Dị Giới Ta Tới Đây!!!


Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 33: NỮ NHI HỒNG – MỞ


Tác giả: Luna Wong


Sau khi Quất Tử mang thi thể của Danh Chi trở về thì quỳ trước mặt Danh phu nhân cầu xin được tuẫn táng. Bởi nàng ta bán đứng tiểu thư, phản bội lời thề, nhưng tất cả đều là bất đắc dĩ, vì vậy cũng muốn cùng Danh Chi xuống hoàng tuyền.


Danh phu nhân không đáp ứng, thế là nàng ta đập đầu vào cột gỗ to ở tiền thính, đoạn khí tại chỗ. Danh phu nhân buộc lòng cho tuẫn táng.


Sáng sớm hôm sau, khi Khâu Bối Vận xuất phủ đã nghe từ đầu đường đến cuối ngõ đều đồn đãi chuyện Danh Chi hoài thai mà tình lang không chịu thú nên tự sát. Danh phu nhân ôm tim ngã xuống ngất xỉu, Danh Hàm lại im lặng trước sóng gió.


Danh phủ chỉ nói cùng ngoại nhân rằng, Danh Chi vì không ưng ý mối hôn sự Danh phu nhân an bài nên mới tự sát. Mà việc Quất Tử tuẫn táng cũng xem như có thể để chuyện Danh Chi hoài thai trở về thực hư bất minh.


Khâu Bối Vận không kịp nghĩ ngợi, một đường chạy đến Đại Lý tự, xông vào phòng của Long Ngự Quân: “Ngươi biết tin gì chưa?” Nàng ôm tâm khẩu thở phì phò từng ngụm trọc khí.


“Đã biết.” Long Ngự Quân lại bày dáng dấp nhàn nhã đáp, tay hắn thu lại ấn vừa đóng lên trên trúc giản, chính thức khép lại vụ án của Danh Chi. Chuyện này vốn là do tự khanh làm, thế như Danh Hàm không ở, liền do hắn toàn quyền phụ trách.



“Ta còn chưa nói làm sao ngươi biết được.” Khâu Bối Vận vẫn là dáng vẻ mệt mỏi bước đến trước án.


“Chẳng phải là chuyện của Danh Chi sao?” Sáng này khi hắn cùng Khâu Hựu Kình xuất phủ đã nghe đến ngập lỗ tai rồi. Lưới cũng đã giăng, giờ chỉ còn đợi người kia sa lưới mà thôi.


Khâu Bối Vận nhìn hắn lom lom mắt. Kỳ thực, con người của đại ác ma tẩu tẩu cực kỳ xấu xa, thế nhưng hắn không phải là loại nói xong không giữ lời. Vì vậy nàng không có nghi ngờ hắn là chủ mưu phía sau, chỉ là nàng không hiểu rõ, chủ mưu kia đến cùng vì sao phải tung ra chuyện này, làm vậy có lợi gì cho hắn?


Là muốn Danh gia mất mặt, hay vì Danh Chi từ chối gả cho hắn nên cố ý lợi dụng nàng chết rêu rao nguyên nhân cái chết kia để bôi nhọ danh phẩm của nàng. Hay nói chính xác hơn là nhắm vào Danh Hàm, bởi trong mắt nàng, Danh Hàm có lẽ đắc tội không ít người, nếu không phải hôm đó nàng cố ý để hắn thấy vòng ngọc sợ là hắn đã dùng nàng làm khó Long Ngự Quân rồi.


“Ngươi nói xem, người làm ra chuyện này là ai, mục đích lại là gì?”


“Bối Bối có hứng thú với vụ án của Đại Lý tự rồi sao? Bất quá vụ án này đã khép lại rồi, không nên hỏi thêm nữa.” Long Ngự Quân lại rất không lưu ý, lại nhàn nhã xem trúc giản nhàm chán như mọi hôm.


Câu này đồng nghĩa với câu ‘không cần hỏi nữa tốn công thôi, giữ hơi làm ấm bụng đi.


Khâu Bối Vận hầm hừ, mài răng trừng mắt Long Ngự Quân. Đại ác ma tẩu tẩu thối, có một chút việc cũng keo kiệt không nói với người ta.



Vì vậy nàng khích bác: “Ta biết rồi, cả ngươi cũng không biết nhưng lại giấu dốt vì vậy mới nói thế chứ gì.”


Long Ngự Quân chỉ cười không đáp, nụ cười kia thực sự như dầu đổ lên lửa nóng.


Ngay lúc lửa giận của Khâu Bối Vận kiềm nén không được muốn phát tác thì lúc này có nha dịch chạy đến báo: “Vương gia, ở khách điếm góc đường nam thành phát hiện có người chết.”


Long Ngự Quân chậm rãi đứng lên, “Bối Bối, Thiên Sát, chúng ta đi.” Sau khi nghe được cước bộ của hỏa kỳ lân chân của hắn mới bắt đầu bước.


Chỉ là nghe không được tiếng bước chân của Khâu Bối Vận, hắn mới dừng bước hơi xoay người: “Bối Bối.”


“Ta không đi không đi. Đó là chỗ có người chết, lý nào ngươi bảo ta đến đó.” Khâu Bối Vận nghe được lời của nha dịch báo đã ngồi bật dậy rồi, nghe được Long Ngự Quân gọi mình đi cùng, người nàng có chút run ngồi sát bên giá sách.


Long Ngự Quân như là đeo ngàn cân đá nặng trên lưng vậy, không có Khâu Hựu Kình cùng Vô Diện bên cạnh hắn cảm thấy mình không xong rồi. Nhắm mắt lại, mím chặt môi, chậm rãi điều tức hơi thở. Mắt hắn nhìn không thấy, chung quanh không người tin được, hỏa lỳ lân lại không thể nói tiếng người, vì vậy thứ hắn có thể bám vào ngoại trừ Khâu Bối Vận thì không còn ai nữa.


Hắn nhắc chân lên, tiến đến chỗ Khâu Bối Vận. Hắn nghe được hô hấp khẩn trương của nàng, nghe được trái tim đập mạnh vì hoảng sợ của nàng, nghe được cả tiếng hài trên chân nàng cọ sát với sàn gỗ nữa.



“Đừng sợ, bổn vương cõng Bối Bối.”


“Không không không.” Khâu Bối Vận sợ đến mặt mày xanh xao, cả người như phát lạnh run lẩy bẩy. Thấy Long Ngự Quân đến gần, nàng liều mạng cắm đầu mà chạy ra ngoài.


Nàng làm sao nhanh bằng hắn được, lại nói hắn ở chiến trường bao lâu cũng không phải nằm gác chân cắn hạt dưa hưởng thụ. Bởi vậy khi nàng xông ra, hắn nhanh hơn bắt được nàng bế lên. Khâu Bối Vận ra sức vùng vẫy nhưng cũng không ăn thua, tình trạng của nàng hiện tại hết như cá nằm trong lưới bị kéo lên mặt nước vậy.


“Buông ta ra, ta muốn về nhà.” Lúc này đây nàng cảm thấy bản thân thực sự quá ngu ngốc, tự nhiên đáp ứng hắn đến đây thay Vô Diện. Hiện tại là đi xem hiện trường, nếu đến chỗ pháp y có phải nàng ngưng thở luôn hay không.


Long Ngự Quân xoay người bế vững chắc bế nàng rời khỏi Đại Lý tự, đồng thời hạ thấp giọng nói: “Bối Bối ngoan ngoãn một chút, nếu để người phát hiện ra mắt bổn vương nhìn không thấy vậy thì tai họa lớn.”


Khâu Bối Vận ở trong lòng hắn vùi mặt vào hõm cổ kia khóc thút thít, thế nhưng nàng cũng không có tiếp tục giãy giụa nữa. Ai bảo huynh trưởng thích hắn, ai bảo nàng chạy không thoát, ai bảo nàng không có bản lĩnh. Trời ơi, khổ quá đi!


Long Ngự Quân có chút dở khóc dở cười không biết nên làm sao cho phải. Biết trước sẽ không thể trông cậy vào nàng nhìn thi thể, bất quá hiện trường xung quanh vẫn phải xem. Giờ vui rồi, khóc thành bộ dạng này, hắn lại không biết dỗ nữ nhân, thật khiến người chết vì phiền.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com.vn—–


Khách điếm này có lên là Lão Xá, là khách điểm to nhất nổi tiếng nhất kinh thành, còn có rất nhiều chi nhánh ở khắp nơi. Khách điếm này chỉ có dành cho những khách nhân giàu có hạng thương gia phú hộ quan lại mới có khả năng trả nổi tiền phòng. Vì vậy, tử giả nhất định là người có tiền.



Đứng ở phía xa đã thấy khách điếm có rất nhiều người vây quanh, một nha dịch đứng ở phía sau Long Ngự Quân hô to, “Đại Lý tự phá án, thỉnh nhường đường.”


Đám người vây xem lập tức tách ra hai bên, nhường ra con đường để đám người Long Ngự Quân tiến đến. Long Ngự Quân một đường vẫn bế Khâu Bối Vận đến đây, chưa từng buông xuống. Lúc này hắn là thiếu khanh của Đại Lý tự nên không được phép ngồi xe ngựa, chỉ có đi bộ mà thôi.


Lúc này Biên Lục từ trong Lão Xá bước ra, bước đến trước mặt Long Ngự Quân hành qua lễ rồi làm động tác thỉnh: “Vương gia, tử giả ở trên lầu hai, thỉnh theo tiểu sinh.”


Long Ngự Quân cũng không đáp chỉ khẽ gật đầu. Tập trung lắng nghe âm thanh cước bộ của Biên Lục, mại khai cước bộ bước vào khách điếm, lên lầu, hệt như một người bình thường không hề có bệnh về mắt.


Khâu Bối Vận đã ngưng khóc nhưng lòng ngập tràn bất an, mắt nhìn xuống bước chân của đại ác ma tẩu tẩu lại đảo đến mặt của hắn. Lúc này đây nàng cảm thấy hắn cước bộ của hắn rất vững chắc, để nàng có chút cảm thấy đỡ sợ hơn. Thế nhưng tay vẫn túm chặt cố áo của hắn, rất sợ chút nữa hắn thả nàng xuống bên cạnh tử thi.


Mắt nàng nhìn thấy Biên Lục đưa tay làm động tác thỉnh vào căn phòng đang mở rộng cửa, bên ngoài lại đứng rất nhiều binh sĩ liền lập tức nhắm lại. Nàng biết đó là hiện trường của vụ án.


Biên Lục đứng ở ngoài cửa, đợi Long Ngự Quân vào mới theo sau. Do vậy Long Ngự Quân phải nhờ hỏa kỳ lân mới có thể tránh được bậc cửa thuận lợi vào phòng.


—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com.vn—–


Luna: Sao mà so sánh với mấy truyện phá án mình dịch VD như Đại Tụng Sư, Vấn Tội Trường An, Đại Minh Nữ Tụng Sư, Long Phi Phượng Ngỗ(có vài bộ thời điểm này chưa up lên hen)…sao mà thấy xấu hổ quá. Nhưng trình độ vẫn chỉ tới đó thôi, mọi người thông cảm và xem tiếp án mới cho ta ý kiến bình luận để cải thiện với nhé 😀



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận