Dị Giới Quân Đội


Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y

Quyển thứ nhất
Chương 23: ái tình cố sự của A Lôi
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm

Gió đêm lạnh lùng mang theo sự lạnh lẽo, quất vào khuôn mặt lưu Vân, làm cho hắn cảm giác bản thân thật sự muốn say.

Hít vào một hơi thật sâu, tâm tình buồn bực đỡ hơn vài phần, Lưu Vân không khỏi suy nghĩ về vấn đề chiến tranh được đề cập đến trong đại sảnh.

“Nạp Lan nói rất đúng, bóng mây chiến tranh đang bao phủ đại lục này. Đế quốc, ngươi còn có thể thắng được trận chiến này sao?”

Lưu Vân nghĩ tới phụ thân, đại ca, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Là trụ cột đế quốc, trong trận chiến này Khải Đức gia tộc đương nhiên là nhân vật trọng yếu. Điều này cũng có nghĩa là, người thân của Lưu Vân ở thế giới này chắc chăn bị cuốn vào ngọn lửa chiến tranh, đối mặt với vận mệnh chưa biết trước.

“Ta nên làm gì bây giờ?” Nằm trên chiếc ghế dài ở hoa viên, nhìn bầu trời đêm đen kịt, trong lòng Lưu Vân rất mê mang.

“Vân, ngươi là quân nhân ưu tú nhất, việc này có thể làm khó ngươi sao?” Mông lung, Lưu Vân nghe được thanh âm của Nguyệt Nhi vang lên trong đáy lòng.

Đối mặt với ánh mắt của Lưu Vân, Na Á lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt, tim đạp mạnh. Lời nói của Lưu Vân đâm sâu vào trong lòng nàng.

Từ trước tới nay, bản thân nàng vì là công chúa đế quốc mà kiêu ngạo, cùng với bẩm sinh ưu việt hơn người làm nàng quên đi nhiều thứ lắm. Lời của hắn gây xúc động nội tâm thiện lương của nàng, thậm chí còn làm nàng cảm giác thấy xấu hổ. Nguyên lai cuộc sống quý tộc ưu nhã chỉ là sự lừa gạt, làm tấm màn che bên ngoài của quý tộc, còn cuộc sống nhân dân thật sự thống khổ.

Biến cố ngoài ý muốn này không khỏi làm cho tâm tư nàng tê dại, hỗn loạn. Trong sảnh có rất nhiều người, mặc dù cũng không tán thành những lời của Lưu Vân nhưng nhất thời cũng không có cách nào phản bác. Không khí trong đại sảnh nhất thời nặng nề, cũng giống như tâm tình tất cả mọi người.

“Đề tài vừa rồi quá nghiêm trọng, tựa hồ không thích hợp với yến hội tối nay. Moi người hãy chuyển sang đề tài khác, hoặc là biểu diễn tài nghệ của mọi người đi.”

Na Á thấy không khí trong phòng nặng nề, vì vậy cười nói. Sau khi nghe Lưu Vân nói, nàng cũng không có tâm tình tiếp tục thảo luận.

Tiếp theo đó trong đại sảnh, tài tử giai nhân bắt đầu tự do phát huy tài năng cá nhân. Nói tới đề tài phong hoa tuyết nguyệt, một đám xiêm áo đi ra. Thi ca, nhạc khí, thư pháp cũng được đem ra biểu diễn. Dù sao để thể hiện trước mặt người trong mộng của mình, tất cả mọi người dù vô tình hay cố ý đều đem hết tài hoa bộc lộ ra.

Nhìn mọi người biểu diễn, Na Á công chúa thở dài trong lòng: “Những người này chỉ là những tên hề trên sân khâis. Chỉ có hắn là dám nói vài câu chân thật. Thân là quý tộc, cũng không nguyện vì quý tộc mà chiến, tư tưởng của hắn thật ra rất mới lạ nhưng cũng rất to gan a!”

A Lôi cùng Kinh Lôi nhàm chán ngồi chờ vị ca ca chạy trốn kia trở về.

“Nhị ca thật là, bỏ trốn cũng không bảo ta, ngồi ở chỗ này buồn chết người. Đường đường là tam thiếu gia của Khải Đức gia tộc cũng bị buồn bực ngồi chết dí ở chỗ này, trời ạ!” Đa số thời gian của Kinh Lôi đều tập trung vào vũ kĩ, đối với việc biểu diễn hiện tại hắn không có một chút hứng thú.

“Đợi lúc trở về, chúng ta cùng nhau chỉnh lý hănns, hừ!” A Lôi cũng oán hận nói. Mặc dù đối với biểu hiện của nhị ca, nàng cảm thấy rất hài lòng, nhưng đối với việc nhị ca bỏ lại nàng mà chạy thì nàng không thể nào chịu nổi hành động ấy.

“A Lôi muội muội, ngươi như thế nào lại ngồi không nói lời nào như vậy?” Đợi đại sảnh xuất hiện giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, công chúa đột nhiên lên tiếng nói. “Người ta thường nói, gần mực thì đen, gần đền thì rạng, không biết tiểu muội muội thân với hắn sẽ là hạng người gì đây?”

“Tiểu muội tài học sơ thiển, không dám bêu xấu.” Đứng dậy hướng công chúa thi lễ, A Lôi thản nhiên nói.

“Như vậy không được.” Công chúa hiển nhiên không chuẩn bị bỏ qua cho nàng. Ngươi chạy đi thì ta tìm muội muội của ngươi, công chúa thầm nghĩ. “Mọi người có muốn chứng kiến nữ thiên tài ma pháp của đế đô không?” Na Á quay đầu, hướng mọi người nói.

A Lôi trong những quý tộc trẻ tuổi có danh khí cực cao, mọi người nghe vậy không khỏi lớn tiếng hô hào.

Cúi đầu suy nghĩ một lát, A Lôi nói: “Như vậy ta kể cho mọi người nghe về một câu chuyện tình yêu xưa đi.”

Na Á công chúa ngẩn người, mọi người cũng ngẩn người ra. “Thật không hổ là muội muội của hắn, cũng không giống người thương.” Na Á thầm nghĩ.

“Phong tục đế quốc mặc dù cũng cởi mở nhưng nghe một tiểu cô nương kể chuyện tình yêu xưa, cũng ngoài ý muốn của mọi người. Vì vậy tất cả đều yên lặng, chờ xem tiểu cô nương mang đến một câu chuyện tình yêu xưa kiểu gì.

“Rất lâu rất lâu trước kia, bên cạnh thần có một khối ngọc thạch có linh tính, ở bên cạnh thần trong một thời gian dài, tu luyện thành một gã thiếu niên, rồi trở thành thị đồng bên người thần. Ở bên ngoài cung điện của thần có một dòng sông nhỏ, bên cạnh dòng sông có một gốc cây tiên thảo. Thị đồng mỗi ngày đều đến bờ sông tưới nước, chăm sóc gốc cây tiên thảo, cùng nàng nói chuyện, đem những chuyện vui sướng cùng ưu sầu của mình chia sẻ với nó. Khi trời mua gió, hắn cũng sẽ tới bờ sông, thủ hộ cho nàng cho đến khi mưa gió qua đi.

Rất nhiều năm sau, tiên thảo cũng tu thành nhân hình, hóa thành một cô gái xinh đẹp. Tiên thảo vui mừng cùng sợ hãi nhìn thiếu niên nói: “Ta có ngày hôm nay, là nhờ nhận ơn mưa móc, thủ hộ của người. Nếu như có kiếp sau sẽ xin trọn đời được ở bên người, chăm sóc tạ ơn người.” Tiên thảo biết hắn là người hầu của thần, không thể thành thân. Vì vậy Ngọc Thạch liền cùng tiên thảo ước định kiếp sau. Bởi vì hai người, một người là ngọc thạch, một người là tiên thảo, ở kiếp trước ước định kiếp sau với nhau, cho nên hậu nhân về sau gọi là “Mộc thạch tiền minh”.

Thần biết chuyện này bèn gọi hai người đến trước mặt. Hắn nói với hai người: “Các ngươi đã có ước định kiếp sau, vậy hãy đầu thai chuyển thế tới nhân gian thực hiện đi. Nhưng sau khi hai ngươi chuyển thế sẽ mất đi hết thảy những gì đang có, các ngươi nguyện ý không? Thần quên mất rằng sau khi đầu thai chuyển thế, hai người sẽ mất đi trí nhớ kiếp trước, từ nay về sau sẽ quên mất nhau, mà một phần tình yêu nọ cuối cùng trở thành kính trung nguyệt, thủy trung hoa.

Không chút do dự, tiên thảo cùng Ngọc Thạch lựa chọn đầu thai chuyển thế tới trần gian. Ngọc Thạch xuất thân tại một gia đình quý tộc, còn tiên thảo lại xuất thân tại một gia đình quý tộc xuống dốc. Kì quái chính là, gia đình Tiên Thảo cùng ngọc thạch rất thân nhau. Tiên Thảo lúc nhỏ bởi vì trong nhà xảy ra biến cố cho nên được nuôi dưỡng tại gia đình ngọc thạch. Sau khi lớn lên, Ngọc Thạch cùng Tiên Thảo yêu nhau, chỉ là bọn họ không có trí nhớ kiếp trước, cũng không nhớ được chính mình từng có ước định.

Vận mệnh cũng không có chiếu cố đối với đôi tình lữ đáng thương này, ngược lại còn tàn nhẫn trêu đùa bọn họ. Gia đình Ngọc Thạch đã quyết định cho hắn một mối hôn sự, gia đình thiếu nữ kia là một gia đình quý tộc hiển hách, hôn nhân này được người trong gia đình Ngọc Thạch gọi là kim ngọc lương duyên. Ngọc Thạch nhu nhược, không cách nào kháng cự an bài của gia đình. Tuyệt vọng, Tiên Thảo vào đúng ngày Ngọc Thạch cùng thiếu nữ kia thành thân, đã rơi nước mắt, thổ huyết bỏ mình. Trước khi chết, nàng đột nhiên nhớ tới tất cả mọi truyện kiếp trước, bi thương thở dài nói: “Ngươi chỉ biết kim ngọc lương duyên, như thế nào lại không nhớ tới Mộc thạch tiền minh!

Ngọc Thạch vội vã chạy đến, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của người yêu, nhớ tới nhân sinh kiếp trước. Đau khổ an táng Tiên Thảo, sau đó hắn từ bỏ kim ngọc lương duyên, bắt đầu rời nhà, một mình sống cuộc sống khổ tu. Hắn tuyên thệ với thần, nguyện lấy một đời khổ tu, đổi lấy cuộc sống cho nàng.

Thần bị hắn cảm động, vì vậy đi tới bên hắn nói: “Si nhi a, hai kiếp đều đau khổ, ngươi vẫn không buông bỏ được sao? Cầm lấy khối tam sinh thạch này, đem tên ngươi cùng tên nàng khắc lên đó, kiếp tới các ngươi gặp nhau sẽ nhớ tới nhau, sẽ không bỏ lỡ nữa.” Ngọc Thạch dùng đao khắc tên hắn cùng tên Tiên Thảo, sau đó đâm một đao vào ngực mình, cùng đi theo Tiên Thảo.

Hậu nhân vì nhớ tới bọn họ, tại nơi Ngọc Thạch chết đi dựng một tảng đá lớn gọi là “Tam sinh thạch”, ở trên mặt đá khắc mấy câu thơ nhắn nhủ:

“Đều nói kim ngọc lương duyên, ta chỉ nhớ mộc thạch tiền minh. Không tham cầu phú quý, mỹ nhân như ngọc. Cuối cùng không quên Tiên Thảo rơi lệ mà chết. Trong nhân gian, tình yêu đã mất đi thật khó khăn để tìm lại. Tam sinh thạch lưu danh, đời đời tìm thấy nhau!”

Còn khối tam sinh thạch đó, sau này trở thành thánh địa để các đôi tình nhân tới chiêm ngưỡng. Bọn họ sẽ khắc tên nhau lên trên đó, cầu cho mãi mãi không chia lìa.”

A Lôi kể xong chuyện xưa, nàng tựa hồ cũng bị câu chuyện xưa này cảm động, trong mắt ngân ngấn nước.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều chìm đắm trong câu chuyện xưa, câu chuyện của A Lôi đã chạm tới linh hồn bọn họ. Cầu danh trục lợi, tranh quyền đoạt thế, sớm đã làm cho bọn họ quên đi:

Nguyên lại thế gian còn có những tình cảm tốt đẹp như thế. Nguyên lai tình yêu lại đẹp đẽ, chân thành đến thế. Trong lòng mỗi người đều sinh ra ý nghĩ như vậy trong đầu. Ngay cả công chúa cũng không ngoại lệ. Nếu ta gặp gỡ một người như vậy, một đoạn tình như vậy cũng đủ trong cuộc đời này.

“Câu chuyện xưa này là nhị ca nói cho ta nghe.”

A Lôi nhẹ nhàng nói, nhưng lại vang vọng trong đại sảnh, giống như tiếng sét đánh ngang tai, vang lên bên tai công chúa.

“Các ngươi không phải xem thường nhị ca ta sao. Ta cho các ngươi một đòn choáng váng.” Tiểu nha đầu đắc ý thầm nghĩ.

Cái từ một đòn choáng váng, nàng cũng học từ Lưu Vân. Khi Lưu Vân biết nàng muốn tham gia đế quốc Ma Vũ đại tái năm sau, liền bảo nàng phải học bản lĩnh cận chiến, đồng thời phải nghìn vạn lần giữ bí mật chuyện này, đến lúc thi đấu sẽ cho đối thủ một đòn choáng váng.

A Lôi tò mò hỏi cái là một đòn choáng váng, Lưu Vân giải thích, chính là “một đòn” bất ngờ, trong lúc thích hợp hung hăng nện lên đầu đối phương một côn.” Cứ như vậy dần dần tha hóa một cô gái tốt.

“Đều nói kim ngọc lương duyên, ta chỉ nhớ mộc thạch tiền minh.” Na Á nhẹ nhàng nhắc lại câu nói trong chuyện xưa của A Lôi. “Kim ngọc lương duyên, Mộc thạch tiền minh, kim ngọc lương duyên, mộc thạch tiền minh, nguyên lai là như vậy sao?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Na Á nhất thời ngây dại.

Cùng lúc đó, một trường yến hội khác cũng được tiến hành trong hoàng cung.

“Hoàng huynh, đệ mời người một chén, cầu chúc năm mới hoàng huynh long thể an khang, đế quốc mưa thuận gió hòa, dân chúng an c ư lạc nghiệp.” Ước Sắt Phu đứng dậy nâng chén hướng hoàng đế nói.

Ước Sắt Phu chừng 50 tuổi, là đệ đệ duy nhất của Kiều Trì Cửu Thế hoàng đế, sau được Kiều Trì phong làm thân vương. Vị thân vương này nghe nói vũ kĩ rất giỏi, cũng thường xuyên mang binh chinh chiến, địa vị trong quân chỉ có Viêm Thiên mới có thể so sánh. Lúc này đế quốc đệ nhị, đệ tứ quân đoàn đều nằm trong tay hắn.

Viêm Thiên mặc dù cũng nắm trong tay hai đại quân đoàn nhưng cũng có chút lo lắng, từng mơ hồ đê cập với hoàng đế, nhưng hoàng đế tựa hồ đối với hăn rất tín nhiệm, vẫn chưa tiến hành điều tra. May mắn chính là Ước Sắt Phu luôn giữ mình trong sạch, rất trung thành với Kiều Trì Cửu Thế bệ hạ, cũng nhiều lần anh dũng trong chiến đấu, vì đế quốc lập nên không ít chiến công.

“Hoàng đệ à, ta cũng hy vọng như thế. Nhưng tình hình đế quốc tựa hồ không được lạc quan.” Kiều Trì Cửu Thế nâng chén khẽ chạm với Ước Sắt Phu, lo lắng nói.

“Hoàng huynh nói rất đúng. Mặc dù mấy năm qua cuộc sống hòa binh nhưng trong lòng ta rất rõ, chiến tranh đang tới rất gần.”

Ước Sắt Phu biết Kiều Trì đã chuẩn bị cho chiến tranh, vì vậy nói.

“Tuy nhiên hoàng huynh cũng không cần phải quá lo lắng ưu phiền, nếu như có chiến tranh, tiểu đệ mặc dù các khớp xương đã già cũng vẫn còn trụ được mấy năm nữa.” Ước Sắt Phu vừa cười vừa nói.

Ánh mắt Kiều Trì rơi xuống người Ước Sắt Phu. Đối với đệ đệ này, Kiều Trì rất hài lòng. Sau khi kế vị, Kiều Trì không có nghi kị cùng đàn áp đệ đệ này, ngược lại càng thêm tín nhiệm, chú tâm bồi dưỡng, tránh cho việc cốt nhục tương tàn, đồng thời cũng vì đế quốc bồi dưỡng một đại tướng thiện chiến.

“Ước Sắt Phu, mấy năm nay khổ cực cho ngươi. Hoàng huynh cũng mời ngươi một chén.” Kiều Trì cảm động nhìn Ước Sắt Phu nói.

“Hoàng huynh nói quá lời, đó là việc ta phải làm, bổn phận là thần tử, gốc rễ là đệ đệ.” Ước Sắt Phu cũng nâng chén nói.

“Bệ hạ, nhân dịp năm mới thần có lễ vật đặc biệt dâng lên bệ hạ.” Thanh âm Viêm Thiên vang lên trong sảnh, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“A? Lão gia hỏa ngươi có thứ gì tốt mau lấy ra đi.” Kiều Trì Cửu Thế cười, vui vẻ nói.

Một gã người hầu liền mang một cái khay tới trước người Kiều Trì Cửu Thế. Hoàng đế vừa mở ra nhìn, ánh mắt liền bị hấp dẫn.

“Bức họa phía trên có thể coi là danh họa. Huống chi rượu bên trong thật ngon! Tất cả mọi người tới xem một chút đi.” Kiều Trì vẫy tay nói, bảo người hầu nâng khay lên để mọi người cùng nhau thưởng thức.

Sau khi mọi người xem xong, Kiều Trì Cửu Thế vừa cười vừa nói: “ thứ Viêm Thiên ngươi tặng ta đúng là đồ tốt. Nhưng chỉ có một bình, như thế nào chia sẻ cho mọi người đây?”

“Rượu này còn có 3 bình, cũng chỉ còn 3 bình thôi a.” Viêm Thiên cười khổ, lại sai người mang 3 bình còn lại tới, đưa cho người hầu rót rượu cho mọi người trong đại sảnh.

Sau khi uống rượu xong, khi tất cả mọi người đã trở về chỗ cũ, một lão giả gầy gò đi tới bên cạnh Viêm Thiên nói.

“Lão sư tử, rượu này ngươi vẫn còn chứ?” Đạt Văn Mễ nói khẽ vào tai Viêm Thiên.

“Lão hầu tử, ta không còn bình nào. Nếu như bệ hạ cao hứng, sau này không thiếu rượu để cho ngươi uống.” Viêm Thiên bất đắc dĩ nói. Đạt Văn Mễ là đế quốc tài vụ đại thần, là người khôn khéo lão luyện, nhưng lại rất thanh liêm, đã khôi phục lại kinh tế đế quốc, không tham lam một đồng một xu nào nhưng lại rất thích kiếm chác chút ít từ trên người đồng nghiệp. Lời của hắn là: “Ta không thể vơ vét của đế quốc, nhưng sẽ kiếm chút ít từ trên người mọi người, nếu không sẽ chết đói mất.”

“Hả? Người cũng đừng gạt ta chứ.” Đạt Văn Mễ suy nghĩ rồi cười nói.

“Ta lừa ngươi làm gì? Sau này ngươi muốn uống thì cũng đừng tìm ta.” Viêm Thiên nói.

“Bệ hạ, rượu này đóng gói tinh xảo, vừa nhìn là thấy nhiệt huyết sôi trào, rượu lại ngon, khiến kẻ khác rung động đến tâm can. Gọi là “Tướng quân lệ”, có thể nói là rượu ngon được chuẩn bị vì tướng sĩ đế quốc. Thần nghĩ rằng nếu rượu này sản xuất được nhiều, có thể dùng làm rượu trong quân cho đế quốc.” Thừa tướng Tư Lạc Đức trầm tư một lát rồi nói.

“Thừa tướng nói như vậy rất hợp ý trẫm. Không biết Viêm Thiên ái khanh nghĩ thế nào?” Kiều Trì Cửu Thế mỉm cười nhìn Viêm Thiên hỏi.

“Thần cũng mong muốn như vậy.” Viêm Thiên cười vang nói.

“Vậy việc này để Đạt Văn Mễ đi làm đi.” Kiều Trì Cửu Thế nói.

“Lão hầu tử, như vậy không phải có rượu uống sao?” Viêm Thiên nhìn Đạt Văn Mễ nói.

“Ta cũng không có chiếm tiện nghi của đế quốc, rượu này còn phải mời ngươi.” Đạt Văn Mễ suy nghĩ rồi cười nói.

Khi Lưu Vân tỉnh lại phát hiện trên người có cái chăn ấm.

“Vừa rồi là nằm mơ.” Lưu Vân dùng sức vuốt mặc cho bản thân tỉnh táo lại.

Vừa rồi mới ngủ, Lưu Vân lại mơ thấy Nguyệt Nhi tới tìm hắn. Hắn thậm chí đã thấy nàng đi về phía hắn. Lưu Vân đắm chìm trong kích động, lệ rơi đầy mặt, một tay nắm lấy nàng, một tay ôm chặt nàng vào trong lòng, cái loại cảm giác thơm tho mềm mại, làm cho hắn nguyện mãi đắm chìm trong mộng, không tỉnh lại. Trong mộng hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, nói rằng mình rất nhớ nàng, nói rằng mình cảm thấy rất cô đơn và thống khổ khi ở thế giới này. Nàng chỉ lẳng lặng nghe hắn nói, sau đó ôn nhu nói với hắn, hy vọng hắn kiên cường, dũng cảm sống tiếp.

“Đúng vậy, ta phải kiên cường. Ta đi rồi, nàng cũng kiên cường mà sống.” Lưu Vân cất bước đi vào trong đại sảnh, chỉ là vừa mới tới cửa đã thấy mọi người đi ra. Đưa chăn cho thị nữ, Lưu Vân liền tìm thân ảnh đệ đệ, muội muội trong đám người.

Một trái một phải, hai người cầm lấy tay Lưu Vân.

“Nhị ca, ngươi như thế nào có thể vứt bỏ chúng ta chạy đi một mình chứ?” Thanh âm giận dỗi của A Lôi vang lên bên tai.

“Nhị ca thể hiện danh tiếng xong lại một mình rời đi, làm cho chúng ta ở bên trong thiếu chút nữa thì buồn bực muốn chết.” Kinh Lôi cũng lên tiếng nói.

“Nhị ca uống nhiều quá nên chạy ra ngoài cho tỉnh táo. Nếu còn ở bên trong, không biết sẽ nói những lời điên khùng gì nữa chứ.” Lưu Vân khẽ day đầu, nhớ tới những lời mình đã nói trong đại sảnh, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút điên cuồng.

“Nã Luân Đa công tử xin dừng bước.” Lưu Vân bỏ tay hai người ra, đột nhiên lớn tiếng gọi một người.

Nã Luân Đa dừng chân, kì quái nhìn về phía thanh âm gọi mình.

Lưu Vân đi tới phía trước, thấp giọng nói mấy câu với Nã Luân Đa, sau đó Nã Luân Đa mang theo ánh mắt bán tin bán nghi nhìn hắn nửa ngày, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người rời đi.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc đã chờ ở cửa được một lúc lâu. Mặc dù sắc trời đã tối nhưng mấy người Lưu Vân vẫn quyết đi dạo trên đường một chút, để xem xét cảnh đẹp đêm tất niên ở đế đô.

“Nhị ca, trên người ngươi như thế nào lại có mùi thơm chứ?” A Lôi đột nhiên dùng mũi ngửi nhẹ trên người Lưu Vân rồi nhẹ giọng hỏi. Lúc ra khỏi đại sảnh nàng tựa hồ ngửi thấy trên người Lưu Vân có mùi thơm, hiện tại rốt cuộc cũng xác định.

“Thật sao?” Lưu Vân đưa tay áo lên ngửi, “Ồ, là thật.”

“Nhị ca, không phải ngươi rời đại sảnh để cùng tiểu như nhà nào đó hẹn hò?” Kinh Lôi cuời hì hì nói, lộ ra bộ dáng con quỷ nhỏ.

Lưu Vân suy nghĩ một chút, “Ta nằm trên ghế tại hoa viên nghỉ ngơi, khi tỉnh lại trên người có chăn ấm, thầm nghĩ là thị nữ nào đi ngang qua. Mùi thơm có lẽ là từ trên cái chăn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui