Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 15: RA LÀ NGƯỜI LÀM


Tác giả: Luna Wong


Khâu Bối Vận nghe được tin tức lúc đầu cao hứng nhưng sau vài giây thì lập tức lại đứng hình, nụ cười cũng đông cứng lại. Tề vương phủ cháy nha, vậy nghĩa là đại ác ma sẽ ở lại trong phủ của nàng lâu dài rồi! Không, chuyện này làm sao có thể xảy ra được!


Long đế nghe vậy liền nhíu mày, Tề vương phủ vừa được xây xong không lâu, mà đêm qua Long Ngự Quân lại ở chỗ Bình Nguyên đô thống phủ vậy thì sao lại đột nhiên bốc cháy. Hắn vội nói: “Gọi người bên Đại Lý tự đến đó tra một chút. Tề vương hiện không có phủ tạm thời dọn vào trong cung đi.”


Long Ngự Quân chấp tay cung kính hồi lời: “Nhi thần ở sa trường tùy hứng đã quen, nhất thời không thích nghi được với lễ nghi cung đình, vẫn là tạm thời chuyển đến Bình Nguyên đô thống phủ tương đối thỏa đáng.”


Khâu Bối Vận há miệng định sẽ to tiếng phản đối, chỉ là bị huynh trưởng bán đứng, miệng nàng vừa há ra liền bị bàn tay to chặn lại. Tiếp đến chính là âm thanh cảnh cáo đầy ‘nhẹ nhàng’ của huynh trưởng truyền vào tai.


“Vương gia là khách quý lại là bằng hữu của ca, Bối Bối không nên bài xích người ta ra mặt như vậy.” Một loạt hành động của muội muội ngày hôm nay hắn sớm đã thu hết vào tầm mắt. Chỉ là hắn không hiểu vì sao muội muội không thích Long Ngự Quân, từ lúc đầu gặp mặt đã là như vậy rồi. Là do bằng hữu vạch trần nàng giả ngốc đi?


Khâu Bối Vận nhảy lên nhảy xuống vẫn thoát không nổi ma trảo của huynh trưởng. Ngoại trừ mở to mắt ra phản đối trong âm thầm thì nàng không thể thoát được câu nào ra khỏi miệng.


Những người có mặt nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ rằng nàng phát bệnh nên mới bị Khâu Hựu Kình chế trụ như vậy. Thế nên không ít ánh mắt nghi kỵ không hề do dự được ném cho nàng. Ngoài ra còn kèm theo vài tiếng nghị luận khiếm nhã nữa.


Long đế nghe được Long Ngự Quân nói như vậy liền cũng không tiếp tục giữ người nữa. Hôm nay thực lực của hắn(LNQ) hắn cũng đã thấy, xem ra phải nghĩ cách mau chóng tước lại binh quyền thôi, tránh lại một hồi ác tranh, sinh linh lầm than. Nghĩ vậy hắn liền kết thúc bữa yến hội.



Hai huynh muội Khâu gia cũng không chút để ý đến đám người của bổn gia mà lập tức ly khai hoàng cung. Long Ngự Quân cũng đi cùng bọn họ.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Ở trên xe ngựa nghe dân chúng không ngừng nghị luận chuyện Tề vương phủ bỗng dưng bốc cháy. Có người nói rằng Long Ngự Quân bị quỷ ám, có người nói sát khí của hắn quá nặng không thích hợp ở kinh thành.


Khâu Bối Vận ngồi trong xe ngựa, đôi mắt đầy nghi hoặc đảo tới đảo lui giữa huynh trưởng cùng đại ác ma. Vì sao vương phủ cháy mà bọn hắn lại có thể bình tĩnh như vậy, chỉ có một suy đoán chính là hai người bọn hắn âm thầm cho người đốt.


Lúc này mắt của nàng lại dời đến chỗ hỏa kỳ lân cùng ngân lang. Lúc nãy mọi người đều lo tập trung xem trận đấu mà không chút lưu ý đến hai con tiểu thú này.


Thế nên chắc chắn với suy đoán của mình mà nói ra miệng: “Ngươi cố ý đốt phủ để lưu lại phủ của chúng ta.”


“Bối Bối thật thông minh.” Long Ngự Quân không đáp mà chỉ khen Khâu Bối Vận một câu, hàm ý nàng đã đoán đúng.


Kế hoạch này từ hôm qua hắn sớm phân phó hỏa kỳ lân rồi. Hôm nay lại có cơ hội thế nên hắn liền để hỏa kỳ lân ra tay. Thần không biết quỷ không hay, không ai có thể nghi ngờ được hắn. Ở vương phủ toàn nhãn tuyến lại buồn chán một mình không bằng dọn đến Bình Nguyên đô thống phủ. Mỗi ngày đối diện với con tiểu hồ ly này cuộc sống chẳng phải sẽ thú vị hơn sao.


“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . .”


Khâu Bối Vận trợn to mắt nặn không ra từ tiếp theo. Hắn cư nhiên sẽ dùng khẩu khí thanh đạm này không chút do dự đã thừa nhận. Đến cùng vì sao hắn muốn ở cùng huynh muội nàng? Có một huynh trưởng thích lo chuyện bao đồng, nàng đã rất thảm rồi, hiện lại mọc thêm một đại ác ma, thử hỏi cuộc sống sau này nàng biết sống thế nào a!



Trong khi bên này đợi Khâu Bối Vận nói ra mấy chữ phía sau thì hai con tiểu thú lại nhàn nhãn nằm ở nhuyễn tháp một bên trò chuyện bằng thú ngữ.


“Ngươi nói xem vì sao chủ tử lại muốn ở lại chỗ các ngươi?” Hỏa kỳ lân nghĩ mãi không ra lý do liền mang vấn đề đó ra làm khó ngân lang.


Ngân lang lạnh nhạt đáp: “Ta làm sao biết được, đó là chủ tử của ngươi.”


Mắt của hỏa kỳ lân lại đổ lên trên người Khâu Bối Vận: “Sẽ không phải là. . .” Hy vọng là không phải. Nó lập tức đưa một chân lên che mắt lại.


Long Ngự Quân lười biếng nhấp qua một ngụm trà mới nói: “Chẳng phải lúc nãy hứa đi mua kẹo hồ lô sao, hiện tại còn muốn ăn không?”


“Đương nhiên muốn.” Khâu Bối Vận chu môi đáp. Dù gì cũng xuất phủ, đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Lại nói biết khi nào huynh trưởng mới để nàng xuất phủ nữa.


Xe ngựa vừa ngừng lại nàng lập tức nhấc váy chạy xuống không để hai nam nhân kia kịp phản ứng gì. Khâu Hựu Kình ôm trán cũng đứng dậy nói với Long Ngự Quân: “Ta đi cùng Bối Bối, vương gia tùy tiện ngồi.”


Hắn vừa xoay được nửa người đã nghe Long Ngự Quân nhàn nhạt lên tiếng: “Bổn vương chưa từng đến kinh thành lần này có cơ hội đương nhiên muốn dạo một chút.” Dứt lời hắn cũng đứng lên, xuống xe trước hơn cả Khâu Hựu Kình.


Khâu Hựu Kình không nói gì mà theo sau hắn. Hai tiểu thú cũng chạy theo, chủ tử đi chơi đương nhiên không thể thiếu bọn chúng được.



Khâu Bối Vận vừa xuống xe ngựa đã chạy đông chạy tây, ngó ngang liếc dọc tìm bóng hình của bá bá bán kẹo hồ lô quen thuộc. Khi xác nhận được mục tiêu nàng chạy ùa đến đó, mỗi tay lấy một xiên rồi thong thả vừa đi vừa ăn.


Bá bá bán kẹo hồ lô vốn rất quen mặt Khâu Bối Vận, chỉ là hôm nay nàng đến có một mình, như vậy ai đến trả bạc cho hắn đây? Nghĩ thế hắn lập tức bước theo cước bộ của nàng mở thanh nói: “Khâu tiểu thư, người. . .” Hắn thực sự không biết nên cùng một si nhi nói thứ gì nữa, có nói bao nhiêu nàng cũng có hiểu gì đâu, nhưng bạc không thể không lấy a.


Khâu Bối Vận quay lại đầy ngây thơ nhìn hắn khiến hắn càng thêm lúng túng hơn. Chỉ là hắn còn đang nghĩ cách nên giải thích cùng nàng thế nào thì một nén bạc đã xuất hiện ngay trước mắt khiến mắt hắn mở thật to.


Kèm theo đó là âm thanh lạnh nhạt truyền vào lỗ tai hắn: “Phần của gia muội nhiêu đây đã đủ chưa?”


Bá bá bán kẹo hồ lô lập tức vui vẻ nhận lấy nén bạc liên tục cảm kích nói: “Đủ đủ đương nhiên là đủ, chỉ là hơi nhiều đợi tiểu nhân. . .”


Không để hắn nói hết Khâu Hựu Kình lập tức xen ngang nói: “Không cần, chỉ phiền mỗi ngày hai lần lão bá ghé ngang tệ phủ giao hai xiên kẹo hồ lô cho gia muội là được. Nếu không đủ có thể nói nói với quản gia tệ phủ là được.”


“Vâng vâng, đa tạ đô thống đại nhân.” Bá bá bán kẹo hồ lô liên tục khom người nói lời đạ tạ, tay cầm chặt nén bạc không buông. Xem như có mối làm ăn tốt rồi a!


Khâu Bối Vận cũng không nhìn nữa mà tiếp tục vui vẻ vừa ăn kẹo hồ lô vừa bước. Lúc này nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mái cứ như thiên hạ này là của nàng vậy. Uy danh của ca ca quả thật quá lớn rồi, vinh hoa phú quý này nàng hưởng trọn rồi.


Khâu Hựu Kình cũng không lưu lại lâu, cáo từ bá bá bán kẹo hồ lô xong liền bước theo muội muội. Nàng cứ như vậy thì không được rồi, hồi phủ nhất định phải giáo dục lại mới được.


Hai con tiểu thú từ lớn hóa thành nhỏ không người lưu ý, nhai đạo lại đông người như vậy khiến chúng nó không thể chạy càng không thể nhảy. Vừa định bước đã thấy một đôi chân lướt qua trước mặt khiến chúng phải dừng lại rất nhiều lần cũng may là có thể đuổi kịp mọi người.


Long Ngự Quân nghe tiếng động xung quanh mà bước theo hai huynh muội Khâu gia. Tuy âm thanh có chút hỗn độn nhưng là tiếng bước chân của Khâu Hựu Kình đối với hắn quen thuộc đến mức không từ diễn tả thế nên rất nhanh liền có thể xác định được phương hướng.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–



Tiểu kịch trường:


Luna nương đứng trên cầu thang cầm cái loa, hô: “Xếp hàng xếp hàng, trọng sinh bên trái, xuyên không bên phải.”


Rất nhanh đám nam nữ chủ đứng ra hai hàng, số lượng chênh lệch thấy rõ. Trọng sinh năm đôi, xuyên không ba đôi và dư một người là Khâu Bối Vận.


Chỉ là trong đám trọng sinh có một cánh tay xinh đẹp giơ lên hỏi: “Bên chúng ta vừa có trọng sinh vừa có xuyên không thì tính sao?”


Luna nương liếc mắt nhìn Nhạc Xích Vũ: “Thế ngươi là trọng sinh hay xuyên không?”


Dương Thiên Phong vội vã kéo Nhạc Xích Vũ lại hộ ở sau người. Sau đó siểm nịnh cười: “Chúng ta đã biết rồi.”


Luna nương hài lòng gật đầu lại thét vào trong loa: “Độc giả nói, thích song trọng sinh nhất. Nên cuối năm nay song trọng sinh sẽ được thưởng tết cao chút.”


Bốn đôi hợp cách nhảy lên hô to.


Niên Khai Điềm chu môi buồn bã. Gia Luật Hy ôm lấy nàng an ủi: “Ngày mai chúng ta đi Phú Quốc nghỉ dưỡng.”


Khâu Bối Vận thấy cẩu lương được tung ra nhưng còn chưa kịp phát tác thì một chiếc dép Muji quen thuộc đã bay xuống. “Ngày mai toàn bộ tăng ca.”


Một đám người ôm đầu than trời trách đất. Luna nương là một shark vô lương tâm, một boss xấu, hút máu nhân viên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận