Quyển thứ ba
Quyển thứ ba
Chương 156: Chiến tranh kiểu khác
Dịch: mrKim
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Hum nay mới rảnh đc :113:
Một hai ngày này đối với những người ngâm thơ rong ở đế đô mà nói là những ngày hạnh phúc cùng vinh quang nhất trong cuộc đời. Bọn họ không thể ngờ trong cuộc sống trôi nổi phiêu bạt giống như tên khất cái, lại đột nhiên được hoàng thất đế quốc yêu cầu tham gia một công việc vĩ đại. Bọn họ càng không ngờ tới những người sinh hoạt tại tầng chót của xã hội lại có cơ hội thêu dệt, nói xấu thân vương. Đương nhiên quan phương yêu cầu bọn họ phải tập trung tinh thần tiến hành sáng tác nhưng phải dựa trên sự thực, làm cho càng nhiều người thấy được diện mục thực sự của thân vương. Rất nhiều người được ưu ái mà kinh hãi, bắt đầu tĩnh tâm tiến hành sáng tác của mình, tìm cách sáng tạo ra những tác phẩm kinh điển lưu truyền hậu thế.
- Nếu các ngươi cho ta cơ hội như vậy, ta nhất định sẽ không khiến cho bọn quý tộc đáng chết các ngươi thất vọng!
Một bộ phận những người khác mang tâm lý cừu hận đối với quý tộc, đem tình cảm mãnh liệt của mình truyền vào trong sáng tác, phát huy tới cực hạn, làm ra những tác phẩm xuất sắc.
Trong quá trình này, còn cần phải đưa nhân chứng thực trong cuộc sống vào sáng tác. Chính vì vậy người phụ trách công việc này là Á Lịch Sơn Đại đưa ra trọng kim để thưởng, tìm được một nhóm người từng có tiếp xúc, quan hệ với thân vương. Trong đó đa số nữ nhân tự nhận là từng có chuyện xấu với thân vương, một số nam nhân thừa nhận từng bị thân vương xxx.
- Ta cùng với phản tặc này không thể không nói chuyện xưa --- một thị nữ tố cáo! Ta ngất… …chương này thật mạnh mẽ… … miêu tả chân thật, chân thật đến nỗi trên người thân vương có dâu hiệu nào cũng viết rất rõ ràng. Hơn nữa lại sử dụng nhiều kiểu như roi dai, đèn cầy, còng tay, lồng, còn có rất nhiều thứ hấp dẫn, biến thái! Loại văn chương này khiến cho một đám nam nhân ở đế đô thích thú, tạo sự oanh động lớn, nhất là lại nói về thân vương!
Lưu Vân cầm một chương trong tay, không khỏi tấm tắc khen.
- Như vậy đã đủ chưa? Ngươi xem thiên hạ này thực sự giỏi!
Á Lịch Sơn Đại thở dài nói.
- Ta chỉ có thể nói sức sáng tạo của quần chúng nhân dân thật kinh người!
Lưu Vân đưa áng văn chương cho Á Lịch Sơn Đại --- Cúc hoa do ngươi khai mở, nhưng lại khiến cho ta thống khổ. Xem một hồi lâu mới nói được một câu.
“Cúc hoa, lại thấy cúc hoa! Hóa ra đại lục này cũng có chuyên gia về mặt này!”
Lưu Vân buồn bực nghĩ thầm.
- Còn có chương này nữa. Ta đã dẫn mối cho Ước Sắt Phu, chuyên môn giảng thuật tình sử của Ước Sắt Phu. Chương này là hồi ức của bà vú của Ước Sắt Phu. Hắn có thể là con nuôi của hoàng đế, ghi chép lại những chuyện xấu hắn đã làm từ bé tới lớn.
- Ngươi nói nếu Ước Sắt Phu tự sát thì chúng ta nên làm thế nào?
Lưu Vân nhìn đống văn chương mà hoa cả mắt, lo lắng hỏi.
- Ta cảm thấy người bên cạnh hắn cũng sẽ tự sát theo. Không tin sao? Ngươi xem đó!
Lưu Vân đưa mắt nhìn tên sách, trong lòng không khỏi rét run.
[Lời xám hối của phụ thân] : sao trước kia ta không đem ngươi giết đi, để bây giờ ngươi trở thành quân phản loạn…..
[Bí mật kinh khủng của Ma pháp sư trong phản quân] : …….
- Má của ta ơi, xem ra ta đã bỏ qua lực lượng của dư luận ở thế giới này. Nếu lực lượng này nhằm vào ta, ta có thể phải đâm đầu mà chết mất.
Lưu Vân sau khi xem xong, cảm thán nói.
- Mấy thứ này có không ít, nhưng xem ra hiệu quả cũng không cao lắm. Ưu điểm duy nhất là lừa gạt người. Bởi vì người trong cuộc dù biết sự tình này cũng không thể đi giải thích, làm sáng tỏ được.
Á Lịch Sơn Đại nói.
- Vậy màn diễn trên tường thành ngươi an bài như thế nào rồi?
- Ta đã an bài 10 tử tù. Đồng thời cũng dùng tiền thuê rất nhiều bạn bè thân hữu của quan binh phản quân, nhờ bọn họ hỗ trợ diễn tốt trò này. Đến lúc đó sẽ cấp cho phản quân một đả kích nặng nề.
- Rất tốt. Phải diễn sao cho giống như thật. Ngoài ra năm mới sắp đến rồi, ta đề nghị giăng đèn kết hoa trên tường thành đế đô. Điều này cho thấy sự tự tin vào chiến thắng của chúng ta, cũng làm cho binh lính phản quân nhớ về gia đình. Trước khi chiến tranh bắt đầu, phát động dân chúng lên trên tường thành vui chơi để cho quân địch ngoài thành ghen tị! Còn có thể an bài những người này chơi nhạc nữa, làm cho không khí ồn áo náo nhiệt lên một chút! Không cần phải sử dụng phương thức truyền thống, chỉ cần làm cho không giống như đang ở chiến trường, làm cho binh lính phản quân không còn muốn chiến đấu nữa!
Lưu Vân suy nghĩ một chút rồi nói thêm.
- Ta rõ rồi. Hơn nữa cũng có không ít người nhà của quan binh phản quân. Chúng ta đã tìm được. Bọn họ đều đồng ý viết thư cho nhân nhân của mình, đây là một đòn tâm lý chiến lợi hại! Cũng có thể in ấn với số lượng lớn rồi phát đi, hiệu quả sẽ rất cao.
- Nhưng mấu chốt vẫn là việc Hắc Ưng đặc chiến đội áp dụng kế hoạch kia. Có thể nói đó là điểm mấu chốt của toàn bộ kế hoạch. Không thể tự mình dẫn đội, trong lòng ta vẫn có chút lo lắng không yên.
Lưu Vân dường như có chút lo lắng.
- Quân đoàn trưởng, ngươi là thống soái, ngươi phải để cho bọn họ phát triển. Cho dù bọn họ thất bại, chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác. Ngươi nếu như chuyện nào cũng muốn tự mình đi làm, ngươi sẽ phát hiện càng ngày càng khó có thể ứng phó được. Cuối cùng chính mình lại không thể làm bất cứ chuyện gì. Lần hành động này của Hắc Ưng đặc chiến đội, chúng ta đã cẩn thận nghiên cứu kỹ mỗi một tình huống. Hơn nữa cũng sử dụng một ít nhân tài trong tay ngươi, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Á Lịch Sơn Đại thản nhiên nói.
- Thủ hạ của ngươi mỗi một phương diện đều có thể sử dụng, nhưng không có một người nào có thể nắm được toàn cục trong tay. Ta nghĩ ngươi chỉ cần chỉ huy tốt mọi người là được. Ta muốn ngươi biết rằng ta rất sợ phải nhìn thấy chủ nghĩa anh hùng cá nhân của ngươi!
Nhưng mà có một số việc bản thân vẫn phải tự mình đi làm!
Mấy ngày nay trong lòng Lưu Vân rất buồn bực không yên. Hắn thậm chí đã quyết định dẫn cảm tử đội ra khỏi thành chém giết bốn phương để phát tiết một phen. Lúc này bị Á Lịch Sơn Đại nói ra, trong lòng không khỏi có chút bực tức.
- Ta biết rất rõ mục đích ngươi thành lập cảm tử đội. Trong lúc chiến đấu, ngươi muốn cho phản quân thấy được sự dũng cảm, ương ngạnh của quân nhân đế đô, vì bảo vệ đố đô mà không tiếc tính mạng, từng bước đả kích tinh thần địch nhân. Nhưng nếu ngươi cứ kiên quyết tự mình dẫn đội ra khỏi thành nghênh địch, ta cũng không ngăn cản ngươi. Cùng lắm thì sau khi ngươi chết chúng ta sẽ chia chác đồ đạc, sau đó mọi người giải tán, quay về nhà mình!
Á Lịch Sơn Đại không để ý tới việc Lưu Vân đang tức giận, bình tĩnh nói.
- Ngươi thật giống Trư bát giới, động tí là đòi chia chác giải tán!
Lưu Vân nghe hắn nói xong, không khỏi cười mắng.
- Địa vị càng cao, ngươi càng phải nghe kiến nghị của mọi người. Ngươi đã cho ta vị trí này, ta không thể không nói.
Gật gật đầu phụ họa rồi lên tiếng. Á Lịch Sơn Đại cũng không hiểu lời Lưu Vân vừa nói.
Hắn phát hiện trong lòng vị quân đoàn trưởng này cũng không có nhiều tham vọng, hơn nữa rất hay làm việc theo cảm tính. Cho nên hắn quyết định không ngừng nói ra những tư tưởng cần thiết của một thượng vị giả, trợ giúp Lưu Vân trên con đường trở thành một cường giả chân chính.
- Tốt lắm. Sau khi trận chiến này trôi qua, Ngải Phật Sâm sẽ đảm nhiệm chứ vụ phó quân đoàn trưởng, ta quyết định bổ nhiệm ngươi làm tham mưu trưởng, làm nhân vật thứ 4 của quân đoàn. Ta hy vọng ngươi tiếp tục duy trì phong cách của ngươi.
Lưu Vân cười nói. Hắn không biết bởi vì một câu nói này của hắn, sau này hắn thiết chút nữa thì bị người này làm cho tức chết.
- Nhị ca, ta cảm thấy đi làm chuyện này hình như không được tốt lắm? Long kỵ sĩ ở trên đại lục từ trước tới giờ là người thiện lương, chính trực, công bằng… … Mấy thứ này rất tà ác, tựa hồ không thích hợp để ta làm!
Kinh Lôi đau khổ nói.
- Ách, ta muốn nghe ý kiến của Ma Tước về vấn đề này!
Lưu Vân đã sớm phát hiện trong mắt Ma Tước cùng Hoa Hồng sáng lên, vì vậy quay đầu hỏi Ma Tước.
- Việc này để ta! Ta đang bực mình mà không tìm được chỗ để phát tiết. Chương viết về ma pháp sư kia thật cảm động long tâm!
Thương thế của Ma Tước đã tốt hơn nhiều, nghe nói muốn tìm thân vương Ước Sắt Phu gây phiền toái, hắn đã sớm xắn tay áo chuẩn bị ra trận.
- Lưu Vân ca ca, Kinh Lôi hắn không tiện ra mặt, chuyện này để ta cùng Ma Tước đi làm đi. Chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Hoa Hồng nũng nịu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Sau khi Sắc Vi rời khỏi Khải Đức phủ, tâm tình Hoa Hồng đã tốt hơn nhiều. Mặc dù tâm nguyện của mình còn chưa có đạt được nhưng khi tình địch rời đi Kinh Lôi cũng không có giữ lại, điều này làm cho trong lòng nàng thấy rất thoải mái. Bản tính nghịch ngợm lại khôi phục.
- Được rồi, như vậy sẽ không để Long kỵ sĩ đi làm. Tam đệ, ý ngươi như thế nào?
Lưu Vân cười hỏi.
- Hoa Hồng đi thì đệ có chút lo lắng... Xem ra để đệ cùng đi
Kinh Lôi nói.
- Hai người các ngươi thật ngu ngốc. Như thế nào lại cứng nhắc không linh hoạt như vậy? Ta đang muốn vòi vĩnh chút ít từ nhị ca, các ngươi lại không ăn ý với ta!
Lưu Vân đi rồi, Kinh Lôi bực mình nói.
Một rồng một người đồng thời lặng người, sau đó nhìn hắn một cách xem thường. Vô sỉ, ngay cả nhị ca mình mà cũng muốn kiếm lợi lộc!
Đế quốc lịch ngày 21 tháng 1 năm 753, phản quân Ước Sắt Phu đã tới dưới chân thành đế đô, lập đại doanh cách cửa thành phía tây của đế đô hơn 2 dặm. Doanh trướng của hơn 20 vạn đại quân kéo dài vài dặm, chấn động cả đế đô. Sau khi phản quân hạ trại, cũng không có phát động công kích đế đô, mà tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ.
- Phía bắc vẫn chưa có tin tức truyền đến, Luân Đạt đang làm cái quỷ gì vậy?
Ước Sắt Phu đứng ở doanh trướng, mặt mày ủ dột nhìn về phương bắc xa xa.
- Ma đạo sư ở dưới tay ra đã cấp cho hắn. Cho dù là Viêm Thiên đích thân tới cũng không thể đỡ được 60 vạn đại quân của hắn! Lão gia hỏa Tư Đức Lạc này lại không thèm để ý tới người ta phái đi liên lạc với hắn. Chờ ta tiến vào đế đô, xem người như thế nào còn dám nhìn mặt ta!
Tin tức cuối cùng Luân Đạt truyền cho hắn là lúc binh lính đã vây Bá Lợi thành, mấy ngày nữa là có thể công hạ Bá Lợi thành, sau đó đi xuống phía nam tụ họp với mình, hoàn thành thế bao vây đế đô. Nhưng khi hắn chạy tới Vân thành thì không có tin tức của đại quân từ phía bắc truyền tới. Mà Ước Sắt Phu cũng không thể nào liên lạc với quân cờ quan trọng hắn an bài ở đế đô, thừa tướng Tư Lạc Đức. Hai sự tình này làm cho trong lòng Ước Sắt Phu cảm thấy bất an.
- Đế đô à đế đô. Ta cuối cùng cũng đã trở lại! Lúc này ta có thể trở thành người chủ chính thức của ngươi không? Ta đợi đã lâu lắm rồi, hiện tại chỉ chờ đại quân ở phía bắc đến. Ta xem còn ai có thể ngăn cản ta leo lên ngôi vị hoàng đế! Đến lúc đó ta sẽ làm cho mọi người ở đế quốc biết được Ước Sắt Phu ta mới là người thực sự thích hợp ngồi lên ngôi vị này. Chỉ có ta mới có thể làm cho Hỏa Vân trở thành cường quốc chính thức trên đại lục!
Ánh mắt Ước Sắt Phu dừng lại ở Vân thành, nhiệt huyết trong lòng lưu động, dục vọng lan tràn. Vị trí vinh quang vạn người kính trọng kia giờ phút này chỉ cách hắn có mấy ngàn thước. Mà hắn phải dùng nửa đời người mới có thể đi tới trước mặt nó.
Đúng lúc này hắn đột nhiên phát hiện trên tường thành đế đô có điều gì đó không đúng.
- Binh lính của ta đang vây đế đô, trên thành như thế nào lại giăng đèn kết hoa. Bọn phế vật ở đế đô đang làm cái quỷ gì vậy? Không phải là thấy ta mang binh tới dưới thành, có người âm thầm làm như vậy để hoan nghênh ta đến sao?
- Mặc kệ các ngươi làm gì, đế quốc hiện tại đã không còn binh để dùng. Trong tay ta có hai mươi vạn tinh binh, cho dù đại quân phía bắc không có tới, cho dù Tư Đức Lạc không có cố gắng, ta cũng mạnh mẽ đoạt được Vân thành!
Ước Sắt Phu nghĩ tới đây, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
- Điện hạ nhìn vào thành, trong lòng có phải là có rất nhiều cảm xúc?
Một trung niên mặc áo bào màu tro từ trong trướng đi tới bên cạnh Ước Sắt Phu, nhẹ giọng hỏi.
- Đúng vậy. Ta cũng không nghĩ tới sẽ có ngày cùng huynh trưởng đối đầu.
Ước Sắt Phu nói.
- Muốn thành đại sự không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng. Ta nghĩ điện hạ đã sớm chuẩn bị tâm lý chứ? Chỉ là đại quân phía bắc không có tin tức, trong lòng ta cảm thấy bất an. Mà tình hình Vân thành lại hết sức quỷ dị, hoàn toàn không nhận thấy sự bối rối hoặc khẩn trương. Điện hạ, ngươi nhìn trên đầu tường thành mà coi. Đế quốc chuẩn bị đón năm mới! Lại nhìn quân thủ thành tựa hộ không xem việc quân đội của điện hạ đến dưới chân thành là một chuyện to tát.
Kẻ mặc áo bào tro nói.
- Ta cũng đã quên mất lễ đón mừng năm mới. Mới vừa rồi ta còn cảm thấy kì quái, vì sao trên tường thành lại giăng đèn kết hoa. Nếu đánh thắng trận này, chúng ta cũng có thể vui vẻ đón năm mới!
- Điện hạ có ý nghĩ này, không biết đám quan binh thủ hạ của ngươi có nghĩ như vậy không? Nếu nói như vậy, xem ra những bố trí này trên tường thành đã phát huy tác dụng!
Áo bào tro lạnh lùng nói.
Ước Sắt Phu nghe xong thần sắc đại biến.
- Trong thành có cao nhân! Trận đánh này có thể sẽ không dễ dàng. Trong lúc đang đợi đại quân ở phía bắc tới, điện hạ nghìn vạn lần phải cẩn thận. Bởi vì trong lòng ta có dự cảm xấu.
Áo bào tro nói xong xoay người đi vào trong trướng.
Ước Sắt Phu đang suy nghĩ về những lời trung niên mặc áo báo tro nói thì phía Vân thành đột nhiên truyền tới một tiếng long ngâm. Một cự long từ trong Vân thành bay ra, trên lưng còn đứng một nam một nữ.
- Chuẩn bị ứng chiến!
Ước Sắt Phu vội vàng ra lệnh cho thủ hạ, đồng thời phái người đi mời kẻ mặc áo bào tro.
- Đầu cự long đáng chết này không bị làm sao cả! Chẳng lẽ hắn đã gạt ta?
Ước Sắt Phu không khỏi nhớ tời lời kẻ mặc áo báo tro đã nói, cự long kia bị thương nặng, rất khó thoát chết.
- Điện hạ, ta hoài nghi cự long này được tinh linh tộc cứu.
Thanh âm áo bào tro vang lên.
- Cái gì, tinh tinh tộc cũng xuất hiện?
- Đúng vậy. Tuy nhiên nhân số không thể nhiều. Nhưng bọn chúng hẳn là địch nhân của chúng ta. Đầu long này hình như không biết ma pháp, điện hạ không cần quá lo lắng. Lần trước hắn bị thương, lần này sẽ không dễ dàng hạ xuống. Bởi vậy cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với chúng ta.
Kẻ mặc áo bào tro còn đang nói, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số trang giấy trắng. Cự long đang bay ở trên đại quân của Ước Sắt Phu, một nam một nữ trên lưng rồng đang vứt từng trang giấy xuống.
- Ta cảm thấy theo như lời nhị ca nói thì uy lực của đợt rải truyền đơn này tương đương với một chiêu thần long bài vĩ của ta!
Ma Tước đang nhàm chán ở trên không trung, vì vậy bắt đầu lảm nhảm.
- Ngươi còn dám nói như vậy, ta thấy thật là không biết xấu hổ. Ngươi cùng Kinh Lôi lén xem, thật sự là hạ lưu! Những người này làm tổn hại thanh danh người ta như vậy, tốt hơn hết là trực tiếp đâm cho người ta một đao còn thống khoái hơn.
Hoa Hồng nhớ tới nội dung truyền đơn, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
- Không thể trách nhị ca, chỉ có thể nói người đưa cho nhị ca cái chủ ý này là người rất tà ác! Hơn nữa những kẻ viết truyền đơn này quả thật là rất tài, ha ha!
Kinh Lôi ra sức rải truyền đơn, cười dâm đãng rồi nói.
- Kinh Lôi này, ta cảm thấy cái phương pháp trong chương nói về người thị nữ đau khổ kể lại rất hay, ngươi có thể tìm cơ hội, tìm một người để thử xem sao? Ta không ngờ chuyện riêng tư của loài người các ngươi lại hay ho như vậy! Trời ạ, chẳng lẽ thực sự thích thú sao?
Ma Tước còn chưa nói dứt lời, Hoa Hồng đã phát tác.
- Ma Tước nhà ngươi đi chết đi. Ngươi mà nói nữa thì ta ngã mất!
Binh lính phản quân thấy cự long xuất hiện thì có chút bối rối, nhưng thấy cự long chỉ đứng ở trên cao do đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Bên ngoài doanh trướng rất nhiều người ngẩng đầu nhìn những trang giấy đang bay từ trên bầu trời xuống, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Khi trang giấy rơi xuống đất, rất nhiều người không nhịn được đi tới, ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu. Đối với những vật không rõ ràng đến từ địch nhân, không phải ai cũng dám đi nhặt. Nhìn thấy nhiều binh lính phản quân có vẻ mặt cổ quái, buồn bực, bắt đầu tìm kiếm chương tiếp theo.
- Vật gì vậy, nhặt lại đây cho ta xem!
Một gã sĩ quan mới đi ra khỏi lều, nhìn thấy tình hình trong doanh trại, lớn tiếng nói.
- Mới vừa rồi từ trên không trung rơi xuống, mời đội trưởng xem.
Một gã binh lính nhặt một tờ truyền đơn từ trên mặt đất lên, chạy tới đưa cho viên sĩ quan.
- Ta làm người dẫn mối … …
Viên sĩ quan vừa nhìn thấy, thần sắc đại biến:
- Mau thu hồi hết cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép xem. Không cho phép truyền bá! Trái lệnh sẽ xử trọng tội!
Phải nói là tên sĩ quan này có giác ngộ chính trị nhất định. Nhưng khi truyền đơn được thu gom lại đưa vào trong lều của hắn, vị đội trưởng này nhìn truyền đơn trên bàn, trong lòng sinh ra cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Trong lòng mỗi người đều có dục vọng rình coi lén, mà đối tượng lại là một người có tiếng tăm, quý nhân cao cao tại thượng lại hiếu sắc ham nhục dục, loại dục vọng muốn coi lén để biết sẽ lên tới cực điểm.
Sau khi đau khổ từ chối trong lòng, một lát sau viên sĩ quan lựa chọn đem toàn bộ truyền đơn cho thượng cấp của mình. Nhưng trước lúc giao, hắn đã đem toàn bộ truyền đơn đọc một lần.
“Chỉ cần ta không nói, không ai biết ta đã xem qua. Nhưng từ nay về sau ta biết càng nhiều bí mật.”
Mang theo tâm lý này, mặc dù truyền đơn nhanh chóng bị đoạt lại hết nhưng nội dung truyền đơn cũng nhanh chóng được truyền bá. Cho nến tới buổi tối thỉnh thoảng lại có binh lính túm năm tụm ba lại một chỗ thảo luận.
- Ngươi có xem không?
- Ngươi xem tới phần nào?
- Ta xem tới chỗ dắt mối! Ngươi xem tới phần nào?
- Cúc hoa, siêu dị thường!
- Ta là phần xxx kia.
Lúc đầu Ước Sắt Phu cảm giác có chút kì quái, không hiểu tại sao địch nhân lại hãm hại vu khống vị pháp sư bên cạnh mình.
- Khó trách, bởi vì hắn làm bị thương cự long, dẫn tới đầu long kia trả thù.
Khi ngẩng đầu lên Ước Sắt Phu phát hiện pháp sư áo bào tro đang ngồi xổm trên mặt đất, có vẻ hứng thú nhìn gì đó, không khỏi phát ra vài tiếng cười khó nghe.
- Cái gì hấp dẫn ngươi vậy?
Ước Sắt Phu đi qua hỏi.
- Điện hạ, cái này không phải sự thật chứ? Nếu như không phải sự thật thì sự phỉ báng như vậy cũng quá độc ác!
Kẻ mặc áo bào tro chỉ vào những tờ truyền đơn trên mặt đất, cố nhịn cười, hỏi Ước Sắt Phu.
Ước Sắt Phu xem chương cúc hoa, mặt tái đi.
- Mẹ kiếp, ta biết là ai làm ta sẽ đem hắn ra chém vạn đao!
- Điện hạ đừng nóng giận, không ai tin tưởng đâu. Ha ha!
Kẻ mặc áo bào tro cười nói.
Ước Sắt Phu quay đầu nhìn kẻ mặc áo bào tro, chỉ vào tờ truyền đơn mình mới xem qua nói:
- Ngươi xem chương này, ta không tin ngươi còn cười được.
Kẻ mặc áo bào tro sau khi xem hết không khỏi thấy lạnh lẽo. Không biết vị thiên tài ngâm thơ rong nào thêu dệt chuyện xưa, đã nói ra không ít chuyện bí mật của kẻ mặc áo bào tro. Mặc dù không có câu nào nói rõ ràng nhưng trong lòng hắn có quỷ nên cảm thấy câu nào cũng đánh trúng chỗ yếu hại của hắn.
- Không có khả năng, không có khả năng. Như thế nào lại có người biết rõ chuyện này chứ?
Kẻ mặc áo bào tro thì thào.
Sau đó kẻ mặc áo bào tro nhanh chóng đem nội dung truyền đơn báo cáo với tổ chức của mình. Một truyền đơn nho nhỏ lại làm cho tổ chức cường đại phía sau hắn phải trì hoãn kế hoạch lại,cũng làm cho đại lục có thể trải qua một đoạn thời gian yên bình cuối cùng.
- Truyền lệnh ba quân đem toàn bộ những trang giấy thu được tiêu hủy. Phát hiện kẻ giữ lại, chém!
Ước Sắt Phu nổi giận ra lệnh
- Như vậy không tốt, sẽ chỉ làm cho binh lính càng phỏng đoán lung tung.
Áo bào tro rên rỉ nói.
- Chẳng lẽ ta phải ra mặt làm sáng tỏ chuyện này sao?
Ước Sắt Phu cười khổ nói. Vị thân vương đến từ đế đô này hiện tại không có lực phản kích.
- Huynh trưởng à, ngươi thật sự hạ thủ được. Ngay cả vinh dự hoàng thất cũng không để ý! Cho dù ta liều mạng, cá chết lưới rách cũng sẽ không để cho ngươi được sống dễ chịu!
Ước Sắt Phu nhìn đế đô, trong mắt hiện lên hận ý.