Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ Tư

Chương 220: Bản tính khó thay đổi

Nguồn: Sưu tầm
------------------------

- Kinh Lôi, nếu như ngươi thật sự có thể chịu được sự vất vả khổ cực, ngươi có thể cười được!

Ma Tước nhìn khuôn mặt đang cố nín cười của Kinh Lôi, trong lòng chợt nổi giận, đưa bàn tay nhỏ bé béo mập vỗ lên bàn, tức giận nói.

Lão bản của tửu điếm đã nói một câu như sau với Ma Tước:
- Tiểu gia hỏa này lớn lên thật đáng yêu.

Sau khi rời đi Kinh Lôi vẫn cảm thấy buồn cười. Hắn muốn cười nhưng lại sợ bị Ma Tước đem hắn làm món đồ chơi từ trên cao trăm thước tung qua tung lại. Trên đường tới Hải Lam thành, mỗi một lần hắn cười thì lại được Ma Tước đãi ngộ như vậy.

- Ma Tước thông minh, không nên so đo với bọn họ. Hiện tại ngươi muốn học làm hài tử, trước tiên phải sửa những tật xấu trước kia.
Thủy Y Nhiên ôn nhu vuốt đầu Ma Tước rồi nói.

Ma Tước cảm giác được lời nói của Thủy Y Nhiên như một nhát đao đâm vào trong lòng hắn, mặc dù đâm rất nhiều lần rồi nhưng trong lòng hắn vẫn chảy máu như cũ. Cái loại cảm giác đau đớn này làm cho hắn muôn điên cuồng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn. Nếu lúc đầu vì nàng mà làm như vậy, hiện tại cần gì phải làm cho nàng thương tâm?

- Được. Ta nghe lời ngươi.
Ma Tước gật đầu nói, rồi dúi đầu mình vào bộ ngực đầy đặn của Thủy Y Nhiên.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Lão tử hiện tại có cơ hội thân cận nàng nhưng lại không có chút thú tính nào!”

Cảm giác được từ đầu truyền đến sự mềm mại nhưng thân thể của mình hết lần này tới lần khác lại không sinh ra bất cứ xúc động gì. Ma Tước một lần nữa rơi xuống hố băng.

Ma Tước thật không ngờ tính mạng ma pháp lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy đối với hắn. Điều này cũng làm Thủy Y Nhiên và Kinh Lôi bất ngờ.

Quay lại mười ngày trước.

Sau khi Thủy Y Nhiên thi triển tính mạng ma pháp đối với Ma Tước, hắn cũng không có lập tức tỉnh lại. Kinh Lôi không thể làm gì khác hơn là mang theo cái thân thể cháy đen kia, vội vã lên đường. Chỉ là trên đường đi cũng không quên kiểm tra tình huống Ma Tước. Buổi tối trong khách sạn, khối than đen bị Kinh Lôi đặt lên giường rốt cuộc cũng có động tĩnh.

- Lão tử buồn bực muốn chết. Kinh Lôi, ngươi mau mở cái xác này cho ta đi ra!

Kinh Lôi nghe được trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm non nớt, cả người choáng váng. Thanh âm rõ ràng từ trong thân hình cháy đen kia phát ra. Chỉ là khi hắn vội vã chạy tới xem thì tất cả lại yên tĩnh xuống. Chủ nhân của thanh âm dường như cũng bị chính giọng này của mình dọa cho sợ hãi, nói xong những lời này thì không có động tĩnh gì cả.

“Trời ạ, mới vừa rồi là ta đang nói chuyện sao?”

Một lúc sau trong thân hình cháy đen lại vang lên một tiếng thở dài ngây thơ, một đôi mắt linh động nhìn xuyên qua hốc mắt cháy đen, nhìn về phía Kinh Lôi.

Kinh Lôi vội gọi Thủy Y Nhiên tới. Trong ánh mắt kinh ngạc của hai ngươi, một tiểu hài tử tầm 5, 6 tuổi xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Tiểu hài tử vừa rời khỏi thân xác cháy đen liền vớ lấy cái khăn quấn ngang hông. Khi hai người dùng ánh mắt tò mò đánh giá tiểu hài tử kia, cũng đang không ngừng chỉ trỏ về phía hắn, tiểu tử kia rốt cuộc không nhịn được nói.

- Nhìn cái gì, lão tử là Ma Tước!

- Ngươi nói cái gì. Ngươi là Ma Tước đại ca? Ngươi chắc chứ?
Kinh Lôi giật mình nhìn tiểu hài tử trước mắt, vội vàng hỏi.

- Ngươi quên lão tử một ngày ném ngươi từ trên không xuống 15 lần, làm cho ngươi hôn mê 15 lần sao? Ngươi còn nhớ trong sơn cốc lão tử để cho ngươi nhìn lén Hoa Hồng tắm rửa không?

Tiểu hài tử xoa xoa thắt lưng, ngón tay chỉ về phía Kinh Lôi, phẫn nộ nói. Chỉ là thanh âm của hắn nghe giống như tiểu hài tử đang làm nũng với người lớn.

- Tiểu hài tử như thế nào lại ăn nói lung tung thế?
Kinh Lôi xông lên, bịt miệng Ma Tước, đỏ mặt nói với Thủy Y Nhiên.

- Lão tử tin người rồi. Câm miệng cho ta!
Tiếp theo Kinh Lôi thấp giọng nói vào tai Ma Tước, thuận tay đánh vào mông hắn.

Thủy Y Nhiên rơi vào trầm tư. Từ lúc Ma Tước xuất hiện, nàng liền xác định tiểu hài tử trước mắt là Ma Tước. Nhưng nàng không rõ tại sao lại có tình huống này phát sinh.

- Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của tính mạng ma pháp?

- Trưởng lão, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, Ma Tước đại ca tại sao lại biến thành như vậy?

- Ta nghĩ có thể là ta cho hắn tính mạng quá ngắn. Lấy tuổi thọ của Long tộc mà tính toán thì hắn chỉ có thể trở lại bộ dáng 5, 6 tuổi.
Thủy Y Nhin rốt cuộc cũng tìm ra lý do, bèn nói với Kinh Lôi.

Lúc hai người nói chuyện, Ma Tước đột nhiên cúi đầu nhìn thân thể lõa lồ của mình, vừa lấy tay sờ xuống phía dưới, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thủy Y Nhiên, đột nhiên gục đầu ở trên giường khóc lớn:
- Lão tử không muốn sống!

- Ngươi làm sao vậy? Có thể sống lại là một chuyện tốt, ngươi khóc cái gì chứ?
Kinh Lôi vội kéo hắn lên nhưng Ma Tước sống chết vẫn bám chặt vào giường, khóc to lên.

Thủy Y Nhiên yên lặng rời khỏi phòng.

- Ngươi khóc cái gì?

Ma Tước lén nhìn lên, thấy Thủy Y Nhiên rời khỏi phòng rồi mới ngẩng đầu dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Kinh Lôi, kéo khăn quấn ở người ra, nói mỗi một câu với Kinh Lôi:
- Ngươi nhìn xem!

Kinh Lôi vừa nhìn, lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Giữa hai cái đùi béo mập của Ma Tước là một tiểu mao trùng đáng yêu.

- Mẹ kiếp, tính sắc không thay đổi! Mới sống lại đã nghĩ tới việc này rồi. Rốt cuộc là tính mệnh trọng yếu hay là ‘tiểu điểu’ trọng yếu!

- Mẹ ngươi, đại bổng bỗng hóa thành tú hoa châm, ai hiểu được tâm tình của lão tử chứ! Nhìn nó trở thành hình dạng này, lão tử sống còn có ý nghĩa gì chứ? Thủy Y Nhiên của ta, tính mạng của ta! Tất cả xong hết rồi!

Cả một buổi tối, Kinh Lôi nói khô cả miệng nhưng Ma Tước vẫn không cách nào bình tĩnh lại sau đả kích thật lớn này. Đối với một cự long yêu sắc hơn yêu mạng thì mất đi vũ khí cường đại để công thành quả thật còn thống khổ hơn so với việc chém đầu hắn. Sau khi Kinh Lôi mệt mỏi thiếp đi, chỉ cảm thấy ở bên cạnh mình có tiếng khóc bi thảm của một tiểu hài tử.

Ngày thứ hai, để thuận lợi chạy đi, Thủy Y Nhiên đã phải hy sinh thật lớn, ôm tiểu Ma Tước vào lòng mà chạy. Mặc dù sắc tính của Ma Tước hoàn toàn không thay đổi nhưng bởi vì hắn cứu nàng nên mới trở thành như vậy, hơn nữa đứa bé này cũng không có bất cứ công cụ gì để uy hiếp cho nên Thủy Y Nhiên cũng dung túng hắn một chút.

Gối đầu trên bộ ngực đầy đặn của Thủy Y Nhiên, tâm tình của tiểu Ma Tước dần ổn định lại. Vài ngày sau đó hai người phát hiện ra một việc ngoài ý muốn. Mặc dù Ma Tước vẫn giữ nguyên trí nhớ nhưng tính tình lại không khác gì một tiểu hài tử. Tính mạng ma pháp tạo cho hắn tác dụng phụ cực kì nghiêm trọng. Điều đáng mừng duy nhất chính là trải qua một phen thí nghiệm, sau khi biến thành rông, mặc dù thân hình hắn chỉ có chiều dài 5 thước nhưng tố chất thân thể cũng không bởi vì tuổi còn nhỏ mà phát sinh sự thoái hóa lớn. Ít nhất lúc hắn phối hợp cùng Kinh Lôi chiến đấu vẫn ăn ý với nhau giống như trước.

Nhìn biến hóa của Ma Tước, trong lòng Thủy Y Nhiên mặc dù có chút thương cảm nhưng lại cảm giác buông xuống một khối cự thạch ngàn cân trong lòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Có lẽ kết cục như vậy mà nói đối với chúng ta mới là tốt nhất. Nếu ngươi trở lại như trước đây, ta thật không biết nên làm như thế nào mới tốt.”

Nhưng Ma Tước suốt ngày có bộ dáng tâm sự nặng nề, cái loại dáng vẻ ông cụ non làm cho hai người cảm thấy rất buồn bực. Dù sao một người trưởng thành bình thường thật khó khăn tiếp nhận sự thật tàn khốc là bản thân đột nhiên biến thành một tiểu hài tử.

- Tiểu Ma Tước, ngươi suốt ngày không nói lời nào, có gì suy nghĩ hả?
Kinh Lôi rốt cuộc không nhịn được hỏi.

- Không nên quấy rầy ta. Hiện tại ta đang tự hỏi cuộc sống trong tương lai sẽ như thế nào!
Ma Tước trầm mặc nói.

Khi hai người tới gần Hải Lam thành, Kinh Lôi rốt cuộc cũng nhìn thấy câu trả lời của Ma Tước.

Giữa trưa, ba người đang ngồi ở trong một gian tửu lâu chuẩn bị dùng cơm trưa rồi đi tiếp. Ma Tước vẫn ngồi bên cạnh Thủy Y Nhiên, trong miệng ngậm một cây kẹo đường thật lớn. Nhưng khi ánh mắt của hắn vô tình nhìn ra cửa, nhất thời nước miếng chảy dài ra. Trước cửa tửu điếm, một đôi vợ chồng trẻ mang theo một nữ hài tử xinh đẹp khoảng 4, 5 tuổi đi vào.

Tiểu Ma Tước rời khỏi Thủy Y Nhiên, cầm lấy một cái kẹo chưa ăn cười cười đi tới bên cạnh tiểu cô nương. Cái loại dáng vẻ đáng yêu này nhất thời thu được ấn tượng thật tốt của cha mẹ tiểu cô nương.

- Mau cảm ơn ca ca!
Mẫu thân tiểu cô nương mỉm cười nói với con gái mình.

Tiểu cô nương có chút sợ hãi, thân thể hơi rụt lại, mở đôi mắt thật to nhìn “ca ca” đột nhiên xuất hiện trước mắt, cũng không dám đưa tay ra nhận cái kẹo đường của hắn. Ma Tước đưa tay kéo tay tiểu cô nương, đưa cái kéo nhét vào trong tay nàng. Thừa dịp tiểu cô nương cúi đầu nhìn cái kẹo đường trong tay, Ma Tước ôm tiểu cô nương, hôn “chút” một cái vào miệng nàng rồi ngẩng đầu cười tươi với cha mẹ nàng, lộ ra dáng vẻ ngây thơ. Chứng kiến cha mẹ tiểu cô nương mỉm cười, hắn dường như được cổ vũ, lại ôm lấy khuôn mặt cô bé, hôn thêm mấy cái nữa rồi mới lau miệng trở về bên cạnh Thủy Y Nhiên.

Kinh Lôi cùng Thủy Y Nhiên ngây người nhìn màn biểu diễn của Ma Tước. Khuôn mặt thuần khiết tươi cười của tiểu hài tử rơi vào trong mắt bọn họ, không hiểu vì sao lại mang theo vài phần dâm đãng cùng sự tục tĩu.

Sau khi đôi vợ chồng trẻ tuổi mang theo nữ nhi của mình ngồi xuống bàn ăn liền bắt đầu nói chuyện. Ánh mắt của bọn họ vẫn còn nhìn theo Ma Tước, dường như đang khen đứa bé này đáng yêu. Nhưng nếu như bọn họ nghe được Ma Tước đang cùng Kinh Lôi nhỏ giọng thầm thì có lẽ bọn họ đã muốn xé xác Ma Tước thành từng mảnh nhỏ.

- Thật là thích. Lần đầu tiên lão tử cảm nhận được chỗ tốt của một đứa nhỏ. Ta có thể ngang nghiên phi lễ mỹ nữ cùng tuổi! Hơn nữa lại con ngay trước mặt cha mẹ nàng!

- Súc sinh ngươi ngay cả tiểu cô nương 4, 5 tuổi cũng không bỏ qua!

- Ngươi hiểu cái gì. Ta như thế này còn có thể theo đuổi Thủy Y Nhiên? Hai ngày nay được bộ ngực đầy đặn của nàng che chở, lão tử rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận! Tạm thời không thể chịu thiệt thòi nhưng sự nghiệp tán gái vĩ đại không thể vứt bỏ. Ta quyết định từ này sẽ tán búp bê! Ha ha, làm cho tiểu cô nương ăn bổng bổng của lão tử thật sự là chuyện vui sướng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui