Bác Đức miện hạ có thể ra đây gặp mặt nói chuyện không?" Sở Thiên nói to, "Ta có vài chuyện quan trọng muốn nói với ngài, tốt nhất là chỉ có ta và ngài!"
Cây Hỏa Diệm tĩnh lặng hồi lâu, chỉ có tiếng lửa cháy bập bùng.
Bác Đức trả lời, "Long Hoàng bệ hạ nếu muốn nói chuyện xin hãy lên trên cây Hỏa Diệm!"
"Phất Lạp Địch Nặc, giờ Bác Đức có thể cử động được không vẫn là chuyện khó nói, ngươi đừng làm khó hắn nữa! Ha ha!" Bì Bồng cười.
Phừng!
Một quả cầu lửa bay vụt xuống từ trên cây Hỏa Diệm, nhanh đến mức mắt người gần như không thể nhìn thấy, mà mục tiêu của nó chính là Bì Bồng.
Bì Bồng hiên ngang đứng dậy, dường như không hề nhìn thấy quả cầu lửa đang bay tới. Bùm! Quả cầu lửa vỡ tan trên đầu Bì Bồng, ngay sau đó là tiếng của Bác Đức, "Lão bằng hữu Bì Bồng, ngươi xem xem có phải Hỏa nguyên tố này có chút ảm đạm rồi không!"
Sắc mặt Bì Bồng hơi thay đổi, tuy uy lực của quả cầu lửa vừa rồi khá nhỏ nhưng lại là lục trùng Thần Lực, hơn nữa ngọn lửa bí hiểm mà nó phát ra sau khi nổ chính là một thức của Phượng Hoàng bí pháp từng đánh bại Bì Bồng.
Khẽ miết tay La Tây Nhã trong cái bóng đen. Hai vợ chồng Bì Bồng tâm ý tương thông, hắn đang hỏi ý kiến của Linh Hồn Chủ Thần phu nhân, có đoán ra được đầu mối gì không?
La Tây Nhã khẽ lắc đầu, bà ta có thể nhận biết được sự mạnh yếu của linh hồn qua giọng nói, như vậy đã rất khó rồi. Giờ Bác Đức ở tít trên cây Hỏa Diệm, mà cái cây này lại là do Thần Sáng Thế tạo ra, La Tây Nhã không có cách nào cho linh hồn đi vào bên trong để thăm dò tình hình của Bác Đức.
Kết quả sau khi trao đổi giữa hai người đưa ra một nhận định: linh hồn của Phượng Hoàng Chủ Thần chắc chắn vẫn chưa được trị khỏi, nhưng hồi phục được bao nhiêu phần thì không thể chắc chắn, nhưng Thần Lực của thể xác thì chắc chắn đã hồi phục ở một mức nhất định.
Bác Đức lại lên tiếng, "Thập Tam Ngự, hộ tống Long Hoàng bệ hạ lên đây!"
Mười ba con Phượng Hoàng khiêng một cỗ xe được làm từ những cành cây đến trước mặt Sở Thiên. Sở Thiên vừa định lên thì Bì Bồng kéo lại.
"Bì Bồng, ngươi muốn làm gì?!" Chiến Thần định lao tới.
"Cuống gì chứ! Hà hà!" Bì Bồng cười, "Bác Đức, nếu ngươi thật sự đã hồi phục thực lực, tại sao không dám ra ngoài gặp ta?! Mấy nghìn năm nay ngươi và ta mới chỉ gặp nhau hai lần! Ta rất nhớ ngươi đó!"
"Đúng thế, Bác Đức miện hạ, ta cũng chưa được gặp ngài!" La Tây Nhã phụ họa theo: "Ngài ra đây cho ta gặp mặt xem nào!"
"Được lắm, xem như các ngươi lợi hại. Thực lực của thể xác ta đã hồi phục bảy phần, linh hồn mới ba phần! Không cần gặp mặt nữa!"
Bác Đức đã nhượng bộ, Bì Bồng cũng không ngăn Sở Thiên nữa.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên vào bên trong cây Hỏa Diệm, nơi cư ngụ của Phượng Hoàng tộc xem ra cũng gần giống với cây Sinh Mệnh của Tinh Linh tộc. Đều là nơi ở được xây dựng trong cành cây rỗng, nhưng trên cây quanh năm có lửa cháy không ngừng nghỉ.
Phượng Hoàng Thập Tam Ngự khiêng Sở Thiên vào một cái hốc cây, bay lên phía trên đi qua một thông đạo vòng vèo, Sở Thiên đến trước một cái cửa gỗ đỏ rực.
"Long Hoàng bệ hạ, mời vào! Đây chính là nơi gia chủ bế quan!"
Kẹt~~
Sở Thiên đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, nhìn vào bên trong, lập tức hắn hiểu được cảm giác năm đó Phổ Lan Đa gặp Sa Khắc lần đầu tiên.
Trọng giáp trường kiếm, ngồi trên chiếc ghế dựa da thú, nhìn thể hình, nhìn thần thái, không khác gì so với Sa Khắc khi hóa trang là mấy. Chỉ có hai điểm khác biệt. Một là màu sắc của áo giáp, Phượng Hoàng Thần mặc giáp màu đỏ còn Sa Khắc thích màu vàng kim, vì tên ngốc này cảm thấy giáp màu vàng giống như màu da con lợn khi bị quay lên.
Điểm khác nữa là đầu của hai người. Sa Khắc thì không cần nói rồi, đeo một cái kính đen cỡ lớn, còn Phượng Hoàng Chủ Thần ở đây thì đội một cái mũ sắt nặng, là loại che nửa hai bên má, chính giữa mặt có một miếng kim loại kéo dài từ trên trán xuống.
Sở Thiên muốn nhìn kỹ dung mạo của Bác Đức, chiếc mũ trên đầu Phượng Hoàng Chủ Thần không phải kín mít. Loại mũ kỵ sĩ này tuy che đi gần hết khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy cánh mũi và miệng.
Đáng tiếc là Sở Thiên chỉ nhìn thấy một tầng ánh sáng làm cho mũi và cằm tuy vẫn nhìn thấy nhưng không được rõ.
Không lẽ Phượng Hoàng Thần bị hủy dung nhan? Sở Thiên nghĩ, nhưng hắn vẫn đưa ra một đáp án hợp lý hơn. Bác Đức là linh hồn thoát trở về Huyết Luyện Ngục, thể xác biến thành Sa Khắc, còn linh hồn thì chiếm cứ ở thân thể của một ma thú ở Huyết Luyện Ngục, trở thành Thần tộc mới, vì thế mới che giấu dung mạo thật, không muốn chính diện gặp người khác.
Trên Lạc Ưng Thạch, Sở Thiên đã từng kinh ngạc tột độ về hình dạng của Phượng Hoàng Chủ Thần, nên lúc này chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi trở lại bình thường, cung tay cười: "Long Hoàng Phất Lạp Địch Nặc kính chào Bác Đức miện hạ!"
"Bệ hạ đa lễ rồi, ta và ngài ngang hàng mà, phải không?! Năm đó gia tộc Long Hoàng và nhà ta thực lực tương đương, Tư Tháp Đức Mãi Nhĩ mà nhìn thấy ngài hiện nay chắc là sẽ tức đến đào mồ dậy mất!" Bác Đức bỡn cợt.
Nói rồi, Bác Đức chỉ một tấm đệm tỏ ý mời Sở Thiên ngồi, "Ta phải cảm tạ bệ hạ mới đúng! Nếu không phải quý gia tộc khảng khái ra tay trợ giúp thì e là Bì Bồng và An Cát Lệ Na đã giết đến đây rồi!"
Sở Thiên không quen việc quỳ ngồi trên đệm, nhưng đành phải nhập gia tùy tục.
"Gia tộc Phượng Hoàng và Bác Đức ta nợ ngài một ân tình!" Bác Đức trầm giọng.
Sở Thiên mắt sáng lên, có Thất Thần Khí không bằng có được một lời hữa của Phượng Hoàng Thần! Lời hứa của Bác Đức sớm đã là chí bảo của Thần tộc, coi như Sở Thiên đã nhặt được một món lời lớn. Có điều hắn không lợi dụng lời hứa này để kiếm lời, vì người nhà bỏ qua cái lợi này cũng đáng.
"Trợ giúp bệ hạ là vinh hạnh của ta, không dám đòi hỏi báo đáp!" Sở Thiên nheo mắt cười: "Nhưng ta có một chuyện một khẩn cầu miện hạ!"
Sở Thiên nhìn chăm chú vào vai Phượng Hoàng Thần, vì ngoài đôi mắt ra, đây là nơi thể hiện cảm xúc rõ ràng nhất, hắn dè dặt nói: "Trưởng lão Anh Cách Lạp Mỗ của Trưởng lão viện A Cổ Lạp Sơn và tiểu công chúa An Kỳ Nhi hậu duệ của ngài tình đầu ý hợp, ta muốn thay mặt hắn cầu thân!"
"Ồ, nha đầu An Kỳ Nhi đã có ý chung nhân rồi ư?!" Hai vai Bác Đức không hề có chút rung động nhưng trong lòng có vài phần không tin. Sau khi hắn về Huyết Luyện Ngục, vết thương tái phát, đơn giản dặn dò mấy câu rồi bế quan nên không nắm được sự thay đổi của tình hình bên ngoài. Ngay cả hôm nay cũng là Phượng Hoàng Thập Tam Ngự thấy tình hình nghiêm trọng, lo An Kỳ Nhi gây chuyện nên dù phải chịu phạt cũng phải tiến vào nơi bế quan của Bác Đức.
Vì thế Bác Đức không hề biết gì về sự việc trước khi đàm phán. Thấy Bác Đức gần như không có động thái gì, Sở Thiên vội nói: "Hai gia tộc thông hôn vốn là chuyện tốt. Tuy nhiên chư vị trưởng lão của quý gia tộc dường như có chút thành kiến với Anh Cách Lạp Mỗ, miện hạ…"
"Không cần nói nữa! Ha ha!" Bác Đức bỗng bật cười, "Ta không can thiệp vào hạnh phúc của hậu duệ, chỉ cần An Kỳ Nhi đồng ý, ta không ngăn cản!" ngừng một lát, Bác Đức lại nói: "Nhưng bệ hạ thông cảm, thân phận người kế thừa thứ hai gia tộc Phượng Hoàng của An Kỳ Nhi sẽ bị hủy bỏ!"
Điều kiện của Phượng Hoàng Thần không phải vô lý, đại gia tộc để đề phòng nguy cơ bị thôn tính, đều phải hủy bỏ quyền kế thừa của hậu duệ khi được gả đi. Sở Thiên cũng hiểu điều này, hắn tin là nha đầu An Kỳ Nhi chắc chắn chẳng có hứng thú gì với quyền lực, lại thêm miệng lưỡi của Anh Cách Lạp Mỗ, hỷ sự này ắt hẳn chắc như đinh đóng cột rồi!
"Như thế hai gia tộc chúng ta đã là thông gia, vậy thì càng không cần nói gì đến ân tình rồi!"
"Không, Anh Cách Lạp Mỗ và An Kỳ Nhi tình đầu ý hợp đấy là chuyện của tiểu bối bọn chúng. Ân nghĩa của bệ hạ, gia tộc Phượng Hoàng nhất định sẽ có ngày báo đáp!" chỉ mấy câu của Bác Đức, khiến Sở Thiên phải cảm thán, một gia tộc thật tốt, Chủ Thần thật tốt! Lão tử đã cắn răng từ bỏ lợi ích rồi, ngươi lại còn đưa đến tận cửa! mới nhất ở TruyenFull.vn
"Lạc Ưng Thạch đã bị phá ủy, bệ hạ làm thế nào đến được Huyết Luyện Ngục vậy?" Bác Đức hỏi.
"Là do ma thú của ta A Mạt Kỳ được Thần Sáng Thế ban phúc, có thể tự do đi xuyên qua không gian!"
"Ồ? Ma thú của ngài có thể tự do đi xuyên không gian sao?" bờ vai Bác Đức rung lên, điều đó cho thấy hắn đang kích động, "Không biết ta có thể thỉnh cầu bệ hạ một chuyện không?"
Sở Thiên thầm cười trong bụng, xem ra Bác Đức không chỉ nợ mình một ân tình, mà còn phải thêm một cái nữa, "Hai nhà đã là thông gia, có chuyện gì xin miện hạ cứ dặn dò!"
"Ta muốn đi nhân gian một chuyến, càng nhanh càng tốt!" Phượng Hoàng Thần nói có vẻ gấp gáp, "Tốt nhất là ta cùng đi với gia tộc ngài về nhân gian!"
Sở Thiên bị câu nói này dọa cho giật thót, Phượng Hoàng Thần muốn đi cùng hắn, thế không phải nhất định sẽ cùng đi với Bào Uy Nhĩ sao? Hai vị này tháng trước vừa đánh xong một trận sinh tử, tuyệt đối không thể gặp mặt được! Cho dù bây giờ mỹ nhân ngư đã hóa trang nhưng việc có hai Sắt Lâm Na đủ để gây nghi ngờ rồi.
"Không biết miện hạ đến nhân gian làm gì vậy? Cơ thể ngài vẫn chưa hồi phục, chi bằng ở lại cây Hỏa Diệm tiếp tục trị thương. Chuyện ở nhân gian giao cho ta làm được rồi!" Sở Thiên vốn có ý định chữa trị cho Phượng Hoàng Thần để tranh thủ nghiên cứu về cơ thể hắn, nhưng giờ thì không dám nữa rồi.
"Hà hà, có vài chuyện nhất thiết phải do ta đích thân làm!" Bác Đức cười: "Ta có thể đồng ý với bệ hạ, khi ở nhân gian tuyệt đối không uy hiếp đến lợi ích của ngài! Hơn nữa ta chỉ ở một tháng, một tháng sau nhất định sẽ quay về Huyết Luyện Ngục!"
Nhân gian, nhân gian có thể có điều gì khiến Phượng Hoàng Chủ Thần quan tâm? Bỗng trong đầu Sở Thiên xuất hiện hai chữ: Sa Khắc!
"Lẽ nào bệ hạ có điều gì khó xử, không muốn ta đến nhân gian?!" Bác Đức nói từ tốn.
"Sao có thể như thế chứ?!" sắc mặt Sở Thiên bình tĩnh, khẽ lắc đầu.
"Ài, thật ra ta biết có một con đường khác đến nhân gian, nhưng thân thể hiện tại thì không thể được, chỉ có thể nhờ vả bệ hạ!" lời nói của Bác Đức trực tiếp khiến Sở Thiên hiểu được rằng Bác Đức muốn nói: bản Thần chẳng qua là đi nhờ ngươi một chuyến, nếu ngươi không đồng ý, ta sớm muộn gì cũng có thể tự đi. Đến lúc đó ngươi có điều gì giấu diếm sớm muộn ta cũng phát hiện ra, chi bằng bây giờ cho ta đi luôn!
"Ngoài Lạc Ưng Thạch vẫn còn một đường khác?!" Sở Thiên nheo mắt hỏi - ngươi nói khoác, lão tử không tin!
"Khà khà, con đường đó Bì Bồng cũng biết, chỉ là hơi khó đi!" Bác Đức nói - ngươi dám không tin? Tìm Bì Bồng mà kiểm chứng! Hắn sẽ chứng minh ta không nói láo.
"Nữ thần tại thượng!" dù sao chuyện của Sa Khắc sớm muộn gì cũng phải giải quyết, chi bằng nhân lúc Bác Đức đang nợ mình một ân tình xử lý cho xong. "Miện hạ đến nhân gian có phải muốn tìm lại thân thể của mình hay không?!"