Dị Giới Thú Y

Cáp Đạt Uy không có mặt không phải là câu nói cho vui, bởi vì ngũ quan trên mặt lão, toàn bộ đã biến mất.

Che đậy dưới lớp tóc bạc lưa thưa, mặt của Cáp Đạt Uy là một vùng nước chết, đó cũng không phải là một loại hình dung, mà là từ phần đầu đến tai của hắn, tất cả đều là nước, giống như là nửa phần mặt trước đã bị cắt mất, rồi đắp một lớp băng nước lên.

Nói Cáp Đạt Uy không có da cũng coi có chút hơi quá lời, ít ra phần sau đầu của hắn và hai tay cũng giống như người bình thường, thế nhưng từ phần ngực trở lên,nửa thân phía vai trước cũng đều là nước, vô hình chung có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bên trong của Cáp Đạt Uy vậy. Nguồn tại http://

Cáp Đạt Uy không có hắc bào che đậy, nhìn giống như quái vật nửa người nửa nước vậy.

Làm sao mà hắn có thể sống được chứ? Sở Thiên tận mắt nhìn thấy một số cơ quan của Cáp Đạt Uy đều không tồn tại nhưng lão ta vẫn có thể sống ngoan cường như vậy.

A Mạt Kỳ cũng hoảng hồn một chút, sức mạnh của hắn hơn xa Sở Thiên vì thế nhìn thấy càng rõ ràng hơn, nửa người trên của Cáp Đạt Uy là nửa người nửa nước. Nhưng phần eo lão có một phần hoàn toàn là nước tạo thành. Thật không biết tại sao lão có thể đứng vững trên phần eo mềm yếu như vậy, "Ông chủ, lão ta là loại quái vật gì vậy?"

"Sợ rằng chỉ có Sáng Thế Thần mới biết được lão là cái gì!"

Sở Thiên ngẫm lại một lát cũng bình thường trở lại, Lạp Hi Đức sau khi biến thành Cốt Long cũng không máu không thịt mà tiếp tục sống, Cáp Đạt Uy dù sao cũng mạnh hơn Cốt Long một chút vì ít ra lão ta cũng còn có nửa cơ thể người bình thường.

"A Mạt Kỳ, ngươi hãy đuổi theo tìm mọi cách tiêu diệt Sơn Đốn, trên đường đi hãy lưu lại ký hiệu cho ta biết."

A Mạt Kỳ chớp mắt liền biến mất còn Sở Thiên thì lấy từ trong giới chỉ ra một viên đá thông tin, gọi Thực Thần Sử Đế Phân trong Quang Minh Quân Đoàn.

Hiện tại bên cạnh Sở Thiên chỉ có mình A Mạt Kỳ, những người khác đều đi theo Quang Minh Quân Đoàn, lật tung từng tấc đất đi tìm con trai hắn. Còn Lỗ Tây Nạp không kiên nhẫn được cũng đã đi rồi.

Đợi đá thông tin kết nối xong, Sở Thiên không đợi Sử Đế Phân nói liền vội hỏi: "Trong Hắc Ám thần tộc, thân thể của ai có một nửa là nước?"

Sử Đế Phân sững sờ một lát, im lặng một lúc không nói.

Sở Thiên tưởng rằng Sử Đế Phân không nghe rõ câu hỏi của mình bèn nói lại một lẫn nữa: "Ngoài nơi mọc tóc trên đầu, còn lại đều là nước!"

"Ông chủ, lão đầu tử ta sống mấy vạn năm nay cũng chưa từng nghe qua thần nào có hình hài như vậy, thần tộc cũng biết xấu đẹp, kể cả hắn có thực sự có hình dáng như vậy đi chăng nữa thì nhất định hắn đã dùng thần lực để chỉnh sửa dung mạo của mình, cơ bản sẽ không để người khác nhìn thấy được"

"Người đó tự xưng là Cáp Đạt Uy, ngươi đã từng nghe qua bao giờ chưa?"

"Chưa bao giờ"

Cáp Đạt Uy quả nhiên là một cái tên giả, Sở Thiên không có cách nào khác bèn tắt đá thông tin sau đó cũng đuổi theo.

Chính lúc Sở Thiên đang điều tra vụ tiết lộ thuật Thượng Cổ Tế Tự, có hai chuyện cũng đã xảy ra.

Chuyện thứ nhất xảy ra ở một nơi nào đó trên đại lục.

Khách Thu Sa vừa thoát khỏi sự truy đuổi của đám người kia, trách móc tiểu Sở Viêm ngồi trên lưng đang ôm hũ rượu: "Ông chủ nhỏ, chất lượng mỹ nữ ở đây tệ quá. Chúng ta đổi nơi khác đi!"

"Lôi Tư, Lôi Tư, nhiều mỹ nữ,nhiều mỹ nữ!" Tiểu Sở Viêm quơ tay kêu la, tiện thể còn mở rộng miệng, hít hai cái trên miệng bình rượu.

"Không được đâu! Chúng ta không thể đến Lôi Tư!" Tiểu Hùng Miêu lắc đầu liên tục. "Nghe nói ông chủ đã dùng tới mấy chục vạn huynh đệ. Lật tung cả đất Lôi Tư lên, huynh đệ ta muốn đến Lôi Tư nhất định sẽ bị ông chủ thiêu sống rồi."

Thời gian mười mấy ngày, Tiểu Hùng Miêu cuối cùng cũng nghĩ đến tội danh của tên lừa gạt ái tử Sở Thiên tày trời như thế nào.

"Vậy đi đâu?" Sở Viêm cúi đầu, dáng vẻ rất thất vọng.

"Hú!!!

Thần Âm Mưu Mạt Khắc luôn đi sau Tiểu Hùng Miêu đột nhiên phát ra từng tiếng từng tiếng tiếng sói hú lanh lảnh - giờ đây hắn chỉ có thể hú theo tiếng sói thôi.

Khách Thu Sa và Sở Viêm sau khi chú ý đến hắn, hắn dùng móng chân vẽ nguệch ngoạc lên nền đất hình ảnh mỹ nhân, sau đó dùng miệng chỉ chỉ mình.

"Oa? Ngươi cũng thích mỹ nữ?" Tiểu Hùng Miêu chớp chớp mắt, vỗ vỗ vào bình rượu sau lưng "Ông chủ nhỏ, tên này cũng thích mỹ nữ đấy!"

Mạt Khắc liên tục lắc đầu, tự chỉ vào mình, sau đó lại chỉ Sở Viêm, cuối cùng dùng miệng gặm móng chân Khách Thu Toa, kéo hắn đến bên cạnh hình mỹ nhân.

"Ta hiểu rồi, ngươi biết nơi nào có mỹ nữ, muốn dẫn chúng ta đến đó có đúng vậy không?"

Mạt Khắc gật đầu lia lịa, thầm nghĩ, hai tên chết tiệt này cuối cùng cũng đã hiểu rồi, mẹ kiếp không nói được thật khó chịu!

Tiểu Hùng Miêu nhảy lên lưng Mạt Khắc sau đó dùng bình rượu gõ lên đầu Mạt Khắc "Đi mau, tìm mỹ nữ!"

Cát Nặc Bỉ Lợi nhân lúc Tiểu Hùng Miêu không chú ý, dùng ngôn ngứ loài sói nói nhỏ: "Nhà ngươi thực sự biết mỹ nữ ở đâu ư?"

"Lừa hai tên tiểu tử này thôi!" Mạt Khắc đưa mắt hướng về một phía, than thở "bây giờ chỉ có đại ca mới có thể giúp được chúng ta thôi, nhất định phải đi tìm đại ca, bây giờ chúng ta phải đưa bọn chúng tới nơi lần cuối cùng đại ca đã ở đó!"

Một chuyện khác xảy ra tại Huyết Luyện Ngục.

Khi Thần Rủi Ro Phổ Lan Đa bị người ta giẫm dưới chân, Lời nguyền Tử Thần cũng bị cướp mất, trong lòng hắn đang chửi rủa, sau này nhất định sẽ không tùy tiện dùng Vong Linh Cấm Chú nữa, vốn muốn về địa ngục nhưng cuối cùng lại xuyên đến Huyết Luyện Ngục, lại còn gặp cái tên khủng khiếp này nữa.

"Ha ha, thảo nào một Cao Vị Thần như ngươi lại có thể sử dụng thần lực tầng thứ năm, hóa ra là có được giáp trụ của Tử Thần."

Người giẫm chân lên Phổ Lan Địa da đen, khuôn mặt dữ tợn nhưng thân hình dũng mãnh thì thế nào cũng không che giấu được.

"Mã Lý Ngang miện hạ, đường thông giữa Huyết Luyện Ngục và địa ngục vốn dĩ ở trong tay ngài, hôm nay tiểu đệ ta đã tặng bộ giáp trụ này cho miện hạ ngài rồi. Có nó, ngài có thể phá vỡ cấm chế của Sáng Thế Thần, có thể đến địa ngục rồi." Phổ Lan Đa vừa nói, vừa nhìn trộm thái độ của Mã Lý Ngang, thấy hắn không có ý phản đối liền cười mỉm bò từ dưới chân hắn lên.

"Địa ngục rất hỗn loạn, đến đó làm gì?" Mã Lý Ngang mặc Lời nguyền Tử Thần nhưng không hề vui nói: "Ta đã đạt đến Thượng Vị Thần đỉnh phong rồi, ài, cái thứ này ngoài giúp ta đi khỏi Huyết Luyện Ngục thì cũng chả có tác dụng gì nữa?"

"Sao lại vô dụng chứ? Miện hạ người đến được địa ngục rồi, có thể thông qua địa ngục thông đạo đến nhân gian mà!"

"Những thông đạo trong địa ngục đều đã bị Địch Á Lạc giấu rồi, ta muốn từ địa ngục đi lên trần gian chỉ có thể dùng Vong Linh Cấm Chú mở không gian thôi..." Mã Lý Ngang đột nhiên cười nhạt, xách cơ thể Phổ Lan Đa lên, "Nếu ta dùng Vong Linh Cấm Chú tùy tiện, nói không chừng sẽ giống như nhà ngươi, mơ mơ hồ hồ đi vào không gian lạ lẫm, sau đó ngươi có thể coi như là đã trả được thù ngày hôm nay rồi đúng không?"

"Không, không tôi làm sao dám hại miện hạ chứ!" Phổ Lan Đa bị đọc trúng tim đen nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn nói với miện hạ rằng, bây giờ trên nhân gian rất thú vị. Có tên Thượng Cổ Tế Tự có thể sáng tạo thần! Nói không chừng cũng có thể hắn sẽ giúp cho ngài trở thành..."

Phổ Lan Đa vẫn chưa nói xong, Mã Lý Ngang đã biến mất rồi.

Nhìn theo hướng Mã Lý Ngang biến mất, Phổ Lan Đa cười mỉa "Hừ! Mê hoặc trở thành chủ thần quả thật không mấy ai có thể cưỡng lại được, Mã Lý Ngang, ta lấy tư cách là Thần Rủi Ro nguyền rủa ngươi. Khi dùng Vong Linh Chú xuyên đến nhân gian, lưu lạc đến không gian khác! Hắc hắc!"

Sở Thiên vội vã đuổi theo, đã hội hợp với A Mạt Kỳ tại trên không quân doanh Lôi Tư.

"Ông chủ, ta vẫn chưa đuổi được Cáp Đạt Uy! Cách hắn tháo chạy rất kỳ lạ!" A Mạt Kỳ cầm ngang kích trên không trung. Phân thân từng người tách ra khỏi hắn, vây quanh cả quân doanh Lôi Tư.

"Cáp Đạt Uy, nếu như ngươi đã đoạn đường sống của lão tử, vậy thì đừng trách ta vô tình!" Sở Thiên chậm rãi lấy ra Lưỡi đao Phán Quyết, tập trung thần lực nơi yết hầu, quát lớn:"Tạp Tắc Nhĩ, ngươi có biết bổn hoàng muốn gì không, giao ra đây mau!"

Tuy rằng Sơn Đốn chỉ có được những kỹ thuật ngoại khoa nhưng đã đe dọa đến lợi ích căn bản nhất của Sở Thiên. Trước đây Sở Thiên nóng lòng tìm con, không có hứng tranh đấu với Tạp Tắc Nhĩ, vì thế Lôi Tư mới có thể gắng gượng đến ngày hôm nay!

Bên trong vương trướng Lôi Tư, Tạp Khắc Nhĩ trợn trừng mắt nhìn về phía trước, Cáp Đạt Uy đã thay bộ hắc bào khác, căm phẫn nói: "Lão sư, tại sao Phất Lạp Địch Nặc đã ra tay rồi? Chẳng phải người từng nói hắn không thể dùng toàn lực đối phó với ta sao?"

"Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết, Sơn Đốn đã học thuật Thượng Cổ Tế Tự của Phất Lạp Địch Nặc?" Cáp Đạt Uy vịn vào bàn, run run ngồi xuống.

"Năm đó chúng ta sớm đã có được hiệp ước, chuyện của ta không nhất thiết phải nói hết cho ngươi biết!" Tạp Tắc Nhĩ bước vài bước "Hơn nữa Sơn Đốn nói thuật Thượng Cổ Tế Tự là do nữ thần Sinh Mệnh ban cho hắn!"

"Ài, ngươi bị lừa rồi! Về cơ bản không hề có thuật Thượng Cổ Tế Tự, Sơn Đốn đã học lén bí thuật của Phất Lạp Địch Nặc!" Thân thể của Cáp Đạt Uy không ngừng co lại, hắc bào cũng tuột xuống một vòng, "Ngươi tự giải quyết chuyện này đi, năm đó những gì ta nợ ngươi đều đã trả lại ngươi hết rồi"

"Thứ khốn kiếp!" Tạp Tắc Nhĩ hung hăng đạp một cái vào Sơn Đốn vẫn còn đang hôn mê. Sau đó quát to "Cấm chú đại pháo chuẩn bị!"

Trên bầu trời, Sở Thiên thấy từ trong doanh trại Lôi Tư xuất hiện mấy cái đại pháo, không nhịn được liền cười chế nhạo, "A Mạt Kỳ, năm đó khi ta dụ dỗ Tề Bách Lâm tại Tư Khoa Đặc, Tạp Đắc Nhĩ có được bản vẽ thiết kế cấm chú đại pháo, không ngờ rằng hắn thực sự có thể chế tạo được!"

"Dùng ma pháp cấm chú đối phó với thần? Buồn cười!" A Mạt Kỳ chẳng thèm để tâm.

"Tạp Tắc Nhĩ đáng thương, đây là thứ duy nhất hắn có thể dùng được rồi!" Sở Thiên cười nhạo nói.

Ầm!

Cấm chú đại pháo bắt đầu nã pháo.

Nhưng Sở Thiên và A Mạt Kỳ không quan tâm, so sánh với cấm chú đại pháo của Bố Lôi Trạch thì pháo của Tạp Tắc Nhĩ lạc hậu những mấy đời, hiện nay Tề Bách Lâm đang nghiên cứu đại pháo cấm chú La Mật Âu đời thứ tư, loại mà Tạp Tắc Nhĩ dùng mới chỉ là đời thứ nhất.

"Tốc độ bắn chậm, uy lực so với cấm chú thực sự yếu hơn một nửa, hơn nữa lại tùy tiện phóng thích cấm chú các hệ... Ha ha! Thật tệ quá!" Sở Thiên ung dung chậm rãi bình phẩm vũ khí của Tạp Tắc Nhĩ. Còn A Mạt kỳ chẳng phí mấy sức lực giải quyết những mũi tên bắn về phía mình.

"Khai pháo!" Những phát pháo vừa rồi vừa bắn phản lực đã phá tan nửa ngọn núi, làm cho tướng sĩ Lôi Tư thương vong trầm trọng, nhưng Tạp Tắc Nhĩ vẫn còn la hét quát tháo.

Pháo thứ hai, bắn hệ hỏa cấm chú, nhưng vẫn không nhằm nhò gì đối với A Mạt Kỳ.

"Phất Lạp Địch Nặc, cái tên tiểu nhân đê tiện này, không những độc chiếm thuật Thượng Cổ Tế Tự lại chống lại ý nguyện của nữ thần, coi mạng người như cỏ rác!"

Từ trong núi vọng ra tiếng chửi lớn, hóa ra Sơn Đốn đang hôn mê vị tiếng pháo to đánh thức.

"A Mạt Kỳ, Cấm chú đại pháo giao cho ngươi đấy!"

Nói xong, Sở Thiên dùng thời gian thuận lưu, cầm ngược Lưỡi đao Phán Quyết, lao về phía Sơn Đốn như chim ưng bắt gà.

"Kể cả ngươi giết chết được ta cũng không thể che giấu được sự đê hèn của ngươi!" Sơn Đốn vẫn lớn tiếng chửi rủa! Hơn nữa không hề tránh né Sở Thiên đang lao đến, nhắm mắt chờ chết. Bắt đầu chứng minh thế nào là tín đồ cuồng tín của nữ thần!

"Ông chủ, coi chừng!"

A Mạt Kỳ cảm giác thấy có một lực lượng nào đó không thể kháng cự được xuất hiện, bỏ dở tất cả phóng theo bảo vệ Sở Thiên.

Pháo thứ ba, quả nhiên bắn đến Vong Linh Cấm Chú!

Bên trong vương trướng, Cáp Đạt Uy như ngọn đèn trước gió ngẩng cao đầu, mũ đen nghiêng xuống để lộ ra gương mặt đáng sợ đầy bi ai, chỉ mơ hồ nói: "Sao hắn lại tới đây?"

Trên bầu trời quân doanh Lôi Tư, đột nhiên xuất hiện một miệng lỗ khổng lồ, đó chính là địa ngục thông đạo do Vong Linh Cấm Chú đã tạo ra!

Thế nhưng Vong Linh Cấm Chú lần này không triệu hồi bất cứ sinh vật địa ngục nào, mà chỉ có một bóng người chậm rãi đi đến "Ha ha, thật không thể tin được, lẽ nào Vận Mệnh nữ thần lại bỏ rơi Cát Nặc Bỉ Lợi? Yêu ta rồi ư? Ha ha, vừa từ Huyết Luyện Ngục đi vào địa ngục liền có người trên trần gian sử dụng Vong Linh Cấm Chú mở đường rồi, hơn nữa lại mở ra ngay trên đầu ta... Xem ra Vận Mệnh nữ thần đã thích ta thật rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui