Dị Giới Quân Đội


Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y

Quyển thứ nhất
Chương 32: Lãnh huyết thú huấn (2)
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm

Nghe Lưu Vân nói, các đội viên ở trên bờ cảm giác cổ họng như bị nhét một con ruồi vào.

Tiếp theo Lưu Vân dẫn mọi người bên cạnh đi thăm các thiết bị và công năng của sân huân luyện, đối với tác dụng của mỗi thiết bị đều được giới thiệu đại khái.

- Đây là tiềm thủy trì, thứ trôi ở phía trên chính là phân, là nơi để cho các ngươi dùng tập luyện lặn dưới nước.

- Đây là hỏa chướng khu, khi huấn luyện sẽ do Tạp đại thúc phóng ra 15 đạo tường lửa ngăn cản các ngươi vượt qua.

- Đây là dây xích ở trên cao, phía dưới là các bụi gai, chuẩn bị cho trường hợp các ngươi rơi xuống.

- Có thấy ao đầm đầy nhung nhúc những tiểu trùng đáng yêu này không? Đó là hấp huyết mã hoàng (đỉa hút máu), lão Tạp đã đặc biệt chọn những con lớn nhất từ ao đầm của ma thú sâm lâm. Nó chui vào trong cơ thể, uống no máu sẽ đi ra. Ở trong ao đầm, ngươi phải đánh bại đối thủ của ngươi mới có thể thông qua, nếu không thì làm điểm tâm cho hấp huyết mã hoàng đi!”

Nhìn qua những thứ này, trong lòng mỗi đội viên đều cảm thấy rét lạnh. Không ai có thể tưởng tượng được, sau khi trải qua những hành hạ này, bọn họ sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

- Nơi này là điểm cuối cùng. A Lôi sẽ chuẩn bị nước cho các ngươi tắm rửa, có lẽ đây là tin tức tốt.

Lưu Vân không có nói cho các đội viên biết thứ A Lôi chuẩn bị cho bọn họ chính là thủy hệ trung cấp ma pháp “Thủy long ngâm”, hắn sợ bọn họ nghe xong sẽ té xỉu.

Uy lực của “Thủy long ngâm”, Lưu Vân thấy tương đương với súng bắn nước cao áp, hơn nữa lại còn lạnh thấu xương.

Cuối cùng, Lưu Vân chỉ vào một đống gỗ lớn ở cửa sau của học viện, cười tà ác nói: “Sau khi tắm rửa xong, các ngươi phải nâng khúc gỗ này lên, bước lên một hành trình mới. Chạy việt dã ở thôn quê, hết 8000 thước (8km) thì có thể quay lại.

- Đầu nhi, ngươi muốn lấy mạng chúng ta sao! A Húc rốt cuộc không nhịn được nói.

- Yên tâm đi, có Tạp đại thúc ở đây, các ngươi sẽ không sao. Lưu Vân lạnh lùng nói.

“Ma pháp của thế giới này thật tốt, không cần lo lắng về vấn đề người bệnh. Hành hạ, lại hành hạ tàn nhẫn cũng không xảy ra vấn đề, haha.” Trong lòng Lưu Vân thấy thoải mái.

- Đầu nhi, những học viên này chịu được không? Hi Ba dù sao cũng là đội trưởng, việc đầu tiên là nghĩ đến các học viên.

- Không chịu được có thể rời khỏi. Lưu Vân trầm giọng nói.

- Trong tay ta không thu nhận những kẻ nhu nhược.

- Nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là những thiếu niên! A Lị Á không nhịn được nói.

- Nữ nhân, tựa hồ đều có một phần mẫu tính trời sinh, thật tình không biết một phần quan tâm yêu thương này đã tạo nên bao nhiêu nam nhi nhu nhược trên thế gian.
Lưu Vân khẽ thở dài nói.

- Ta đặt tên cho học viện này là Sồ Ưng học viện, các ngươi biết vì sao không? Ánh mắt Lưu Vân đảo qua mọi người, trầm giọng hỏi.

Mọi người suy tư trong chốc lát, nhưng không ai lên tiếng trả lời.

- Ta lần đầu tiên chạy tới bình nguyên, từng nghe một người thợ săn nói qua về một số cách huấn luyện ma thú từ xa xưa.

Sồ ưng nếu muốn huấn luyện trở thành liệp ưng, đều phải trải qua một giai đoạn thống khổ nhất định, thợ săn gọi là ngao ưng. Ngao ưng rất là tàn nhẫn. Trong vòng mấy ngày đêm, thợ săn không cho sồ ưng ăn gì, không cho nó ngủ, thay nhau huấn luyện nó. Chưa kể đến còn dùng những viên bi nhỏ mạnh mẽ nhét vào miệng nó, bắt nó nuốt vào trong dạ dày, đợi đến khi các chất mỡ béo thừa trong dạ dầy bị loại ra, lại nhẹ nhàng dùng phi thằng lấy viên bi ra. Người bình thường đều cho rằng sồ ưng dưới những hành hạ này nhất định sẽ không chịu đựng được.

Song sồ ưng sau khi trải qua mấy ngày này, liền xuất hiện kì tích. Nó không có rơi rụng mà tinh thần, móng vuốt càng thêm mạnh mẽ, đôi cánh cũng nhanh hơn rất nhiều. Sau đó thợ săn mang nó lên núi, sồ ưng bay lên trời cao vài vòng, phát hiện con mồi liền cúi đầu bay xuống truy kích, ngày thứ nhất nó đã bắt được một con thỏ hoang mập.

Sồ ưng phát triển dưới sự huấn luyện tàn khốc, nếu như nó sợ hãi hay cự tuyệt sự huấn luyện này, nó sẽ không được bay lượn trên bầu trời, không được nhìn thấy núi non hùng vĩ, không có huyết mạch hùng ưng!

Nghe xong những lời này của Lưu Vân, tất cả mọi người đều trầm mặc, cẩn thận suy nghĩ. Trong sự trầm tư, ánh mắt của các đội viên dần dần trở nên kiên nghị hơn.

Đi theo Lưu Vân, bọn họ từ không tin tưởng đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến bội phục, từ bội phục đến kính sợ. Đồng thời với sự gia tăng thực lực, tư tưởng cũng trải qua biến hóa lớn.

Mù quáng sùng bái Lưu Vân khiến cho bọn họ rất nhanh quên đi sợ hãi.

- Đầu nhi, ngươi bảo ta đi tìm chết, ta cũng không nhíu mày, cái này có là gì? Các huynh đệ, có phải như vậy không? Thiết Liệt hào sảng cười nói.

- Mẹ nó, không phải chỉ là đối mặt với máu thôi sao, cho dù là lửa ta cũng phải đi một lần cho các ngươi xem.

Nói xong Thiết Liệt cởi áo, thả người nhảy vào trong ao, trong miệng hô to:

- Nhảy! Các huynh đệ, đều xuống đi, đừng để đầu nhi coi thường chúng ta!

Tiếng “Bùm” không ngừng vang lên bên tai, các đội viên khác cũng nhảy vào trong ao, phát ra tiếng rống rung trời.

“Đó chính là sự thú vị của binh lính!” Lưu Vân khẽ cười, đưa tay ra hiệu mọi người ngừng cười nói huyên náo.

- Những kẻ này là một đám thú đang sống sờ sờ…

Lão Tạp lắc đầu nói.

- Tốt. Từ hôm nay trở đi, các ngươi bắt đầu một tuần huấn luyện mới! Các ngươi nhớ kỹ, khi các học viên tiến vào, vai trò của các ngươi chính là huấn luyện viên ma quỷ! Mặc kệ dùng biện pháp gì, đem bọn họ hành hạ, huấn luyện nhiều lần!

- Haha. Các con thỏ nhỏ, chờ ta chịu tội xong sẽ đem các ngươi hành hạ. Trong huyết trì truyền đến một tiếng cười kiêu ngạo.

- Mẹ kiếp, ngay cả lời của ta cũng học lén, kẻ nào hả? Lưu Vân nhìn lại, nhưng chỉ thấy từng gương mặt đầy máu.

“Chân tướng ác ma!” A Lôi mở to hai mắt, nhìn lại nhị ca một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng lè lưỡi, rồi nhìn về phía huyết trì, “Nơi này còn có một đám!”

Nã Luân Đa lúc này đã sôi trào nhiệt huyết.

Khi vừa vào học viện, nhìn thấy những thiếu niên này, trong tim của hắn thấy lạnh lẽo. Hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp đem bọn họ huấn luyện thành một chi tinh binh trong thời gian ngắn. Sau đó Lưu Vân cho hắn thấy kế hoạch huấn luyện và sự huấn luyện hàng ngày của các học viên, ý nghĩ của hắn bắt đầu chuyển biến.

Hắn không phải tự coi nhẹ mình, nhưng tất cả các kinh nghiệm tại Sồ Ưng học viện lại làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ như vầy: “Người này là thống soái trời sinh. Qua một đoạn thời gian hắn chắc chắn giữ vị trí trọng yếu trên sân khấu chính trị của đế quốc.”

Hắn căn bản không biết Lưu Vân chưa bao giờ đem danh lợi, quền lực để vào mắt.

“Những học viên này thật sự sẽ kiên trì sao? Chỉ mong trời phù họ bọn họ.” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nã Luân Đa suy nhĩ rồi nói.

Rất nhanh, Nã Luân Đa bắt đầu hy vọng ông trời cũng có thể phù hộ hắn.

- Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc, Nã Luân Đa, ba người các ngươi cũng là huấn luyện viên, hãy cùng bọn họ huấn luyện trước đi!

- Vâng, đầu nhi.

Đối với việc gọi là “Vân thiếu”, cái cách xưng hô này Lưu Vân thấy không quen, nên dứt khoát để cho bọn họ cũng gọi hắn như vậy.

- Chúc mừng ngươi, tiểu cầm!

Lão Tạp cười rất đê tiện, không để cho Nã Luân Đa suy nghĩ nhiều, xông lên đạp cho hắn hai cước.

-Người trẻ tuổi vận động nhiều rất có lợi. Không giống lão đầu ta các khớp xương đã già, không động đậy, không thể làm gì khác hơn là đành phải giúp đỡ hành hạ các ngươi.

Lão Tạp nói xong, vài ánh mắt khinh bỉ nhìn lão.

Thủy Hàn nhìn thấy Thủy Linh Nhi, không giống như vừa mới nhảy xuống huyết trì, đi tới.

-Thủy Hàn, đệ làm sao vậy? Thủy Linh Nhi đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của hắn.

-Có phải do bị lạnh?

Không, mới vừa rồi tắm rửa, cảm giác rất thoải mái. Nhớ tới mùi vị máu tanh, nhớ tới trước mắt toàn một màu đỏ, Thủy Hàn cảm thấy rất thoải mái.

“Vậy sao. Nơi này còn có thể tắm sao?” Thủy Linh Nhi cảm thấy rất kì quái.

“Đại lãnh, Đích Thiên, các ngươi đến nơi nào đó tắm đã đi? Ngươi đi không sợ học viện xảy ra chuyện hả.”

Sự lợi hại của hai môn thần giữ cửa, Thủy Linh Nhi đã được chứng kiến qua.

Lúc Lưu Vân không có ở đây, có học viên muốn chuồn ra bên ngoài, bị lính trinh sát bắt được, đánh cho sống dở chết dở.

Khi lão Tạp điều tra chuyện này đã trách cứ hai người ra tay ăn hiếp.

Hai người lính trinh sát trấn định trả lời: “Ai kêu hắn hoàn thủ chứ! Kỉ luật điều lệnh, điều thứ 40 quy định: Lính trinh sát thần thánh không thể xâm phạm. Có nghĩa là chúng ta có thể đánh hắn nhưng hắn tuyệt đối không thể hoàn thủ.”

Sau khi sự việc này xảy ra, lão Tạp đã tổ chức cho các học viên học tập lại một lần nữa về các điều lệnh. Nhưng sau việc này, bất cứ một gã học viên nào cũng biết môn thần giữ của lợi hại, không ai dám chống lại.

- Ở chỗ này đầu nhi cho tạo một trì tử ma thú huyết để cho chúng ta tắm rửa. Còn có ao phân để cho chúng ta lặn xuống. Còn có hấp huyết mã hoàng (con đỉa) ở trong ao đầm, bắt chúng ta phải đánh bại đối thủ ở bên trong mới có thể đi ra. Còn có… …
Thủy Hàn chỉ vào sân huấn luyện mới của học viện nói.

- Đây là những thứ gì? Thủy Hàn, hắn tại sao lại hành hạ các ngươi như vậy? Không đợi Thủy Hàn nói hết lời, Thủy Linh Nhi vội vàng hỏi.

“Chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn còn hận lúc đầu đệ đệ đâm hắn một kiếm sao?” Nghĩ vậy, trong lòng Thủy Linh Nhi cảm thấy rất khó chịu.

- Hắn nói, huấn luyện như vậy có thể làm cho Sồ Ưng học viện biến thành Sồ Ưng môn, biến thành hùng ưng chính thức! Thủy Hàn cười hắc hắc nói.

- Mặc dù đáng sợ, nhưng sau khi trải qua ta cảm giác được trong cơ thể có sự thay đổi. Ta thích loại cảm giác này.

- Nhưng hắn làm như vậy là quá đáng. Thủy Linh Nhi vẫn nghĩ không ra tại sao Lưu Vân lại ác tâm huấn luyện như vậy.

- Tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng. Ta tin tưởng huấn luyện của hắn sẽ có hiệu quả.”

Thủy Hàn âm thầm may mắn đã không có nói ra toàn bộ mọi chuyện. Trong huấn luyện doanh, Lưu Vân cho xây dựng một tòa hình thất, chuyên để dùng cho Phong Hệ thành viên.

Trong khi hành tẩu, mỗi ám dạ chiến sĩ đều có thể rơi vào trong tay địch nhân. Tòa hình thất này chính là dùng để khảo nghiệm các ngươi, không trải qua được các cực hình của địch nhân, sẽ không giữ được bí mật. Ngươi cùng các học viên của các ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”

Thủy Hàn đi theo Lưu Vân vào hình thất, nhìn thấy đủ loại hình cụ, cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

- Vậy rốt cuộc đó là địa phương gì? Thủy Linh Nhi nhìn sân huấn luyện ở phía xa xa, nhẹ giọng hỏi.

- Hắn gọi nơi đó là ‘Thú doanh’. Ở nơi đó, con người không thể trụ lại, chỉ có dã thú mới có thể sinh tồn. Thủy Hàn từ từ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui