Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ Tư

Chương 205: Kính trung xuân sắc

Nguồn: Sưu tầm
------------------------

Vì lí do thời gian có hạn.....ta quyết định tung bom cảm tử...với tinh thần 1 lần ném...chết cả lũ :0 (144):
Đề nghị anh em tích cực thank đê:0 (79):
Quả thứ 5

Có trải qua li biệt mới biết cảm giác vui sướng khi gặp lại.

Khi Thủy Linh Nhi xuống xe ngựa, nhìn nàng có vẻ hơi tiều tụy, khuôn mặt tái nhợt, trong lòng Lưu Vân cảm thấy như bị đánh, nhất thời sinh ra đau đớn.

“Linh nhi, tha thứ cho ta tới chậm, khiến cho nàng bị ủy khuất!”
Tuy nói đã trải qua hai cuộc đời với mối tình đau khổ, Lưu Vân đã chai sạn hơn với tình yêu nhưng lúc này Lưu Vân mới phát hiện mặc dù hắn không để ý tới việc tạm thời chia lìa nhưng đối với Thủy Linh Nhi mà nói lại là một loại hành hạ tàn khốc. Sau khi li biệt, Thủy Linh Nhi rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.

Nhìn thấy Lưu Vân đang nhanh chóng đi lại phía mình, nam nhân mình ngày đêm mong nhớ đang tới, Thủy Linh Nhi không nhịn được nữa, nước mắt chảy ra. Thoát khỏi sự dìu đỡ của thị nữ, Thủy Linh Nhi chạy nhanh tới, nhào vào trong lòng Lưu Vân, cảm nhận sự ấm áp từ trong lồng ngực hắn, nàng cảm giác được tất cả mưa gió xa cách của thế gian đã qua đi, nơi này vĩnh viễn thuộc về nàng.

- Bọn họ có khiến nàng chịu ủy khuất không?

Lưu Vân đưa hai tay nâng khuôn mặt Thủy Linh Nhi lên, ôn nhu hỏi thăm. Mặc dù tin tưởng Phỉ Lệ Ti sẽ không làm khó nàng nhưng Lưu Vân nhìn thấy tinh thần nàng có chút không tốt nên lo lắng hỏi.

- Không có. Chỉ là biết được chàng muốn tới đón ta về nhà nên ta không ngủ được.

Thủy Linh Nhi ngẩng mặt nhìn Lưu Vân, trong mắt toát ra sự yêu thương. Nàng là một cô gái hay ngượng ngùng xấu hổ, là một người sống nội tâm, cũng ít khi ở trước mặt Lưu Vân thổ lộ tâm tình của mình. Nhưng lúc này, chỉ một câu nói bình thường như vậy lại làm cho Lưu Vân cảm giác được đó là lời tâm tình đẹp nhất mà hắn đã từng nghe.

Đối với một nam nhân mà nói, còn gì ấm lòng hơn với sự si tâm chờ đợi của người yêu đây?

- Tốt. Để ta đón nàng về nhà, không bao giờ cho nàng rời đi nữa.
Lưu Vân đưa một tay ôm lấy nữ nhân trong lòng, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi xuyên qua đám người vào trong hành quán.

Nhìn Lưu Vân, Bố Lỗ Khắc há miệng thật to hồi lâu vẫn chưa có hồi phục tinh thần. Hắn thật không ngờ bá tước đại nhân phong độ lại vứt khách ở một bên, ôm nữ nhân rời đi.

- Bố Lỗ Khắc tướng quân, xin thứ lỗi. Đại nhân chúng ta luôn làm việc như vậy.
Thủy Hàn thấy đám người Bố Lỗ Khắc xấu hổ đứng ở phía trước hành quán, tiến thối lưỡng nan, vì vậy vội vàng đi tới nói.

- Đại nhân nhà ngươi hành xử thật đặc biệt!
Bố Lỗ Khắc cười khổ nói.

- Tướng quân thứ lỗi, tướng quân thứ lỗi. Xin hỏi tướng quân còn việc gì khác không?

Thủy Hàn cười vang, hạ lệnh trục khách. Hắn vẫn lo lắng an nguy của tỷ tỷ mình cho nên cũng muốn nhanh chóng đi vào coi xem Thủy Linh Nhi thế nào. Chỉ là Lưu Vân vứt đám người này ở lại nên hắn cần phải xử lý. Lão Tạp sợ Phỉ Lệ Ti đến cùng Bố Lỗ Khắc cho nên đã trốn ở trong phòng từ đầu.

- Ở đây có một phong thư, nhờ ngươi đưa cho ma pháp sư Tạp Tư Lạc.
Bố Lỗ Khắc lấy từ trong tay tùy tùng một phong thơ đưa cho Thủy Hàn.

- Nhờ chuyển cáo cho bá tước đại nhân nhớ bảo trọng thân thể, không nên quên cái hẹn ước chiến ba ngày sau!
Bố Lỗ Khắc nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ, sau đó đem người rời đi.

“Xem ra Tạp đại thúc phải đau đầu rồi”
Thủy Hàn nhìn nét chữ xinh đẹp trên phong thư liền biết chủ nợ của Lão Tạp cuối cùng đã tìm tới cửa.

Lưu Vân dùng chân đóng cửa phòng lại, hai đôi môi ướt át vội vàng tìm tới nhau. Một cái lưỡi thơm tho giống như con cá khát nước đang vội vàng tìm kiếm nguồn nước.

- Thật đúng là tiểu biệt thắng tân hôn!
Một nữ nhân luôn thẹn thùng đột nhiên trở nên lớn mật phóng đãng khiến cho nam nhân cảm thấy vô cùng kích thích. Thủy Linh Nhi nhiệt tình làm cho máu huyết Lưu Vân sôi trào, tiểu phúc bị một cỗ tà hỏa bốc lên.

Lưu Vân đem thân thể Thủy Linh Nhi để tựa vào cửa, nhiệt tình hôn đáp trả giai nhân. Hai người cũng không có nói chuyện, chỉ dùng động tác thân thể cùng hô hấp dồn dập nói ra nỗi nhớ nhưng.

- A… …
Thủy Hàn vừa đi tới trước cửa phòng Lưu Vân liền nghe được một tiếng rên nhỏ, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng chuồn đi.

Lúc này một tay Lưu Vân nâng mông Thủy Linh Nhi lên, một tay hoạt động qua lại giữa bắp đùi nàng. Mặc dù chỉ vuốt ve nhẹ nhàng trong chốc lát nhưng Thủy Linh Nhi đã không chịu nổi kích thích, đưa bắp đùi quắp chặt lấy lưng Lưu Vân, đem thân thể của mình áp sát vào người Lưu Vân. Ngón tay đang ôm lấy lưng Lưu Vân cũng dần dần dụng lực.

Trên lưng truyền tới cảm giác đau nhức cùng dưới bụng cảm nhận được chỗ mềm mại ấm áp làm cho Lưu Vân không thể chịu đựng được, cố gắng xoay người bước vài bước đem Thủy Linh Nhi đặt lên cái bàn tròn trong phòng.

“Roẹt” một tiếng, quần áo trên người Thủy Linh Nhi bị Lưu Vân xé thành mảnh nhỏ vứt lên mặt đất, hai trái đào tiên to bung ra. Thủy Linh Nhi bất thình lình bị công kích khiến cả người run lên, hai tay chống ra phía sau mặt bàn, thân hình hơi ngửa ra sau, rên rỉ.

Tư thế này của nàng rất khêu gợi.

Hai chân khẽ dang ra, hai trái tuyết lê không ngừng phập phồng lên xuống theo hơi thở dồn dập của nàng. Nàng đưa mắt nhìn nam nhân của mình, trực tiếp nói ra yêu cầu.

- Đến đây đi, chúng đang đợi chàng nhấm nháp!

Sự ôn nhu chân tình của nam nhân có thể thức tỉnh khát vọng sâu nhất trong nội tâm nữ nhân. Lưu Vân nồng nhiệt hôn, khẽ cắn một cái, trong chốc lát đã làm cho thân thể Thủy Linh Nhi dãy dụa như con rắn, khuôn mặt lộ ra vẻ hơi đau cùng sung sướng. Xuân tình dạt dào, Thủy Linh Nhi cũng không cách nào khống chế chính mình, tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp.

- Linh nhi, nàng muốn ta tới sao?
Hôn phớt qua đôi môi Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nhẹ giọng hỏi.

- Muốn, nhớ … … quá!
Thủy Linh Nhi thở hổn hển, cố gắng nói vài lời.

- Vậy nàng có nghĩ tới nó không?
Lưu Vân cười dâm đãng, cầm lấy tay Lưu Vân kéo tới giữa hai bắp đùi mình.

Cảm nhận được sự nóng bỏng cùng rung động truyền đến, bàn tay nhỏ bé của Thủy Linh Nhi không khỏi rụt lại. Nàng đỏ mặt không nói lời nào, chỉ là thân thể của nàng trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, rung động rất nhỏ đã nói rõ ràng cho Lưu Vân biết suy nghĩ của nàng.

- Đến đây đi Linh nhi!

Sau khi Lưu Vân cởi bỏ hết quần áo của hai người, đứng ở trước bàn ôm lấy Thủy Linh Nhi vào lòng, tách hai chân nàng ra bên hông mình, đem tiểu đệ đệ nóng bỏng cứng ngắt đặt vào cô bé của nàng, nhẹ nhàng hoạt động.

Hai tay Thủy Linh Nhi ôm chặt lấy cổ Lưu Vân, cái mông trắng như tuyết dường như muốn thoát đi nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Tiểu yêu tinh, nàng muốn hành hạ chết ta à!

Sự cọ xát ẩm ướt của cô bé mang đến khoái cảm mãnh liệt, làm cho toàn thân Lưu Vân không khỏi run rẩy, khát vọng chạy nước rút. Hai tay hắn cầm lấy cái eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của Thủy Linh Nhi rồi lần xuống phía dưới.

Dáng người mảnh mai, bắp đùi thon dài trắng nõn, đôi mông vểnh lên, hai trái tuyết lê đầy đặn phối hợp với đôi mắt đầy mị ý, mái tóc dài bay tán loạn. Thủy Linh Nhi trông giống như một vũ giả, đang đem mỗi bộ phận trên thân thể toát ra mị lực vô cùng, đang thể hiện một vũ khúc tiêu hồn trên người Lưu Vân.

Kiếp này ta muốn chàng làm cái cây của ta, ta muốn làm dây leo quấn lấy chàng. Nếu muốn cho chúng ta chia lìa thì phải đợi cho tới lúc cây chết, dây leo tàn. Sau khi Thủy Linh Nhi chết đi sống lại vẫn bám chặt lấy thân hình cường tráng của Lưu Vân, tâng bốc nam nhân của mình.

- Linh nhi còn muốn không?
Mặc dù Lưu Vân vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng hắn sợ Thủy Linh Nhi không chịu nổi nên nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng.

- Thiếp muốn chàng cho thiếp… …
Thanh âm Thủy Linh Nhi mặc dù nhỏ nhưng Lưu Vân cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Thế gian còn có dược vật gì có thể khiêu khích dục vọng của nam nhân hơn một câu nói của nữ nhân chứ?

- Linh Nhi, nàng ngẩng đầu nhìn lên trước một chút.
Khi Thủy Linh Nhi đang quỳ ở trên bàn, đưa mông lên cao phối hợp với động tác của Lưu Vân. Lưu Vân đột nhiên đình chỉ động tác, nói với nàng. Trong giọng nói mang theo ý cười. Đang bị hắn dùng lực mạnh làm cho ngất ngây, nàng không khỏi đưa ánh mắt mê ly nhìn về phía trước.

Cách bàn không xa là một cái gương trang điểm. Trong gương là một người phụ nữ xinh đẹp lõa lồ đang quỳ ở trên bàn, cái eo nhỏ cùng đôi mông vểnh cao. Một nam nhân cường tráng nửa như ngồi xổm trên bàn, từ phía sau nữ nhân tiếp xúc tới làm cho nữ nhân như dính vào người hắn. Lúc này hai tay hắn đang bóp hai trái tuyết lê của nàng, mỉm cười mập mờ nhìn nàng.

Thủy Linh Nhi nhất thời xấu hổ. Sự xấu hổ làm cho khuôn mặt của nàng ửng đỏ, trong lòng dâng lên sự kích thích cùng sự xấu hổ. Nàng cắn răng giẫy dụa muốn thoát khỏi Lưu Vân để đứng lên nhưng người sau chỉ cần dùng lực ra vào mấy lần đã làm cho toàn thân nàng mềm yếu vô lực, không tự giác hòa đồng theo tiết tấu của hắn. Thân thể Thủy Linh Nhi rốt cục bị tình dục thống trị, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía gương.

- Vân, chỉ cần chàng thích, Linh Nhi nguyện ý!

Nhìn thấy mình đang bị nam nhân kia giữ lấy, tùy ý đùa bỡn. Nhìn trên người nam nhân đầy mồ hôi cùng ánh mắt sung sướng, Thủy Linh Nhi thở dài thỏa mãn trong lòng. Tiếp theo đó động tác điên cuồng của một nam một nữ hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt nàng, làm cho nàng hoàn toàn chìm đắm trong bể dục vọng.

Những hình ảnh trong gương dường như cũng gây cho nam nhân sự kích thích mãnh liệt. Chỉ trong chốc lát thân hình Thủy Linh Nhi một lần nữa co quắp. Phát ra tiếng rên rỉ kéo dài, Lưu Vân cũng tới đỉnh, hắn rống lên một tiếng, đem tinh hoa bắn hết vào trong người nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui