Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ hai
Chương 47: Chiến giáp hoàn mỹ
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
- Việc này đơn giản thôi mà, giống như là chỉ huy đàn nhạc biểu diễn vậy.
Lưu Vân từ Tinh Linh sâm lâm phản hồi, sau khi biết được tiểu Tạp có năng lực khống chế ma pháp thì mừng rỡ như điên.
Khi Lưu Vân ôm Tiểu Tạp cười ha ha, tiểu Tạp thực buồn bực: “ Ta không phải chỉ là tùy tiện đem vài cái ma pháp gom vào một đống hay sao, sao lại phải hưng phấn như thế?”
Hắn hoàn toàn không biết, hắn xuất hiện đối với việc thiếu cao cấp ma pháp sư như Lưu Vân là một sự trợ giúp lớn cỡ nào.
“ Má ơi, tùy tay nhặt một cây kiếm ở ven đường nào ngờ nhặt được một thanh bảo bối!”
Lưu Vân cảm thấy nhân phẩm ḿnh không tồi nên gặp may mắn.
- Tạp đại thúc, ta còn muốn đưa nước của Nguyệt Quang tuyền cho hắn dùng, nhất định phải thỏa mãn tiểu Tạp, làm cho lực khống chế ma pháp của hắn tăng lên!
Tâm tình của lão Tạp cũng tốt tương đương, từ khi trở về từ Tinh Linh sâm lâm, lão cũng đã dần dần đột phá bình cảnh của cao cấp ma pháp sư dần dần một chân đã đạt tới cánh cửa ma đạo sư. Thật không ngờ, cả đời đeo đuổi giấc mộng, không ngờ chỉ là sống nhiệt náo với Lưu Vân liền có thể trở thành hiện thực.
Tin tức tốt cứ từng cái một tới. Tinh Linh sâm lâm rất nhanh đưa tới hơn hai trăm bộ chiến giáp do ải nhân tộc chế tạo, cùng một đống trường đao, mã tấu.
Hộ tống mang trang bị tới Sồ Ưng học viện ngoại trừ mười tinh linh cung thủ như tinh linh tộc đã hứa còn có một đám ải nhân chú tạo sư. Việc đám người ải nhân này tới làm cho Lưu Vân có chút bất ngờ, sợ gặp phải phiền toái mới.
- Bộ tộc ải nhân, đối với việc chú tạo vĩnh viễn cuồng nhiệt. Thiết kế của các hạ làm chúng ta mở rộng tầm mắt, hy vọng đi theo cuộc sống của các hạ, chúng ta còn có thể có cơ hội chú tạo ra nhiều chiến giáp cùng binh khí hoàn mỹ hơn.
Ải Nhân chú tạo sư La Kiệt nói một câu, làm Lưu Vân vô cùng hoang mang.
“ A, thì ra một đám chú tạo sư cuồng nhiệt! làm việc không đòi tiền, miễn phí sức lao động, ta thích, không phải đã nghĩ tới nghề rèn sao, ta sẽ thỏa mãn các ngươi.”
Lưu Vân xấu xa nghĩ thầm.
- Báo cáo! – Hi Ba mang theo vài trung đội trưởng đi tới phòng Lưu Vân.
- Vào đi!
- Đầu nhi, ngươi tìm chúng ta?
Đẩy cửa vào, ánh mắt của mấy người Hi Ba bị mấy bộ chiến giáp trên bàn hấp dẫn.
- Ừ, lại đây.
Chiến giáp đen bóng, mềm mại và nhẹ. Chiến giáp gồm bốn món mũ giáp, áo, quần dài, cùng giày tạo thành. Từng bộ phận một lại có một ít móc cài làm liên kết chặt chẽ với nhau. Đỉnh chóp mũ giáp, nổi lên hình châm, nơi ánh mắt được bịt kín bằng hai phiến thủy tinh mỏng. Hai sườn áo, có hai túi tiền, dùng để đặt một ít vật phẩm linh tinh ( như phi châm, phi trảo để leo, vôi phấn mà phụ nữ dùng), trên giày, cũng đặt hai thanh chủy thủy.
Bên ngoài chiến giáp, là da thú đã được xử lý qua nước thuốc, lại trải qua công nghệ xử lý đặc thù của Ải Nhân tộc, thoạt nhìn không khác gì các áo giáp khác. Tầng trong cùng, là Tuyết Nhung có chức năng phòng lạnh, ở giữa là các sợi kim khí tinh tế hình thành tầng dẫn điện.
“ Mẹ nói, nếu đem sợi kim khí này đổi thành thiên tàm ti, có phải trở thành một bảo giáp chắc chắn sao?”
Lúc chỉ điểm đội viên mặc chiến giáp, Lưu Vân đột nhiên phát hiện, nếu chọn dùng kim khí tốt nhất chế tạo, tầng kim khí kia cũng sẽ tăng lực phòng ngự chiến giáp lên thật lớn.
Hi Ba cùng vài trung đội trưởng mặc chiến giáp vào xong, đều hưng phấn vỗ vỗ quần áo mới của mình.
- Đầu nhi, chiến giáp này thực nhẹ, không ảnh hưởng tới tốc độ chút nào!
A Húc vui vẻ chạy vội vài bước trong phòng.
- Hắc hắc, ta còn có thể mang chút vui vẻ tới cho phụ nữ.
Thủy Hàn xuyên chủy thủ trên giày rồi hứng trí nghiên cứu túi tiền trên chiến giáp.
- Đầu nhi, mỏng như vậy, nhẹ như thế này, vậy lực phòng ngự thế nào?
Hi Ba hỏi.
Lưu Vân một lời không nói, rút “ Bôn Nguyệt” bên hông ra chém thẳng tới. “ Băng” một tiếng phát ra, trên mặt Hi Ba hiện ra vẻ thống khổ nhưng trên người lại không chút vết thương.
- Đao thương bất nhập?
Thiết Liệt kinh ngạc nói.
- Các ngươi đừng có nằm mộng. Gặp phải đấu khí của cao cấp kiếm sư sẽ dễ dàng đâm thủng các ngươi.
Lưu Vân thản nhiên nói.
- Ta cho các ngươi bộ chiến giáp này, là muốn các ngươi sống sót, chứ không phải dạy các ngươi tính khinh địch.
Sau đó, Lưu Vân mang theo mấy người, ra sân huấn luyện ma pháp, thửu kháng tính ma pháp. Lão Tạp cùng A Lôi, cùng nhau phóng ra một ít trung cấp ma pháp, đều bị chiến giáp hoàn mỹ cản được, mà ma pháp cao cấp cũng bị giảm bớt đi thương tổn rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên cùng thán phục của lão Tạp và A Lôi, trên mặt mấy người Hi Ba ngoại trừ vui vẻ ra đều dâng lên tình cảm đắc ý.
- Có thể nói, chúng ta về sau chính là khắc tinh của ma pháp sư.
- Đúng vậy, Tạp thúc Bạo Đầu thuật không dùng được rồi.
- Ừ, còn có chiêu của điểu pháp sư kia nữa chứ, cũng không có võ dùng tới rồi.
- Hôm nay về sau trên chiến trường, trước mặt chúng ta, ma pháp sư đều sẽ bị chém lần lượt.
- Về sau cùng đi, ta cũng có thể tự hào một phen rồi.
Lúc này, một thùng nước lạnh lại quay trở lại.
- đkm các ngươi đừng tưởng mặc quần lót ở bên ngoài, các người đã là siêu nhân rồi!
Thấy vài cái suy nghĩ tự đại Lưu Vân phẫn nộ quát.
- Các ngươi vài con thỏ chết tiệt, đều là người nhà binh, còn không biết trời cao đất rộng là cái gì. Bộ chiến giáp này là cái gì? Là cái tối hậu để bảo vệ tính mạng các ngươi, còn không phải là thứ tốt nhất để cất dấu phụ nữ? cao ngạo đi, lão tử dám cược, ai kiêu ngạo nhất, sẽ là người chết sớm nhất!
Vừa rồi còn hăng hái, ra vẻ hơn vài người, dưới đả kích của Lưu vân lập tức cứng họng.
- Đúng vậy, hiện tại các ngươi đối mặt với kiếm sư cùng ma pháp sư cao cấp, đều có năng lực bảo vệ tính mệnh. Nhưng trên chiến trường lực lượng của một người không thể thay đổi chiến cuộc, cho nên, các ngươi phải làm cho từng đệ tử học được cách sinh tồn! hiện tại, các ngươi đi phân phát trang bị cho huynh đẹ, sau đó nói với mỗi người: còn sống, so với *** cái gì đều hơn cả, còn sống, mới có cơ hội để gỡ lại vốn.
Lưu Vân lạnh lùng nói. Hai trăm người này là tài sản duy nhất của hắn, hắn không muốn làm cho bọn họ đều tự đại kiêu ngạo, mà về sau anh dũng hi sinh.
Vài người nghe Lưu Vân nói xong, giống như bị lửa đốt đuôi vậy, chán chường chạy đi mất.
Đối với lời nói của Lưu Vân, Hi Ba cùng vài tên trung đội trưởng sau lại nhắn với nhóm đệ tử là:
- Chỉ cần Đầu nhi ra lệnh một tiếng, mỗi người chúng ta đều có thể chết! Nhưng là, không có mệnh lệnh của hắn, sinh mệnh các ngươi quý giá hơn bất kì kẻ nào! Khi đánh không thắng, nhanh chạy cho ta. Chạy trốn, bảo vệ tính mệnh, cơ hội thắng lợi sẽ có!
“ Xem ra vệ đội của ta rốt cục cũng có thể thành lập rồi.”
Lưu Vân đứng trước cửa sổ, nhìn nhóm đệ tử trên sân thể dục khẽ thở dài.
- Lại uống bát cháo đậu xanh giải nhiệt đi, ngày hôm nay nóng vậy, ngươi lại đi cả buổi sáng.
Thanh âm dịu dàng vang lên, Lưu Vân biết Thủy Linh Nhi tới.
- Linh nhi, thân thể nàng không được khỏe, không nên vì ta mà chịu mệt mỏi.
Lưu Vân đi qua, đưa tay xoa mồ hôi trên trán nàng.
Thủy Linh Nhi đứng yên, khuôn mặt lại đỏ.
Bưng bát cháo uống vào, lành lạnh, hiển nhiên sau khi mát mẻ hồi lâu. Vào miệng sinh mới mẻ, cực kỳ sảng khoái, Lưu Vân không khỏi cười khổ:
“ Nha đầu này thật sự chu đáo.”
Một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, nhẹ nhàng mát xa bờ vai hắn, dường như muốn thay hắn đuổi đi vẻ mệt nhọc.
Ngoài cửa sổ, gió phất qua, lá cây nhảy múa vòng quanh theo gió.
Là gió lay động, hay là tâm lay động?
Lưu Vân hạnh phúc nhắm mắt.