Quyển thứ Tư
Chương 204: Linh nhi trở về
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
Vì lí do thời gian có hạn.....ta quyết định tung bom cảm tử...với tinh thần 1 lần ném...chết cả lũ :0 (144):
Đề nghị anh em tích cực thank đê:0 (79):
Quả thứ 4
- Tỷ tỷ, mỹ nhân kế của ngươi không dùng được. Hơn nữa lại còn để cho người ta nhìn miễn phí đã con mắt nữa.
Lưu Vân đi rồi, bạch y từ phía sau rèm ở một chỗ bên trong phòng đi ra, ánh mắt nhìn lên thân hình xinh đẹp của Lâm Mị, thưởng thức một phen rồi mỉm cười đi tới bên cạnh Lâm Mị. Vì thăm dò Lưu Vân, Lâm Mị cố ý an bài nàng trốn phía sau rèm quan sát cả quá trình tiếp kiến Lưu Vân.
- Tỷ tỷ tuổi già, nhan sắc tàn phai, đương nhiên không có tác dụng gì. Nếu như là muội muội, hiệu quả chắc hẳn đã khác.
Lâm Mị cau mày, khẽ thở dài nói. Quả thật biểu hiện của Lưu Vân làm cho nàng có chút bị đả kích.
- Tỷ tỷ lại đem muội làm trò cười rồi. Điều kiện tỷ đưa ra hôm nay có mấy nam nhân có thể không động tâm chứ? Quyền lực, công danh, mỹ nhân cùng vô số tài phú, thậm chí có cơ hội trở thành người nắm đại lục trong tay. Hắn lại từ chối. Không ngoài hai nguyên nhân. Một là hắn không tin những lời tỷ nói, hai là căn bản đó không phải là những điều hắn muốn.
- Ta hy vọng là hắn không tin lời của ta. Như vậy đối phó với hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Mặc kệ hắn là hạng người gì ta cũng không dễ dàng thả hắn rời khỏi A Tư Mạn. Bởi vì hiện tại hắn giống như thần trong lòng dân chúng Hỏa Vân đế quốc, lưu hắn lại chỉ là một mối họa. Vì hắn, chúng ta đã phải có nhượng bộ lớn, nếu như hắn không thể để cho ta sử dụng thì ta sẽ không chút do dự hủy diệt hắn.
Ánh mắt Lâm Mị trở nên tàn khốc, không còn sự ôn nhu cùng đa tình nữa.
“Đấu tranh chính trị luôn luôn tàn khốc tuyệt tình như thế.”
Bạch y khẽ thở dài trong lòng, không nói gì. Mặc dù việc A Tư Mạn rút quân cùng chủ động tuyên bố nghị hòa với Hỏa Vân đế quốc đều do nàng làm ra nhưng nàng biết Lâm Mị đồng ý do có ẩn tình khác. Bởi vì quý tộc Hỏa Vân cùng hoàng hậu đạt thành hiệp nghị, một khi đồng ý rút quân cùng nghị hòa sẽ để Lưu Vân bá tước tới A Tư Mạn nghị hòa. Đơn giản mà nói Lâm Mị muốn dẹp chướng ngại lớn nhất trong tương lai. Mà quý tộc Hỏa Vân đế quốc thì muốn mượn đao của nàng để tiêu diệt Lưu Vân, một mối họa trong lòng.
- Muội muội không đành lòng?
Lâm Mị nhìn bạch y trầm mặc không nói, bèn hỏi.
- Ta chỉ cảm giác được người này cùng tỷ tỷ có vài phần tương tự, đều không có hứng thú đối với quý tộc, làm việc không hề băn khoăn. Nhưng thứ bất đồng ở các ngươi chính là hắn luôn coi trọng dân chúng, còn tỷ lại đem tất cả trở thành trò chơi. Nói thật, nếu một người như vậy bị hủy ở trong tay tỷ, ta sẽ cảm thấy tiếc hận.
Bạch y đáp.
Lâm Mị đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, cũng không nói gì.
- Ta chỉ nói ra cảm giác trong lòng mình, tỷ tỷ không cần để ý. Tuy nhiên chúng ta đều rất chú ý tới những chuyện hắn làm. Ta có một dự cảm người này sẽ mang đến rất nhiều biến hóa cho đại lục. Có lẽ chuyện hắn làm cùng với tỷ vừa lúc không mưu mà hợp. Nếu không những quý tộc này sẽ không vội vã muốn lấy mạng hắn như vậy.
Bạch Y nhìn Lâm Mị đang cô đơn rồi nói tiếp.
- Cám ơn muội muội đã nhắc nhở, ta sẽ tận lực cho hắn nhiều hơn một cơ hội.
Lâm Mị suy nghĩ trong chốc lát rồi xoay người gật đầu với bạch y.
- Hắn là một người thông minh, hẳn là biết A Tư Mạn đối với hắn mà nói là một cái bẫy lửa. Nhưng vì nữ nhân mình yêu mến mà hắn vẫn tiến vào. Mới vừa rồi không phải hắn còn hỏi thăm muội muội của Lâm Thi Nhã ở nơi nào sao? Có thể thấy được tình thân là nhược điểm lớn nhất trên người hắn.
- Nhưng đấy không phải cũng là ưu điểm lớn nhất của hắn sao? Ở trên thế gian này, nam nhi trọng tình trọng nghĩa như hắn thật sự là quá ít.
Lời nói của bạch y mang theo một tia đau khổ.
- Ba ngày sau hắn phải cùng Bố Lỗ Khắc tiến hành một trận đấu công bình. Tất cả chờ sau khi trận đấu kết thúc hãy nói lại đi. Không biết trong trận đánh vì vinh dự giữa hai gia tộc, hắn có thể một lần nữa cho chúng ta thấy một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn không?
Lâm Mị nhớ tới ánh mắt Lưu Vân làm càn trên thân thể nàng, trong lòng không khỏi rạo rực. Càng kiên định ý muốn thu phục nam nhân này.
- Người đàn bà kia thật sự hấp dẫn chết người như ngươi nói?
Lão Tạp, già mà không đứng đắn. Sau khi nghe Lưu Vân nói tới đoạn diễm ngộ trong cung, bị hoàng hậu câu dẫn thì nước miếng không khỏi chảy dài xuống, thậm chí tạm thời quên đi phiền toái của mình, đuổi theo phía sau Lưu Vân hỏi.
- Đúng vậy. Nếu ta không có định lực siêu nhiên, chỉ sợ cũng bị nàng câu dẫn thành công rồi!
Lưu Vân xoay người bưng cốc nước trên bàn lên uống rồi nói.
- Thật tà môn. Nàng là xứng đáng là nữ hoàng của A Tư Mạn. Vậy tại sao còn muốn hy sinh nhan sắc để câu dẫn một tiểu nhân vật như ngươi chứ?
- Tạp đại thúc, là lão ghen ghét với ta hả? Thanh niên ưu tú giống như ta đương nhiên phải chịu bị nữ nhân theo đuổi rồi!
Lưu Vân cười nói. Kì thật hắn cũng không rõ ràng trong bụng nữ nhân này đang tính toán cái gì.
- Tiểu Vân, tại đại lục này, tìm tình nhân là niềm vui thú lớn nhất của quý tộc. Cho dù là hoàng hậu cao quý cũng có thể có rất nhiều tình nhân. Theo ta được biết, mọi người ở A Tư Mạn đều biết hoàng hậu là một đại mỹ nhân nhưng chưa từng có người dám có chủ ý với nàng. Nàng căn bản cũng không để ý tới nam nhân. Nữ nhân có thể làm hoàng đế đều khó có khả năng là một người bình thường. Ngươi nên coi chừng một chút mới tốt!
Lão Tạp lo lắng nói.
- Nữ hoàng… …Nữ hoàng… …
Trong tiềm thức Lưu Vân nhớ lại, sắc mặt dần dần thay đổi. Trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng kinh khủng: Trên chiếc giường rộng là một nữ nhân tóc tai bù xù, mặc một bộ nội y bằng da màu đen, một tay cầm theo roi da, tay kia giơ cao ngọn nến, đi giầy da đen dẫm trên giường. Dưới chân của nàng là một nam nhân toàn thân lõa lồ đang ngửa mặt nhìn lên, tay chân đều mang xích sắt, đang thống khổ rên rỉ dưới sự hành hạ của nữ nhân.
- Xem ra không phải là chuyện tốt.
Lưu Vân nhịn không được rùng mình một cái, lông tóc trên người đều dựng đứng lên, đồng thời phát thệ từ này về sau càng tránh xa nữ nhân kinh khủng này càng tốt.
- Hơn nữa nghe nói bên cạnh nàng còn có một bạch y nữ tử rất tài giỏi.
Lão Tạp vừa nói, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ.
- Ách, như vậy là…
Lưu Vân lại bắt đầu ảo tưởng tới cảnh tượng giữa hai đại mỹ nữ tuyệt sắc.
- Lão đại, tình huống Hải Lam thành có chút phức tạp. Ở đây có hai tin tức tình báo Dạ Phong cho người đưa tới. Một tin tức là tư liệu về Bố Lỗ Khắc, một tin tức khác là về một nhóm người thần bí.
Thủy Hàn xuất hiện cắt đứt tâm tư của một già một trẻ.
Lưu Vân chăm chú xem hết rồi đưa cho Lão Tạp.
- Thời gian nhóm người này xuất hiện rất là trùng hợp, vừa lúc chúng ta tới Hải Lam thành liền xuất hiện.
Thủy Hàn nói.
- Hy vọng không phải là những điểu nhân trợ giúp Tây Tư, nếu không thật sự phiền toái.
Lưu Vân cẩn thận điểm qua những địch nhân của mình, sau đó cười khổ nói.
- Chung quanh hành quán của chúng ta cũng có một số người không rõ thân phận hoạt động, dường như giám thị chúng ta. Ta đã phân phó Hắc Ưng đội viên tăng cường đề phòng, lần này tới đây đều là những lão đội viên, tin tưởng không có vấn đề gì.
Thủy Hàn nói tiếp.
- Ta ngất. Lão tử thật đúng là bị coi thường! Nếu như ta là kiếm thánh thì những người này có dũng khí đến gây chuyện sao? Đại thúc à, ngươi nhanh chóng đem tình nhân kiếm thanh kia tán đổ đi! He he, lúc đó ta sẽ có một kiếm thánh làm bảo tiêu!
Buồn bực trong lòng, Lưu Vân bèn đem chủ ý chuyển tới người Phỉ Lệ Ti.
- Ngươi là cái tên không có tiền đồ!
Lão Tạp gõ một cái lên đầu Lưu Vân.
- Những đầu khớp xương già của ta còn không biết sẽ bị nàng làm cho thành cái dạng gì, ngươi đã nằm mộng giữa ban ngày rồi. Ngươi vẫn phải cân nhắc cho kỹ xem làm như thế nào để đối phó với Bố Lỗ Khắc đi! Ngươi thua quá mất mặt, quá khó coi, lão gia tử nhà ngươi bỏ qua cho ngươi mới là lạ!
- Người ta có một cô cô là kiếm thánh, ta chỉ có một đại thúc gà mờ hay ba hoa khoác lác là ma pháp sư thì có thua cũng là bình thường!
Lưu Vân lấy lại tin tức tình báo về Bố Lỗ Khắc trong tay Lão Tạp, xem lại kỹ, bất đắc dĩ thở dài nói. Tư liệu cho thấy Bố Lỗ Khắc năm 20 tuổi đã đạt tới thực lực kiếm sư, những năm gần đây toàn tâm toàn ý tu luyện vũ kỹ, thực lực hiện tại không rõ.
- Ta không biết Lão đại có thể thắng hay không nhưng ta biết nếu ngươi thắng thì Hải Lam thành sẽ có không ít người phá sản.
Thủy Hàn cười khổ nói.
- A?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Chuyện của ta cùng Bố Lỗ Khắc có liên quan gì tới bọn họ chứ?
- Quan phương A Tư Mạn giống như nổi điên lên tuyên truyền cho các ngươi. Trận chiến này của các ngươi còn chưa có đánh, cả thành thị đã sớm xôn xao. Nói chính xác, một trận chiến này không phải tư thù cá nhân của hai người các ngươi, cũng không hải số mệnh của hai đại gia tộc phải gặp nhau mà còn quan hệ tới mặt mũi của hai đế quốc. Rất nhiều sòng bạc đã bắt đầu cho đặt cược, tuyệt đại đa số mọi người đều mua Bố Lỗ Khắc thắng, số người mua ngươi ít đến đáng thương. Được rồi, địa điểm quyết đấu của các ngươi là Ma vũ đấu trường đế quốc, phiếu vào đó xem cũng đã được bán hết rồi.
- Xem ra lần này ta thua rồi. Bất luận kết quả đàm phán như thế nào, khi quay về Hỏa Vân, cuộc sống của ta cũng không dễ chịu gì.
Lưu Vân nhăn mày nói.
- Không khí trong phòng nhất thời trở nên nặng nề.
- Mặc kệ, trước đi tới Y Đặc phủ tìm Phỉ Lệ Ti đem Linh nhi trở về rồi nói tiếp.
Lưu Vân nói xong liền an bài Thủy Hàn đi chuẩn bị.
- Ta sẽ không đi với các ngươi.
Lão Tạp xấu hổ nói.
- Sớm muộn gì cũng phải gặp, không thì không thể giải quyết vấn đề được, đại thúc!
- Nhưng mà ta còn chưa chuẩn bị tốt, cho ta thêm chút thời gian đi!
Lão Tạp tựa hồ mắc chứng sợ Phỉ Lệ Ti.
- Quân đoàn trưởng đại nhân, Bố Lỗ Khắc tướng quân cầu kiến!
Đúng lúc này thanh âm thị vệ từ ngoài căn phòng truyền đến.
- Đang muốn đi tìm hắn thì tiểu tử này đã tìm tới trước cửa.
Lưu Vân cười nói.
- Bá tước đại nhân, chúng ta rốt cuộc lại gặp mặt.
Khi Bố Lỗ Khắc nhìn thấy Lưu Vân, vẫn duy trì phong độ quý tộc. Hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên hết khúc mắc giữa hai người.
- Thân thể tướng quân không việc gì, Lưu Vân yên tâm rồi. Ngày đó trên chiến trường có nhiều chỗ đắc tội, xin tha thứ!
Lưu Vân ôm quyền hoàn lễ, sau đó mỉm cười đánh giá đối thủ ngày xưa trên chiến trường.
- Trên chiến trường căn bản không có bất cứ quy củ gì. Mọi người đều vì chủ của mình mà ra sức, bá tước đại nhân không cần lưu tâm. Nhưng thật ra lúc đầu Bố Lỗ Khắc nhất thời nghĩ không ra cho nên sau khi Phỉ Lệ Ti cô cô mang Thủy Linh Nhi cô nương đi, tạo cho bá tước đại nhân thêm nhiều phiền toái. Xin thông cảm!
Bố Lỗ Khắc vừa nói vừa gật đầu với tùy tùng bên cạnh.
- Hôm nay ta đem giai nhân tới tặng bá tước đại nhân, hy vọng đại nhân an tâm chuẩn bị cho cuộc chiến. Bố Lỗ Khắc chờ mong được đánh một trận hết sức với ngươi!
Bố Lỗ Khắc nói xong, một chiếc xe ngựa chậm rãi phi đến, dừng trước mặt mọi người. Cửa xe mở ra, một thị nữ dìu một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn từ trên xe ngựa đi xuống.