Tháng ba xuân ấm, mới sáu giờ trời đã hửng sáng.
Hứa Kiều trải chăn ngay ngắn trên giường, sau đó đi rửa mặt, thay một bộ đồ thể dục giản dị.
Người dân sống trong khu nhà này đều là hàng xóm láng giềng quen mặt, Hứa Kiều đỗ chiếc xe đạp mới của mình bên cạnh cầu thang.
Cô mở khóa xe, đẩy xe ra khỏi cổng khu nhà, con đường đổ bê tông ở giữa ngăn cách hai căn nhà nhỏ có sân vườn được quây lại bằng hàng rào gỗ.
Hai căn nhà có sân vườn này là nhà họ Hứa địa chỉ 101 và nhà họ Lục địa chỉ 102 ở đối diện với nhà họ Hứa.
Bên trong nơi đây tấc đất tấc vàng, nhà ở có sân vườn đồng nghĩa với việc có giá trị hơn xa những căn hộ cùng tòa nhà.
Để mua được căn nhà này, ông nội Hứa đã chi trả số điểm tích lũy mà ông dành dụm suốt nửa đời người.
Sân vườn đắt đỏ, đương nhiên là dùng để gieo trồng các loại rau củ quả đắt đỏ.
…
Kể từ khi sinh vật toàn cầu biến dị, Lam Tinh đã bước vào kỷ nguyên cũ được hơn trăm năm, một vài người sẽ thức tỉnh tinh thần thể, trở thành dị năng giả.
tinh thần thể được bồi dưỡng bởi tinh hạch trong đầu dị năng giả, có thể thả ra bên ngoài, biểu hiện cụ thể là một loại thể năng lượng gần như trong suốt, có thể nhìn thấy, cũng có thể chạm vào.
Tinh thần thể cực kỳ đa dạng phong phú, từ thực vật cho đến sản phẩm điện tử, vũ khí cơ giới, muốn loại nào cũng có.
Mỗi loại tinh thần thể sẽ mang lại dị năng tương ứng cho dị năng giả.
Tinh thần thể của nhà họ Hứa bốn đời đều là hoa sen, có lẽ liên quan đến việc ông cố của Hứa Kiều say mê trồng sen.
Tinh thần thể thực vật của dị năng giả hệ mộc được chia thành ba loại: trồng trọt, trị liệu và chiến đấu.
Theo trình độ khoa học kỹ thuật trong căn cứ càng ngày càng phát triển, khi dị năng giả thức tỉnh tinh thần thể thì máy dò xét sẽ tự động thăm dò thuộc tính dị năng của đối phương.
Ví dụ như khi Hứa Kiều thức tỉnh, máy dò xét biểu hiện như sau:
Họ và tên: Hứa Kiều
Tinh thần thể: Hoa sen
Dị năng chính: Hệ mộc, chữa trị, cấp bậc: C
Dị năng phụ: Hệ thủy, chiến đấu, cấp bậc: D
Dị năng song hệ, dị năng đa hệ là điều rất thường thấy, ví dụ như các loại tinh thần thể là thực vật trên cạn như lúa mạch, bắp ngô, cây du, cây tùng vân vân… Hầu hết dị năng phụ kèm theo sẽ thuộc hệ thổ, mà dị năng phụ của thực vật thủy sinh sẽ thuộc hệ thủy, có điều cấp bậc của dị năng phụ sẽ thấp hơn dị năng chính một cấp, hoặc là hai cấp.
Kỷ nguyên cũ, tỷ lệ thu hoạch cây trồng biến dị do những người gieo trồng không phải là dị năng giả hệ mộc cao đến 90%.
Thực vật biến dị một là nổi điên đánh người, hai là không ăn được, từ đó cấm những người không phải là dị năng giả hệ mộc tự ý gieo trồng cây cối.
Trong số các dị năng giả hệ mộc, những người thuộc hệ trồng trọt có thể giảm chu kỳ sinh trưởng của thực vật, tăng năng suất cây trồng, còn những người thuộc hệ trị liệu, chiến đấu chỉ có thể bảo đảm tốc độ sinh trưởng của cây trồng vẫn giống hệt thời kỷ nguyên cũ, song điều này vẫn khiến dân chúng bình thường và dị năng giả các hệ khác hâm mộ khôn xiết.
Suy cho cùng thì tại căn cứ Đông Nam, dân chúng bình thường chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, dị năng giả cấp E, cấp D thi thoảng sẽ nấu cơm ăn, dị năng giả cấp C bảo đảm ăn no mặc ấm, dị năng giả cấp B thì đời sống khá giả, cấp A trở lên mới được coi là gia đình giàu có, tha hồ ăn ngon mặc đẹp.
…
Hiện nay, sân vườn của cả hai nhà đều do Hứa Kiều chăm chút.
Những đóa hoa trắng li ti đã nở đầy trên hai cây táo, rau dưa trồng xuống từ một tuần trước lần lượt nảy mầm.
Bên trong căn cứ cấm tất cả hành vi trái pháp luật, vành đai 2 là khu vực cư trú của dị năng giả lại càng được giám thị nghiêm ngặt, hệ thống giám sát chằng chịt bảo đảm không một ai dám mạo hiểm trộm rau củ trong vườn.
Hứa Kiều hài lòng “rót” dị năng hệ mộc cho mầm cây trong hai khu vườn, sau đó đạp xe ra ngoài.
Mười phút sau, Hứa Kiều khóa xe đạp, đi theo các bác các thím vào siêu thị tổng hợp trong khu chung cư.
Năm tầng trên mặt đất chuyên bán các loại hàng hóa phục vụ cho nhu cầu hằng ngày của dân chúng trong khu vực, ngoài ra còn có các dịch vị giải trí khác.
Tầng ngầm số 1 mới là khu vực bán các loại nguyên liệu nấu ăn và thực phẩm.
Nhà họ Hứa không giàu sang gì cho cam, có điều ông nội cô có thể tiết kiệm những thứ khác nhưng rất chịu chi cho một ngày ba bữa.
Từ nhỏ Hứa Kiều đã được ăn các loại nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nên khẩu vị kén chọn, trừ phi ngày nào đó thật sự đã cùng đường bí lối, cô sẽ không ép bản thân mình phải ăn dịch dinh dưỡng vừa không có mùi vị gì lại vừa quái dị.
Trước khi qua đời, ông nội để lại một khoản tiết kiệm nhỏ cho Hứa Kiều, giờ đây Hứa Kiều cũng đã đi làm kiếm tiền, đủ để duy trì mức sống như trước kia của cô.
Hứa Kiều đi dạo một vòng, cuối cùng mua rau củ và thịt tươi đủ ăn trong ba ngày.
Về khu chung cư, Hứa Kiều vừa đẩy xe đạp vào cổng khu nhà thì cửa phòng 102 thình lình bị đẩy ra từ bên trong, Hứa Kiều ngẩng đầu lên thì thấy Lục Dương.
Lục Dương là một học sinh trung học 15 tuổi, cao gần 1m80, chỉ có điều cậu ấy rất gầy, bộ đồng phục màu đen mặc trên người trông cứ rộng thùng thình.
Đây là cậu em hàng xóm mà cô nhìn lớn lên, năm ngoái cậu ấy vẫn rất cường tráng, kể từ khi chú Lục qua đời trong một lần làm nhiệm vụ lính đánh thuê, tâm lý sụp đổ và chi phí sinh hoạt thình lình sụt giảm khiến cậu học sinh trung học đang trong tuổi dậy thì này chỉ cao hơn chứ không mập hơn.
Hứa Kiều mỉm cười với cậu ấy, lấy hai chiếc túi mua hàng đặt trong giỏ xe, nói: “Em rửa mặt trước đi, chị nấu cơm xong sẽ gọi em sang.”
Lục Dương buông mi mắt, cầm ống dịch dinh dưỡng đã hết sạch từ sau lưng ra: “Em ăn rồi, chị chỉ cần nấu phần của chị là được.”
Không chờ Hứa Kiều lên tiếng, cậu học sinh đã đóng sầm cửa nhà.
Hứa Kiều: “…”
Thiếu một người ăn cơm chung, Hứa Kiều vẫn nấu mì trứng thịt xé sợi bỏ thêm rau xanh như dự định ban đầu.
Khi nước lèo sôi sùng sục, Hứa Kiều tựa lưng vào cửa trượt phòng bếp, nhớ lại sự thay đổi của Lục Dương trong suốt nửa năm qua.
Chú Lục là lính đánh thuê dị năng hệ kim cấp B, dù cụt mất một cánh tay nhưng vẫn được coi là người có sức chiến đấu rất mạnh trong khu vực vành đai 2 hầu hết là dị năng giả cấp E, cấp D và cấp C này.
Sau khi dì Lục qua đời, dường như chú Lục nhận nhiệm vụ chỉ vì hai mục đích: nuôi Lục Dương lớn lên, dành dụm đủ tiền học phí để Lục Dương nhập học trường quân đội.
Trường quân đội là tên viết tắt của đại học dị năng giả, tất cả các học sinh trung học thức tỉnh tinh thần thể vào năm 16 tuổi đều có thể nhập học trường quân đội.
Chỉ có điều tài nguyên của căn cứ có hạn, mà dị năng giả lại là lực lượng chủ yếu bảo vệ sự an toàn của căn cứ và bổ sung thêm tài nguyên cho căn cứ, thế nhưng hầu hết dị năng giả đều không muốn mạo hiểm rời khỏi căn cứ nên các trường quân đội đành phải đưa ra mức học phí đắt đỏ đối với toàn thể sinh viên.
Người giàu sẽ không để bụng mức học phí này, còn các gia đình bình thường nếu muốn con cái của mình nhận được sự dạy dỗ của dị năng giả thì một là liều mạng dành dụm tiền học phí, hai là chỉ còn cách ký “hợp đồng bán thân” thời hạn 10 năm với trường quân đội: Trong quãng thời gian hợp đồng có hiệu lực, sinh viên tốt nghiệp từ trường quân đội cần thiết ở lại trong quân đội, tham gia đợt huấn luyện khắt khe cùng quân hộ vệ, đồng thời phải ra ngoài thu thập vật tư theo định kỳ.
Mọi người đều biết rằng những nơi mà quân hộ vệ sẽ thăm dò đều là khu vực nguy hiểm chưa được thăm dò hết, tỷ lệ tử vong của quân đội này lúc nào cũng cao chót vót.
Học phí trường quân đội của Hứa Kiều là khoản tiền trợ cấp khi ba Hứa hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ của quân hộ vệ.
Mà chú Lục chỉ mới dành dụm được hai năm học phí cho Lục Dương.
Sau khi kết thúc lễ tang, Lục Dương từng nói với cô rằng cậu ấy dự định tự trả học phí nhập học trường quân đội trước, học được kiến thức rồi sẽ đi làm nhiệm vụ vào dịp nghỉ đông và nghỉ hè để gom học phí năm thứ ba.
Hứa Kiều thở dài.
Ba mẹ đều là dị năng giả, chắc chắn Lục Dương cũng sẽ thức tỉnh tinh thần thể.
Nếu cậu ấy kế thừa dị năng hệ kim cấp B của chú Lục thì rời căn cứ làm nhiệm vụ sẽ rất an toàn, nhưng lỡ cậu ấy thức tỉnh tinh thần thể bông vải của dì Lục thì sao?
Đất trồng trong căn cứ đều thuộc quyền sở hữu của chính phủ, dị năng giả hệ trồng trọt cùng lắm chỉ nhận được một khoản tiền lương hậu đãi một chút mà thôi.
Chú Lục…
Gương mặt lạnh lùng ít nói của ông ấy hiện lên trong đầu, Hứa Kiều không khỏi buồn bã.
Năm 16 tuổi, cô vừa thức tỉnh tinh thần thể hoa sen, ông nội của cô vui mừng trút hơi thở cuối cùng.
Bốn năm kế tiếp, chú Lục là người chăm sóc cô, giúp cô không bị mấy nam sinh ngang ngược vô lễ bắt nạt, còn dẫn cô hoàn thành nhiệm vụ lính đánh thuê mà cứ cách nửa năm dị năng giả lại phải làm một lần, hơn nữa ông ấy còn ra mặt che chở cô khi cô bị dị năng giả khác đe dọa yêu cầu bán rau củ với mức giá rẻ như bèo.
Bất kể là vì sự chiếu cố của chú Lục, hay là vì tình cảm chị em từ thuở nhỏ giữa mình và Lục Dương, Hứa Kiều đều coi Lục Dương như em trai của mình.
Ăn sáng xong, Hứa Kiều thay đồng phục đi làm, lúc mở cửa ra thì trùng hợp bắt gặp Lục Dương cũng đeo cặp sách ra ngoài.
Lục Dương khẽ chào cô một tiếng, sau đó đẩy xe đạp của mình rời đi.
Cậu học sinh khom lưng, đồng phục ôm sát chiếc lưng lộ rõ hình dạng của xương sống lưng, gầy như que củi.
Hứa Kiều bèn nói: “Căn cứ giới hạn số lượng dịch dinh dưỡng được mua, mỗi ngày chỉ có thể mua ba bình, người bình thường thì chừng đó là đủ ăn nhưng em là dị năng giả gần đến lúc thức tỉnh, nhu cầu dinh dưỡng rất cao, nếu không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc của dị năng.
Cùng là cấp B nhưng cũng phân biệt mạnh và yếu.”
Lục Dương hơi chững lại, sau đó trả lời bằng giọng điệu không tán thành: “Chỉ còn ba tháng nữa thôi, không nghiêm trọng như chị nói đâu.”
Hứa Kiều: “Em cứ mạnh miệng đi.
Chị có một đề nghị, em chuyển sang nhà chị, ngủ trong phòng ngủ phụ, tạm thời cho thuê nhà của em.
Vậy thì mỗi tháng em trả tiền thức ăn cho chị xong còn có thể dành dụm được chút tiền thuê nhà.”
Lòng tự trọng của cậu học sinh rất cao, cô đành phải nghĩ cách phối hợp với cậu ấy.
Lục Dương liếc nhìn cửa nhà mình, suy tư mấy giây rồi trả lời Hứa Kiều: “Không chỉ riêng tiền thức ăn mà cả tiền điện nước, tiền thuê nhà, em sẽ trả hết cho chị.”
Hứa Kiều nở nụ cười: “Cần gì phải phân biệt rạch ròi đến thế? Em định chờ đến khi thức tỉnh dị năng cấp B rồi lập tức chuyển sang khu vực trung tâm, không muốn cho chị hưởng sái à?”
Lục Dương nghe vậy thì cuống quýt: “Không phải, em…”
Hứa Kiều: “Thế thì cứ làm theo lời chị nói, em cứ chuyên tâm học hành, chuyện cho thuê nhà để chị xử lý.”
Nói xong, cô không chờ Lục Dương trả lời, lập tức ngồi lên yên xe rời đi.
…
Căn cứ Đông Nam có rất nhiều bệnh viện lớn, đồng thời cũng có phòng khám tư nhân do dị năng giả hệ trị liệu tự kinh doanh.
Làm việc ở bệnh viện lớn thì tiền lương cao, đãi ngộ tốt, quản lý cũng nghiêm ngặt, hằng năm đều phải thi sát hạch kỹ năng chuyên nghiệp của nhân viên y tế và đo lường cấp bậc dị năng.
Hồi mới tốt nghiệp, Hứa Kiều bị cấp bậc dị năng trói buộc nên chỉ có thể lấy chứng chỉ bác sĩ cấp C, thực ra kiến thức bệnh lý và kỹ năng thao tác dụng cụ y tế của cô có thể sánh ngang với bác sĩ cấp A.
Giáo sư Lâm coi trọng Hứa Kiều nên đề cử cô làm việc ở Bệnh viện Quân y số 1 trong khu vực trung tâm, Hứa Kiều vừa mừng rỡ vừa biết ơn, có điều trong kỳ nghỉ ngắn trước khi công tác, Hứa Kiều đi theo chú Lục rời căn cứ làm nhiệm vụ, bỗng nhận thấy tinh thần thể của mình ngo ngoe rục rịch trong lúc đang chữa trị cho một lính đánh thuê.
Đó là trải nghiệm chưa từng có của Hứa Kiều.
Theo kiến thức mà cô được học, tinh thần thể hệ thực vật đều rất ổn định, không thích chui ra ngoài để tung tăng nhảy nhót như tinh thần thể hệ động vật.
Sau khi chữa trị xong, Hứa Kiều đang định thả tinh thần thể của mình ra để kiểm tra, nào ngờ vừa nhìn thoáng qua, thấy một bóng người xuất hiện thì cô vội vã thu nó vào.
Cô cũng không rõ vì sao mình lại bối rối, vì sao bản năng mách bảo cô rằng đừng để người khác phát hiện, tóm lại tốc độ của cô nhanh đến nỗi ngay cả lính đánh thuê đồng đội đang nghỉ ngơi bên cạnh cũng không nhận thấy có một tinh thần thể hoa sen vừa xuất hiện trong thời gian ngắn.
Trở về căn cứ, Hứa Kiều kéo rèm che kín cửa rồi mới thả tinh thần thể ra ngoài.
Tinh thần thể mà cô quen thuộc là một đóa hoa sen mọc lên từ bốn chiếc lá sen tròn tròn xanh biếc, mười một cánh hoa trắng nõn như tuyết, chỉ có mũi cánh ngả màu hồng phơn phớt.
Nhưng đóa sen mới xuất hiện này, lá sen vẫn là bốn chiếc, song cánh hoa lại biến thành…
Hứa Kiều cầm cuống hoa đếm đi đếm lại ba lần, lần nào cũng đếm được ba mươi ba mảnh cánh hoa.
Từ mười một cánh tăng vọt lên ba mươi ba cánh, tăng gấp ba lần.
Hứa Kiều biết dị năng giả có thể khống chế kích thước của tinh thần thể, tinh thần thể biểu hiện ra ngoài càng lớn thì dị năng giả sẽ hao phí càng nhiều tinh thần lực.
Nhưng Hứa Kiều chưa bao giờ nghe nói tinh thần thể sẽ tự động biến hóa hình dạng, cô cũng quen biết với một vài dị năng giả sở hữu tinh thần thể hệ hoa, kể cả một sao nữ nổi tiếng trong căn cứ Đông Nam, tinh thần thể của cô ấy là một đóa hoa mẫu đơn, hơn nữa cô ấy thường xuyên thả đóa mẫu đơn đó ra ngoài, số lượng cánh hoa lần nào cũng vậy, không thay đổi.
Con người đã bước vào kỷ nguyên mới được trăm năm, các nhà khoa học và học giả vẫn tràn đầy nhiệt tình nghiên cứu các loại tinh thần thể và dị năng, hầu như năm nào cũng có phát hiện mới.
Có tin đồn rằng một số phòng thí nghiệm, tập đoàn lớn thậm chí sẽ bắt người thường hoặc dị năng giả để làm thí nghiệm trên cơ thể người, đương nhiên đây chỉ là lời đồn sau bữa cơm, những người thuộc tầng lớp mà Hứa Kiều có thể tiếp xúc đều không thể đưa ra chứng minh thực tế.
Trước kia Hứa Kiều còn có thể cười trừ nhưng đến lượt mình gặp phải biến đổi kỳ lạ, cô thà tin đó là sự thật còn hơn.
Nhất là khi số lượng cánh hoa sen tăng lên, dị năng trị liệu của Hứa Kiều cũng tăng lên một cấp, nghi ngờ đã đạt đến cấp B.
Nếu chỉ là tinh thần thể trở nên đẹp hơn thì không đáng để các nhà khoa học liếc nhìn, song đằng này lại là cấp bậc dị năng tăng lên…
Hứa Kiều không dám để lộ chuyện này.
Cô quyết định từ bỏ cơ hội làm việc ở bệnh viện lớn trong khu vực trung tâm, thay vào đó xin vào làm ở một phòng khám tư nhân trong khu chung cư, hơn nữa cẩn thận kiểm soát năng lực trị liệu của mình.
Kiếm ít điểm tích lũy cũng không sao, chỉ cần đủ dùng là được, tính mạng và tự do mới là quan trọng nhất.