Quyển thứ ba
Quyển thứ ba
Chương 196: Tà khí dày đặc
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Xin lỗi anh em vì post chậm...tại quán gần nhà 'sập tiệm' rồi :113:
Nặc Đốn trốn ở sau bụi cây tùng, trừng 2 mắt tràn đầy tơ máu chăm chú nhìn sơn đạo đợi cuộc chiến tiếp theo. Bên cạnh hắn là một đống các hòn đá to bằng chậu rửa mặt. Trên sơn đạo có một đống bẫy rập thật lớn đã dung. Hắn cùng các chiến hữu lợi dụng bẫy rập, thành công tiêu diệt hơn mười hành thi nhưng có một số người bất hạnh bị thương, nhiễm huyết độc.
- Mẹ kiếp, quái vật đáng chết này như thế nào lại kinh khủng như vậy!
Nặc Đốn hung hăng bóp chặt bắp đùi mình, thấp giọng mắng. Thân thể hắn vô cùng uể oải cho nên hầu như đã mất cảm giác, không cảm thấy bất cứ sự thống khổ gì, từng cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới. Hơn bốn ngày nay hắn chưa có ngủ, đối mặt với những quái vật không biết mệt mỏi này, các binh lính hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
- Ta phải chịu đựng, nếu như ngủ hoặc là ngã xuống thì có thể trở thành con mồi trong miệng quái vật.
Nặc Đốn yên lặng đưa thanh đao trong tay giơ lên trước người, đem cái mũi áp vào đao, nhẹ nhàng ngửi.
“Các huynh đệ, ta sẽ sống sót để báo thù cho các ngươi!
Tới gần hơn một chút, mùi máu tươi, mùi tử khí xông vào mũi làm cho Nặc Đốn tỉnh táo hơn một chút, tay cầm đao không khỏi nắm chặt.
Trên đao loang lổ vết máu, mỗi một vết máu đều là của những chiến đã hữu cùng Nặc Đốn sinh sống mấy năm lưu lại trước khi chết. Mấy ngày nay tự tay hắn đã chặt đầu của mấy chiến hữu bên cạnh.
Máu đã bị gió thổi biến thành màu thâm đen. Nhưng Nặc Đốn vẫn nhớ kỹ ánh mắt của ba người trước khi chết rất thỏa mãn cùng cảm tạ hắn. Tất nhiên so với những quan binh bất hạnh bị huyết độc xâm thể biến thành hành thi thì bọn họ còn may mắn hơn. Ít sáu trước khi chết linh hồn bọn họ có thể bình yên.
Đối với những binh lính này mà nói, tử vong đã không còn là chuyện đáng sợ nhất. Đáng sợ chính là sau khi chết còn biến thành quái vật giết hại chiến hữu của mình. Đối với đám quan binh mà nói, còn sống ở trong núi An Đệ Tử là một loại hành hạ thống khổ, nhưng hy vọng sau khi chết linh hồn được bình yên là một sự giải thoát, đồng thời cũng là một sự xa xỉ.
- Chuẩn bị cho tốt, bọn chúng đến rồi!
Trên sơn đạo đột nhiên xuất hiện một bóng người chạy như bay về phía Nặc Đốn ẩn than, trong miệng hô nhỏ.
“Đến đây đi, lão tử đang chờ các ngươi tới mà buồn ngủ rũ ra đây!
Nặc Đốn nhe răng cười, buông thanh đao trong tay xuống, đưa tay bê khối đá bên cạnh lên.
Trên sơn đạo yên tĩnh truyền đến tiếng hít thở nặng nề, dồn dập giống như người đang sắp chết thống khổ giăy dụa. Một thân h́nh lắc lư xuất hiện trên sơn đạo.
Nặc Đốn nương theo ánh sang chiếu qua rừng cây, lần đầu tiên chăm chú quan sát quái vật trước mắt.
Một nửa bên mặt hành thi cơ hồ đã hoàn toàn thối nát, lộ ra đầu khớp xương trắng hếu. Da thịt trên mặt chậm rãi rơi xuống, một ít da thịt vẫn con dính trên cằm, dao động khi hành thi di chuyển. Cái mũi phía dưới đã biến thành một khối chất lỏng sền sệt. Mặt bên trái nhìn không khác gì người bình thường, nhưng hoàn toàn tái nhợt giống như người chết, không có nửa phần sinh cơ. Quần áo trên người đã bị bụi gai cào rách. Trừ bò trên mặt, trên cơ thể hành thi cũng có nhiều nơi bắt đầu hư rữa, thối nát, không ngừng có nước chảy ra.
Kinh khủng nhất là bụng nó cũng vỡ ra, ruột xổ ra. Khắp người đều là máu, chỉ là không biết đây là máu của nó hay máu của địch nhân bị nó giết lưu lại.
- Nặc Đốn, ngươi có phát hiện những quái vật này không giống hắn?
Chiến hữu bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
- Nhìn quần áo trên nguời nó, hẳn là bình dân.
Nặc Đốn có nén nôn mửa, thấp giọng nói.
- Xử lý xong việc này chúng ta sẽ đem phát hiện này nói cho Khang Đức tướng quân biết.
Trong rừng ngẫu nhiên sang lên, rõ ràng làm cho hành thi cảm thấy không thoải mái, thỉnh thoảng phát ra tiếng tru như dã thú. Trong lỗ mũi ngửi được hơi người sống làm cho hồng quang trong mắt nó đại thịnh, trực tiếp đi tới chỗ hai người đang ẩn thân.
Bùm một tiếng, hoàn toàn không có chú ý tới dưới chân, nó đạp thẳng xuống lỗ trống, rơi vào bẫy.
- May mắn là quái vật này không có trí tuệ, nếu không chúng ta chỉ có nước đi tự sát!
Nặc Đốn cười khổ mang một tảng đá lớn chạy vội ra ngoài, đi về phía bẫy.
Âm thanh tru lên không cam long cùng phẫn nộ dần dần biến mất, Nặc Đốn cùng đồng bạn đem tảng đá ném xuống bẫy xong, nhanh chóng biến mất trong rừng.
- Hi Lặc đã điên cuồng rồi! Hắn lại đem bình dân biến thành hành thi công kích chúng ta! Sớm muộn gì chính bản thân hắn cũng biến thành hành thi!
Đứng ở trên ngọn núi An Đệ Tư cao nhất, Khang Đức tức giận mở mồm mắng to. Không lâu trước đó hắn đã nhận được tin tức từ một đơn vị bộ đội báo cáo: Trong núi xuất hiện không ít hành thi khi còn sống là bình dân, hơn nữa số lượng không ngừng gia tăng.
- Phụ thân, xem ra chúng ta không cần phải thủ ở trong núi An Đệ Tư nữa. Làm như vậy chỉ tạo thêm thương vong lớn hơn nữa cho binh lính và bình dân. Địch nhân đã điên rồi, chúng ta không thể giết hết bình dân được. Nhằm hướng biên giới A Tư Mạn phá vòng vây đi!
Khang Lợi đưa ra ý kiến của mình.
- Sau khi quân đoàn bị đánh tan, ta mang vào núi có hơn 2 vạn người. Mấy ngày qua chỉ còn một vạn người. Hi Lặc khó có khả năng không phòng bị. Phá vòng vây như vậy cũng là chịu chết!
- Con đã dẫn người đi trinh sát qua. Địch nhân tập trung lực lượng phát động công kích từ phía bắc, mặt núi phía nam vẫn bình thường, không có phát hiện tung tích địch nhân. Có thể bọn họ muốn bức chúng ta đi tới biên giới để tiêu diệt. Nhưng cho dù như vậy chúng ta cũng phải mạo hiểm, có thể có được mấy người sống sót cũng có thể đem tin tức truyền ra ngoài!
Khang Lợi nói tiếp.
- Đúng vậy. Cứ ở trong núi này, tiếp viện không kịp, sớm muộn gì cũng bị quái vật này hành hạ tới chết. Cứ như vậy đi, đêm nay sẽ từ phía nam núi phá vây, sau đó chạy thẳng tới biên giới A Tư Mạn.
Khang Đức tướng quân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
- Mẹ kiếp, mấy tên ác tâm này đã chết rồi mà vẫn còn gây hại!
Ma Tước nhìn hành thi bị trói treo trên cao, oán hận mắng.
- Quân đội Tây Tư chỉ có thể dùng những biện pháp đó để đối phó với quái vật. Cự long còn không chống được huyết độc thì bọn họ còn có biện pháp nào nữa?
Thủy Y Nhiên nhẹ giọng thở dài nói.
- Thủy Y Nhiên nói rất đúng, độc này rất tà môn! Tuy nhiên những binh lính này cũng thật dũng cảm. Tình nguyện để cho chiến hữu chặt rơi đầu cũng không nguyện ý biến thành quái vật! Tuy nhiên bọn họ không nên đào hầm khắp nơi làm cho bổn long bị ngã mấy lần!
Mấy ngày này, sau khi tiến vào Tây Tư vương quốc có thể nói là những ngày vui nhất trong cuộc đời Ma Tước. Ma Tước xem ra thật là hạnh phúc vì được làm bạn với tinh linh tộc Thủy Y Nhiên đi tới Tây Tư, lúc Thủy Y Nhiên bò lên trên người hắn, hắn đã đạt tới cao trào. Những ngày tiếp theo loại cao trào này vẫn duy trì liên tục làm cho hắn chết đi sống lại với những ý nghĩ dâm đãng. Song dâm ý của sắc long không có chừng mực. Hắn thậm chí còn hy vọng sau khi hành trình này kết thúc có thể thực hiện một giấc mộng vĩ đại: tương lai có một ngày không phải là Thủy Y Nhiên ‘cưỡi’ lên người hắn mà là hắn cưỡi trên người nàng, chậm rãi cảm giác cao trào dâng lên. Để thực hiện giấc mộng vĩ đại này hắn bắt đầu tìm cơ hội biểu hiện trước mặt mỹ nữ.
Khi bọn hắn nghe được lực lượng chống cự ở nơi nào bèn tiến vào núi An Đệ Tư, lúc này cơ hội cũng xuất hiện. Căn cứ sự an bài của Lưu Vân, Ma Tước không thể lấy hình dáng cự long để xuất hiện. Sau khi hắn hóa thân thành hình người liền làm hộ hoa sứ giả. Dù chỉ trong chốc lát cũng không nguyện ý rời khỏi Thủy Y Nhiên. Bởi vì trên đường có rất nhiều bẫy rập, hắn vì làm cho mỹ nữ được an toàn, thậm chí chủ động đi trước dò đường. Mặc dù thường xuyên rơi vào vẫy nhưng hắn vẫn không biết chán. Cũng may thân thể hắn rất cường hãn, nếu không hắn đã sớm xong đời trên đường theo đuổi mỹ nữ. Đáng tiếc là Thủy Y Nhiên đang có tâm sự nên không có cự tuyệt nhiệt tình của hắn nhưng cũng chưa bao giờ đem những việc hắn làm để ở trong long. Điều này làm Ma Tước cảm thấy bất công.
- Thủy trưởng lão, chúng ta đi theo bọn họ tới khi nào? Quân chủ lực đang chống cự hình như đang lui lại phía nam sườn núi.
Trong ba người chỉ có Thủy Y Nhiên biết toàn bộ kế hoạch của Lưu Vân cho nên Kinh Lôi đành phải hỏi nàng.
- Rút về phía sau, hẳn là bọn họ đang hướng tới biên giới A Tư Mạn. Thực lực tà giáo tại Tây Tư đã vượt xa dự đoán của chúng ta. Cho nên phải mượn lực lượng đơn vị quân đội này đem tin tức truyền đến A Tư Mạn. Nếu như điều kiện cho phép, chúng ta phải nghĩ biện pháp đem tại họa của tà giáo này tới bên trong lãnh thổ A Tư Mạn. Khiến cho cả đại lục chú ý tới điều này.
Thủy Y Nhiên trả lời.
- Bình dân đều biến thành công cụ chiến tranh, quân đội đại lục có thể ngăn cản bước tiến công của bọn họ không?
Kinh nghiệm mấy ngày nay làm cho Kinh Lôi nhụt chí. Bởi vì hành thi này không phải thứ quân đội nhân loại có thể chống lại mà tà giáo lại có thể chế tạo vô số.
- Có lẽ không có quốc gia nào có thể chống lại công kích của bọn họ nhưng ít ra chúng ta cũng tranh thủ được một ít thời gian tìm ra biện pháp đối phó với bọn chúng. Độc huyết của tà giáo này có tính lây lan rất mạnh, văn minh 1000 năm trước cũng bị hủy diệt trong tay nó. Nhìn tình huống trước mắt thì độc huyết của tà giáo này vẫn còn khống chế được, có lẽ đây là đại hạnh trong sự bất hạnh. Đối với tất cả các chủng tộc trên đại lục mà nói thì là một tin tức tốt. Phải biết rằng 1000 năm trước, loại độc huyết kia một khi dính vào, loài người sẽ lập tức bị biến thành hành thi điên cuồng.
Thủy Y Nhiên nhẹ giọng an ủi.
- Nếu tình thế hiện tại không thể khống chế, Kinh Lôi ngươi hãy cùng ta chuẩn bị hy sinh. Bảo vệ đại lục là số mệnh của Long kỵ sĩ. Cho dù hiện tại trên đại lục chỉ có duy nhất một vị Long kỵ sĩ nhưng chúng ta cũng phải thực hiện sứ mạng của mình!
Nghe xong Thủy Y Nhiên nói, Ma Tước đột nhiên nghiêm sắc mặt, hào tình tráng chí, nói với Kinh Lôi.
- 1000 năm qua, không nghĩ tới long tộc duy nhất xuất hiện tại đại lục như ngươi vẫn còn nhớ rõ sứ mạng của mình!
Thủy Y Nhiên nghe xong Ma Tước nói, cảm động, mỉm cười với hắn.
- Nếu như ta thực sự chết đi, nàng hãy hôn môi ta, dùng nước mắt của nàng đưa tiễn ta, linh hồn của ta sẽ ở bên nàng suốt đời!
Ma Tước vẻ mặt say đắm nhìn Thủy Y Nhiên, khóe miệng lại chảy nước miếng.
- Ngươi hiện tại đi chết đi!
Thủy Y Nhiên đỏ mặt, một khối băng cự đại từ trên trời giáng xuống, đập sắc long lún vào trong đất, ngay cả một góc áo cũng không tìm thấy.
Phía nam An Đệ Tư là một trấn nhỏ ---- An Tháp Lợi Á.
Sắc trời đã tối, thường ngày vào lúc này mọi người trong trấn đã ăn cơm tối xong, túm năm tụm ba đi lại trên đường tản bộ, hoặc là hưởng thụ thời gian ban đêm ở trong tửu quán.
Nhưng đêm nây trấn nhỏ lại rất yên tĩnh. Không có người nào, không có một ngọn đèn, thậm chí không nghe thấy một tiếng chó sủa, tất cả tính mạng dường như đã biến mất, biến thành một trấn chết. Bên ngoài trấn nhỏ, mấy ngàn người đang đi trong bóng đêm, chỉ có bóng lưng ở phía xa dưới bụi mưa lất phất.
Lại một nhóm binh lính anh dũng đi lên tiền tuyến! Đêm nay ngươi có thể ngủ tốt rồi!
Pháp sư áo bào tro từng đi theo Ước Sắt Phu xuất hiện ở bên cạnh Hi Lặc. Nhìn đám người đang đi ở phía xa xa, hắn cười đắc ý nói.
- Khổ cực ngươi rồi, đại pháp sư!
Hi Lặc nhìn về phía xa, không rõ trong lòng có cảm giác gì. Sau khi phát động binh biến, thanh công leo lên ngôi vị hoàng đế, Hi Lặc quả thật đã mãn nguyện. Nhưng tiếp theo đó, cũng giống bất cứ vị hoàng đế nào trong lịch sử, hắn kì vọng tất cả quyền lực có thể tập trung trong tay hắn. Mà tổ chức thần bí từng trợ giúp hắn trở thành nỗi bất an lớn nhất trong lòng hắn.
- Bệ hạ, ngươi có tâm sự?
Pháp sư áo bào tro thấy bộ dáng Hi Lặc như vậy liền hỏi.
- Không có gì.
Hi Lặc mỉm cười nói.
- Mấy ngày nay các ngươi đã khổ cực, chờ nội loạn dẹp xong, ta sẽ đáp ứng các ngươi tất cả.
- Không vội, tất cả chẳng qua mới là sự bắt đầu!
- Đại pháp sư, ý của ngươi là sẽ nhanh chóng động thủ với các quốc gia khác?
Tiếng cười chói tai của pháp sư áo bào tro làm cho trong long Hi Lặc lạnh lẽo, vội vàng hỏi.
- Đúng như vậy nhưng không cần dùng quân đội thì ngươi sợ gì chứ, bệ hạ?
Pháp sư áo bào tro lạnh lùng đáp.
- Nhưng mà như vậy thì dân chúng Tây Tư sẽ bị thương vong rất lớn!
Hi Lặc thở dài một tiếng, trong lòng cũng âm thầm mắng: Nếu như mọi người chết sạch thì lão tử làm hoàng đế cái quái gì!
- Bệ hạ, muốn thành đế nghiệp không thể mềm lòng? Tương lai không lâu cả đại lục sẽ thần phục dưới chân ngươi. Chút thương vong ấy có tính là gì?
Pháp sư áo bào tro đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, bèn nói.
“Ta tại sao lại mềm yếu? Bởi vì ta còn một chút nhân tính, còn các ngươi đã sớm không còn chút nhân tính nào!”
Hi Lặc âm thầm thở dài trong lòng. Hắn rốt cuộc phát hiện cùng chơi với lang, cuộc sống cũng không có dễ chịu.
- Ý của ta là sau khi bình ổn nội loạn trong nước sẽ chậm rãi nghiên cứu hành động tiếp theo. Hành động một cách ổn định, vững chắc.
- Bệ hạ, ta cũng đồng ý với ý kiến của ngươi. Cho nên mới trăm phương ngàn kế tìm cách giữ bí mật. Nếu như tin tức lộ ra, sợ là chúng ta phải nhanh chóng tiến hành hơn nữa.
Sở dĩ mỗi bước đi đều phải cẩn thận, thậm chí tự mình đối phó với lực lượng phản kháng còn sót lại. Trong lòng pháp sư áo bào tro lo lắng: Lực lượng cường đại vẫn âm thầm không có hiện thân, nếu như sự việc ở Tây Tư lộ ra ánh sang, tổ chức của hắn sẽ trở thành công địch của cả đại lục, sẽ không còn đường sống để quay về.
- Bệ hạ, trận chiến này không có gì phải lo lắng nữa, chúng ta đi theo sau xem sao!
Pháp sư áo bào tro vừa nói vừa hướng huyết y sứ giả ở bên cạnh gật đầu.
- Được rồi.
Hi Lặc gật đầu.
Mới đi ra ngoài không xa, Hi Lặc bèn nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng dã thú kêu làm cho người ta sợ hãi. Ngẩng đầu nhìn lên thấy một đám huyết ma đang bước đi, mà thanh âm kia từ trong miệng một quái thú vọng lại.
- Đây là quái vật gì?
- Đây là chó bình dân trên trấn này nuôi!
Pháp sư áo bào tro cười nói.
- Chó?
Hi Lặc không khỏi rung mình sau khi nghe xong lời của hắn. Hắn như thế nào cũng không tin tưởng quái vật huyết nhục kinh khủng, hình dáng như con ngựa con lại chỉ là một con chó bình thường. Nhưng nghe lại thanh âm thì có vài phần tương tự.
- Hoàn toàn là điều ngoài ý muốn. Ta cũng không nghĩ tới ma huyết này dùng ở trên người súc sinh lại sinh ra biến dị khiến người ta vui mừng cùng sợ hãi như vậy. Lực công kích cùng tốc độ của chúng vượt xa những bình dân vô dụng này! Đêm nay có thể xem bọn chúng biểu diễn!
Khang Lợi tướng quân mới rời khỏi An Đệ Tư, sự tuyệt vọng liền xuất hiện trong đầu hắn.
Bên ngoài bình nguyên vài trăm thước đều là người. Những người này đang du đãng trên thảo nguyên, giống như một đám u linh từ địa ngục tới. Chỉ liếc mắt một cái, Khang Lợi tướng quân cũng đã biết đường ra của bọn họ đã hoàn toàn bị hành thi phong kín.
- Không có khả năng. Lúc ta đẫn người đi trinh sát tất cả đều rất yên tĩnh. Như thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy!
Khang Lợi nói.
- Hài tử, không thể trách ngươi. Bọn họ đem bình dân biến thành hành thi rồi đuổi tới nơi này, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Khang Đức bất đắc dĩ thở dài nói.
- Trên núi cũng bị hành thi chiếm lĩnh, chúng ta không còn đường, chỉ có thể đem toàn lực giết ra ngoài!
- Phụ thân, cứ như vậy lao ra sẽ có người có thể không bị trúng độc không? Nếu muốn có người còn sống chạy tới lãnh thổ A Tư Mạn, căn bản khó có khả năng!
Trong lòng Khang Lợi cùng tràn đầy tuyệt vọng.
Hơn 1 vạn binh sĩ đứng ở chân núi lẳng lặng chờ đợi tướng quân của mình ra lệnh. Đấu chí đã hoàn toàn biến mất. Mỗi người đều hoàn toàn tuyệt vọng. Đối mặt với địch nhân gấp mấy lần, những binh lính này đều có dũng khí đánh một trận nhưng đối mặt với những ác ma này bọn họ cảm thấy tự sát mới là lựa chọn tốt nhất.