Dị Giới Thú Y

Khải Văn thấy Sở Thiên đang từ từ rơi xuống lập tức chạy lại.

Rầm!

Một người một sói nằm sõng soài trên mặt đất.

Đập đập vào Khải Văn đang ở dưới mình, Sở Thiên cười khổ: "Đại ca, thế nào?"

"Ôi chao!" Khải Văn rên rỉ, rồi lập cập đứng dậy, "Huynh đệ nặng quá, tí nữa thì đè bẹp đại ca!"

"Ha ha, không sao thì tốt!" Sở Thiên nằm ngửa ra trên đất, quệt đi vết máu trên mép, "Đại ca, giúp đệ xem Kim Cương với Boeing thế nào rồi, giờ đệ không nhúc nhích nổi nữa!"

Một lúc sau Khải Văn quay lại cười: "Bọn chúng may lắm, chỉ bị trọng thương thồi, chưa chết!"

Sở Thiên thở phào, rồi bỗng hộc ra máu.

"Huynh đệ sao vậy?" Khải Văn cuống cuồng "Vừa rồi là thế nào vậy? Sao Ngũ Tư lại sợ chạy mất vậy?"

Sở Thiên gắng gượng lấy Lưỡi đao Phán Quyết ôm vào lòng rồi cười: "Nhờ có thanh đao này nếu không đệ chết chắc! Hắc hắc, Ngũ Tư có nằm mơ cũng không ngờ tầng Thần Lực thứ hai đó chỉ là thanh đao này cho đệ mượn thôi!"

"Là thanh đao nát này sao?" Khải Văn quan sát thanh đao, nhìn vẻ ngoài một đồng tiền đồng mua được mười thanh của nó, Khải Văn lắc đầu.

"Huynh không tin sao? Nó là đứng đầu trong số Thần Khí thượng cổ, là binh khí của Thần Phán Quyết năm xưa đấy!" Sở Thiên nói.

"Thần Phán Quyết? Ta chưa từng nghe các Chúng Thần có ai có cái tên này." Khải Văn vẫn chưa tin, lục tìm thuốc trong túi Sở Thiên, "Thuốc của đệ đâu rồi, mau uống đi!"

Sở Thiên lục tìm trong cái nhẫn không gian, "Thuốc không có tác dụng với đệ, huynh cho Kim Cương và Boeing uống đi!"


Khải Văn đi chăm sóc Kim Cương và Boeing, còn Sở Thiên thì nằm trên đất từ từ phục hồi Thần Lực.

Rầm, rầm!

Kim Cương mình đầy vết thương, bò từ phía xa lại, "Xin lỗi ông chủ, lúc nãy ta không nghe mệnh lệnh!"

"Thôi, không chết là tốt rồi! Sau khi về nhất định phải bảo Tề Bách Lâm cải tiến đại pháo nếu không dùng nó là tự sát rồi!"

Kim Cương đồng cảm gật đầu, rồi ủ dột nói: "Ông chủ, Thạch Tượng Quỷ trên người Boeing chết hết rồi!"

"Ài~!" Sở Thiên thở dài.

Khải Văn nói: "Huynh đệ, chỉ là chết mất hơn nghìn con Thạch Tượng Quỷ thôi mà, đệ có thể mua tiếp mà!"

"Đệ không tiếc Thạch Tượng quỷ, đám ma thú cấp sáu đó tuy tiêu mất của đệ hàng ngàn vạn kim tệ nhưng còn có thể mua lại." Sở Thiên từ từ quay đầu nhìn thi thể Hoàng Kim Thiết Vệ ở bên trái, "Đệ đang nghĩ, tại sao đảo Bố Lôi Trạch không có một đội quân như thế này?"

Khải Văn gật gật, "Đúng vậy, thật không hiểu đám Thiết Vệ này được huấn luyện kiểu gì mà lợi hại thế?!"

"Chúng đâu chỉ lợi hại?" Sở Thiên nói, "Đệ thì sắp đạt đỉnh phong của tầng Thần Lực thứ nhất, Kim Cương thì có thể giải phóng Cấm Chú vậy mà bọn đệ hợp lại cũng không đánh nổi chúng. Ai dà, chiến lực của Hoàng Kim Thiết Vệ e là có thể đọ được với cả Thần Lực tầng thứ hai ấy chứ!"

Sở Thiên nghĩ bụng: lão tử không đọ được với Hoàng Kim Thiết Vệ, nhưng chúng lại bị ba phần công lực của Đức Khố Lạp tiêu diệt, còn Đức Khố Lạp lại lấy việc thoát chết khỏi tay Bào Uy Nhĩ làm niềm tự hào. Khốn kiếp, Lạp Hy Đức còn từng nói, tổ tiên của hắn là Long Thần có sức mạnh của tầng Thần Lực thứ năm, còn khủng bố hơn cả Bào Uy Nhĩ! Lão tử phải tu luyện đến bao giờ mới có thể đi lại hiên ngang ở đại lục này đây…

"Ông chủ…" Kim Cương muốn nói điều gì đấy nhưng lại dừng lại.

"Có chuyện gì cứ nói đi!" Sở Thiên đổi tư thế cho thoải mái.

Kim Cương cúi gằm mặt, "Thật ra, đảo Bố Lôi Trạch chúng ta có quân đội như thế này!"


"Cái gì?" sắc mặt nhợt nhạt của Sở Thiên bỗng chốc sáng bừng, "Ở đâu? Sao ta không biết?"

"Chính là ba nghìn quân Cung Kỵ của Bội Kỳ!"

"Bọn họ sao? Hắc hắc, không thể nào!" Sở Thiên lắc đầu, "Bội Kỳ theo ta lâu vậy, thực lực của hắn ta còn không biết sao? Tuy hắn là thiên tài chỉ huy, nhưng chỉ là Hoàng Kim Kiếm Sĩ. Còn ba nghìn quân Cung Kỵ, ngươi cũng thử rồi đấy thôi, hợp lại mà cũng không kéo nổi một tay của ngươi!"

"Nhưng mà ông chủ…" Kim Cương chần chừ.

"Ngươi muốn nói gì?" Sở Thiên phẩy tay, "Cứ nói tùy ý. Dù có mắng ta cũng không sao!"

"Tuân mệnh ông chủ!" Kim Cương hít sâu, rồi từ tốn nói: "Thật ra mấy năm nay… là ông chủ đã làm khổ họ!"

"Ta làm khổ họ? Mấy năm nay, năm nào ta cũng chi quân phí hàng trăm vạn kim tệ cho Bội Kỳ, vũ khí và áo giáp của ba nghìn quân đều là thứ tốt nhất đại lục…"

"Thứ mà Bội Kỳ bọn cần không phải tiền bạc!" Kim Cương nói: "Ông chủ, đội Cung Kỵ này là do một tay ông chủ xây dựng nên, hơn nữa ông chủ cũng từng làm Hữu thừa tướng của Khải Tát, nhưng… ông chủ có thật sự hiểu rõ Thiết Kỵ của Khải Tát không?"

"Đương nhiên ta hiểu!" Sở Thiên không hiểu Kim Cương nói gì, "Năm đó ở Thái Thạch Bảo, ta đã cùng chiến đấu với Thiết Kỵ Khải Tát."

Kim Cương do dự một chút rồi nói: "Ta từng là thống lĩnh ma thú ở Lôi Tư, cũng từng nghiên cứu Thiết Kỵ… nhưng ông chủ chưa từng thấy Thiết Kỵ thật sự của Khải Tát!"

Sở Thiên ngạc nhiên nhìn Kim Cương, rồi ra hiệu cho Kim Cương ngồi xuống tiếp tục nói.

"Thiết Kỵ Khải Tát đã mấy chục năm này không có đối thủ, vì thế ông chủ chưa được thấy sức mạnh thật sự của chúng." Kim Cương cắn môi, "Ta đã từng thấy. Chiến dịch Thái Thạch Bảo ba mươi năm trước, ta cũng tham gia!"

"Theo tin tình báo của Quân Bộ đế quốc Lôi Tư, trên đại lục chỉ có vài đội quân giống như Hoàng Kim Thiết Vệ của Thú Hoàng. Trong đó mạnh nhất là Long Thần Vệ của A Cổ Lạp Sơn!" Kim Cương ngẩng đầu nhìn lên trời hồi tưởng: "Thống lĩnh Long Thần Vệ của ba mươi năm trước ta đã từng gặp, là một Cự Long cấp chín, tên Khố Ban…" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Khố Ban!?" Sở Thiên kinh hãi. Hôm đó khi đối phó với An Đạo Nhĩ, hắn đã gặp Khố Ban đã bị luyện thành Cốt Long. Khố Ban biến thành Cốt Long là bởi vì ba mươi năm trước tại Thái Thạch Bảo, người giết hắn chính là Thiết Kỵ Khải Tát!


"Ngươi muốn nói là Thiết Kỵ của Khải Tát có thể đối kháng với Long Thần Vệ?" Sở Thiên kinh hãi.

Kim Cương gật đầu, "Năm đó, vì giúp Lôi Tư, A Cổ Lạp Sơn điều động đại quân Cự Long tộc, trong đó cũng có Long Thần Vệ… cuối cùng, toàn bộ Thiết Kỵ Khải Tát đang chiếm giữ Thái Thạch Bảo đều tử trận. Nhưng cũng không có một Long Thần Vệ nào có thể sống sót quay về A Cổ Lạp Sơn!"

"Không thể nào!" Sở Thiên nói, "Tuy Thiết Kỵ Khải Tát anh dũng thiện chiến nhưng chúng cũng chỉ là con người. Thậm chí Nguyên soái Mã Khoa Lý năm đó cũng chỉ là một Kiếm Thánh."

"Ta cũng không biết tại sao!" Kim Cương cười gượng: "Nhưng từ trước tới nay, quân Thiết Kỵ luôn gặp mạnh thì càng mạnh. Nghe nói, chúng càng tham gia nhiều trận chiến thì càng mạnh! Ta cũng nghe nói hình như phương pháp huấn luyện của chúng là Thần Kỹ thời Thượng Cổ!"

Có lẽ là thứ gì đó do Mạch Khẳng Tích để lại rồi! Sở Thiên nghĩ bụng.

Kim Cương nói tiếp: "Mấy năm nay, tuy Bội Kỳ có được nhiều thứ khi theo ông chủ, giờ cũng là tướng quân đế quốc rồi nhưng hắn chưa bao giờ thấy vui vẻ!"

"Tại sao?" Sở Thiên hỏi.

"Thiết Kỵ Khải Tát thuộc về chiến trường." Kim Cương nói, "Thiết Kỵ Khải Tát có tất cả ba trăm nghìn quân, tinh nhuệ nhất là năm vạn Hỏa Long Thiết Kỵ của Tạp Nạp Tư tướng quân. Còn có năm vạn Cấm Vệ Quân Đế Đô. Nhưng ông chủ à, ba nghìn Cung Kỵ trong tay Bội Kỳ còn mạnh hơn. Vì họ đều được công chúa Sắt Lâm Na tuyển chọn từ đội Vệ Quân của hoàng thất!"

"Ha ha, nhưng giờ họ bị tiền của ta nuôi thành binh già hết rồi!" Sở Thiên cười: "Nên tìm việc gì đó cho Bội Kỳ làm rồi."

Nghỉ ngơi ngay tại chỗ cả nửa ngày, Sở Thiên cũng hồi phục được một chút Thần Lực, sau khi trị thương xong cho Kim Cương và Boeing thì tất cả cùng trở về hang của Khải Văn.

Nửa tháng sau, Lang tộc Nam Hải cuối cùng cũng khuất phục, với sự ủng hộ của ba tộc Cự Lang, Khải Văn chính thức trở thành Lang Hoàng, còn Sở Thiên thì đem theo ma thú trở về nhà.

Về tới Bố Lôi Trạch, người nhà Sở Thiên cũng không gặp mà gọi luôn Bội Kỳ đến. "Lần này ở bờ Tây Hải ta gặp phải Hoàng Kim Thiết Vệ của Thú Hoàng!"

Sắc mặt Bội Kỳ biến đổi, rõ ràng là từng nghe thấy cái tên này. Bội Kỳ cúi người nói: "Ông chủ, nghe nói người từng gặp Hoàng Kim Thiết Vệ đều đã…"

"Đều chết cả!" Sở Thiên tiếp lời.

Ngừng một lúc, Sở Thiên bỗng nói: "Nếu cho ngươi chỉ huy ba nghìn Thiết Kỵ đi đánh ba trăm Hoàng Kim Thiết Vệ, khả năng thắng là bao nhiêu?"

Bội Kỳ sững người, rồi nói: "Hiện giờ ta không có một chút khả năng chiến thắng!"


Sở Thiên vỗ vai Bội Kỳ, "Nếu cho ngươi chỉ huy Thiết Kỵ Khải Tát khi ở thời kỳ đỉnh cao thì sao?"

Ánh mặt Bội Kỳ rực cháy, nhưng vẫn cố kiềm chế giọng nói: "Ông chủ, Thiết Kỵ Khải Tát không có thời kỳ đỉnh cao, chúng ta mãi mãi không thể đạt được đến đỉnh ấy!"

Sở Thiên cười: "Hà hà, ta hiểu ý ngươi. Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn! Nhưng mà dựa vào đâu ngươi dám nói như vậy?!"

Phịch!

Bội Kỳ nửa quỳ trước mặt Sở Thiên, "Ông chủ, đây là bí mật của Thiết Kỵ Khải Tát, ta không thể nói!"

"Vậy thôi, ta không hỏi!" Sở Thiên đỡ Bội Kỳ đứng dậy, "Nếu ta muốn ba nghìn Thiết Kỵ của ngươi có được sức mạnh của Hoàng Kim Thiết Vệ thì cần bao nhiêu thời gian?"

"Vậy thì phải xem ông chủ cho chúng ta tham gia bao nhiêu trận chiến!" Bội Kỳ ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, "Bí quyết huấn luyện của Thiết Kỵ, giết chục triệu quân địch thì có thể chém cả Thần!"

"Chỉ là một chục triệu thôi mà!" Sở Thiên cười, "An Na!"

An Na xuất hiện sau lưng Sở Thiên, "Ông chủ có gì dặn dò?"

"Việc Tinh Linh tộc phục quốc thế nào rồi?"

An Na nói: "Tinh Linh Vương bệ hạ đã giành được một phần đất ở gần eo biển Thánh Điệp Qua. Có điều Lôi Tư và Áo Khoa vương quốc vẫn đang liên thủ muốn trấn áp Tinh Linh tộc."

"Cũng có nghĩa là ở đó vẫn còn chiến tranh?" Sở Thiên lấy ra một cái thẻ thủy tinh tạp ném cho Bội Kỳ, "Đây là quân phí, ngày mai Boeing sẽ đưa các ngươi đến eo biển Thánh Điệp Qua! Liên quân Lôi Tư và Áo Khoa đủ cho các ngươi luyện tập!"

Bội Kỳ đập mạnh vào ngực: "Tuân mệnh!"

"Ông chủ…" An Na bối rối, "Ông chủ… trực tiếp phái quân giúp Tinh Linh tộc chúng ta phục quốc?"

"Không!" Sở Thiên lắc đầu, "Không chỉ là giúp Tinh Linh tộc các ngươi phục quốc."

Nói rồi, Sở Thiên chỉ Bội Kỳ, "Sau khi chiến tranh của Tinh Linh tộc kết thúc, các ngươi cũng đừng quay về, trừ khi các ngươi biến thành đội quân Thiết Kỵ Khải Tát ba mươi năm trước, nếu không thì mãi mãi đừng có trở về…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận