Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 18: KHÔNG CHO MẶT MŨI
Tác giả: Luna Wong – 30 rồi nè, vào 3 mùng đầu tiên của năm mới, mỗi truyện ta dịch hoặc sáng tác đều sẽ bão chương mỗi ngày để bạn nào không đi chơi thì ở nhà xem giải trí hen.
Lúc này đám hài nhi của bọn họ được hạ nhân thông báo cũng xiêm y chỉnh tề bước đến. Sau khi hành qua lễ liền ngồi ở chỗ của mình. Đám nữ hài đều là e lệ muốn chiêm ngưỡng dung mạo của Long Ngự Quân lại không dám, mặt cúi xuống lâu lâu lại ngẩng lên rồi rất nhanh lại cúi xuống.
Khâu Dương Hiển nhìn Khâu Bối Vận hận đến không biết nên làm thế nào cho tốt. Hôm đó nàng để hắn trắng tay hồi phủ hôm nay còn dám đến nơi này.
Tống Địch cả thân người mập mạp, gương mặt búng ra sữa chạy đến trước mặt Khâu Bối Vận, đánh giá một vòng rồi nhe răng cười hì hì: “Bối Bối phải không? Nhìn dáng người cũng xem như là châu viên ngọc nhuận, rất hợp với ta.”
Bốn từ ‘châu viên ngọc nhuận’ đánh vào trong tai của Khâu Bối Vận khiến nàng sửng sốt. Ý hắn là nàng mập? Bất giác, đôi mắt mở thật to từ trên gương mặt búng ra sữa của Tống Địch dời xuống người mình. Tay không tự chủ sờ mặt sờ bụng, quả nhiên có mỡ thừa.
Từ lúc Lã thị đến lấy lòng nàng, nàng toàn ăn thịt không chú ý đến thân thể. Lại nói nàng giả si nhi nên căn bản không thể cho người bày gương to trong phòng, nên càng không biết đến chuyện này.
Nàng quay đầu nhìn huynh trưởng của mình, hắn cư nhiên không nói cho nàng biết. Vậy lúc sáng hắn cõng nàng một đường xa như vậy?
Thẹn quá hóa giận, nàng hét to: “Ta béo lúc nào, nhà ngươi mới béo.” Đương nhiên đây không phải là lúc thừa nhận.
Tay nàng cũng không rãnh rỗi, liên tục bóp cái miệng đang nói chuyện của hai con tiểu thú. Chúng nó xem bụng nàng như cái nệm thịt rồi, đáng chết.
Tống Địch cười hắc hắc bước về chỗ của mình, “Xem như xứng với ta rồi, Bối Bối còn phát cáu gì a?” Mẫu thân nói với hắn, nàng chính là một cái mỏ vàng bất tận, thú được nàng, không chỉ hắn mà cả mẫu thân cũng sẽ không cần lo lắng chuyện cơm áo của nửa đời sau nữa.
Long Ngự Quân vân đạm phong vân đột nhiên lên tiếng: “Bối Bối, sang đây bóp vai cho bổn vương.” Hắn phải để đám người này chết tâm với Khâu Bối Vận. Ám ý để bọn họ thấy được hắn xem trọng nàng mà dời chủ ý đến nơi khác.
Khâu Bối Vận đang rất hận nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo đại ác ma. Nàng đặt hai tiểu thú xuống ghế rồi chạy sang ‘hiếu kính’ đại ác ma. Tay dùng sức trảo lên bờ vai to rộng của hắn, cắn răng nghiến lợi ra sức phát tiết. Đáng tiếc, sức lực của nàng càng dùng mạng thì đại ác ma càng thoải mái hơn thôi chứ nào có dáng vẻ bị tra tấn gì đâu.
Ngoại trừ Khâu Hựu Kình ra thì mọi người đều đen mặt lại không ít. Long Ngự Quân xem trọng Khâu Bối Vận là có mục đích như bọn họ sao? Bọn họ ai cũng biết rõ thân thế của hắn nên nếu nói hắn lợi dụng Khâu Bối Vận cũng không phải không thể.
Đúng lúc lão thái thái mở miệng muốn nói thì Long Ngự Ngôn cùng Tống Lệ Thủy ở bên ngoài vừa cười vừa nói bước vào. Nhìn bọn họ cứ như một đôi uyên ương vậy, chói mắt lại rất hòa hợp.
Mọi người đồng loạt đứng lên hành lễ trừ Long Ngự Quân cùng Khâu Bối Vận. Hai người một người nhàn nhã hưởng thụ được phục vụ, một người lại bày vẻ ta cái gì cũng không biết, khiến khóe miệng của Long Ngự Ngôn giật một cái rất mạnh.
“Không nghĩ đến hoàng đệ cũng ở, quả là trùng hợp.”
“Bổn vương đi ngang vô tình được mời tới.” Long Ngự Quân tựa ở trên ghế thái sư nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến của mình, đôi mắt không tiêu cự khép hờ để người nhìn không thấy.
“Bổn cung cũng được mời đến a!” Long Ngự Ngôn nhìn qua Khâu Bối Vận khẽ hừ một tiếng rồi lại bước đến ghế ngồi xuống, phất tay cho miễn lễ.
Tống Lệ Thủy trang dung tú lệ, người như tên vậy, để người nhìn qua lưu luyến không quên. Nàng bước đến chỗ Long Ngự Quân hành qua lễ rồi lại nhìn Khâu Bối Vận nhẹ nhàng cười: “Bối Bối trưởng thành quá đáng yêu rồi.”
Khâu Bối Vận nâng mắt nhìn Tống Lệ Thủy, lúc nãy cung yến nàng thấy được nàng ta luôn bước theo Long Ngự Ngôn. Nàng từ hôn nhất định nàng được lời nhất rồi.
Nàng không nói với nàng ta, chỉ bước đến chỗ Khâu Hựu Kình làm nũng: “Ca, muội đói bụng rồi, chúng ta về đi.”
Lão thái thái chưa được như nguyện lý nào dễ dàng thả người như vậy, lập tức nói: “Bối Bối đói bụng rồi, chúng ta cũng dọn cơm thôi, được nhị vị điện hạ đến tệ phủ quả thực vinh hạnh. Thỉnh nhị vị điện hạ lưu lại dùng bữa cơm đạm bạc của tệ phủ, để lão thân làm tròn trách nhiệm chủ nhà.”
Long Ngự Quân khép phiến đứng lên, khách sáo nói: “Lão thái phu nhân quá lời, lúc nãy bổn vương có hứa với Bối Bối đưa nàng đi dạo một ngày, đề nghị của lão thái phu nhân sợ là không thể phụng bồi.”
“Một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian, hoàng đệ hà tất từ chối.” Long Ngự Ngôn thua liên tiếp hai trận đã rất mất mặt, nay hắn vừa đến đám người này lại đòi ly khai, thật khiến hắn nuốt không trôi.
Long Ngự Quân quay quay phiến luân phiên chạy ở các ngón tay, không nhìn bất luận kẻ nào, chậm rãi bật thanh: “Bổn vương đã hứa với Bối Bối, hôm nay chính là hôm nay. Lúc nãy nể mặt yêu thỉnh của lão thái phu nhân mới ghé đến quý phủ ngồi một chút, hiện cũng nên tiếp tục thực hiện lời hứa rồi.”
Lời của Long Ngự Quân hoàn toàn không cho mặt mũi khiến lòng của lão thái thái mọc đầy gai, nhưng lại không dám phát tác. Nàng nén giận cười nói: “Nếu là như vậy, lão thân cũng không tiện giữ người nữa, để lão thân tiễn vương gia một đoạn.” Hừ, không nể mặt như vậy để xem đến lúc không còn binh quyền trong tay thì làm được gì.
“Chút chuyện nhỏ này không cần phiền lão thái phu nhân, bổn vương có thể tự đi được, cáo từ.” Long Ngự Quân nói xong lập tức xoay người bước ra phương hướng đại môn. Hắn theo đường lúc tới mà đi trở về, thế nên không sợ có chướng ngại vật.
Khâu Bối Vận được giải thoát lập tức ôm hai con tiểu thú chạy theo hắn. Do hắn thong thả thả bước nên rất nhanh nàng chạy ngang hắn, lập tức tán thưởng: “Nghĩ không ra tiểu Quân Quân cư nhiên lợi hại như vậy.”
“Bổn vương tháo được trang dung của Bối Bối xuống còn không đủ lợi hại sao?” Long Ngự Quân tựa tiếu phi tiếu nói xong lại hạ một phiến, lực đạo không to không nhỏ vào đỉnh đầu của Khâu Bối Vận nhắc nhở: “Lần sau không được gọi bổn vương như thế.”
Khâu Hựu Kình nhanh chóng ôm quyền cáo từ rồi đuổi theo sau lưng hai người. Quả thực hắn cũng không muốn lưu lại nhưng lại nghĩ không ra biện pháp rút lui nhanh nhất, cũng may có bằng hữu giúp đỡ a.
“Đạ tạ.”
“Với bổn vương còn cần khách khí như vậy sao!” Long Ngự Quân một đường mà bước không hề ngừng lại, chỉ là cước bộ của hắn không bao giờ nhanh, bởi mắt không thấy, với mỗi một bước, đã không bước thì thôi, đã bước thì phải vững phải chắc.
“Đúng a ca, hắn ở nhà chúng ta ăn nhờ ở đậu không nên cùng hắn khách sáo làm gì.” Khâu Bối Vận vừa bị đánh xong ôm đầu trả đũa.
Lại phiến hạ xuống mu bàn tay ôm đỉnh đầu của nàng, lần này không có lời nói chỉ có tiếng khẽ cười của Long Ngự Quân.
Hai còn tiểu thú vì cái đánh kia mà Khâu Bối Vận đặt chúng nó trên vai mình, chúng nó nhàn nhã dùng móng giữ chắc vai nàng mà ngồi. Nhìn hết ba người hỏa kỳ lân mới nói:
“Ngươi nói xem có phải từ lúc hồi kinh chủ tử nhà ta rất hay cười không?”
“Ta làm sao biết được.” Ngân lang như con mèo nhỏ liếm liếm chi lại vuốt vuốt ngân mao vì gió bay loạn của mình như thể đang chuẩn bị hẹn hò vậy.
Khâu Bối Vận nào hiểu thú ngữ, chỉ là không có chỗ phát tiết nên mang hai con tiểu thú ra trừng phạt mà thôi. “Hai đứa các ngươi đủ rồi nha, mỗi con một bên phiền chết ta, nếu còn ồn ào nữa ta ném các ngươi xuống đất.”
Hai còn tiểu thú lập tức ngoan ngoan im lặng ngồi ở trên vai nàng. Đưa mắt nhìn nhau ý bảo Khâu Bối Vận thật khó tính.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Tiểu kịch trường:
Long Ngự Quân hếch mũi đắc ý: thấy bổn vương lợi hại chưa, mau tới khen bổn vương nào.
Hai huynh muội ngốc nghếch nào đó vẫn rất nhiệt tình vỗ tay hoan hô.