Quyển thứ Tư
Chương 213: Số phận đen đủi liên tiếp
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
- Hắn hẳn là không sống được, chúng ta rút lui thôi!
Sau khi Huyết Sát đợi khoảng 2 canh giờ ở nơi Lưu Vân biến mất, lại phái người đi dọc theo cái khe Lưu Vân biến mất hướng ra bốn phía ở bờ biển cẩn thận tìm kiếm nhưng sau cùng cũng mất đi sự kiên nhẫn, dẫn theo thủ hạ rời đi.
Hắn nghĩ Lưu Vân đã trúng huyết độc, lại bị trong thương trong lúc chiến đấu, dưới tình huống đó lại rơi xuống biển, cho dù không chết cũng khó thoát khỏi vận mệnh trở thành hành thi. Độc huyết sau khi trải qua vô số lần cải tiến, hiện tại chỉ cần ba canh giờ là có thể đem một người đang sống biến thành hành thi không có tính mạng. Trừ phi thật sự có kỳ tích nếu không vùng biển này sẽ là nơi chôn thây hắn.
Đám người Huyết Sát đi rồi, thân ảnh Bạch Y nữ tử mới xuất hiện ở nơi Lưu Vân vừa mới trải qua chiến đấu. Nàng cẩn thận kiểm tra dấu vết lưu lại tại hiện trường, vừa đi dọc theo bờ biển tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng nhìn biển rộng thì thào nói:
- Ta đã tới chậm, hy vọng ngươi có thể một lần nữa bình an trở về!
Bạch Y thất vọng rời đi.
Mà lúc này Lưu Vân đang cô độc phiêu bạt trên biển.
Lúc ngạnh đấu với Huyết Sát, Lưu Vân cố tình đem chiến trường rời ra bờ biển. Hắn điên cuồng công kích hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Huyết Sát, hoàn toàn không chú ý tới mục đích của Lưu Vân. Sau khi đem toàn lực thi triển “Địa liệt”, Lưu Vân liền lắc mình nhảy vào trong khe. Lúc đó hắn dùng sức đem bôn nguyệt đao cắm vào trên vách khe nứt, vừa ổn định thân hình rồi rơi xuống, khi nước biển bắt đầu chảy vào trong khe nứt, lúc nào không chịu được thì hắn lập tức trồi lên mặt nước.
Nước biển lạnh như băng khiến cho Lưu Vân tỉnh táo vài phần. Thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thân thể cũng bị trọng thương, mấy lần thiếu chút nữa hắn đã bị chết ngất. Nhưng kinh nghiệm đánh nhau nói cho hắn biết một khi bất tỉnh hắn có thể vĩnh viễn không tỉnh lại. Lúc này hắn cũng không thể trồi lên mặt biển, bởi vì địch nhân khẳng định sẽ ở trên mặt biển chờ hắn. Đi ra chỉ có một con đường chết. Cuối cùng hắn quyết định bơi ra ngoài biển, sau đó tìm một nơi an toàn để nổi lên.
“Cho dù có chết lão tử cũng muốn chết trong biển rộng. Chết trong bụng cá còn hơn chết trong tay bọn chúng.”
Lưu Vân nhớ mang máng rất nhiều tiểu thuyết hoặc là trong phim, khi nhân vật chính bị thương nhảy vào trong biển, lúc tỉnh lại bên người đều có mỹ nữ làm bạn. Mà mỹ nữ cứu nhân vật chính không hiểu sao lại yêu nhân vật chính, cuối cùng thì lấy thân báo đáp.
“Lão tử có thể có gặp kỳ ngộ gì hay không?”
Mang theo tinh thần cường đại vô hạn để chống đỡ, Lưu Vân gian nan bơi về phía trước.
Bơi một lúc lâu, Lưu Vân muốn trồi lên mặt nước để đổi khí. Vừa mới nổi lên mặt nước hắn liền phát hiện có vấn đề: Nước biển bắt đầu rút đi. Hải lưu amng theo hắn cuốn vào sâu trong biển rộng. Trong tình trạng kiệt sức, hắn chỉ có thể nhìn bờ biển dần xa, cũng một lần nữa mang đi hy vọng lên bờ của hắn.
Đêm đã khuya, trong trời đất chỉ còn lại một vầng trăng cùng vô số các vì sao cùng một mình hắn cô độc phiêu lưu trên biển. Nhớ lại chuyện cũ trước kia.
- Ở biển có thể có mỹ nhân ngư không? Công chúa hãy đến cứu ta đi. Dù muốn ta lấy thân báo đáp ta cũng nguyện ý!
Lưu Vân vừa bơi vừa than khóc.
Dưới sự cầu khẩn của Lưu Vân, cá cuối cùng cũng xuất hiện. Chỉ là không phải một con mà là cả một đàn cá thật lớn. Trong đó có một cái miệng đột nhiên mở ra, lổ ra răng nanh trắng bóng, từ sóng biển nhảy lên không, đầu hướng xuống phía Lưu Vân.
Nhìn cái miệng to như bồn máu càng ngày càng gần mình, Lưu Vân nộ khí công tâm, con mắt tối sầm lại, ngất đi.
“Lão tử trúng độc. Mẹ nó, ngươi chết chắc!”
Ngay trong đêm đó quân coi giữ Hải Lam thành cử ra một số đông nhân mã lùng bắt những kẻ khả nghi ở toàn thành. Thống lĩnh Thành vệ quân cùng Đế đô trị an bị Lâm Mị phái người lôi vào cung mắng cho một trận, hạn cho bọn hắn trong ba ngày phải tìm ra hung thủ tập kích Lưu Vân bá tước. Mà hành quán nơi Lưu Vân ở cũng bị rất nhiều quân đội A Tư Mạn bao quanh, bảo vệ thật nghiêm mật.
- Thật sự là buồn cười. Hắn dĩ nhiên lại bị người tập kích dưới mắt ta, sau đó mất tích! Ngươi nói xem người nào lại lớn gan như vậy?
Sau khi Lâm Mị hoàng hậu trở lại tẩm cùng, vẫn khó nuốt trôi cơn tức giận này, liền mang tin tức Lưu Vân bị tập kích để hỏi Bạch Y.
- Ở phía xa xa có thể thấy được đấu khí kim sắc, đối phương có một cao thủ cấp bậc kiếm thánh. Về phần lai lịch thì thật sự rất khó nói. Hiện trường để lại vô số vết máu. Hơn nữa máu này không giống như là do người bị thương mà chảy máu mà giống như là bị đổ ra. Trọng yếu nhất là máu này có độc. Có mấy hải điểu bị dính vào liền ngã từ không trung xuống. Xem ra kẻ tập kích dùng một phương pháp công kích âm độc.
- Thị vệ ta phái ra để bảo vệ hắn cũng thần bí mất tích. Đầu lĩnh quan quân tên gọi là Ốc Tư kia cũng không biết đi về đâu. Theo như lời thủ hạ của Lưu Vân là Thủy Hàn thì hẳn là tên quan quân này đã cùng cấu kết với những kẻ đó. Hẳn là những kẻ này đã chuẩn bị trong thời gian rất lâu, đã mua chuộc được thị vệ.
Lâm Mị cau mày nói.
- Căn cứ đủ loại dấu hiệu cho thấy hẳn là hành động của một tổ chức. Chỉ là không biết hắn đắc tội với người nào mà lại sử dụng cường giả cấp bậc kiếm thánh tới ám sát hắn chứ? Không biết lần này kỳ tích có thể xuất hiện trên người hắn không. Được rồi, tỷ tỷ không phải là vẫn muốn diệt trừ hắn sao? Hiện tại có người thay tỷ động thủ thì lại tức giận như vậy?
Bạch Y khó hiểu hỏi.
- Chuyện này phát sinh bên trong Hải Lam thành. Ta phải chịu tội oan!
Lâm Mị căm hận nói.
- Cái đó có khác gì cho ta ăn một bạt tai đâu?
- Lúc ấy ta ở cách quá xa, chờ tới lúc ta chạy lại thì tất cả đã kết thúc.
Bạch Y thật sự cảm thấy đáng tiếc vì đã không kịp cứu Lưu Vân.
- Điều này không thể trách muội. Hiện tại ta chỉ hy vọng hắn có thể bình an trở về nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.
- Tỷ tỷ tốt nhất nên phái người đi điều tra lại hiện vết máu lưu lại hiện trường. Ta cảm giác được có chỗ không hợp lý. Lúc ấy ta từng thử lấy khăn tay mang một ít máu về, kết quả khăn tay cũng bị thứ máu này đốt cháy.
- Ta đã phái người đi, ngày mai hẳn là sẽ có kết quả.
- Gần đây ta có vài việc phải rời khỏi Hải Lam thành vài ngày, thuận tiện giúp tỷ hỏi thăm tin tức của hắn.
Bạch Y nói xong đứng dậy.
- Muội đi điều tra việc đó ?
Lâm Mị hỏi.
- Đúng vậy. Dân gian lưu truyền một vài chuyện rất huyền ảo. Ta muốn tự mình đi xem một chút.
- Được. Chuyện này ta cũng nghe nói qua, quả thật có chút cổ quái. Bên ngoài không yên ổn, muội nên cẩn thận một chút.
- Không có mấy người có thể làm ta bị thương. Tỷ tỷ yên tâm.
Bạch Y khẽ nói.