Dị Giới Thú Y

Phán Quyết Thần Thú? Sở Thiên hơi trầm ngâm, ôm lấy Tiểu Hùng Miêu từ trong lòng Thác Mã Tư, sau đó tay trái tay phải mỗi tay bế một đứa trẻ, cười nói: "Lẽ nào Phán Quyết Thần Thú cũng là gấu trúc?"

Thác Mã Tư chắp tay đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, ta cũng chưa từng nhìn thấy nhưng theo truyền thuyết thì đó là một con gấu trúc! Hơn nữa rất được Thần Hoàng Tư Đặc Ân miện hạ sùng ái!"

"Ha ha, cũng thật trùng hợp nhỉ!"

Lúc này, Tiểu Sở Viêm vuốt nhẹ mông Tiểu Hùng Miêu, cố gọi nó tỉnh lại, Sở Thiên cũng thấy, nhưng không ngăn cản, hơn nữa còn nói với Thác Mã Tư: "Ai cũng nói ta trông giống Tư Đặc Ân miện hạ, thật trùng hợp ta cũng có một con gấu trúc là ma sủng! Đấy, là nó đấy!"

Sở Thiên ve cằm, chỉ Tiểu Hùng Miêu cười nói: "Vừa rồi thân gia đã hiểu lầm rồi, không phải ta muốn ăn nó!"

Thác Mã Tư tất nhiên không tin, đuốc lửa, gia vị, thịt quay tất cả đều được chuẩn bị xong, không phải chuẩn bị nướng thì còn có thể làm gì?

Sở Thiên tiếp tục giải thích nói: "Thực ra ma sủng của ta bị bệnh, sau khi lên đây liền hôn mê bất tỉnh, vừa rồi là ta đang dùng thuật Thượng Cổ Tế Tự để chữa trị cho nó!"

"Oa!" Tiểu Sở Viêm sững sờ thốt ra một câu không ai nghe rõ, nhưng mắt nó mang vẻ sùng bái, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên - Phụ thân nói dối không chớp mắt, mặt cũng không đỏ, bái phục!

"Điện hạ quả nhiên quan tâm đến ma sủng của mình!" Thác Mã Tư liền tin ngay. Rốt cuộc trên đại lục cũng không có chủ nhân nào vô duyên vô cớ lại thích nướng ma sủng chơi cả, hơn nữa hắn biết rõ, khu rừng này của hắn thực sự có thứ có khả năng làm người ta hôn mê.

Sở Thiên ôm hai đứa trẻ ngồi trên một cái cây, còn Thác Mã Tư không giám ngồi trước mặt Thượng Cổ hoàng tộc, nghiêm chỉnh đứng một bên.

"Thác Mã Tư công tước, cánh rừng này là của ngươi ư?" Sở Thiên hỏi.

Chỉ khung cảnh xung quanh, Thác Mã Tư cười nói: "Đúng vậy, những cây cối ở cánh rừng trong không gian này, và còn ngọn tháp kia, là cơ nghiệp tổ tiên để lại cho ta, tuy không thể sánh với A Cổ Lạp Sơn của bệ hạ nhưng cũng có thể coi là hiếm có trên đại lục."

Sở Thiên rất ngưỡng mộ Thác Mã Tư, Bố Lôi Trạch, A Cổ Lạp và cả thánh sơn Đỗ Lỗ Nam Hi gộp lại cũng không thể so bì được với rừng cây này. Chẳng cần nói chuyện gì khác, chỉ cần chuyện hạn chế lĩnh vực ngoại nhân, cánh rừng này đã được mệnh danh là đệ nhất pháo đài đại lục cũng không có gì quá đáng.

"Ha ha, ở đây hình như có cái gì đó, tại sao ta lên đây thì không dùng được thần lực nữa, miễn cưỡng lắm thì chỉ có thể bay được"

"Điều này... đều là tổ tiên ta truyền lại cho ta, cụ thể như thế nào ta cũng không biết rõ." Thác Mã Tư rõ ràng không muốn đem bí mật gia tộc mình tiết lộ cho Sở Thiên biết.

Sở Thiên cũng chỉ là tiện hỏi như vậy thôi, cơ bản cũng không mong muốn Thác Mã Tư nói cho mình biết, vì vậy cũng tiện miệng đổi chủ đề, nói chuyện kết hôn của Sa Khắc và Tiên Đế ngũ tỷ muội.

Không lâu sau đó, hai trong tám chiếc cánh lôi ưng của A Mạt Kỳ đáp xuống. Mang theo hai tên Cuồng Lang vừa bắt được "Ông chủ, hai tên này đang trèo lên trên tháp, đã bị ta bắt được!"

"Hãy đánh ngất chúng đã!" Sở Thiên đem chuyện cánh rừng này thuộc sở hữu của Thác Mã Tư nói cho A Mạt Kỳ biết. Sau đó, cẩn thận nâng niu Khách Thu Sa giao vào tay A Mạt Kỳ, "Đứa bé này bị bệnh rất nặng, ngươi hay chăm sóc tốt cho nó!"

A Mạt Kỳ hơi thấy bất ngờ, chẳng phải ông chủ muốn trừng trị nó sao? Sao lại còn muốn chăm sóc nó?

Thế nhưng sau khi thấy Sở Thiên tủm tỉm cười, A Mạt Kỳ hiểu ngay, chắc chắn Tiểu Hùng Miêu này có thể mang lại lợi ích gì đó cho ông chủ rồi.

Lại nói một chuyện khác, đội ngũ hoan nghênh Long Hoàng của gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc cuối cùng cũng đã tới, quy mô thật không nhỏ, cả trăm người đều mặc lễ phục rất long trọng, lần lượt bay từ trên bầu trời đến trước mặt Sở Thiên.

Cây cối vốn đã nhiều như rạ, lúc này lại càng trở lên dày đặc hơn.

"Bệ hạ, đây là thê tử của ta, người đã gặp qua rồi..."

Thác Mã Tư theo lễ nghĩa quý tộc, giới thiệu lần lượt bắt đầu từ vợ mình, tiếp tục đến những người khác trong gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc, đến nỗi làm Sở Thiên chóng cả mặt.

Những người này trước đây đều có đi cùng Thác Mã Tư đến Bố Lôi Trạch dùng cơm, vì thế đều đã từng gặp Sở Thiên rồi, từng người từng người một tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng có vài người trẻ tuổi lại không có nhiều nhiệt tình với Sở Thiên.

Nhìn kỹ một chút những người gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc, Sở Thiên đã hiểu ra, hóa ra gia tộc này tuy là nhiều người nhưng nữ giới lại rất ít, đặc biệt là những cô gái trẻ. Ngoài Tiên Đế ngũ tỷ muội ra thì không còn ai khác nữa. Hộ vệ thống lĩnh Sa Khắc của Sở Thiên liền một lúc lấy cả năm tỷ muội bọn họ, chuyện này sao lại không làm cho những Lan Nguyệt Thú trẻ tuổi kia đùng đùng nổi giận?

Không nói rườm rà, sau khi giới thiệu hết một trăm người, Thác Mã Tư gọi một chiếc phi hành xa đến, đón Sở Thiên đến nhà mình.

Nhà của Thác Mã Tư chính là phần màu nhũ trắng nổi lên mà Sở Thiên nhìn thấy trên bầu trời vừa rồi, nhưng lại gần Sở Thiên mới nhìn thấy rõ, đó là trang viên kiểu dáng phương Tây trang nhã, cả chỉnh thể kiến trúc tròn trịa không có mấy góc cạnh, dưới ánh trăng hồng hiện lên thật khác biệt.

Đang ngạc nhiên, Sở Thiên bỗng cảm thấy rất quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.

"Bệ hạ, chúng ta đến rồi!" Đứng trước vòm cổng tròn màu trắng, Thác Mã Tư chỉ về một loạt những cột mốc ngân nguyệt nói: "Đây chính là trang viên Lai Nhân Cáp Đặc của ta!"

Sở Thiên giả bộ chiêm ngưỡng bước vào, không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng A Mạt Kỳ đang dắt ba con ma thú đang hôn mê đi phía sau lại nhíu mày nói: "Kỳ quái thật, tại sao ánh trăng trên vòm cổng lại có màu trắng bạc?"

Giới thiệu từng phần kiến trúc trang viên nhà mình, Thác Mã Tư đưa Sở Thiên đến lầu các cao nhất.

Quen mắt! Đúng là rất quen! Sở Thiên rõ ràng cảm thấy mỗi công trình kiến trúc ở đây rất quen, chắc chắn đã nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ ra được.

Thấy Sở Thiên đang sững lại, Thác Mã Tư còn cho rằng hắn đang thầm thẩm định phong cách trang viên của mình, có đúng hay không có thể bì được với Sa Khắc "ưu tú" trong lời đồn để đảm bảo chuyện hôn nhân của mình được thuận lợi hay không. Thác Mã Tư mở cửa sổ trong lầu các, sau đó cùng Sở Thiên bay lên nơi cao nhất rồi cười nói: "Bệ hạ, ngài thấy nhà ta thế nào..."

Sở Thiên như đang mê muội đi, tiện mồm trả lời: "Rất tốt,... nhưng hình như thiếu một cái gì đó!"

Long Hoàng bệ hạ làm sao có thể biết được trong trang viên thiếu cái đó! Thác Mã Tư ngừng cười một lát nhưng Sở Thiên đang đờ ra nên không để ý.

Cảm giác kỳ lạ tràn ngập, hứng thú của Sở Thiên tự nhiên mất đi rất nhiều, nói lấy lệ vài câu xong, liền nói cho Thác Mã Tư bố trí cho mình một căn phòng yên tĩnh để ở.

Khi ngồi trên ghế trong phòng, Sở Thiên dỗ con ngủ xong, để Tiểu Hùng Miêu lên bàn, rồi hỏi: "A Mạt Kỳ, ngươi có thấy nơi này rất quen không?"

"Không thấy quen mắt nhưng ta cảm thấy nơi đây thật kỳ lạ!" A Mạt Kỳ vừa buộc chặt lại hai con Cuồng Lang, vừa nhíu mày nói: "Ta chưa từng nhìn thấy những ánh trăng màu trắng bạc, nhưng nghe những người cao tuổi trong Lôi Ưng tộc thì rất lâu trước đây, mặt trăng trên trời quả thực là có màu ngân bạc, sau này không biết tại sao lại biến thành màu hồng!"

"A! Mình vẫn chưa chết?" Tiểu Hùng Miêu tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm trên bàn, không những trên người không còn xích sắt hơn nữa Sở Thiên còn cười ha hả nhìn mình.

Rụt rụt cổ, Tiểu Hùng Miêu cười nói: "Ông chủ, lần sau ta không dám nữa!"

Mang Ẩn Thần Hạng Liên đeo lại lên cổ Tiểu Hùng Miêu một cách thân thiết, Sở Thiên vỗ vỗ vào mông nó, cười: "Ngươi không làm sai điều gì cả? Ha ha, vừa rồi chỉ là đùa ngươi thôi!"

"Sao?", Khách Thu Sa tròn vo hai mắt, hai móng vuốt che miệng lại, không thể nói được gì nhìn Sở Thiên. "Ông chủ, ngài không lừa ta chứ?"

"Đúng thế, ta sớm đã muốn cho Mạy Khắc Nhĩ đi du ngoạn ở đại lục rồi, nhưng chẳng khi nào có thời gian, may mà có ngươi dẫn nó đi một lượt, ta đỡ phải phiền phức rồi."

Bộ dạng hiền từ của Sở Thiên làm gấu trúc thấy không hiểu, hai móng vuốt không biết làm gì đành ôm đầu, miệng cũng không ngậm lại được, "Ông chủ, muốn chém muốn giết ta cũng đành chịu, đừng làm ta sợ!"

"A, ta làm sao có thể dọa nhà ngươi chứ?" Sở Thiên không vui, "Ngươi nói ta đã từng lừa ngươi bao giờ chưa."

"Hắc hắc, hạnh phúc a! Ông chủ là người tốt a!" Tiểu Hùng Miêu cọ cọ má vào tay Sở Thiên, sau đó lấy từ trong dây chuyền ra một hũ rượu, nhấp một ngụm nhỏ, ngu ngơ cười hăng hắc.

"Đúng rồi, Khách Thu Sa, người nhà ngươi vẫn khỏe cả chứ?" Sở Thiên không như sực nhớ ra liền hỏi.

"Huynh đệ ta ăn no thì cả nhà ta đều không đói, nhà ta chỉ có mình ta!" Tiểu Hùng Miêu không phát hiện ra ý đồ của Sở Thiên, thành thật nói.

"Phụ mẫu ngươi đâu?"

"Hai năm trước ở Nam Hải mắc bệnh lạ, cha ta mất rồi..." Khách Thu Sa lau hai hàng nước mắt, nhăn nhó rúc vào lòng Sở Thiên, "Hu hu, sau này ta chỉ có mình ông chủ là người thân thôi!"

Vỗ an ủi Tiểu Hùng Miêu, Sở Thiên hơi cảm thấy thất vọng, cha của Khách Thu Sa là đầu mối có thể kiểm tra, lại chết vì bệnh tật, vậy thì không phải là hậu duệ của Phán Quyết Thần Thú rồi.

Lại hỏi thêm mấy chuyện nữa, Tiểu Hùng Miêu lắc đầu liên tục, Sở Thiên cuối cùng cũng quyết định, quan hệ duy nhất của Khách Thu Sa và Phán Quyết Thần Thú là cùng chung dòng máu gấu trúc mà thôi, hoặc là số lượng tộc gấu trúc quá ít ỏi, hai bọn chúng miễn cưỡng là bà con xa mà thôi.

Gấu trúc khóc mệt rồi, bèn ngủ trong lòng Sở Thiên.

Sở Thiên đặt Tiểu Hùng Miêu đặt lên giường, nhún vai với A Mạt Kỳ, sau đó nói những lời đã nghe từ Thác Mã Tư, nói lại với A Mạt Kỳ, bất đắc dĩ nói: "Vốn dĩ tưởng nó là hậu duệ của Phán Quyết Thần Thú, tiếc là không phải." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Tiểu tử ấy ít ra cũng là Thần Tự Nhiên rồi!" A Mạt Kỳ cười nói: "Ông chủ ngài trông giống Tư Đặc Ân, ma sủng lại có một con gấu trúc, đợi mấy năm nữa Khách Thu Sa trưởng thành rồi, ngài biến thành lão niên mang theo gấu trúc, nói không chừng có thể lừa được cả Bào Uy Nhĩ!"

"Thôi đi, thần lực đến mức độ như Bào Uy Nhĩ, đều dựa vào khí tức và thần lực nhận dạng người, Chỉ có bề ngoài thì vô tác dụng thôi." Sở Thiên tự giễu: "Thực lực sau khi La Tân biến thành người sói ngươi cũng thấy cả rồi, gia gia A Thụy Tư của hắn càng lợi hại hơn, mang danh Thiên Kiêu Lang Thần, thế nhưng sau đó cũng bị một chiêu của Tư Đặc Ân đã giải quyết xong rồi."

"Gia gia của La Tân là bị Thần Hoàng đánh cho thành tàn phế?"A Mạt Kỳ sững sờ.

"À, trước đây ta chưa nói, La Tân đưa cho ta một hình khối thủy tinh!" Sở Thiên giải thích: "Bên trong có ghi chép trận chiến của Tư Đặc Ân và ông nội hắn, La Tân dựa vào điều này mới luôn cho rằng... Lại đây, ta nhớ ra rồi!"

Nói đến khối thủy tinh của La Tân, Sở Thiên chợt nảy ra, lẽ nào vừa rồi ta cảm thấy trang viên Lai Nhân Cáp Đặc rất quen, hóa ra đây chính là nơi năm ấy A Thụy Nạp Tư và Tư Đặc Ân chiến đấu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui