên ở Hỏa Vân đế quốc. Viêm Thiên đã cung cấp cho lão một nơi để tĩnh dưỡng. Lão Tạp cùng từ đó mai danh ẩn tích sống tại Hỏa Vân đế quốc.

- Ha ha. Nếu không đi theo con ta, ngươi có thể có ngày hôm nay không? Lục hệ ma đạo sư, ngươi cũng đừng cảm thấy ủy khuất chứ!
Viêm Thiên cười sang sảng nói.

- Nguyên soái. Nhiệm vụ của An Đông Ny đã hoàn thành. Nhưng đây là trận chiến đầu tiên của Hắc Ưng độc lập quân đoàn, trong lòng ta còn có một kế hoạch, hy vọng nguyên soái phê chuẩn.

- Nói đi. Ngươi lấy 3000 kỵ binh tập kích hơn 10 vạn phản quân, phần hào khí này cũng đủ để so với trận chiến của Vân nhi tại Tây Đốn thành. Ta tin tưởng ngươi sẽ cho ta sự vui mừng cùng sợ hãi. Người trẻ tuổi.
Viêm Thiên cười hiền lành nói.

-…………….

- Xem ra mấy lão gia hỏa chúng ta phải nhường đường cho các ngươi rồi. An Đông Ny, vinh quang của trận chiến này thuộc về ngươi! Ba vị ma pháp sư tạm thời đi theo An Đông Ny, chờ sau khi chúng ta từ bên trong thành thoát ra sẽ hội họp lại với nhau!
Viêm Thiên sau khi nghe xong An Đông Ny nói, không khỏi thán phục ý nghĩ mới lạ và sự lớn gan của thanh niên này.

- Nguyên soái quá khen. Một trận chiến này ta sẽ đem toàn lực ứng phó. Hy vọng sau trận chiến này quân kỳ của Hắc Ưng xuất hiện ở đâu, địch nhân nơi đó sẽ sợ hãi bỏ chạy!
An Đông Ny nói.

- Tốt lắm. Ta ở trong thành tập kết bộ đội, chỉ chờ ngươi phát động, đại doanh phản quân đại loạn, ta sẽ từ mặt trước đánh ra. Ngươi cùng kỵ binh của ngươi đem thống soái phản quân đuổi giết.

- Rõ, nguyên soái! Cho dù hắn có chạy xa nghìn dặm, An Đông Ny cũng sẽ đi theo như bóng với hình!
An Đông Ny bình tĩnh gật đầu nói.

-----------------------------------
- Ngựa ơi, ngươi theo ta đã 5 năm, trong lòng ta không nỡ rời xa ngươi nhưng tối nay ta phải để ngươi đi!
Một gã kỵ binh đứng ở bên cạnh chiến mã của mình, vuố ve đồng bọn, nước mắt rơi xuống.

- Tiểu An tử, binh lính của ngươi khóc cái gì vậy?
Lúc các kỵ binh tiến hành chuẩn bị, Lão Tạp thấy một gã kỵ binh đang khóc rất thương tâm, không khỏi mở miệng hỏi.

Chiến mã của hắn rất có linh tính. Do đó được chọn làm hỏa kỵ binh đầu mã.
An Đông Ny thở dài nói:

- Đối với những kỵ binh nhiều năm trên lưng ngựa như chúng ta mà nói, chiến mã chính là huynh đệ của chúng ta, là tính mạng thứ hai của mình. Một con ngựa tốt phải mất 3 năm nuôi dưỡng chăm sóc. Cho nên kỵ binh có tình cảm sâu đậm với ngựa của mình. Nhìn đồng bọn của mình đi chịu chết, hắn có thể không khóc sao?
An Đông Ny nhìn kỵ binh của mình, bi thương nói.

- Hỏa kỵ binh là cái gì?
Lão Tạp hỏi.

An Đông Ny không trả lời, đưa ngón tay chỉ về đàn ngựa phía xa xa.

Trên đường đến Bá Lợi thành hắn đã thu thập 8000 con ngựa, được kỵ binh dẫn tới đây.

Có không ít kỵ binh đang mang túi nước cho ngựa uống. Nếu ngựa không chịu uống thì mạnh mẽ ép nó uống. Một ít binh lính ôm một ít cành cây to mang tới, tước thành một cây trường côn, đem đao kiếm sắc bén buộc hướng mũi nhọn ra phía ngoài, sau đó đem mộc côn buộc chắc vào lưng ngựa. Sau khi làm xong tất cả thì để trên lưng ngựa một ít cỏ khô, cuối cùng vẩy lên một ít dầu.

- Những con ngựa này đều được uống thuốc có thể làm cho bọn chúng nổi giận. Nửa giờ sau dược tính sẽ phát tác, đến lúc đó toàn bộ đều biến thành ngựa điên. Ngươi thấy những thứ trên thân bọn chúng chứ? Đem vải này đốt khiến cho ngựa điên kinh hãi, sẽ theo chiến mã dẫn đầu chạy trốn. Mà đầu lĩnh chiến mã sẽ phóng tới đại doanh quân địch. Doanh trướng địch nhân bị đao kiếm này cùng lửa ở trên lưng ngựa chạy vào, uy lực so với kỵ binh binh thường thì cường hãn hơn hiều, hiệu quả lại càng cao hơn. Chính vì vậy ta gọi là hỏa kỵ binh.

- Biện pháp như vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra… … Tuy nhiên dược lực làm cho ngựa nổi điên mới là mấu chốt quan trọng!
Lão Tạp nhìn mấy ngàn chiến mã trước mắt, thở dài nói.

- Loại dược vật này cũng là do kẻ dưới tay ta trong lúc đang chọn ngựa thì tình cờ phát hiện. Làm kỵ binh, đối đãi như vậy với ngựa quả thật quá tàn nhẫn. Nhưng vì trận đánh đầu tiên của Hắc Ưng quân đoàn, ta chỉ có thể thực hiện thủ đoạn này!
An Đông Ny thở dài nói.

- Tiểu An tử ngươi đúng là quái vật. Có cả tình cảm đối với ngựa!

- Đại thúc, trước khi tiến công, mời ngươi cùng một vị ma đạo sư khác giúp ta mở ra một lỗ hổng ở công sự bên ngoài đại doanh địch nhân, làm cho hỏa kỵ binh có thể thành công lọt vào doanh trại quân địch.

Sau khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, những con ngựa này được chia làm 2 tổ, chạy tới bên ngoài đại doanh phản quân. Mỗi một tổ đều có vài chiến mã hạng nhất đứng trước.

- Hẹn gặp lại ngươi, đồng bọn của ta!

Theo lệnh của An Đông Ny, tất cả kỵ binh cắn răng đốt đuốc châm lên lưng ngựa. Sau đó vung đao đâm lên mông chiến mã. Mấy thớt ngựa ở phía trước bị đau, lao thẳng về phía doanh trại phản quân.

Những con ngựa còn lại sau khi bị dược vật kích thích, trở nên vô cùng hung hãn. Sau khi bị châm lửa đốt cũng theo sát những chiến mã dẫn đầu lao về phía doanh trại quân địch.

Lão Tạp cùng tinh linh tộc ma đạo sư đã sớm chuẩn bị tốt, đồng thời phóng thích ma pháp phá hủy một đoạn công sự phòng ngự bên ngoài đại doanh phản quân, mở ra một thông đạo cho đàn ngựa.

Lửa mượn gió thổi tới cho nên càng cháy mạnh hơn. Những con ngựa bị đốt đau càng trở nên điên cuồng.

Nếu như từ không trung nhìn xuống có thể thấy một màn này cực kì đồ sộ hoành tráng. 8000 hỏa mã tạo thành hai đầu hỏa long thật dài, từ hai hướng phóng nhay tới đại doanh phản quân. Sau đó theo lỗ hổng ma đạo sư đã mở ra, lao vào trong doanh trại phản quân, xông thẳng tới, đốt cháy một số doanh trướng. Những con ngựa bình thường rất hiền hòa, điên cuồng nhảy tán loạn trong doanh trại phản quân, tạo thành một mảng hỗn loạn.

Rất nhiều binh lính phản quân vốn tưởng địch nhân tập kích doanh trại, nhưng sau đó kinh ngạc phát hiện chỉ là một vài con ngựa quái dị xuất hiện, tâm tình nhất thời buông lỏng. Nhưng khi những con ngựa này chạy như điên qua phía họ, trên cổ họng hoặc là trước ngực bọn họ không hiểu vì sao lại xuất hiện một vết kiếm thương hoặc đao thương. Lúc này bọn họ mới phát hiện những con ngựa này có thể lấy mạng mình. Hỏa quan trên lưng ngựa gần dần tỏa ra, đại doanh phản quân bắt đầu dấy lên hỏa.

Dưới ánh sáng của hỏa quang, hàn quang của đao kiếm ở trên lưng ngựa lộ ra, nhưng con ngựa điên chạy loạn tạo thành thương vong nghiêm trọng cho phản quân. Đáng sợ hơn nữa chính là tốc độ, lực lượng cùng sức sống của những con ngựa điên này vượt xa những con ngựa bình thường. Cho dù thân trúng đao kiếm vẫn chạy nhưu điên không ngừng. Rất nhiều binh lính phản quân còn đang ngơ ngác nhìn những con ngựa điên kinh khủng này, giống như đang ở trong ác mộng, mơ mơ màng màng không biết chuyện gì xảy ra thì đã chết.

Trong khi hỏa mã đang tàn phá hết sức bừa bãi, cửa Bá Lợi thành mở rộng. Một đại đội kỵ binh phóng ra, ở phía sau là bộ binh.

Một đoàn kim sắc quang mang tăng vọt, một thanh âm uy nghiêm vang vọng chấn nhiếp cả chiến trường.

- Ta là Viêm Thiên, nguyên soái đế quốc. Đại quân đế quốc đã đến, buông vũ khí đầu hàng sẽ được tha tội! Kiên trì chống cự, giết không tha!

- Đầu hàng tha tội, chống cự giết không tha!

Thanh âm mấy ngàn người vang vọng khắp đại doanh phản quân. Quân tâm của phản quân vỗn đã tan rã, dưới sự đả kích này bắt đầu suy sụp.

Vừa thấy quân đội của Viêm Thiên, rất nhiều binh lính đã bỏ lại vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đầu hàng quân đội đế quốc. Loại tình huống này rất nhanh chóng giống như ôn dịch lan khắp đại doanh phản quân.

Luân Đạt thấy tình hình này, trong lòng biết đại thế đã mất, nhìn đại doanh đang tán loạn bởi hỏa mã, trong lòng hắn cảm thấy không cam lòng, nhất thời đứng lặng.

- Tướng quân, chúng ta rút lui đi! Quay về phương bắc, tìm một nơi sống yên ổn, sau đó chậm rãi nghĩ biện pháp! Bảo tồn chút thực lực, tương lai còn có vốn để đàm phán với đế quốc!
Vài tên thuộc hạ tâm phúc lên tiếng khuyên nhủ.

Binh lính có thể đầu hàng, hạ cấp quan quân có thể đầu hàng, nhưng bọn hắn không cách nào đầu hàng. Đế quốc sẽ không bỏ qua cho các tướng lĩnh cao cấp của phản quân. Giữ lại chút vốn cho tương lai để mặc cả với đế quốc.

- Được rồi. Truyền lệnh toàn quân rút lui!
Luân Đạt không cam lòng hạ lệnh rút lui. Nếu như hắn hạ lệnh tử chiến, kết quả cuối cùng của trận chiến khó có thể đoán được. Nhưng hắn quá nặng về công danh lợi lộc nên hy vọng cấp cho mình một đường lui, cuối cùng phạm phải một sai lầm lớn.

Sau khi hạ lệnh rút lui, phản quân hoàn toàn tan rã.

Đối với quan quân mà nói, lựa chọn tốt nhất là chạy trối chết, nhưng đối với binh lính mà nói, lựa chọn tốt nhất là đầu hàng. Tội không nghiêm trọng, bọn họ chỉ là nghe lệnh thượng cấp mà làm, đế quốc khó có thể đem hơn 10 vạn phản quân xử tử toàn bộ. Hơn nữa Viêm Thiên nguyên soái đã lên tiếng, sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ nặng nhất là bị đuổi về nhà, nhưng vẫn được sống bình an, còn hơn là chết ở trên chiến trường.

Luân Đạt mang theo gần 10 vạn phản quân chạy trối chết.

An Đông Ny đã sớm chú ý đến hắn, dẫn theo 3000 kỵ binh đuổi sát phía sau hắn. Lúc này Hắc Ưng kỵ binh sư đã khôi phục lại bản tính vô lại, kiếm được chỗ tốt từ trên người phản quân, lập tức hiện ra. Sau đó xuất hiện phía sau hoặc mặt bên của đội ngũ phản quân hung hăng tấn công binh lính của Luân Đạt, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Vừa đánh vừa dừng ngăn chặn sự rút lui của Luân Đạt.

Viêm Thiên thấy đại cục đã định, lập tức phái ra hai chi kỵ binh cùng một chi bộ binh tiến hành truy kích phản quân của Luân Đạt.

Căn cứ theo mệnh lệnh của Viêm Thiên, hai đơn vị kỵ binh không giao chiến trực tiếp với chủ lực của địch nhân mà giống như hai chuôi cương đao cắm vào từ hai bên sườn phản quân, khiến phía sau phản quân bị cắt rời, để cho bộ binh đến tiêu diệt. Sau đó lại cắt rời phản quân thành một đoạn nhỏ. Hắc Ưng kỵ binh sư thì giống như quỷ ảnh theo sát chủ soái Luân Đạt. Thường thường xuất hiện bắn ra ba đợt vũ tiễn, sau đó lại thần bí biến mất.

Năm ngày sau, phản quân của Luân Đạt chỉ còn lại hơn 5 vạn người. Khi tới giao giới giữa Bỉ Lợi Á cùng A Á Na hành tỉnh, phó tướng của Luân Đạt, nguyên quân đoàn trưởng đệ tứ quân đoàn đế quốc dẫn theo 2 vạn người đi về phía bắc. Luân Đạt thì dẫn theo 3 vạn người định xuyên qua A Á Na hành tỉnh.

An Đông Ny quyết đoán buông tha cho chi bộ đội đi lên phía bắc, sau khi đem tin tức tình báo đưa cho Viêm Thiên thì dẫn bộ đội toàn lực truy kích Luân Đạt. Trong ba ngày đã năm lần tập kích phản quân, tiêu diệt gần một vạn quân địch. Loại tử vong uy hiếp này khiến cho không ít phản quân lén chạy trốn để giữ mạng.

Luân Đạt nhiều lần chạy trối chết, càng chạy càng gian nan, càng chạy trái tim càng băng giá. Sau khi tiến vào thành, nhân số phản quân đi theo hắn không quá 5000 người. Kỵ binh của An Đông Ny nhiều lần xuất hiện chặn đánh phía trước, Luân Đạt biết một hồi ác chiến không thể tránh khỏi.

- Ngươi đã đuổi theo ta gần 10 ngày, xem ra cuối cùng cũng được đánh với ngươi một trận! Tướng quân các hạ có thể thể hiện phong độ kỵ sĩ, để cho các kỵ binh tiến hành một lần quyết đấu chứ?
Luân Đạt đứng ở phía xa nói với An Đông Ny.

Luân Đạt thỉnh cầu kỵ binh quyết chiến, đối với các tướng lĩnh kỵ binh đại lục mà nói là điều thường thấy. Dưới tình huống binh lực song phương không chênh lệch, tuyệt đại đa số các tướng lĩnh đều có phong độ kỵ sĩ hoặc là phong độ quý tộc, do đó đều đồng ý. Luân Đạt hy vọng bản thân nếu có chết thì cũng chết oanh liệt.

- Ta đồng ý yêu cầu của ngươi.
An Đông Ny cười nói.
- Giết!

Hai lực lượng kỵ binh cũng không giống như đoán trước, cùng tập trung một chỗ loạn đả. Kỵ binh của An Đông Ny sau ba loạt vũ tiễn đã chia làm hai vòng ra hai bên địch nhân, lấy tiếp tên triển khai công kích.

Trên người Luân Đạt trúng đầy tiễn, nằm trong vũng máu. An Đông Ny đi tới trước mặt hắn.

- Ngươi ngươi… … ngươi cũng coi như là kỵ sĩ sao?
Vị thống soái phản quân oán độc nhìn An Đông Ny, ngón tay run rẩy chỉ về phía phía hắn, tựa hồ đang lên án hắn không có tinh thần kỵ sĩ.

- Cái gọi là phong độ trong mắt của ta chẳng qua chỉ là vật cản trở con đường tiến tới chiến thắng.
An Đông Ny mỉm cười nói.
- Đương nhiên bình thường ta vẫn ngụy trang để lừa gạt địch nhân.

- Kỵ sĩ hèn hạ!
Luân Đạt tức giận mắng.

- Ta là kẻ hèn hạ, mà ngươi từ ngày phản bội bộ đế quốc này đã không xứng là một kỵ sĩ.

An Đông Ny không chút tức giận, giọng nói rất ưu nhã, phù hợp với thân phận quý tộc của hắn.

- Tướng quân, xin người thể hiện phong độ lần cuối cùng, cho ta mượn đầu lâu của ngươi, ta sẽ dẫm nát đầu ngươi trên con đường huy hoàng của ta!
Nói xong An Đông Ny mỉm cười chặt đầu Luân Đạt.

Đế quốc lịch tháng 12, sư trưởng Kỵ binh sư của Hắc Ưng độc lập quân đoàn dựa vào 8000 binh độc đáo, ban đêm tập kích đại doanh phản quân. Viêm Thiên nguyên soái dẫn quân từ bên trong Bá Lợi thành đánh ra, hơn hai mươi vạn phản quân đại bại. Thống soái Luân Đạt của phản quân dẫn hơn 10 vạn phản quân lui về phía tây. 3000 Kỵ binh sư của Hắc Ưng độc lập quân đoàn từ Bá Lợi thành truy kích phản quân hơn 1000 dặm, tiêu diệt mấy vạn địch nhân. Cuối cùng Luân Đạt cầm đầu phản quân triển khai quyết chiến. Sư trưởng An Đông Ny tự tay đâm thống soái Luân Đạt của phản quân, cắt lấy đầu.

Chấm dứt trận chiến này, đại quân phản quân của Ước Sắt Phu tại phương bắc bị diệt toàn quân. Danh tiếng Kỵ binh sư của Hắc Ưng độc lập quân đoàn vang dội, An Đông Ny cũng bởi trận chiến này mà được vinh danh “Thiên tài thống soái kỵ binh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui