Quyển thứ Tư
Chương 221: Nam nhân của hoàng hậu (thượng)
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
- Ha ha, thật đúng là đầy đặn hơn người. Ồ, chưa gì đã tức giận rồi. Ta bảo này, ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại mặc bộ quần áo bó sát người như vậy chứ? Chẳng lẽ là để câu dẫn nam nhân như ta sao?
Trong một gian hình thất cực kỳ chuyên nghiệp với đủ loại hình cụ tra tấn, trên mặt sàn loang lổ vết máu.
Lúc này Lưu Vân bị trói thành hình chữ thập trên vách tường, chân tay đều bị xích sắt làm bằng tinh thiết khóa chặt, cả người đều bị gông cùm. Đứng trước mặt hắn là một nữ nhân mặc bộ y phục màu đen bó sát người. Mặc dù trên người hắn đã đầy vết thương nhưng Lưu Vân vẫn kiêu ngạo cười, say đắm nhìn chằm chằm vào người cô gái trước mặt, ánh mắt mê mẩn nhìn lên thân thể người nàng, lời nói thì hoàn toàn khiêu khích, không hề để ý tới hậu quả.
“Ba” một tiếng, cô gái giận tới mức sắc mặt xanh mét, cắn răng hung hăng huy động roi da trong tay quất lên người Lưu Vân. Roi da lướt qua, trên thân hình cường tráng của Lưu Vân xuất hiện một vệt máu.
- Ngoài miệng nhất thời nói sướng mồm sẽ chỉ mang tới cho ngươi càng nhiều thống khổ!
Cô gái vung roi da lên, ngữ khí lạnh như băng.
Roi da trong tay nàng cùng những chiếc roi da khác không giống nhau. Tầng bên ngoài roi da có nhiều mũi nhọn như lông trâu, mặt trên lại có những gai nhọn. Khi roi quất xuống những mũi nhọn sẽ đâm vào trong thân thể, đồng thời cũng bóc đi một lớp da thịt, cái loại thống khổ này người bình thường căn bản không thừa nhận được. Đáng tiếc là nàng lại đối mặt với một quái thai như Lưu Vân.
- Mỹ nữ, ta mới khiêu khích ngươi vài câu ngươi đã không nhịn được mà quất ca ca? Mặc dù có chút nóng nảy nhưng mà cảm giác thật là thích!
Thân thể rất đau đớn nhưng hắn vẫn phóng túng nói. Hai ngày này hắn bị nữ nhân trước mặt hành hạ không còn hình người. Mặc dù trong lòng rất hận sự độc ác của nàng nhưng hắn lại không có biện pháp nào, chỉ có thể nhất thời dùng miệng lưỡi lợi hại để nói.
“Lão tử không thể phản kháng thì ta sẽ dùng lời nói cường bạo ngươi, dùng ánh mắt xxx ngươi!”
Khi roi da một lần nữa rơi xuống người, Lưu Vân đắc ý nghĩ. Im lặng chịu đòn không phải là tính cách của Lưu Vân. Mặc dù phản kháng như vậy sẽ chỉ làm hắn chịu khổ thêm nhưng chỉ cần làm cho nữ nhân đáng chết này khó chịu, hắn liền cảm thấy hả dạ.
- Đình Đình thông minh, không biết lúc ở trên giường có nghe lời như vậy không? Nếu đúng như vậy ta sẽ cho ngươi chìm trong bể dục!
Lưu Vân đưa lưỡi liếm đôi môi khô nứt, dáng vẻ nói chuyện rất dâm đãng.
- Ngươi là đồ cặn bã không biết xấu hổ! Tỷ tỷ của ta là đại tẩu của ngươi!
Nữ nhân bèn mắng.
- Lâm Thi Đình, ngươi tốt nhất không nên nhắc tới tỷ tỷ ngươi, cũng không nên nói tới quan hệ với ta! Ta tôn trọng đại tẩu của ta bởi vì nàng dám rời khỏi vũng bùn, có cuộc sống thuộc về mình. Mị Ảnh ---- một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nàng đã vứt bỏ thân phận đó, nhưng ngươi lại nhặt lấy như nhặt được bảo vật vậy.
Lưu Vân vừa nói, vừ hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
- Nếu như ngươi đã muốn, ta sẽ làm cho ngươi hài lòng!
Lời nói của Lưu Vân đã đánh trúng nỗi đau trong lòng Lâm Thi Đình.
Tính cách của nàng mạnh mẽ hơn Lâm Thi Nhã, làm việc cũng ác độc hơn. Nhưng nàng vẫn chỉ là trợ thủ của Lâm Thi Nhã. Sau khi Lâm Thi Nhã ám sát Viêm Thiên thất bại, không rõ ở nơi nào, sau lại liều chết cứu Mộc Phong ra. Sau khi trở lại Vân thành thì nàng xứng đáng trở thành con dâu của Khải Đức gia tộc. Đối với Lâm Mị hoàng hậu mà nói đây là việc phản bội công khai. Tức giận, Lâm Mị hoàng hậu vốn muốn trút giận lên muội muội của nàng nhưng lại nghĩ tới đã mất đi một Mị Ảnh, giết hai người cũng không có vãn hồi tổn thất. Cuối cùng Lâm Mị bỏ đi ý niệm này, nàng không có làm khó Lâm Thi Đình, ngược lại đem nàng làm thủ lĩnh của Ảnh Tử, muốn nàng tìm cách bắt giữ Lưu Vân mới có thể bảo trụ tính mạng của mình và đệ đệ của mình.
- Hiện tại ngươi vì xú nữ nhân Lâm Mị mà bán mạng. Ta lọt vào trong tay ngươi, chúng ta chỉ là địch nhân! Lâm Mị không làm ta khuất phục, ngươi lại càng không làm được! Xuất ra tất cả các thủ đoạn của ngươi, thử xem lão tử có sợ hãi hay không!
Lưu Vân nhìn Lâm Thi Đình sắp nổi điên, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
- Mỗi người chỉ có một tính mệnh, ngươi cứ chờ đi!
- Ngươi lớn lên so với tỷ tỷ thì xinh đẹp hơn, đáng tiếc tâm trí thì lại kém xa nàng. Ngươi cho rằng hoàng hậu thật sự muốn giết ta sao? Thật sự là nữ nhân ngốc nghếch!
Lưu Vân cúi đầu thở dài, không thèm nhắc lại.
- Ngươi vô sỉ!
Lâm Thi Đình tức giận, lại quất roi lên người hắn.
Lưu Vân ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không phải bởi vì cảm giác đau đớn.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào bộ ngực của Lâm Thi Đình, tự nhủ:
“Thật sự là lớn, ta nói không có sai!”
Lâm Thi Đình đi rồi, Lưu Vân bị đưa tới giam giữ ở một thủy lao khác. Đứng yên tĩnh ở thủy lao, Lưu Vân bắt đầu lẳng lặng hồi tưởng lại những việc đã phát sinh hai ngày nay. Hắn muốn hiểu được hoàng hậu muốn làm cái gì. Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Hải Luân lại nói với hắn “Phải cẩn thận hoàng hậu”, mặc dù hơi muộn một chút.
Ngày thứ hai sau khi trở lại Hải Lam thành, khi hắn đang ở bên trong phòng nghiên cứu mấy bộ sách tìm được trong tử vong sơn cốc thì thị vệ đột nhiên nói với hắn có một tiểu nam hài đưa tới một phong thư. Bức thư do Lâm Thi Đình, muội muội của Lâm Thi Nhã viết. Nàng nói nàng cùng đệ đệ bởi vì chuyện của Lâm Thi Nhã mà bị hoàng hậu hạ lện đuổi giết, hiện tại đang trốn tránh sự đuổi giết của vệ đội Ảnh Tử, hy vọng hắn có thể cứu bọn họ. Mặc dù phong thư này có vài điểm nghi ngờ, có thể sẽ có bẫy rập nhưng nếu như bức thư này là thật thì tỷ đệ hai người đang trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Suy nghĩ mãi rồi Lưu Vân cũng quyết định tự mình đi gặp Lâm Thi Đình. Hắn là một người nặng tình nặng nghĩa với cốt nhục tình thân, dù sao thì cũng là người thân của hắn, cho dù phía trước có biển lửa hắn cũng phải nhảy vào.
Tự mình đi tới nơi Lâm Thi Đình ẩn thân, Lưu Vân vừa uống xong một cốc trà liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại thì đã thấy bị giam trong hình thất.
“Lâm Mị à, trong đầu ngươi đang suy tính cái gì? Làm khó ta như vậy có chỗ tốt nào đối với ngươi chứ?”
Theo hiện tại mà xem thì Lâm Thi Đình chỉ phụng mệnh làm việc. Lâm Mị mới là người bày ra tất cả những âm mưu này. Lưu Vân vẫn không có cách nào giải thích được.
Sau khi Bố Lỗ Khắc ám sát hắn thất bại, thái độ của Lâm Mị đối với hắn cũng xảy ra biến hóa rõ ràng. Lúc ban đầu sát khí hình như chậm rãi biến mất. Sau đó lại có một phen nói chuyện mập mờ trong cung, nàng khiêu khích cùng dụ dỗ hắn khiến Lưu Vân càng kiên định với ý nghĩ này. Sau khi hắn bị tập kích rồi mất tích, Lâm Mị tức giận ra lệnh phải bắt bằng được hung thủ, lại còn phái ra rất nhiều người để tìm kiếm hắn, thiếu chút nửa là lật cả Hải Lam thành lên. Tất cả những điều này đều nói rõ hoàng hậu trẻ tuổi, xinh đẹp tuyệt luân cũng không muốn mạng của hắn. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, đúng lúc hắn bình an trở về thì nàng lại cho Mị Ảnh xuống tay hạ thủ đối với hắn.
“Trời ạ, không phải người đàn bà nọ muốn…. ….”
Lưu Vân nhớ tới không lâu trước đó mình ở trong hình thất, nhớ tới roi da, lại còn có ngọn nến, nhớ tới truyền lưu về “Nữ vương” ở kiếp trước, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Nữ vương” Lâm Mị làm cho Lưu Vân sợ hãi lúc này đang tựa người trên chiếc giường mềm mại, cầm trong tay một chiếc gương tinh xảo, nhìn vào trong gương rồi lẩm bẩm:
- Lưu Vân bá tước, tại sao ngươi lại ép ta phải ra tay đối với ngươi chứ? Ngươi không thích quyền thế, ta có thể tha thứ cho ngươi nhưng mà Lâm Mị đem cả bản thân mình tặng cho ngươi mà ngươi cũng không muốn, không chút do dự cự tuyệt, ngươi bảo ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi được! Có lẽ qua mấy ngày này ngươi sẽ phát hiện chấp nhận ta so với ở phòng giam thì thoải mái hơn nghìn vạn lần!
Lâm Mị đột nhiên phát hiện hóa ra ông trời rất công bình đối với nàng. Mặc dù bắt nàng tiến vào hoàng cung âm lãnh lúc nàng đẹp nhất nhưng năm tháng cùng sự đấu tranh cung đình không có để lại bất cứ dấu vết gì trên mặt nàng, chỉ làm cho nàng thành thục và mê người hơn.
- Bệ hạ, thuộc hạ có chuyện liên quan tới Lưu Vân bá tước muốn báo cáo ngươi!
Thanh âm Lâm Thi Đình cắt đứt sự trầm tư của Lâm Mị.
- Mau nói ta nghe một chút!
Lâm Mị ngẩng đầu cười nói. Nàng cảm thấy rất hài lòng đối với việc Lâm Thi Đình thành công bắt giữ Lưu Vân.
- Thuộc hạ đã dùng tất cả các loại hình pháp trên người hắn nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Thuộc hạ hiện tại không biết nên xử lý hắn như thế nào bây giờ?
Lâm Thi Đình đứng ở trước mặt Lâm Mị hoàng hậu báo cáo. Nhớ tới ánh mắt khiêu khích của nam nhân kia, lại còn ngôn ngữ càn quấy, trong lòng nàng dâng lên cảm giác vô lực.
- Đã dùng tất cả? Hắn chỉ là một thanh niên xuất thân quý tộc, làm sao có thể chịu được?
Lâm Mị kinh ngạc hỏi.
- Thuộc hạ đã dùng mọi cực hình, cho dù là người sắt cũng cũng có thể tan ra! Chỉ tiếc hắn ứng phó rất dễ dàng, giống như là đang chơi đùa.
Nghe xong Lâm Thi Đình báo cáo, Lâm Mị phát hiện chính mình có thể đã nhìn lầm. Nàng nghĩ chỉ cần làm cho Lưu Vân trải qua mấy ngày hành hạ, sau đó dùng thủ đoạn ôn nhu làm cho nam nhân ưu tú này thần phục dưới váy của nàng, chuyện này hẳn là rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng biểu hiện của Lưu Vân làm nàng bất ngờ, kế hoạch của nàng có thể không thu được hiệu quả như mong muốn.
- Tiếp tục hành hạ hắn cho ta, chỉ cần hắn không chết là được! Ta không tin hắn vẫn còn kiên trì được!
Lâm Mị cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Lâm Thi Đình. Nam nhân này không thể giết, bởi vì nàng không nỡ. Nhưng mà hiện tại nếu thả hắn ra thì nàng không cam tâm. Cho nên biện pháp duy nhất là so sánh sự kiên nhẫn với hắn.
- Bệ hạ, thuộc hạ có thể hỏi một chuyện hay không? Tại sao phải làm như vậy?
Lâm Thi Đình hỏi.
- Đây không phải là việc ngươi cần quan tâm, làm tốt chuyện của ngươi là được!
Sắc mặt Lâm Mị trầm xuống.
- Thuộc hạ mạo muội, thỉnh bệ hạ thứ tội!
Lâm Thi Đình vội vàng nói.
- Ngươi đi đi, cố gắng làm tốt chuyện này, ta sẽ đem đệ đệ của ngươi tới học viện tốt nhất đế quốc mà học tập, hưởng thụ đãi ngộ của con cháu quý tộc cao cấp!
Lâm Mị không yên lòng, vội nói.
- Thuộc hạ cáo lui!
Thân ảnh Lâm Thi Đình chợt lóe lên rồi biến mất.