Dị Giới Thú Y

"Tỷ phu thân mến, lâu rồi không gặp!" Cáp Địch Tư cười hì hì bắt chuyện với Sở Thiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng thù hận, đến nỗi có thể dùng ánh mắt để giết chết Sở Thiên.

"Mẹ ơi… à, là Tử Thần Cáp Địch Tư! Ngươi không nhìn thấy chúng ta!" hai tên Hùng Miêu ôm đầu trốn vào một góc, móng vuốt che lấy mắt, qua các kẽ móng vuốt nhìn lén Sở Thiên, hét lên: "Phất Lạp Địch Nặc, cái này quá lợi hại, chúng ta không làm gì được, giao lại cho ngươi đó!"

Sở Thiên nheo mắt

Phan Đa Lạp trong lòng A Mạt Kỳ vươn tay về phía Sở Thiên, "Cha ơi bế con, quái vật này đáng sợ quá, cha không đánh lại được đâu, giao lại cho A Mạt Kỳ thúc thúc đi!"

Sở Thiên dùng thời gian thuận lưu để đón con, A Mạt Kỳ rút Phán Quyết Ưng Đao từ trong nhẫn ra, nhưng lại nhíu mày.

Cũng không phải A Mạt Kỳ sợ Tử Thần Cáp Địch Tư, mà là Cáp Địch Tư và Tiểu Bạch cũng dùng chung một thân xác, linh hồn lại hòa trộn lẫn nhau, hắn sợ sẽ làm tổn thương đến Tiểu Bạch.

Cáp Địch Tư cũng nhìn thấy điểm yếu này, cười kiêu ngạo: "A Mạt Kỳ, nghe nói ngươi đã lĩnh hội được thần chi tâm rồi! Đến đây, giết ta đi! Ha ha! Ngươi cứ thoải mái ra tay, dù sao cơ thể của chúng ta cũng đã tự nổ rồi, thân xác của thần tộc mới mượn này dù có bị hủy cũng không có gì đáng tiếc!"

Trong lúc nói, cơ thể của Cáp Địch Tư cũng biến hóa, đầu tiên cơ thể mở rộng thành một vòng, hùng tráng hơn rất nhiều, sau đó trên bề mặt da nổi lên những vảy lân.

Xương cốt kêu rắc rắc, nửa thân sau của Cáp Địch Tư biến hóa với tốc độ mạnh và nhanh hơn, tay trái dài ra, biến thành một cánh tay của cự thú dài, biến hóa tiếp theo không ai nhìn thấy nữa, bởi vì Lời Nguyền Tử Thần từ trong linh hồn của Cáp Địch Tư chuyển hóa đến cơ thể, một lớp áo giáp dày bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô ta.

Lời nguyền từ Tử Thần vẫn là một vũ khí thượng cổ, hình dáng tùy theo cơ thể, bao trùm lấy Cáp Địch Tư trở thành hình dáng nửa người nửa thú, hai chân và cánh tay trái tuy khỏe mạnh nhưng vẫn mang hình dáng nhân loại, nhưng tay phải của cô ta lại lớn vô cùng, gấp mấy lần so với cơ thể.

A Mạt Kỳ đứng chắn trước mặt Sở Thiên, thấp giọng nói: "Ông chủ, đây chính là hình dáng linh hồn của Cáp Địch Tư, bây giờ phu nhân Ái Lệ Ti đang bị cô ta nhốt ở một góc trong thế giới linh hồn, hai người đang đánh nhau, Cáp Địch Tư đang giành thế thượng phong."

Sở Thiên nheo mắt, trong lòng đang nhẩm tính một đối sách, một vấn đề lớn nằm trước mắt hắn, giết Cdr, nhưng Tử Thần có Sáng thần chi tâm, đến đường cùng cô ta có thể giết chết Tiểu Bạch – thần vương bất diệt, thả Cáp Địch Tư đi, Tiểu Bạch lại một lần nữa bị trói buộc.

Không thể làm tổn thương đến Tiểu Bạch, chỉ đợi đến lúc có cơ hội thích hợp mới ra tay! Sở Thiên thầm nghĩ


"ha ha, thì ra tiểu muội ngươi à, quả thật là lâu rồi không gặp!" Sở Thiên cười nói, bộ dạng ấy, không khác gì người một nhà lâu ngày ngồi ôn chuyện cũ.

"Tỷ phu, ta và ngươi phải tính số rồi!" Dung mạo của Cáp Địch Tư được che giấu dưới một chiếc mũ lớn, nhìn không rõ được, chỉ nhìn xuyên qua thấy đôi mắt màu xanh, tàn bạo. "Lần trước ngươi bức đến nỗi tiểu muội ta đây phải tự hủy cơ thể, lại khiến cho ta phải lưu lạc trong đường hầm thời không trong biết bao lâu, món nợ này ngươi định tính sao đây?"

Vừa nói, lưỡi liềm và chùy của Tử Thần hiện ra trong tay, mang lên từng trận âm thanh.

"người một nhà không nên nói những lời xa lạ, đều là người nhà cả, lại còn phải tính toán sao?" Sở Thiên lơ đãng chuyển sang đề tài khác, "Nghe nói tiểu muội ở trong đường hầm thời không đã bị Khố Khoa Kỳ bắt nạt. Yên tâm, tỷ phu nhất định giúp muội trả món nợ này, hay là muội cùng ta về Bố Lôi Trạch, thương lượng về cách trả thù Khố Khoa Kỳ đi, được chứ?" nguồn TruyenFull.vn

"Hừ, tự ta sẽ đi tìm Khố Khoa Kỳ! ngươi không cần phải quản chuyện của ta! Mau chịu chết!"

Nói xong, cánh tay lớn của Cáp Địch Tư chấn động, lưỡi liềm của Tử Thần mang theo cả xiềng xích bay ra, chém về phía A Mạt Kỳ đang đứng trước mặt Sở Thiên.

A Mạt Kỳ ngạo nghễ đứng yên, mặc kệ lưỡi liềm bay đến trên đầu mình, đột nhiên, lưỡi liềm dường như biến mất một nửa trong không gian, bị hút vào một thông đạo trước trán A Mạt Kỳ.

Cửa thông đạo mở ra, giống như một cái miệng há lớn, nuốt chửng những xiềng xích trên liêm đao, Cáp Địch Tư định thu hồi vũ khí, những lại phát hiện xiềng xích bị thông đạo nuốt trọn, không thể nhúc nhích được nữa. "Thối tha, ngươi lại dùng lực lượng mà cha ta đã ban cho để đối phó với ta ư!"

Tay A Mạt Kỳ nhẹ cầm lấy sợi xích, rung nhẹ, vô số lôi điện theo đó hướng về phía Cáp Địch Tư, "Cũng được, ta sẽ dùng chính bản mệnh nguyên tố của ta."

Cáp Địch Tư tính tình bướng bỉnh, mắt thấy lôi điện trên vũ khí sẽ truyền đến tay mình, nhưng thà chết cũng không bỏ ra, thần lực tập trung ở lòng bàn tay phải cực lớn, bỏ vũ khí, lại muốn cùng A Mạt Kỳ đọ đẳng cấp thần lực.

Điện quang hỗn loạn nhị trọng thần lực màu vàng của A Mạt Kỳ - hắn lại "tiến lùi" nữa rồi, cùng hòa lẫn với thất trọng thần lực màu đen của Cáp Địch Tư, "Dùng nhị trọng thần lực để liều mạng với thất trọng thần lực? ngươi đang muốn chết à?"

Cơ thể A Mạt Kỳ khẽ run lên, hắn nói nhỏ: "thần lực cũng có sinh tử, cũng có luân hồi, không phải sao?" Nói xong, màu sắc thần lực của A Mạt Kỳ lại hạ thêm một bậc, không ngờ lại dùng nhất trọng để đối phó với thất trọng.


Lúc này, thắng bại đã phân, thất trọng thần lực của Cáp Địch Tư bị đánh tan, trong đám khói còn có một dòng máu màu lục, cô ta cũng theo đó ngã xuống đất.

"Cái này không phải nhất trọng thần lực! Nó là gì?" Cáp Địch Tư không cam tâm quát lớn.

"Hừ!"hai tên Hùng Miêu trốn ở trong góc đứng lên, trước tiên là cười lớn, sau đó nói: "A Mạt Kỳ, cố gắng thêm nữa nhé! Bố Lai Ân Đặc vì muốn bỏ đi đẳng cấp thần lực nên mới tấn cấp thần vương, cố lên! Chỉ cần vứt bỏ được nhất trọng thần lực nữa, thần chi tâm của ngươi sẽ đạt đến trạng thái tinh thuần nhất!"

A Mạt Kỳ đối với việc của Bố Lai Ân Đặc chỉ cười nhạt đáp: "Bây giờ ta vẫn chưa làm được."

Nói xong, hắn kề Phán Quyết Ưng Đao lên cổ Cáp Địch Tư, "ngươi nói đúng, đây là nhất trọng thần lực của thần chi tâm thôi động."

"Thần Chi Tâm chết tiệt!" Cáp Địch Tư chửi ầm lên, rồi lại cười lớn, "Có bản lĩnh ngươi cứ giết ta đi!"

A Mạt Kỳ nhìn Sở Thiên đứng phía sau, "Ông chủ, làm sao đây?"

Sở Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Cáp Địch Tư, "Tiểu muội, thực lực của ngươi bây giờ giảm sút trầm trọng rồi, sao chỉ trong một chốc đã bị A Mạt Kỳ đánh bại thế? Chẳng phải ngươi đã có được Sáng thần chi tâm rồi sao?"

"Hừ, nếu ta có thể dùng được thứ Sáng thần chi tâm đáng chết đó, A Mạt Kỳ còn thắng nổi ta sao? Nhắc đến Sáng thần chi tâm, lĩnh vực của Tử Thần ta đều dùng để áp chế Ái Lệ Ti, nếu không phải cô ta áp chế ta, ta cũng không thể bị bại bởi…"

Cáp Địch Tư lải nhải mắng nhiếc, tìm rất nhiều lý do cho thất bại của cô ta. Sở Thiên vỗ vỗ vào trọng giáp trên đầu cô ta rồi đứng dậy, tự nhủ, tiểu nha đầu này rất dễ lấy được tin tức, dù cho Cáp Địch Tư lải nhải gì đi nữa, Sở Thiên đã biết được tin tức hắn cần biết – Cáp Địch Tư không thể dùng Sáng thần chi tâm, cũng tức là cô ta không có thực lực thật sự để hủy linh hồn Tiểu Bạch!

Như vậy, lo lắng của Sở Thiên không còn nữa.

"A Mạt Kỳ, ép cô ta giao linh hồn Tiểu Bạch ra, thoải mái dùng hình, không cần lo lắng cho Tiểu Bạch." Sở Thiên cười, giải thích: "Dù sao cơ thể của Tiểu Bạch cũng đã tự hủy rồi, cơ thể này có bị hủy cũng không sao! Ha ha, Cáp Địch Tư, đây là điều ngươi nói, tỷ phu chỉ là làm theo lời ngươi thôi."


Cáp Địch Tư giận dữ nói: "Ái Lệ Ti vẫn đang ở trong cơ thể của ta, cơ thể này cô ta cũng có một phần, ngươi dám hủy cơ thể của tỷ tỷ sao?"

Sở Thiên nhìn qua con gái, cười nói: "Phan Đa Lạp, con nói cho dì biết cha có dám không?"

Phan Đa Lạp quay đầu cười khanh khách, "Dì à, ngốc quá, lại nói cho cha ta biết dì không sử dụng nổi Thần Chi Tâm gì đó, trời, cơ thể thì đơn giản thôi, cha ta chỉ trong chốc lát đã có thể tạo ra được mấy trăm cái."

Cáp Địch Tư không còn lời nào để nói, căm giận nhìn Sở Thiên.

Phán Quyết Ưng Đao của A Mạt Kỳ lại giơ lên, chém lên bầu trời, lôi điện ở trên chớp lóe.

Đột nhiên, bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp mây đỏ bao trùm, từ trong đám mây phát ra một điện quang, nhìn thấy ánh sáng, quả nhiên còn mạnh hơn lôi điện bản mạng của A Mạt Kỳ nhiều lần.

Trong chớp mắt lôi điện đã hạ xuống trước cổng lớn Tiếp Nguyệt Tháp, quay một vòng nhẹ nhàng, rồi chui vào trong tháp, rơi xuống trên đao của A Mạt Kỳ.

Phách! Bùm!

Tay A Mạt Kỳ run lên, đột nhiên cầm không nổi Ưng Đao, hắn ném vũ khí xuống đất.

"Ông chủ cẩn thận!" A Mạt Kỳ không kịp nhặt đao, bởi vì lôi điện đó sau khi đánh rơi Ưng Đao nhưng không dừng lại, chuyển hướng về phía Sở Thiên.

A Mạt Kỳ ôm Sở Thiên né tránh, nhưng lôi điện lại chuyển hướng thêm một lần nữa – Cáp Địch Tư!

"A!!!" Cáp Địch Tư bị lôi điện đánh trúng kêu lên thảm thiết, "Tên khốn nào dám đánh ta, mau lăn ra đây!" Cô ta lại mắng lớn.

Tiếng leng keng vang lên không dứt, từng đạo lôi điện từ trên trời rơi xuống, vừa nhanh vừa mạnh, toàn bộ đều rơi lên cơ thể Cáp Địch Tư.

Sở Thiên thấy vậy trong lòng đầy kinh hãi, bởi hắn đã vận dụng tất cả thần lực cũng không nhìn ra được nguồn gốc của lôi điện này, chỉ thấy điện quang màu tím không ngừng phát sáng, liền sau đó Cáp Địch Tư lại hét lớn, đây là lực lượng gì? Tốc độ lại còn nhanh hơn thời gian thuận lưu của hắn gấp nhiều lần?


A Mạt Kỳ cũng không ngớt kinh hãi, bản mạng nguyên tố của hắn là lôi điện, nên hắn biết rõ hơn Sở Thiên, lôi điện từ trên trời rơi xuống không hề có dấu hiệu của thần lực, thuần túy là lôi điện tự nhiên, dùng lực lượng tự nhiên để đối địch với thần lực, ít nhất A Mạt Kỳ cũng biết rằng không biết bao giờ hắn mới là được như vậy.

"Tên đánh lén khốn nạn kia, ngươi mau lăn ra đây, đồ đê tiện, vô liêm sỉ!" tiếng gào théo của Cáp Địch Tư đã bị đứt quãng, nhưng cô ta vẫn không ngừng chửi rủa.

"ngươi dám mắng ta ư? Hừ!"

Mây đỏ trên bầu trời tụ lại, một điện quang mạnh mẽ bắn xuống, còn mạnh hơn những lần trước nhiều lần, xem ra tên kia đã bị tiếng chửi bới của Cáp Địch Tư chọc giận rồi.

Lần này Cáp Địch Tư không còn kêu la nữa, cơ thể cô ta không ngừng co rút, dường như đã sắp chết đến noi, miệng vẫn còn nói mấy lời yếu ớt: "Ta…ta sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!"

"Muốn giết ta ư? Ta nghĩ ngươi không cần tồn tại nữa rồi!"

Trước cổng Tiếp Nguyệt Tháp hiện ra một bóng người mờ ảo, là một người nữ, khoảng ba mươi tuổi, dung mạo cũng không kiều diễm lắm, bên ngoài cổng, dạ quang màu hồng đỏ chỉ có ở Huyết Luyện Ngục đang chiếu xuống, trên người bà ta khoác áo màu đen, cùng với mái tóc màu đen càng quái dị vạn phần.

Bà ta chậm rãi giơ tay lên, đang định thực hiện lời hứa để Cáp Địch Tư không còn tồn tại nữa.

"Đừng giết ta, ta sai rồi!" Cáp Địch Tư bất chấp cơ thể bị trọng thương, vội vàng bò dậy, quỳ rạp xuống đất, cầu xin, "Mẫu thân đại nhân, tha cho ta đi!"

Đại Địa Nữ Thần đang bị Sở Thiên giam giữ đột nhiên cũng hét lên, "Chủ nhân, cứu ta với!"

Lúc này, sau lưng mẫu thân của Cáp Địch Tư hiện ra một bóng người, đau đớn hô lớn: "Mau đến nghênh đón chủ nhân!"

Nữ thần Vận Mệnh Mã Ny!

Sở Thiên kinh ngạc, người giật day Mã Ny, lại là vợ của Sáng Thế phụ thần, mẹ của Ái Lệ Ti và Cáp Địch Tư, Sáng Thế mẫu thần! Cũng chính là nhạc mẫu đại nhân của Sở Thiên.

Thảo nào không ai nhớ đến bà ta, tự cổ chí kim, Sáng Thế mẫu thần vẫn sống sau cái bóng của Sáng thần, chưa ai từng thấy bà, chưa từng có ai nảy sinh xung đột gì với bà ta, bởi vậy một cường giả như vậy mới bị lãng quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận