Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương thứ hai: Bất như quy khứ (Không bằng về đi)
Dịch: vienmobo
Nguồn: 4vn.eu
Đế quốc lịch năm 751 ngày 1 tháng 3, đế quốc đệ nhất quân đoàn quân đoàn trưởng Viêm Thiên Khải Đức dâng thư cho hoàng đế Kiều Trì Cửu Thế, lấy lý do nhi tử thứ hai Lưu Vân thân mang trọng tật, không thể phụng dưỡng công chúa điện hạ, thỉnh cầu bệ hạ giải trừ hôn ước. Kiều Trì Cửu Thế lúc đầu không đầu ý nhưng dưới sự khẩn cầu của Viêm Thiên, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Ngày hôm sau Lưu Vân Khải Đức cùng với 20 hộ vệ cáo biệt đế đô, quay về bình nguyên tĩnh dưỡng. “Khải Đức gia tộc đích độc lưu” cuối từ nay về sau rời khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người.
Bên cạnh quan đạo ngoài trường đình, Lưu Vân một thân bạch y, tóc dài ngang vai, quay đầu lẳng lặng nhìn về phía đế đô, Vân An thành.
Ánh dương quang rực rỡ, Vân An thành mang vẻ tang thương cùng hùng vĩ. Tòa thành thị cổ xưa này, từ 500 năm trước khi Hoa Vân đế quốc kiến quốc tới nay đã trải qua vô tận mưa gió cùng ngọn lửa chiến tranh tẩy lễ, đã trở thành cột trụ tinh thần trong mắt dân chúng đế quốc.
Trong lịch sử Hỏa Vân đế quốc, Kiều Trì tứ thế đại đế từng lập một cái tổ huấn hoàng thất: “Ngày thành bị công phá cũng chính là lúc hoàng tộc diệt vong.”
Bình thường trong mắt dân chúng, đây là một tòa thành thị vĩnh viễn không thể bị công phá. Bất kể đối mặt với địch nhân rất cường đại nào, chỉ cần Vân thành không bị phá, đấu tranh phản kháng của đế quốc cũng sẽ không dừng lại. Trên tường thành có vô số vết thương, dưới nhiều lần tu sửa giữ lại, giống như một quyển lịch sử thư rất nặng, giảng giải về một quốc gia gian khổ cùng bất khuất.
Vân thành cũng là nơi xuất sinh Lưu Vân tại đại lục này. Trong mắt hắn nơi này cực kỳ giống kinh đô Trường An, khiến cho hắn có một phần thân cận cùng cảm giác cố hương. Hôm nay rời đi, nơi này đã có thân nhân của hắn, hết thảy tựa hồ cũng rất mờ ảo, giống như là ngủ say trên đài sau một giấc mộng.
Lưu Vân thở dài, thu hồi ánh mắt nhìn Vân An thành.
“Nhị ca, vật dụng cần dùng trên đường ta đều đặt ở trên xe ngựa. Có việc gì thì viết thư nói cho ta biết.”
“Ừ.” Lưu Vân vội trả lời, rồi lại nhìn bốn phía xung quanh đánh giá.
Người trong gia tốc đến đưa tiễn chỉ có A Lôi.
Chung quanh phía xa xa đứng một đám thanh niên quý tộc, tới chứng kiến “Độc Lưu” bị giới quý tộc đế đô đuổi ra khỏi gia môn, một thời khắc vĩ đại.
“Vậy mà ta còn tưởng rằng tiểu tử đó không sợ bị đánh chứ. Đây không phải là bị đánh chạy sao.”
“Khi biết hắn chính là vị hôn phu của công chúa, ta đã muốn ói ra, hắn như vậy mà còn muốn ăn thịt thiên nga.”
“Thật không hổ là độc lưu của Khải Đức gia tộc a, lúc này khuôn mặt của Khải Đức gia chắc hãn là giãn ra.”
Xa xa truyền đến tiếng nghị luận làm cho khuôn mặt A Lôi lúc trắng lúc xanh, muốn lập tức phát tác. Lưu Vân kéo tay muội muội, mỉm cười lắc đầu.
“tiểu muội đừng xúc động. Không lâu sau đó bọn họ đều chậm rãi quên ta.”
Nói xong Lưu Vân xoay người bước tới đám quý tộc thanh niên đang đứng xem.
“Chư vị bảo trọng, sau này còn gặp lại.” Ôm quyền vái chào, Lưu Vân xoay người nhảy lên lưng ngựa.
“Tiểu muội, trở về đi.”
Mỉm cười dặn dò A Lôi một tiếng, Lưu Vân nhìn bọn hộ vệ hét lớn một tiếng “Xuất phát”, phóng ngựa đi.
“Thập niên khinh cuồng như nhất mộng, thắng được Vân thành Ác thiếu danh. Thùy giải tang thương lưỡng thế tình, thử thân tảo dã phi nghĩ thân”
Tạm dịch: “Mười năm phù phiếm như một giấc mộng, thắng được ác danh ở Vân thành. Người nào tang thương hai thế giới, thân này sớm đã không phải thân ta.”
Ngoài trường đình bên cạnh quan đạo, một thanh âm bi thương vang lên, tiếng vó ngựa xa đi xa, dần dần biết mất tại phương xa, chỉ còn lại một thiếu nữ nước mắt rưng rưng trông về thân ảnh phía xa xa.
Hoàng cung đế quốc.
“Viêm Thiên, ngươi phải cho trẫm một lời giải thích!” Trên Long tọa, Kiều Trì Cửu Thế trong cơn giận dữ cầm lấy tờ từ hơn ném lên trên mặt đất.
“Bệ hạ bớt giận. Việc này quả thật là có nội tình. Nhi tử thứ hai của ta ngày thường không được quản giáo, tiếng xấu lan xa, thần sợ rằng sẽ tổn hại tới danh dự của công chúa, bất đắc dĩ mới đề xuất ra hạ sách này, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Viêm Thiên biết lửa giận của Hoàng đế không phải bởi vì việc từ hôn mà bởi vì việc này liên quan đến quan hệ cùng mặt mũi của hoàng gia và Khải Đức gia tộc, vì vậy cẩn thận trả lời.
“Viêm Thiên, ngươi từ nhỏ đi theo ta, trên danh nghĩa là quân thần nhưng thật ra là huynh đệ. Nhiều năm chinh chiến, các huynh đệ của Khải Đức gia tộc vì Hỏa Vân đế quốc mà đổ máu và mồ hôi, chết trận vô số. Trận Yến Vân ngươi suất lĩnh ba nghìn thiết kỵ phá vây của ba vạn đại quân, cứu ta thoát khốn, hai nghìn tám trăm tướng sĩ vì nước bỏ mình. Ta hứa đem ái nữ gả cho Lưu Vân là muốn lấy điều này an ủi các tướng sĩ tử nạn. Hôm nay việc này ban ra, bảo ta còn có thể nhìn mặt dân chúng thiên hạ sao?”
Kiều Trì Cửu Thế sắc mặt rất khó coi, tựa hồ nghĩ tới điều đó làm người khác nhất định đau lòng.
“Bệ hạ, Khải Đức gia tộc trung quân thủ quốc, bất hiếu tử ma vũ không tu, không có một chút chiến công, sao dám so sánh với vinh quang tướng sĩ? Công chúa thân cao quý, như thế nào có thể ủy thân cho một người có ác danh? Hôn sự này nếu không bỏ chính là sỉ nhục của Khải Đức gia tộc, cũng là sỉ nhục của hoàng thất a!”
Nói tới đây, Viêm Thiên nhớ tới nhi tử một mình rời khỏi đế đô quay trở lại bình nguyên kia, trong lòng không khỏi đau xót.
Nghe xong Viêm Thiên nói, Kiều Trì trầm mặc một hồi lâu, sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên một chút.
“Viêm Thiên, việc này làm khó ngươi rồi, ngươi lui ra đi. Nữ nhi của ta ầm ĩ bên tai suốt, nay cũng có thể thanh tĩnh được rồi. Chuyện của bọn nhỏ sau này do bọn chúng quyết định đi.”
Kì thật lúc chỉ hôn, nghĩ tới Khải Đức gia tộc nhất môn anh hùng, tất nhiên là không ủy khuất nữ nhi của mình, ai biết lại sinh ra dị loại Lưu Vân này.
“Ngươi cũng có tuổi rồi, cũng không cần phải tự mình mang binh đi nữa. Thượng thư quân vụ đại thần cáo lão hồi hương, ngươi chuẩn bị tiếp nhận đi.” Kiều Trì thở dài nói.
“Ta bệ hạ.” Viêm Thiên nghe xong hoàng đế nói lập tức hiểu được tâm ý hoàng đế.
Đây coi như là một loại bồi thường của hoàng đế cho Khải Đức gia tộc, đồng thời cũng làm cho triều thần hiểu được, Khải Đức gia tộc vẫn như cũ là gia tộc được hoàng đế tín nhiệm nhất.
“Được rồi Viêm Thiên, Ma Vũ học viện của Vân thành đã kết thúc chiêu sinh. Người quốc gia khác tới đều là tinh anh, người của Hỏa Vân đế quốcn nhập học đều là quý tộc học viên, trong đó không có học vấn, không nghề nghiệp chiếm đa số, tình hình thật không lạc quan.” Hoàng đế lo lắng nói.
“Có lẽ mấy năm hòa bình làm cho các quý tộc đều quên đi sự đáng sợ của chiến tranh. Những quý tộc đáng chết này thật sự là họa hoạn của đế quốc.”
Những oán thán kêu ca này hoàng đế cũng chỉ có thể nói trước mặt Viêm Thiên. Hỏa Vân đế quốc lấy quý tộc lập quốc, mấy trăm năm qua những quý tộc này đã vì đế quốc làm ra những cống hiến thật lớn lao, trở thành trụ cột của đế quốc. Nhưng cuộc sống sung túc cũng làm cho không ít quý tộc chậm rãi thoái hóa, ngoại trừ dáng vẻ cao quý, thanh nhã, phẩm chất quý tộc không còn lại gì cả.
Nhưng chính một nhóm người như vậy, không thể động vào khiến rút giây động rừng, làm cho Kiều Trì Cửu Thế bản thân là hoàng đế cũng không kế khả thi.
“Bệ hạ, thần nghĩ rằng muốn giải quyết việc này thì có một biện pháp. Sang năm Ma Vũ học viện của Vân thành chiêu sinh, nên mở rộng phạm vi, cho phép thanh niên dân gian có tài có thể tham dự cuộc thi. Đối với dân tham gia khảo thí được thu nhận vào làm học viên, sau khi tốt nghiệp được đưa vào trong quân nhậm chức, đào tạo, bỗi dưỡng thực lực. Đồng thời còn có thể cử hành đế quốc Ma Vũ đại tái, chọn lựa một nhóm người tài mời, tiến vào trongquaan hoặc trong triều nhậm chức.”
“Ngươi thật là hiểu tâm tư của ta, lão hồ ly... ....” Hoàng đế rốt cục cũng cười.
Viêm Thiên biết hoàng đế muốn dùng một nhóm thanh niên có xuất thân xã hội thấp tầng , vì đế quốc mà thay đổi chút máu mới. Quý tộc đã chậm rãi đọa lạc, chính đứa con thứ hai của mình không phải là quả đắng của cuộc sống quý tộc sao.
“Việc này giao cho ngươi làm. Đừng để cho các đại gia quý tộc ngửi được vị đạo trưởng nào đó, nếu không ta lại không được thanh tĩnh. Ánh mắt bọn họ chỉ biết nhìn chằm chằm vào bó kim tệ lớn trước mắt, nào có nhìn thấy đám mây chiến tranh. Ta muốn cho các quốc gia của Lam Nguyệt đại lúc biết ta không phải là người hiếu chiến, nhưng cũng không sợ chiến!”
Hậu cung.
Hương Ngọc công chúa miễn cưỡng nằm trên ghế trong hoa viên, đang nghe nha hoàn Linh Lung nói về một số chuyện của ác thiểu tại đế đô.
Hương Ngọc công chúa là nữ nhi nhỏ nhất của Kiều Trì Cửu Thế, tên là Danh Na Á. Nghe nói khi sinh ra thân đã có lan xạ chi hương, sau khi lớn lên da trắng bóng như ngọc nên được phong là Hương Ngọc công chúa. Từ bảy tuổi đã theo Lan Đặc kiếm thánh học nghệ, mười bảy tuổi trở thành sơ cấp kiếm sư, rất có thiên phú trong lĩnh vực võ đạo. Hơn nữa nàng từ nhỏ quen đọc binh thư, hành quân bày trận, chỉ huy tác chiến cũng có thiên phú.
“Người đó thật buồn cười.” Nghe xong Linh Lung nói về biểu hiện của đám thanh niên quý tộc khi Lưu Vân rời đi, Na Á lắc lắc đầu.
Lúc này nàng có vài phần đồng tình với cái vị hôn phu chưa bao giờ biết mặt kia.
Đối với hôn sự này nàng rất phản đối. Bởi vì thanh niên quý tộc tại đế đô không có người nào khiến nàng coi trọng.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói thì Na Á rất cô độc. Hương Ngọc công chúa nàng không phải bình hoa, làm môn hạ của Kiếm thánh khiến cho thực lực của nàng không thua kém đấng mày râu, tài hoa quân sự làm cho nàng có chút coi thường bản lĩnh nam nhi. Xuất thân hoàng thất làm nàng ưu việt hơn mọi người.
“Anh hùng Khải Đức gia tộc như thế nào lại sinh ra một độc lựu như vậy.” Nàng nhẹ thở dài, tựa hồ vì Khải Đức gia tộc mà tiếc hận.
“Đám công tử bạn thân lỗ mãng này giúp, nhưng lại đem tội danh đổ lên đầu ta. Mặc dù ta phản đối hôn sự này nhưng ta cũng không có buộc hắn roiwf khỏi đế đô.”
Nàng hoàn toàn không biết lúc đầu nàng yêu cầu từ hôn, mặc dù bị hoàng đế cự tuyệt nhưng đối với những người trẻ tuổi ái mộ nàng ở đế đô lại có ảnh hưởng cực lớn.
A Lôi sau khi trở lại phủ thì tự nhốt mình trong phòng. Nhớ tới tình hình nhị ca lúc rời đi, nàng nhịn không được chảy xuống hai hàng lệ.
“Thập niên khinh cuồng như nhất mộng, thắng được Vân thành Ác thiếu danh. Thùy giải tang thương lưỡng thế tình, thử thân tảo dã phi nghĩ thân”
Thanh âm cuối cùng của huynh trưởng còn đang vang bên tai, bi thương trong lòng nàng lúc này vẫn còn.
“Nhị ca, vì chuyện gì khiến cho ngươi trở nên ưu thương như vậy? Ánh mắt ngươi nhìn mọi người gần như điên cuồng, hào hiệp, là vì cái gì?”
Lúc Lưu Vân rời đi, A Lôi biết nhị ca nàng từ nay về sâu không phải là một người xấu, nhưng lại thành một người không có trái tim.