Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 23: TỶ ĐỆ LAI PHỎNG


Tác giả: Luna Wong


Trên xe ngựa, Long Ngự Quân chỉ ngồi ở nhuyễn tháp ‘xem’ binh thư nhàm chán của mình, mặc kệ Khâu Bối Vận đang ra sức bắt chuyện với mình. Tâm tư của hắn lại không ở trên binh thư mà sớm bay đến chuyện Long đế sáng nay trên triều giao cho hắn.


Hắn được điều đến Hình bộ, mà vụ án hắn phải tra lại là vụ án ba năm trước, tất cả các đầu mối đều không còn lại gì nữa. Long đế làm vậy là cố ý hạ mã uy của hắn, nếu hắn làm không xong, cho dù hắn ở chiến trường lập bao nhiêu huân công cũng chỉ là phù du mà thôi.


Cho nên chuyện sáng nay Khâu Hựu Kình được đám nữ nhân vay quanh chính là chứng minh rõ nhất cho việc mọi người nhìn ra được Long đế không thích hắn. Chỉ cần là người có đầu óc đều thấy rõ được hắn sớm sẽ không thể nắm binh quyền trong tay.


Vì vậy mặc kệ thân phận của hắn là gì, mọi người đều sẽ chạy đi dụ dỗ Khâu Hựu Kình về phe cánh của Long Ngự Ngôn. Đám vương tử còn lại đều bị ban đất phong, đây có thể thấy rõ là Long đế nghi kỵ đám người đó, bồi dưỡng một mình Long Ngự Ngôn.


Tuy Khâu Bối Vận nhìn không ra gì từ đôi mắt không tiêu cự kia, thế nhưng ngón tay của hắn đặt ở trên binh thư cũng chưa từng dời, vì vậy nàng biết được hắn không có ‘xem’ binh thư, nhất định là nghĩ ngợi chuyện nàng nói rồi. Đều là tại nàng cả, tay nàng tự vả nhè nhẹ vào cái miệng gây họa của mình vài lần.


Nàng khổ sở ôm lấy hỏa kỳ lân trong lòng hỏi nhỏ: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất ngu ngốc không?”



Ai biết, hỏa kỳ lân liều mạng gật đầu đáp trả. Đây để Khâu Bối Vận nổi giận đùng đùng ném nó lên nhuyễn tháp mặc nó tự sinh tự diệt.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Đến khi hồi phủ, Long Ngự Quân xuống xe liền nói cùng hỏa kỳ lân hai chữ băng lãnh không cảm xúc: “Thư phòng.”


Vô Diện vốn muốn đi theo, nhưng Khâu Bối Vận đột nhiên một tay ôm bụng, một tay túm lấy cánh tay của hắn, thống khổ hô to: “Đau bụng, đau bụng quá.”


Vô Diện nghe vậy lập tức xoay người đỡ lấy nàng: “Khâu tiểu thư mau vào phòng, để tại hạ lập tức thỉnh đại phu.”


Nhưng nàng lại nhanh hơn một bước, đảo mắt thấy thân ảnh của Long Ngự Quân biến mất, lập tức đứng thẳng thắt lưng kéo Vô Diện đi hướng ngược lại. Vừa đi miệng không ngừng ton hót tố khổ với Vô Diện rằng bản thân sai trái lại không nói rõ là sai cái gì.


Cuối cùng nàng quay đầu nhìn Vô Diện hỏi: “Ngươi nói, có phải bình thường ca cùng tiểu Quân Quân đều là như hình với bóng không?”


Vô Diện không cần suy nghĩ đã lập tức gật đầu xác nhận. Cái này phàm là binh sĩ cùng bọn họ ở trên chiến trường đều sẽ biết, nên không cần thiết phải che giấu.


Khâu Bối Vận thở dài, “Vậy họ có bao giờ vì chuyện gì mà gây gỗ chưa?”


Vô Diện lắc đầu, “Gia chưa từng cùng đô thống gia gây gỗ, chuyện gì bọn họ cũng sẽ từ từ cùng nhau thảo luận đến thông mới thôi.”


Khâu Bối Vận vỗ vỗ ngực, cũng may là như vậy nếu không chiều nay nhất định một trận gà bay chó chạy nhìn hai người bọn họ quyết đấu. Hai nam nhân đương nhiên sẽ không đấu võ mồm, thế nhưng quan hệ giữa bọn họ như vậy, ai mà biết được bọn họ sẽ động khẩu hay động thủ a.


Vô Diện càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, không lẽ gia cùng đô thống gia bất hòa rồi? Chuyện này không thể nào, ở chiến trường bao lâu cũng không sao, vì sao mới về lại xảy ra chuyện?


“Vậy ta lại hỏi ngươi.” Khâu Bối Vận cực kỳ không thục nữ kiễng chân cố gắng đặt khuỷu tay lên vai Vô Diện, âm thanh cũng có chút lo lắng hỏi: “Bình thường bọn họ nếu là, ý ta là nếu thôi nha.” Thấy Vô Diện gật đầu nàng mới nói tiếp: “Nếu là bọn họ có khó chịu trong người thì sẽ làm gì?”


“Cái này. . .” Võ Diện nghĩ nghĩ lại đáp: “Gia bình thường không vui trong lòng sẽ ‘xem’ sách, còn đô thống gia sẽ luyện võ.”



Quả như nàng đoán, đại ác ma tẩu tẩu sớm định là phận nằm dưới rồi, ca nàng uy vũ thế kia cơ mà. Bất quá hiện tại chuyện này không quan trọng nữa rồi, mấu chốt nằm ở tối nay, nàng phải cố gắng nghĩ cách chuộc lỗi lầm mới được.


Hạ nhân đột nhiên từ ngoài bước nhanh đến chỗ nàng hành qua lễ rồi thông báo: “Tiểu thư, Tống công tử đến cầu kiến.”


Khâu Bối Vận vốn đang phiền táo gia sự đương nhiên không rảnh nghe xem là người nào, ba chữ ‘Tống công tử’ kia bay vào não cũng như chưa từng vào vậy, nàng căn bản không nhớ được là ai. Tay nhỏ mang vòng khẽ nâng lên xua xua như đuổi tà: “Không gặp không gặp.”


Hạ nhân ứng tiếng lui xuống, lại rất nhanh trở về hội báo: “Tiểu thư, Tống công tử nói không gặp được sẽ không đi.”


Khâu Bối Vận mím chặt đôi môi sắp không kiềm nén được mà mắng người của mình, vẫn là đôi mắt to thiên chân đó chớp chớp nhìn hạ nhân vài cái. Nàng phát hiện ra, đái ở thắt lưng hắn phồng lên bất thường, xem ra có ăn hối lộ rồi. Người này phải dọa một lần nhân tiện răn đe kẻ khác.


Thắt lưng của nàng khom xuống, không một tiếng động tay nhanh luồn đến thắt lưng của hắn, moi ra một ném bạc lẻ cầm lên soi, “A, hôm qua ca có cho ta xem thứ này, ca còn nói hạ nhân phải tích góp rất lâu mới có được nha.”


“Cái này. . .là. . .là. . .” Hạ nhân kia lập tức run rẩy, tuy chủ tử này là si nhi nhưng sau lưng nàng còn có một tòa núi to để dựa, hắn còn nghe nói mấy hạ nhân trước đều là do nàng mà bị bán đi.


“Là cái gì?” Khâu Bối Vận nhìn lưng của hạ nhân trước mắt đã thấm ra chút mồ hôi, lòng càng hưng phấn bội phần. Âm thanh cắn chặt thể hiện tức giận nhưng từ miệng nàng phát ra ngoại trừ người đang sợ đến run trước mặt ra thì ai cũng cảm thấy không hề có lực uy hiếp gì. Chẳng qua là do người đó sợ bị bán đi nên mới run mà thôi.


“Là ngươi trộm của ta có phải như vậy không?”


“Không phải, không phải như vậy đâu.” Hạ nhân kia phịch một tiếng quỳ xuống trước chân của Khâu Bối Vận, đôi tay thô ráp đen nhẻm của hạ nhân túm lên mũi hài thêu của nàng liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, “Tiểu thư, nô tài thực sự không có trộm đồ.”



“Vậy ngươi nói, thứ này là lấy từ nơi nào?” Vô Diện nhìn tình thế mà làm, Khâu Bối Vận một chút uy lực cũng không xuất ra được làm sao trị người a.


“Nô tài. . .” Hạ nhân kia vẫn rất là run, mà cũng không dám nói ra miệng.


“Nói.” Âm thanh băng lãnh lại to lớn của Vô Diện lại quát to lên.


Âm thanh đó để hạ nhân dùng tốc độ sắp cắn luôn đầu lưỡi nói ra một câu: “Là Tống công tử đưa cho nô tài.”


“Tốt tốt tốt, vậy đi lãnh hai mươi đại bản xong rồi ta miễn phí tặng ngươi cho hắn.” Khâu Bối Vận nói xong lui về sau một bước tránh đi cánh tay kia rồi bước ra phương hướng tiền thính. Hạ nhân vừa vào cửa đã tham lam như vậy rồi, sau này nhất định bán luôn cả huynh muội nàng.


Vô Diện tuy ở phủ người nhưng ở nơi này có mỗi mình hắn, vậy nên hắn giúp Khâu Bối Vận thanh lý xong hạ nhân này rồi mới đến thư phòng hầu hạ Long Ngự Quân.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–


Luna: hôm nay 30/1/2023(9/1/2023) 7am Meal Decor LW và Bookwaves khai trương nhé (mặc dù chưa từng nghỉ tết nhưng vẫn muốn bày đặt khai trương) Chúc mọi người thành công phát tài. Tung lì xì nè.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận