Chuột chạy rồi? Hơn nữa lại là chạy thoát từ tay Ba Bác Tát!
Pháp sư Vong Linh mà không giữ nổi một con chuột nhỏ bé, đây là chuyện cười buồn cười nhất mà Sở Thiên được nghe trong năm.
Sở Thiên kéo cái tay bị thương của Ba Bác Tát ra xem rồi hỏi: "Ngươi làm thế nào mà để nó chạy mất? Thực lực con chuột đấy lớn lắm sao?"
"Đó chỉ là một con chuột bình thường." Ba Bác Tát lắc đầu cười khổ, "Chỉ tại nó quá bình thường nên ta không mặc đồ bảo hộ mà hạ độc nó. Ngay lúc đang chuẩn bị thuốc độc thì nó cắn một cái rồi chạy mất!"
"Sao không bắt nó lại?" Sở Thiên vừa xử lý vết thương cho Ba Bác Tát vừa hỏi: "Dựa vào thực lực của ngươi, đừng nói chuột, đến Cự Long còn bắt được nữa là!"
"Ông chủ, cứ đi theo ta xem cái này đã!"
Nói rồi Ba Bác Tát dẫn Sở Thiên đến chỗ mình ở.
Chỉ vào cái cửa hang to bằng cái bát ở dưới đất, Ba Bác Tát nói: "Con chuột đấy chạy thoát từ đây, lúc đó nó trong nháy mắt dùng chân đào cái hang này rồi biến mất!"
Dùng ma pháp phá vỡ cửa hang, Ba Bác Tát nói tiếp: "Vừa rồi ta đã dùng pháp lực kiểm tra, cửa hang này nối liền với một địa đạo vô cùng phức tạp. Hơn nữa dưới chân chúng ta hiện nay có đến hàng vạn con chuột!"
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Sở Thiên nổi hết da gà. Ai cũng vậy thôi, cứ nghĩ đến cảnh tượng dưới chân là hàng vạn con chuột cũng không thấy dễ chịu gì.
"Ngươi có thể dùng ma pháp với quy mô lớn phá tan mảnh đất này giết hết lũ chuột không?" Sở Thiên hỏi.
"E là không được." Ba Bác Tát lắc đầu: "Chuột và địa đạo không chỉ có như thế này, vừa rồi pháp lực của ta đã bao trùm một nửa hòn đảo, chuột có mặt trong toàn bộ phạm vi đấy! Theo ta thì cả cái đảo Bố Lôi Trạch này đều là chuột! Nếu dùng ma pháp thì e là cả hòn đảo bị san bằng mất!"
"Ai dà, thật rắc rối!" Sở Thiên thở dài, quay trở lại lều của mình "Ba Bác Tát, ngươi đi hỏi xem lũ chuột này gây nguy hại gì. Nếu không có gì thì cứ kệ chúng vậy."
Ba Bác Tát rất nhanh đã quay về "Ông chủ, ta đã tra rõ, lũ chuột này không những phiền phức mà còn rất nguy hiểm."
"Hửm, nguy hiểm thế nào?" Sở Thiên lo lắng.
"Từ khi đại nhân Bối Tư Đặc tiếp quản Bố Lôi Trạch, lũ chuột đã gây rắc rối cho quân đội rồi. Nghe nói địa đạo của bọn chúng phủ rộng khắp Bố Lôi Trạch, gần như mỗi hòn đảo đều có. Chỉ cần có quân đội dựng trại hay xây nhà, không quá một ngày là bị bọn chúng phá sập."
"Hơn nữa chúng còn ăn cắp lương thực, cắn tất cả những gì chúng nhìn thấy. tổn hại về vũ khí tính không xuể. Quần áo, áo giáp của binh sĩ phơi bên ngoài đều bị chúng cắn hỏng." Ba Bác Tát nở một nụ cười cổ quái, "Hơn nữa nghe binh sĩ lưu truyền, tháng trước, nội y của Chiêm Mỗ Tư tướng quân thay khi đi tắm đều bị chuột gặm! Hôm đó, tướng quân chỉ huy tác chiến mà không mặc quần trong!"
"Tướng quân không mặc quần trong? Sở Thiên cười.
"Có điều đó chỉ là những phiền phức nhỏ!" Ba Bác Tát nghiêm chỉnh lại, "Bọn chuột này còn cắn người, hơn nữa những binh sĩ bị cắn đều chết trong vòng ba ngày!"
"Cắn chết người? Sở Thiên cau mày, "Đem một thi thể đến đây!"
Thi thể được khiêng đến, Sở Thiên nhăn mặt, dịch hạch, là bệnh dịch hạch!
"Ba Bác Tát, dùng danh nghĩa Hữu thừa tướng, Nguyên soái quân đoàn bình định phản loạn Bố Lôi Trạch hạ lệnh! Hủy bỏ mọi hành động của quân đoàn, ở yên tại chỗ chờ lệnh, các liên đội khoanh vùng đóng quân, ai dám rời khỏi một bước, không cần biết chức vụ giết không cần hỏi! Các binh sĩ từng bị chuột cắn đều phải được cách ly! Tiêu hủy toàn bộ lương thực và vũ khí bị chuột cắn hỏng! Ngoài ra trong ba ngày phải chuẩn bị xong một vạn cái vạc lớn, luộc toàn bộ số áo giáp, quân giới của từng người trong quân đoàn."
"Ông chủ, đây là…"
"Mau đi làm đi!" Sở Thiên không thể chậm trễ nữa, "Gọi Địch Áo cho ta!"
Một lúc sau, Địch Áo vội vội vàng vàng chạy tới "Sư phụ, con phát hiện trên đảo có dịch hạch!"
"Ta biết rồi." Sở Thiên vỗ vai học trò, "Địch Áo, cách chữa bệnh dịch hạch mà ta dạy, con còn nhớ không?"
"Con nhớ!" Địch Áo nói tự tin.
Sở Thiên cười, "Tốt! Bệnh nhân và việc tiêu độc trên đảo ta giao cho con!"
"À…" Địch Áo cúi đầu, nói nhỏ: "Sư phụ, con làm được không…"
"Con là học trò của ta, chỉ cần làm như ta nói là không sai được đâu!" Sở Thiên nói: "Từ bây giờ con là Thủ tịch Tế tự quân đoàn Bố Lôi Trạch, Bá Tước đế quốc! Được rồi, đi mau đi, đừng để dịch hạch phát tán!"
Ngoảng đầu nhìn Sở Thiên, Địch Áo do dự rời khỏi.
Ngày hôm sau, Sở Thiên cho gọi toàn bộ tướng lĩnh quân đoàn vào lều, "Tất cả những ai cấp ba trở lên tăng cường đấu khí và ma pháp phòng vệ rồi đi theo ta!"
Không dám làm trái lệnh Sở Thiên, hàng nghìn tướng quân và pháp sư phù hợp tiêu chuẩn đã được Sở Thiên triệu tập đến một vùng bình địa.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, Sở Thiên chỉ xuống dưới chân "Đào xuống, mỗi người ít nhất phải bắt cho ta một con chuột!"
"Lệnh kiểu gì vậy?!" đám người nhao nhao.
Bối Tư Đặc đến trước mặt Sở Thiên cung tay nói: "Đại nhân, tốc độ bọn chuột dưới đất rất nhanh, lần trước tướng quân Chiêm Mỗ Tư phải mất rất nhiều công sức mới bắt được một con. Sợ là chúng tôi không phải ai cũng bắt được!"
Sở Thiên cau mày rồi phẩy tay: "Không cần biết các ngươi làm thế nào, hôm nay ta chỉ cần chuột, càng nhiều càng tốt!"
Uỳnh1 Uỳnh!
Đấu khí và ma pháp bắt đầu công kích mặt đất.
Xoạt xoạt! Chuột chạy tứ tán khắp nơi, các dũng sĩ Khải Tát trước đây thống lĩnh quân đội tung hoành đại lục bắt đầu liều chết chiến đấu với đám chuột.
Nhìn tướng sỹ mình trần bắt chuột, Bối Tư Đặc phải cau mày lại "Đại nhân, Thiết Kỵ Khải Tát là vô địch! Tuy họ không thuộc Thiết Kỵ nhưng cũng là quân nhân đế quốc, sao có thể…"
Sở Thiên liếc Bối Tư Đặc, chậm rãi nói: "Mệnh lệnh của ta là những ai cấp ba trở lên đều phải đi bắt chuột. Ngươi là ma pháp Đạo sư cấp bảy phải không? Sao còn chưa đi bắt chuột, muốn kháng lệnh hả?"
Bối Tư Đặc hít một hơi sâu, rồi nắm tay lại, "Mạt tướng tuân lệnh!"
Chiều tối, kết quả của một ngày chiến đấu báo lên chỗ Sở Thiên, tổng cộng có 1368 con chuột.
"Sao ít thế này, thôi vậy, cũng đủ dùng!" Sở Thiên phẩy tay, "Ba Bác Tát, hạ độc từng con chuột rồi thả đi. Bối Tư Đặc lệnh cho mọi người phải cẩn thận, hai ngày tới không được để chuột cắn!"
Sau khi tận mắt nhìn Ba Bác Tát nhét thuốc độc vào mồm từng con chuột, Sở Thiẻn yên tâm rồi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ba Bác Tát đã xông vào lều Sở Thiên, "Ông chủ, những con chuột kia… hình như miễn dịch với thuốc!"
"Cái gì?" Sở Thiên nhảy bật dậy, làm kinh động Tiểu Bạch đang ngủ.
Ba Bác Tát giơ lên con chuột còn lại "Ông chủ nhìn xem, không những chúng không chết mà hình như còn khỏe ra!"
"Mẹ nó, hỏng hết chuyện rồi!" Sở Thiên mặt mày tím tái đi vào lều, gặp các tướng lĩnh bắt chuột hôm qua.
"Hỡi các tướng sỹ, chúng ta là quân nhân Khải Tát, mà đối thủ của chúng ta chỉ là những con chuột!" Sở Thiên khẳng khái nói: "Những con chuột này không phải dựa vào địa đạo sao? Chúng ta nên biết, các nhà cách mạng tiền bối… à không… địa đạo chiến đã có cách đây hàng vạn năm rồi, vì thế, khốn kiếp, phóng hỏa, xông khói, đổ nước! Cách đối phó với chuột của lão tử rất mhiều! Mọi người chuẩn bị tốt cho ta! Phong trào bắt chuột bắt đầu!"
Lại qua mấy ngày, sắc mặt Sở Thiên ngày càng khó coi, hơn nữa uy tín trong quân đoàn cũng bị ảnh hưởng.
Lũ chuột này cứ như có trí thông minh vậy, hơn nữa lại rất thông minh! Địa đạo của bọn chúng thông với mạch nước ngầm, phóng hỏa căn bản không có tác dụng. Còn về đổ nước, tốc độ xả nước của chúng còn nhanh hơn Sở Thiên dẫn nước…
Sở Thiên thật sự phẫn nộ, rút tiền túi phái Boeing bay qua eo biển, đến các thành phố duyên hải ở phía đông nam đế quốc mua hết mèo về. Sau đó thì… lũ chuột béo lên, vì hình như chúng rất thích ăn thịt mèo.
Cuối cùng sự phẫn nộ của Sở Thiên đã đạt đến đỉnh điểm "Gọi Kim Cương, bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông, còn cả Hãn Mã của ta đến đây!"
Lúc này thương tích của Hoàng Kim Tỉ Mông đã được Sở Thiên trị khỏi, hơn nữa do sự mê hoặc của rượu ngon thức ăn ngon nên chúng đến nương tựa chỗ gia tộc Phất Lạp Địch Nặc.
Rầm rập!!
Tiếng bước chân làm rung chuyển cả đảo Bố Lôi Trạch, thể trọng của sáu con ma thú này gần như làm cho mặt đất phải lún xuống một tầng.
"Ông chủ có gì dặn dò?" đứng đầu là Kim Cương hỏi.
Sở Thiên nói: "Các ngươi bắt đầu chạy, ép chặt chỗ đất sét này khiến chúng không đào được địa đạo nữa. Ba Bác Tát, ngươi dùng ma pháp tìm hướng đi của bọn chúng!"
Ầm ầm…
Mặt đất rung chuyển, quân đội Khải Tát không ai là không tái mặt. Uy lực của sáu con ma thú cấp tám phát ra cùng lúc không phải cái mà binh lính bình thường có thể chịu được.
Ba Bác Tát chịu trách nhiệm trinh sát sốt ruột thấy rõ, chỉ về xa xa nói: "Ông chủ, bọn chúng chạy sang hòn đảo khác rồi!"
"Bố Lôi Trạch chết tiệt, sao mà lắm đảo thế?!" Sở Thiên vỗ mạnh vào chân Kim Cương "Ngươi đến cái đảo kia dẫm đi! Dẫm hết bọn chúng cho ta!"
Lúc này, A Mạt Kỳ nãy giờ vẫn bay trên trời mới từ từ hạ cánh xuống cạnh Sở Thiên "Ông chủ, vừa rồi ta dùng Thần Lực kiểm tra dưới đất rồi. Bố Lôi Trạch có đến hàng nghìn hòn đảo, gần như đảo nào cũng có địa đạo, mà dưới đáy biển cũng có. Chỉ dựa và bọn Kim Cương thì e là mấy tháng cũng không dẫm hết được!"
"Vậy thì phải làm sao? Không thể nào dùng ma pháp quy mô lớn mà hủy luôn cả hòn đảo chứ?!"
Nghĩ một lúc, Sở Thiên gằn giọng: "Lũ chuột này không đơn giản! Hừ, lão tử không tin không có thủ lĩnh mà chúng có thể làm được chuyện này! A Mạt Kỳ, ngươi đi hủy một hòn đảo nhỏ, dùng Lĩnh Vực Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
giết vài chục vạn con chuột. Lão tử không tin giết nhỏ mà không ép được to ra.
"Vâng, ông chủ!"
"Ài~" một tiếng thở dài vang lên "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, bọn ta là chuột, chỉ mong được tiếp tục sống. Ngươi hà tất phải đuổi cùng giết tận như thế?"