Dị Giới Thú Y

Ở thành Hoàng Kim, Thú Hoàng cung.

Thái Qua Nhĩ đi bám sát đằng sau Ngũ Tư, nói nhỏ: "Phụ thân, Phất Lạp Địch Nặc đã gặp sứ giả Khải Tát rồi."

Ngũ Tư nhìn tòa thành của mình từ trên cao, trầm giọng: "Phất Lạp Địch Nặc sẽ về Khải Tát sao?"

"Trước mắt thì vẫn chưa rõ!" Thái Qua Nhĩ cúi đầu nói: "Nếu hắn muốn đi thật thì sao? Có Phất Lạp Địch Nặc chữa trị cho đại quân, thành Hoàng Kim thậm chí có thể ngang tầm với A Cổ Lạp Sơn, nhưng một khi hắn đi rồi…"

"Hồ đồ! Con có biết tại sao ta không sợ đắc tội với Khải Tát mà bảo vệ Phất Lạp Địch Nặc không?" Ngũ Tư vỗ vai con trai: "Phất Lạp Địch Nặc có thể khiến đại quân của ta thêm lớn mạnh, nhưng điều này không quan trọng! Hắn đáng sợ ở chỗ có thể tạo ra ma thú cấp mười!"

Ngũ Tư nói tiếp: "Hôm nay Phất Lạp Địch Nặc có thể tạo ra một A Mạt Kỳ, ngày mai hắn có thể tạo ra mười, thậm chí một trăm con! Đến lúc đó, nếu những con ma thú cấp mười này không thuộc về thành Hoàng Kim thì đối với chúng ta mà nói, đó là họa diệt vong!"

Thái Qua Nhĩ kinh hãi.

Ngũ Tư chỉ về huyệt động nơi Lôi Cát ở: "Tên đến từ Khải Tát kia rất thông minh, cách thành từ rất xa đã phô trương thanh thế, nên ta không thể cho người ám sát hắn. Có điều, nếu Phất Lạp Địch Nặc quyết định về nước thật thì ta sẽ nghĩ cách giữ hắn lại, nếu không giữ được thì con hãy tìm cơ hội giết tên Lôi Cát rồi đổ cho Phất Lạp Địch Nặc, nói Phất Lạp Địch Nặc bất mãn với Lô Địch Tam Thế, giết chết sứ giả Khải Tát, ép hắn phải quyết chiến với Khải Tát!"

"Vâng! Nhưng vì có A Mạt Kỳ, nên có lẽ sẽ cần phụ hoàng ra tay khi cần thiết!"

Nói rồi, Thái Qua Nhĩ lui xuống.

……

Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc muốn rời khỏi thành Hoàng Kim, tin này khiến các ma thú trong thành có chút nuối tiếc. Trong mấy tháng ở đây, Sở Thiên đã khiến cho chúng cảm nhận được lợi ích của việc có một Tế Tự thần thánh ở bên cạnh.

Sau khi Sở Thiên gặp Lôi Cát, khi Sở Thiên muốn từ biệt Ngũ Tư thì trong hoàng cung truyền tin, Thú Hoàng bệ hạ đã đi thăm bạn cũ.

Nghe cách nói này, Sở Thiên buồn cười, dị giới cũng thật lạc hậu, chiêu này trên địa cầu mấy nghìn năm trước, có vị tên Tào Tháo đã dùng với Quan Vũ rồi.

Có điều Sở đại thiếu gia biết mình không so được với Quan Vân Trường, nên gióng trống dương cờ đưa người nhà lên Boeing, tiện thể đem theo vài trăm ma thú cấp thấp muốn theo hắn, chào từ biệt Thái Qua Nhĩ rồi đi mất.

Trên lưng Boeing, Lôi Cát nói với Sắt Lâm Na: "Đại tẩu, tại sao tẩu lại bảo đệ bỏ hết tùy tùng, không được rời lão đại nửa bước?"

"Đừng có giả ngốc với ta!" Sắt Lâm Na cười: "Ngươi đem Phất Lạp Địch Nặc về Khải Tát, Thú Hoàng Ngũ Tư hận ngươi tận xương tủy. Mà hắn cũng sợ sau này Phất Lạp Địch Nặc sẽ tạo ra nhiều ma thú cấp mười hơn nữa. Nhưng lại không dám công khai trở mặt, nên vì để giữ Phất Lạp Địch Nặc lại, Long Hoàng nhất định sẽ nghĩ cách để bọn ta và Khải Tát có xích mích. Mà cách tốt nhất chính là giết ngươi!"

"Khốn kiếp, lão sư tử ấy cũng thật ác độc…!" Lôi Cát ôm chặt lấy Sở Thiên ở bên cạnh, "Lão đại trước khi về nước đệ phải nhờ huynh chăm sóc rồi. Huynh nhất định không được để đệ rớt lại đâu đấy…"

Sở Thiên cười khổ đẩy Lôi Cát ra. Ở Khải Tát, dù là gia tộc mạnh như Phan Mạt Kỳ cũng phải cúi mình trước uy nghiêm của hoàng thất. Xem ra nên có một vùng lãnh thổ riêng thật rồi.

Vù!

Boeing thu cánh dừng lại ở lưng chừng trời, giọng nói dịu dàng vang lên: "Ông chủ, Thú Hoàng Ngũ Tư cản đường."

"Mọi người ở yên tại chỗ, A Mạt Kỳ, đi theo ta!"

Nói rồi, Sở Thiên nhảy lên lưng A Mạt Kỳ ra đón tiếp Ngũ Tư một mình ở giữa trời.

"Ha ha…" Ngũ Tư cười cung tay với Sở Thiên, "Phất Lạp Địch Nặc, sao không tạm biệt ta một câu đã đi rồi? Ngươi là Tế Tự riêng của ta cơ mà!"

"Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!" Sở Thiên cười, "Bệ hạ đi thăm bạn nên ta không kịp đến chào, mong bệ hạ thông cảm. Hắc hắc, giờ từ biệt ngài cũng không muộn chứ?"

Sắc mặt Ngũ Tư lặng như nước, không có chút biểu cảm nào, "Ngươi quyết định rời khỏi thành Hoàng Kim thật sao? Chẳng lẽ ngươi tin Lô Địch Tam Thế không truy cứu…"

"Bệ hạ không cần khuyên ta nữa." Sở Thiên hơi cúi người, cười: "Ta đã quyết định quay về Khải Tát!"

"Được! Khà khà, Ngũ Tư cười, nhưng sắc mặt thì càng ngày càng lạnh, "Phất Lạp Địch Nặc, ta là ma thú cấp mười, mà ngươi thì vừa tạo ra A Mạt Kỳ cấp mười… ta nghĩ, chắc ngươi hiểu ý ta!"

Đương nhiên Sở Thiên hiểu, ma thú cấp mười chính là thần sống của Huyễn thú đại lục! Chỉ cần là thần thì không cho phép một con người nhỏ bé, có khả năng tạo ra đồng loại của họ, thách thức với quyền uy của thần! Long Hoàng ở A Cổ Lạp Sơn không để ý A Mạt Kỳ là vì hắn sắp bước vào tầng Thần Lực thứ ba, chẳng cần phải sợ một Long Ưng mới chỉ là tầng thứ nhất! Nhưng Thú Hoàng thì khác, hắn vừa bước qua ngưỡng cửa của tầng thứ hai, chỉ hơn A Mạt Kỳ có một bước, chỉ cần Sở Thiên tạo ra thêm một con ma thú cấp mười nữa thì là có thực lực khiêu chiến với Thần rồi!"

Không cần biết bao giờ, ở đâu, người nào có thể thách thức với Thần, đều phải chết.

Cười nhạt, Sở Thiên chậm rãi bay lên khỏi người A Mạt Kỳ, còn A Mạt Kỳ thì biến thành hình người đứng cạnh Sở Thiên ở giữa trời.

"Bệ hạ, chúng ta làm một cuộc làm ăn thì thế nào? Sở Thiên từ tốn nói, đồng thời trên người bẳt đầu xuất hiện thứ ánh sáng trắng.

Ngũ Tư mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên: "Ngươi cũng có Thần Lực! Hừ, làm gì?"

"Ài~, thật ra tạo ra ma thú cấp mười rất khó. Ta tạo ra A Mạt Kỳ cũng hao phí không ít tinh lực." Sở Thiên nheo mắt: "Nhưng nếu bệ hạ cho phép ta về Khải Tát thì ta đảm bảo trong mười năm, ta sẽ khến cho con trai ngài Thái Qua Nhĩ thăng lên cấp mười, giúp hắn có đủ thực lực để kế thừa hoàng vị!"

Ngũ Tư nhếch mép cười nhạt: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Xem ra Thú Hoàng quyết tâm giết ta rồi! Hừ, Sở Thiên hừ giọng một cái, rồi gọi: "A Mạt Kỳ!"

Phừng!

Ánh sáng xanh lục lóe lên trên người A Mạt Kỳ, nó như chọc vào mắt Ngũ Tư, "Ta không ngại đánh với ngươi một trận đâu!"

Nhìn Sở Thiên một cách không cam tâm, Ngũ Tư do dự hồi lâu, rồi bỗng cười: "Ha ha ha, điện hạ Phất Lạp Địch Nặc, ta nghĩ ngươi hiểu nhầm ý ta rồi. Ta muốn nói, ta là ma thú cấp mười, ngươi lại tạo ra một Long Ưng cấp mười, ha ha ha, ta muốn chúc mừng ngươi!" Nói rồi, Ngũ Tư tránh người sang một bên, "Ta chập nhận lời đề nghị của ngươi, điện hạ, mời!"

Sở Thiên vòng tay: "Đa tạ bệ hạ! Sự đón tiếp của bệ hạ mấy tháng nay ta sẽ mãi mãi ghi nhớ!"

Sở Thiên và A Mạt Kỳ bay trở lại chỗ Boeing.

"Trời, lão đại biết bay?" Lôi Cát ngơ ngẩn.

"Đừng nhiều lời!" Sở Thiên vỗ vỗ Boeing "Cứ bay từ từ trước đã, sau khi Ngũ Tư đi khỏi thì dùng tốc độ nhanh nhất về Khải Tát!"

Boeing làm theo những gì Sở Thiên nói, nhưng Lôi Cát thì bám chặt lấy Sở Thiên: "Lão đại, huynh nhất định phải dạy đệ, đệ cũng muốn bay!"

Sở Thiên dùng một ngón tay ấn vào Lôi Cát cười: "Vừa rồi ngươi không nhìn thấy gì hết. Nếu Lô Địch Tam Thế hỏi thì ngươi nên biết phải nói thế nào rồi chứ?"

"Ài~, Thú Hoàng bị A Mạt Kỳ dọa cho chạy mất, còn đệ thì chưa bao giờ thấy lão đại bay! Nói thế được chưa?" Lôi Cát lắc đầu tiếc nuối: "Hic, thật tiếc quá, nếu đệ biết bay nhất định sẽ có được Phí Na tướng quân!"

Rời xa địa giới của thành Hoàng Kim, Sở Thiên cuối cùng cũng được thở phào.

"A Mạt Kỳ, nếu tên Ngũ Tư đần này mà biết ngươi đã ở sức mạnh của tầng thứ ba nhưng lại chỉ có thực lực của tầng thứ nhất thì chắc hắn sẽ tức chết mất!"

A Mạt Kỳ gục gặc, nhìn về phía thành Hoàng Kim: "Lần sau gặp lại thì ta không chỉ dọa vậy đâu mà sẽ dùng nắm đấm dạy bảo hắn đến nơi đến chốn!"

"Không cần vội!" Sở Thiên vỗ vai A Mạt Kỳ, "Lạp Hy Đức từng nói tinh hạch của ngươi ở tầng thứ hai, dòng máu cũng là huyết mạch của Long Thần, chẳng qua là do cơ thể cản trở thực lực. Đến khi ta thay cho ngươi cơ thể khác, chúng ta hãy đến dạy bảo Thú Hoàng!"

………………

Ở đế quốc Khải Tát, Bàng Bối Thành. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Sở Thiên không ngờ Lô Địch Tam Thế lại đích thân ra đón tiếp.

Vội vàng quỳ xuống, Sở Thiên đau xót nói: "Bệ hạ, tội thần Phất Lạp Địch Nặc xin được thỉnh tội!"

"Khà khà, ta chưa bao giờ nói ngươi là tội thần cả!"

Lô Địch Tam Thế vẫy tay về phía Lôi Cát, "Từ hôm nay, Lôi Cát được tấn phong Hầu Tước, ngươi về trước đi!" Nói xong, Lô Địch Tam Thế đỡ Sở Thiên dậy, kéo hắn vào hoàng cung.

Sau những câu nói cái khách sáo giả vờ, Lô Địch Tam Thế cười: "Phất Lạp Địch Nặc, chắc Lôi Cát đã nói với ngươi rồi, giờ đảo Bố Lôi Trạch đang gặp rắc rối, rất cần ngươi giúp!"

"Ca ngợi nữ thần Sinh mệnh!" Sở Thiên cúi người: "Là thần tử phải hiếu trung với đế quốc, thần nguyện thay bệ hạ đi bình định phản loạn ở đảo Bố Lôi Trạch!"

"Tốt!" Lô Địch Tam Thế nói với các đại thần: "Ta lấy danh nghĩa của hoàng đế đế quốc bảo đảm rằng sau khi Phất Lạp Địch Nặc xong việc, sắc phong làm Thân Vương Bố Lôi Trạch, các thế hệ tiếp nối nhau trấn thủ đảo Bố Lôi Trạch!"

"Đa tạ bệ hạ!" Sở Thiên cười nhạt trong bụng tiếp nhận thánh chỉ.

Lô Địch Tam Thế vẫy tay với Sắt Lâm na đang đứng sau Sở Thiên: "Sắt Lâm Na, huynh muội chúng ta lâu rồi không gặp. Lại đây cho đại ca nhìn muội nào!"

Sắt Lâm Na khẽ cười bước lại.

Lô Địch Tam Thế nói tiếp: "Muội là công chúa đế quốc không thể đích thân ra trận, hơn nữa muội và Phất Lạp Địch Nặc vẫn chưa chính thức kết hôn. Thế này đi, muội cứ ở cạnh ta, đợi sau khi Phất Lạp Địch Nặc bình định được đảo Bố Lôi Trạch, đại ca sẽ cả hành hôn lễ cho hai người!"

Khốn kiếp! Bắt Sắt Lâm Na làm con tim ư? Hừ, vậy thì lão tử không khách khí nữa!

"Bệ hạ! Nghe nói phản loạn ở đảo Bố Lôi Trạch rất nghiêm trọng. Tuy A Mạt Kỳ đã là cấp mười nhưng hắn chỉ có một mình, mà đảo Bố Lôi Trạch thì tập hợp của hàng vạn đảo nhỏ, vùng biển rộng lớn như vậy, thần hy vọng bệ hạ chi viện cho một số ma thú cấp cao!"

Giữ được Sắt Lâm Na, Lô Địch Tam Thế thấy yên tâm về Sở Thiên nhiều, "Ma thú cấp cao của đế quốc tùy ý ngươi điều động!"

"Đa tạ bệ hạ!" Sở Thiên cười, "Để không ảnh hưởng đến sự phòng vệ của Đế Đô, thần chỉ cần --- Khố Á Tháp cấp chín!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui