Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ hai
Chương 63: Ngụy kiếm thánh xảo trá
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Lưu vân đột nhiên chạy nhanh, vọt tới Quý Phong.
Một đạo lưu quang mênh mông màu xanh, bay vòng quanh thân ảnh hắn, tốc độ hắn cũng theo đó càng lúc càng nhanh.
“ Ta thích cảm giác này!” Lưu vân tâm tình trở lên bình thản vui sướng.
Phong hệ nguyên tố chung quanh thân thể, dường như cũng cảm nhận được tâm tình của hắn, lập tức vui mừng bay lên. Các giọt mưa trên không bị phong nguyên tố hấp dẫn, lưu lại phía sau hắn một màn mưa thật dài.
Lúc này, Quý Phong cảm thấy cực kỳ quái dị.
Thân ảnh Lưu Vân, tinh tường ở trước mặt hắn nhưng hắn lại không tìm được sơ hở.
Không khí chung quanh cũng bắt đầu thay đổi, lúc này là ban đêm mùa đông rét lạnh, không ngờ hiện lên cơn gió ấm áp, làm cho tinh thần và cảm giác của người ta được thả lỏng, toàn thân vô lực.
Chẳng lẽ hắn đã tới cảnh giới kiếm thánh trong truyền thuyết?
Ở trên Lam Nguyệt đại lục, cảnh giới vũ kỹ kiếm thánh khí thế phóng ra ngoài có thể ảnh hưởng tới hoàn cảnh chung quanh, tạo cho đối thủ một áp lực tinh thần rất lớn, ảnh hưởng này phát huy vũ kỹ.
Quý Phong hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, toàn lực bổ ra một kiếm vào Lưu Vân. Đấu khí hình nửa vòng tròn đột nhiên bao trùm tới Lưu Vân.
Thân thể Lưu Vân đột nhiên từ mặt đất vọt lên, giống như một con chim khổng lồ, tà tà bay trên đầu Quý Phong.
“ Thì ra, hắn muốn chạy!” Khiếp sợ trong lòng Quý Phong đã biến mất, khuôn mặt trở nên lạnh lùng tươi cười.
Xoay nhanh theo thân ảnh bay lên của Lưu Vân, Quý Phong xoay người một kiếm vạch lên không trung.
Chính là, hắn đột nhiên cảm thấy, một kiếm này tốc độ thật chậm, toàn thân bị một dòng khí ấm áp trói buộc chặt chẽ.
Bay lượn trên không trung, Lưu Vân cảm thấy như mình là cánh chim tự dó, gió là cánh của hắn, không trung là lãnh địa của hắn. Cái loại cảm giác dung nhập vào thiên địa này, hóa thân thành tự nhiên, làm cho thể xác cùng tinh thần hắn đều mê say. So sánh với lần đầu tiên hắn sử dụng “ Yến Phản” hắn càng cảm thấy đạo pháp tự nhiên thật huyền diệu.
Quý Phong nhìn Lưu Vân trên không trung, có chút không thể tin tưởng vào mắt mình.
Thân thể Lưu Vân, bay nhanh qua đỉnh đầu Quý Phong, đột nhiên dừng lại ở không trung, sau đó lại nhẹ nhàng quay về, giống như chim én ngày xuân vậy.
Ánh đao chợt lóe, nhanh như sao băng, trong chớp mắt bôn nguyệt rời khỏi vỏ, thẳng tắp phóng tới giữa bụng Quý Phong.
“ Một đao kinh diễm à, rốt cục ta cũng tìm được kết quả của sát thủ rồi!”
Khi đao khí lạnh băng đánh úp lại, Quý Phong nhắm mắt khẽ thở dài.
- Đao này tiến tới ba phân, ngươi đã là người chết.
Chờ đợi tử vong, nhưng không có thống khổ như trong tưởng tượng, bất chợt vang lên câu nói nhẹ nhàng của Lưu Vân.
Quý Phong cúi đầu nhìn: Lưu Vân lùi lại trước thân thể đã nằm ngửa xuống của mình, đơn đao chỉ xuống đất, bộ dạng như đang suy nghĩ sâu xa, toàn thân chiến ý cường đại. Trường đao từ trong nách trái hắn rơi ra, hàn quang lóng lánh chỉ vào bụng mình.
- Hảo đao pháp, ta thua. Có thể bại bởi kiếm thánh là vinh hạnh của ta!
Quý Phong cúi đầu nói với Lưu Vân.
Thế gian làm Quý Phong chung tình, ngoại trừ một nữ nhân, thì chỉ có vũ kỹ. Thua dưới một đao này của Lưu Vân, hắn cảm thấy rất có giá trị.
- Tuy rằng không giết ta, nhưng tính mệnh này đã là của ngươi, ngươi tùy lúc có thể lấy đi.
Quý Phong nói thêm, mỗi một sát thủ chân chính đều có giác ngộ cơ bản.
- Ta không thể giết ngươi, bởi vì ngươi hữu dụng đối với ta. Ngươi không cần cảm tạ ta.
Lưu Vân cười nói.
- Tốt, ta còn việc chưa hoàn tất, làm xong sẽ tới cho ngươi sai phái.
Quý Phong gật đầu, liền xoay người rời đi.
Thật lâu về sau, người thành thật đáng thương Quý Phong, rất nhiều lần hối hận lúc trước không dũng cảm bắt hắn hạ đao giết mình, nên mới phải ký cái khế ước bán mình đáng sợ này.
- Đó là việc gì… có can hệ gì?
- Lưu Vân Khải Đức, Khải Đức nhị thiếu gia, ta sẽ tới tìm ngươi.
- Việc gì… ngươi muốn bỏ chạy ta làm sao bây giờ?
- Mệnh của sát thủ, không đáng giá, ta hà tất phải chạy?
- Việc gì… ngươi trước hết dừng lại đã!
….
- Vừa rồi ngươi uống tướng quân lệ một ngàn kim tệ một lọ, trên người ta không có đủ tiền!
Quý Phong cười khổ, lấy ra một tấm kim phiếu đặt lên tay Lưu vân, xoay người chạy nhanh biến mất trong mưa.
- Việc gì..thì cũng đừng nóng vội, chờ ta đếm xem đủ không đã.
Thanh âm Lưu Vân truyền tới trong gió.
“ Tà môn, không ngờ hắn lại coi ta là Kiếm thánh?”
Lưu Vân hoang mang nhìn bôn nguyệt trong tay, cảm giác chả hiểu gì cả.
- Đáng sợ hơn cả sát thủ, là nam nhân dài dòng, tham lam, vô sỉ!
Một thanh âm kiều mỵ vang lên cách đó không xa.
Lưu Vân xoay người nhìn lại, không khỏi nước miếng chảy ròng.
Hoa Phi Lệ đứng trong mưa, mỉm cười nhìn hắn.
Thân thể nàng đã bị nước mưa thấm ướt, áo khoác mỏng mạnh, toàn bộ dính vào trên thân thể, thể hiện ra đường cong hoàn mỹ kinh người.
Lần đầu tiên Lưu Vân phát hiện ra dáng người Hoa Phi Lệ lại hoàn mỹ như thế.
“ Nữ nhân này, rất khó mà nắm giữ bằng một tay à!” Nhìn tới bộ ngực đồ sộ của nàng, Lưu Vân thở dài.
“ Nữ nhân này, cũng có chỗ có thể nắm giữ bằng một tay được!” Nhìn tới cái eo nhỏ nhắn của nàng, Lưu Vân thở dài.
“ Nữ nhân này, phải dùng hai tay nắm giữ mới thích!” Nhìn tới cặp mông của nàng, Lưu Vân thở dài.
- Ngốc nhìn ta làm gì?
Hoa Phi Lệ bị Lưu Vân nhìn trong lòng hốt hoảng, thấp giọng nói.
- Ta chỉ nghĩ mùa đông nàng mặc ít như vậy không lạnh sao?
Lưu Vân thở dài nói.
- Quần áo của ta, bên trong là tuyết nhung, đương nhiên không lạnh.
Hoa Phi Lệ nói xong, cúi đầu nhìn người mình, đỏ mặt mắng:
- Hỗn đản!
Lưu Vân chột dạ cúi đầu.
Hoa Phi Lệ đột nhiên nở nụ cười.
- Thích xem, ngươi cứ tiếp tục xem đi!
Nói xong, nàng đi tới, thân hình nhẹ nhàng dán vào người Lưu Vân.
Trong lòng Lưu Vân đột nhiên nảy lên ý loạn.
- Tiền thưởng, cho ngươi.
Lưu Vân tránh ra từng bước, đưa kim phiếu tới trong tay nàng.
- Một lọ rượu bán hai vạn kim tệ, thật là một tên buôn bán kỳ tài!
Hoa Phi Lệ thở dài.
- Không ngờ không ngờ!
Lưu Vân hắc hắc cười nói.
- Vân thiếu gia, ta phát hiện ra ngươi có tiềm lực gian thương hơn so với ta à!
Hoa Phi Lệ cười nói.
- Trận chiến vừa rồi, nguy hiểm thật, ta mới cùng tử thần thoáng gặp nhau, nàng không ngờ còn cười được.
- Ta biết ngươi không có việc gì mà.
- Vì sao?
- Ngươi dạy cho Hắc Ưng nhiều cách bảo toàn sinh mệnh, làm sao bỏ chạy như thế cơ mà.
….
- Nếu không lo lắng cho ta, vì sao nàng lại đội mưa đi tới?
….
Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân thật lâu sau mới cắn môi nói:
- Ta muốn nhìn ngươi chết, cho ngươi vĩnh viễn thiếu nợ ta … tiền.
Hai thân ảnh dần dần biến mất trong mưa chỉ để lại thanh âm mơ hồ có thể nghe thấy.
- Vừa rồi, vì sao người không giết hắn?
- Giết hắn làm chi? Về sau nhiều đả thủ cao cấp, miễn phí không tốt sao? Mà nàng vốn là thương nhân cũng không biết cái gì có lợi nhất à.
- Ngươi lấy tiền của người ta lại bắt người ta bán mạng, thật là ác độc!
- Không độc, tương lai sẽ chậm rãi trả, ta muốn trả hắn tất cả giá trị thặng dư!
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết chạy, không ngờ ngươi cũng biết thắng đó!
- Cái tên kia đại não ngắn, coi ta là kiếm thánh, làm trong lòng sinh ra bóng ma, thắng nhưng không hay à!
- Không biết là ai thuê hắn?
- Trời biết là tên cháu chắt này đâm sau lưng ta! Để lão tử ta điều tra ra, ta khiến tên sát thủ ngu ngốc này đi cắt cái tiểu JJ của hắn! cái này gọi là kỳ thân chi đao, vẫn còn kỳ thân chi điểu (một câu chửi)!
- Á…buông tay…ta biết ta sai rồi, người lịch sự không nên nói bậy…
Lúc Quý Phong quay về, nàng còn đang xuất thần nhìn ngắm đóa hoa bách hợp héo úa tàn lụi trong bình hoa ở trên bàn.
Hoa tàn, là tuổi xế chiều của mỹ nhân.
Hôm qua cười vẻ quyến rũ vương trên má, hôm nay nhìn đầu tóc trông mong tới kiếp sau.
Nhưng đóa hoa điêu linh lụi tàn, cũng đã từng xinh đẹp, còn có thể lưu lại một chút dư vị cho thế nhân.
Nếu ta chết đi, cũng chưa từng sống quá, chỉ đem lại thống khổ vô tận cho hắn.
May mắn, đã cho ta yêu chàng! Bất hạnh vì chàng đã yêu ta!
Hoa tàn không tiếng động, đau khổ cũng lặng yên.
- Nàng thật sự đã quyết?
Thanh âm Quý Phong vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
- Ừ, đây là sứ mệnh của ta.
Nàng ảm đạm gật đầu.
- Tốt lắm, ta sẽ không ngăn nàng.
Quý Phong nói.
- Nhưng nàng phải nhớ, còn sống thì còn hy vọng.