Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Tám giờ ba mươi, bốn người Hứa Kiều lên đường vào núi, vừa đi vừa giết, bận rộn đến tận trưa thì thu hoạch được mười sáu viên tinh thạch cấp C, chỉ còn bốn viên nữa là hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Trì và Mạnh Ly là đầu tàu tấn công.

Tôn Phụ Sơn vừa bảo vệ Hứa Kiều vừa thả dị năng hệ thổ ra trợ giúp hai người kia.

Sau một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, tiểu đội vừa thành lập đạt được hiệu suất cực cao, ăn ý không thua gì những tiểu đội đã có kinh nghiệm hợp tác mười mấy năm.

"Nghỉ ngơi, mười, mười lăm phút nhé?"

Đúng bốn giờ chiều tàu bay sẽ cất cánh, ngoài nửa tiếng cho thời gian trở về thì tiểu đội còn hai tiếng rưỡi đồng hồ để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng không ai dám chắc buổi chiều mọi người vẫn sẽ may mắn như buổi sáng, vậy nên bọn họ cần kiểm soát thời gian nghỉ ngơi.

Các thành viên trong đội đều đồng ý.

Bốn người tìm một bóng cây, tuy trong khu vực nguy hiểm có tỷ lệ động vật biến dị cao nhưng không phải thực vẫn nào cũng biến dị.

Tôn Phụ Sơn ngồi xếp bằng, đang định mời mọi người ăn cơm hộp còn nóng hổi mình bảo vệ cẩn thận trong tinh hạch không gian thì chợt thấy Mạnh Ly và Hứa Kiều mỗi người lấy một ống dịch dinh dưỡng cấp trung ra, vô cùng dứt khoát ngửa đầu nốc cạn.

Mặc dù động tác của bọn họ không hề thô lỗ nhưng lại rất nhanh chóng, sau khi uống xong lập tức đội chiếc mũ sắt vừa mới cởi xuống lên, dáng vẻ vô cùng thận trọng.

Tôn Phụ Sơn: "..."

Anh ấy nhìn về phía Tần Trì.

Tần Trì vốn cũng muốn ăn cơm hộp thơm ngon mình chuẩn bị công phu, nhưng thấy hai cô gái mới hai mươi đã tỏ vẻ cẩn thận đầy kinh nghiệm, chỉ cần chưa đầy một phút đã giải quyết xong cơm trưa như thế, anh lại nghĩ lỡ mình ăn cơm hộp để mùi thơm thu hút dị thú đến thì chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho đồng đội ư?

Thế là suy nghĩ lấy bốn suất cơm ra khỏi không gian của Tần Trì tan biến.

Tuy không muốn lắm nhưng anh vẫn lấy một ống dịch dinh dưỡng cấp cao ra.

Không phải anh khoe khoang mà là vì dịch dinh dưỡng cấp trung không thoả mãn được nhu cầu tiêu hao dinh dưỡng của cơ thể anh, vậy nên trong không gian của anh không trữ dịch dinh dưỡng cấp trung.

Thấy vậy, Tôn Phụ Sơn không thể làm gì khác hơn là từ bỏ việc ăn cơm hộp.

Mạnh Ly nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Kiều thì để ý thấy hình như mới đầu hai đồng đội nhà giàu của mình không định uống dịch dinh dưỡng.

Cô ngộ ra điều gì đó nên cười nói: "Hai người có mang cơm hộp theo hả? Nếu lo mùi hương thu hút dị thú thì hai người vào trong xe ăn xong rồi ra cũng được."

Tôn Phụ Sơn đỏ mặt nói: "Không, không cần đâu."

Tần Trì: "Tôi chuẩn bị bốn suất cơm hộp, buổi trưa chúng ta uống dịch dinh dưỡng, cơm hộp giữ lại làm cơm tối nhé?"


Hứa Kiều: "Được, may quá, bận rộn cả một ngày rồi, về nhà tôi cũng lười vào bếp."

Chờ hai người kia uống dịch dinh dưỡng xong, cô hỏi: "Hai người còn nhiều sức không?"

Dịch dinh dưỡng chỉ có thể bổ sung thể lực, còn dị năng và tinh thần lực đã tiêu hao thì không thể hồi phục nhanh đến vậy.

Mạnh Ly: "Nếu một chọi một thì tôi có thể đối đầu với năm con thú cấp C, nếu nhiều hơn thì hơi quá sức."

Quá sức đồng nghĩa với việc có khả năng bị thương.

Cô ấy được xem như là một cường giả cấp C song hệ hoả độc.

Tần Trì tự giới thiệu bản thân mình song hệ phong không gian cấp C, nhưng chỉ có hệ phong là có thể sử dụng để chiến đấu.

Anh hơn Mạnh Ly ở chỗ kinh nghiệm phong phú nên nói: "Tôi cũng chừng năm con."

Tôn Phụ Sơn: "Như, như vậy là đủ rồi!"

Sáng nay anh ấy chưa mất nhiều sức, mặc dù dị năng giả hệ thổ am hiểu phòng ngự hơn nhưng công kích cũng không quá tệ.

Các đồng đội lợi hại như vậy làm Hứa Kiều hoảng hốt nhớ về hồi mình đi làm nhiệm vụ cùng chú Lục.

Khi đó cô thân là trị liệu sư cũng không có nhiều cơ hội phát huy, tất nhiên chú Lục cũng không hoàn toàn coi cô như đồ trang trí, thỉnh thoảng vẫn tìm cơ hội chia sẻ kinh nghiệm, cố gắng dạy dỗ cô biết tự vệ khi ra khỏi căn cứ.

Chẳng qua Hứa Kiều thà ít cống hiến còn hơn là nhìn thấy đồng đội bị thương nặng.

Ở kỷ nguyên mới, an toàn vĩnh viễn đứng đầu tiên, chỉ sợ các đồng đội chê cô, vứt cô lại rồi đi làm nhiệm vụ một mình thôi.

Sau khi kết thúc giờ nghỉ, bốn người lên đường lần nữa.

Vì chỉ còn bốn mục tiêu nữa là đủ nên bọn họ không tiếp tục thăm dò sâu vào núi, thay vào đó là rẽ sang một con đường khác ra khỏi núi.

Cuối tháng ba, ánh mặt trời sau trưa chói chang nhức mắt, trong rừng không có gió, lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng chim sẻ cũng không còn.

Mạnh Ly đi đầu tiên đột nhiên dừng bước, nhìn về phía bụi cỏ hoang cao đến đầu gối hai bên đường rồi thấp giọng nói: "Có thứ gì đó."

Tôn Phụ Sơn cũng xoay người bảo vệ Hứa Kiều sau lưng, nhìn chằm chằm bụi cỏ đối diện nói: "Bên này cũng có."

Tần Trì trực tiếp đưa ra kết luận: "Có tổng cộng chín con, chúng ta bị bao vây rồi."

Hứa Kiều thầm thót tim, nếu chỉ là bầy thú nhỏ chín con thì còn đỡ, nhưng nếu toàn là cấp C...

Sau tiếng "Hí" ngắn ngủi như hiệu lệnh, chín con thú có cái đầu hình tam giác dẹt đồng thời bước ra từ bụi cỏ cao ở bốn phía, lớp vảy kim loại màu vàng sáng bóng trải rộng toàn thân, những đường vằn màu đỏ nâu từ hai bên cổ kéo dài đến tận đuôi, cơ thể to như thùng phuy phải dài đến hai mét.

Mạnh Ly lạnh lùng nói: "Rắn mối, nhìn chiều dài cơ thể thì chúng là cấp C."

Da đầu Tôn Phụ Sơn tê dại: "Nhiều, nhiều quá!"


Hứa Kiều: "Mỗi lần rắn mối có thể sinh nhiều nhất mười sáu quả trứng, hơn nữa bình thường chúng hay sống một mình, mà mấy con này lại hành động tập thể, vậy có thể quanh đây còn có một con mẹ đang ra lệnh cho chúng."

Nếu có con mẹ ở đây thật thì việc nó có thể ra lệnh cho chín con rắn mối trưởng thành cấp C chứng tỏ nó là dị thú cấp B, thậm chí là cấp A.

Không đợi loài người phân tích nhiều hơn, chín con rắn mối đã đồng loạt phát động tấn công.

Tốc độ di chuyển của rắn mối bình thường trong kỷ nguyên cũ vốn đã đạt đến 20km/h, rắn mối biến dị cấp C hành động càng nhanh hơn, quả cầu lửa của Mạnh Ly và những mảng chông đất lớn của Tôn Phụ Sơn đều không thể chạm đến chúng, chỉ có gió xoáy phạm vi lớn của Tần Trì là tạm thời ngăn được bước chân đám rắn mối.

Nhưng chưa kể gió xoáy của Tần Trì chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ riêng tốc độ và sức nặng cơ thể của đám rắn mối kia thôi đã là vấn đề lớn rồi.

Chờ đến khi chúng nhận ra gió xoáy không gây nhiều tổn thương cho mình, chúng sẽ lập tức tấn công mãnh liệt, lợi dụng tốc độ để đột phá vòng xoáy mà vào đây.

Mạnh Ly nhanh chóng đưa ra phương án tấn công: "Một người ba con!"

Dứt lời, cô ấy vứt một quả cầu lửa nóng bỏng ra, ép ba con rắn mối đến cùng một nơi rồi tung rắn lửa cực đại đầu đuôi nối liền ra.

Đám rắn mối sợ lửa nên lưng tựa lưng bày ra trạng thái phòng vệ.

Mạnh Ly khống chế lửa, để tinh thần thể bọ cạp lửa to lớn của mình nhảy vào vòng vây, lấy một địch ba.

Tôn Phụ Sơn cũng bắt chước cô ấy, biến đống đất dưới chân thành một con rồng đất, bao vây ép ba con rắn mối trong đó rồi tạo tường đất cao ngất quanh bốn phía lần nữa.

Thấy vậy, ba con rắn mối lập tức lấy đà định nhảy vọt lên, nhưng lại bị "trần nhà" được làm từ lớp đất cứng rắn chặn lại.

Tường đất của Tôn Phụ Sơn biến thành một phòng giam bền chắc không dễ phá vỡ.

Ba con còn lại thì bị Tần Trì dùng gió xoáy nhốt lại, sau đó những lưỡi dao gió vô hình liên tục cắt ngang qua cơ thể chúng.

Tiếc rằng cả người rắn mối được bao phủ bởi một lớp vảy kim loại cực dày, lại thông minh biết bảo vệ vùng bụng mềm mại yếu ớt nhất nên Tần Trì và Tôn Phụ Sơn không tìm được chỗ đột phá, chỉ có thể giữ chân chúng.

Mà việc trói buộc này cũng cần dị năng và lực tinh thần để duy trì.

Hứa Kiều liếc nhìn vòng vây lửa của Mạnh Ly.

Bọ cạp lửa nhận lệnh từ cô ấy, vừa ra sân đã phun một luồng khói độc.

Không ngờ rắn mối lại không sợ độc, ba con phối hợp ăn ý chia nhau ra đánh úp về phía bọ cạp lửa từ ba hướng khác nhau.

Một con cắn đuôi bọ cạp lửa, ngăn cản nó dùng đuôi tấn công, hai con còn lại chia nhau ra cắn hai cái càng trái phải và tấn công vị trí khớp xương trên người nó.

Đương nhiên Mạnh Ly không thể nào trơ mắt nhìn tinh thần thể của mình bị cắn được.

Cô ấy không ngừng dùng quả cầu lửa tấn công ba con dị thú kia, nhưng dù sao thì cũng chênh nhau về số lượng, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không thể thắng được.


Đám rắn mối bên phía Tôn Phụ Sơn đang bị nhà tù đất chặn lại.

Hứa Kiều căng thẳng nhìn về phía Tần Trì.

Lưỡi dao gió của Tần Trì đang không ngừng tấn công đôi mắt rắn mối.

Ngay khoảnh khắc anh thành công đâm mù mắt trái một con và thuận theo đó chém tiếp vào trong người nó thì hai con còn lại nhiều lần muốn đột phá vòng vây của xoáy gió không thành đột nhiên chui xuống dưới đất.

Lưỡi dao gió không thể chém sâu xuống đất được.

Tần Trì ra hiệu cho Hứa Kiều đứng nép sau lưng mình, đồng thời vứt dao gió vào vòng vây lửa của Mạnh Ly, nhân lúc chúng chưa kịp chuẩn bị mà đâm mạnh vào mắt một con rắn mối.

Tinh thần thể bọ cạp lửa bắt lấy cơ hội lắc mình một cái, gọng kìm to lớn bên trái hung hăng kẹp chặt cái đầu hình tam giác của một con rắn mối trong đó.

Mạnh Ly đang định giúp tinh thần thể của mình một tay thì nghe Hứa Kiều kêu lên "Cẩn thận dưới thân".

Đúng lúc này, mặt đất dưới chân cô ấy đột nhiên chấn động, một con rắn mối vừa chui xuống đất thoát khỏi gió xoáy của Tần Trì trực tiếp đội đất chui lên, há to miệng định cắn hai chân cô ấy!

Một cơn gió nhanh chóng phất qua cuốn Mạnh Ly sang một bên, đồng thời Mạnh Ly cũng ném một quả cầu lửa vào cái miệng há to để lộ hai hàm răng sắc bén của con rắn mối dưới đất kia.

Một tiếng "Ầm" vang lên, nội tạng yếu ớt không lực phòng ngự nổ tung khiến nó ngã ngửa dưới đất, sau khi giật giật mấy cái thì bất động hẳn.

Con còn lại thì tấn công Tôn Phụ Sơn.

Nhưng lúc nãy Tần Trì vừa phải tấn công con rắn mối trong vòng lửa vừa phải khống chế gió cứu Mạnh Ly nên chậm mất hai giây mới cuốn được Tôn Phụ Sơn lên.

Mắt thấy cái miệng to tướng của rắn mối sắp đớp mất hai chân Tôn Phụ Sơn, một tinh thần thể rùa đen to như cái cối xay đột nhiên xuất hiện dưới chân anh ấy, nện mạnh xuống cái "Rầm".

Miệng dị thú bị đập cho một phát chẻ thành hai khúc bẹp dúm dưới đất, sống sờ sờ vậy mà bị nện chết tươi.

Có thể là tinh thần thể rùa đen kia cũng xấu hổ khi tiếp đất kiểu này nên nó chậm rãi bò sang một bên, đôi mắt tròn xoe đen láy liếc nhìn Hứa Kiều đang căng thẳng quan sát cuộc chiến.

Thấy cô gái xinh đẹp cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nó cố gắng vươn cái cổ ra dài hơn để trông bản thân có vẻ cao hơn, dáng vẻ kiêu ngạo tự hào lộ rõ trước mắt mọi người.

Hứa Kiều: ...!Hoá ra rùa đen còn có tác dụng này!

Nhưng việc thả tinh thần thể rùa đen ra đập chết một con rắn mối đã khiến Tôn Phụ Sơn tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, nhà tù cách đó không xa khó mà giữ tiếp được, ba con dị thú bên trong lập tức đụng mạnh vào vách phá tan tường đất.

Tần Trì giết liền hai con, Mạnh Ly và tinh thần thể của cô ấy cùng giết một con, tinh thần thể rùa đen đập chết một con, hiện còn lại bốn con.

Tôn Phụ Sơn ôm tinh thần thể lên, muốn giở lại mánh cũ nhưng vừa rồi anh ấy thành công là vì đánh úp bất ngờ, còn bây giờ đám rắn mối đã đề phòng, vừa bị rùa đen nhắm vào là lập tức vọt sang một bên, hoàn toàn không thể đập trúng, hơn nữa có đập trúng cũng chỉ trúng thân mình, chưa chắc nó đã chết.

Vì thế kế hoạch đổi thành Mạnh Ly khống chế hai con, Tần Trì khống chế hai con, Tôn Phụ Sơn gia cố thêm tường đất cho vòng lửa và gió xoáy khiến bốn con rắn mối còn lại khó mà chui xuống đất được nữa.

Con rắn mối bị bao vây trong gió xoáy vừa rồi đã nếm được sự đáng sợ của dao gió nên nhắm chặt hai mắt phòng ngự cực chặt chẽ.

Hai con trong vòng lửa thì phải đối đầu với bọ cạp lửa, thật sự không dám nhắm mắt, vậy nên sau đó đổi thành Tần Trì khống chế dao gió phối hợp với bọ cạp lửa, Mạnh Ly phóng hỏa đốt hai con trong gió xoáy.

Vảy của chúng có bền chắc đến mấy cũng không thể phòng nhiệt được đâu nhỉ?

Khi Tần Trì và tinh thần thể bọ cạp lửa chia nhau ra giết được thêm một con trong vòng lửa thì hai con còn lại trong gió xoáy cũng đã bị lửa nướng kêu gào ầm ĩ.

Đúng lúc này, phần đất dưới chân bốn người lại đột nhiên chấn động mãnh liệt, có điều mức độ chấn động lần này mạnh hơn vừa rồi rất nhiều.


Ba người Hứa Kiều vừa phát hiện ra đất dưới chân đã văng tung toé, còn chưa kịp thấy rõ dáng vẻ dị thú đã bị một cái đuôi sắc bén dài hơn hai mét quét ngang.

Chỉ có Hứa Kiều được Tần Trì kịp thời ôm lấy và dùng gió phòng ngự bay ra xa, còn lại Tôn Phụ Sơn và Mạnh Ly đều bị cái đuôi đầy tính công kích kia quét trúng eo và bắp chân, đó còn là trong trường hợp Tần Trì đã khống chế gió cuốn bọn họ đi, nếu không để cái đuôi kia đánh trúng người thì có thể bọn họ mất mạng rồi.

Nhân lúc rắn mối mẹ đi kiểm tra hai con rắn mối con cấp C còn sống còn lại, Tần Trì dùng gió vớt Tôn Phụ Sơn đã đau đến mức mặt mày tái xanh và Mạnh Ly đang cố gắng kiềm chế cơn đau đến bên cạnh.

Hai người vừa chạm đất, Hứa Kiều lập tức ngồi xuống kiểm tra vết thương cho bọn họ ngay.

Tôn Phụ Sơn bị gãy xương eo, Mạnh Ly bị vỡ một đoạn xương bắp chân.

Tôn Phụ Sơn đau đến mức không nói nên lời, chỉ run rẩy chỉ về phía Mạnh Ly ý bảo Hứa Kiều chữa cho cô ấy trước.

Mạnh Ly nhìn chằm chằm con rắn mối mẹ dài đến năm mét bên kia, hạ thấp giọng nói: "Cấp A."

Hứa Kiều là trị liệu sư, nhiệm vụ cấp bách nhất hiện nay của cô là cứu đồng đội.

Cô chữa chân cho Mạnh Ly, để tinh thần thể hoa sen của mình thả mười một cánh hoa ra chui vào chiến giáp đã nát một phần của Tôn Phụ Sơn, dán lên eo anh ấy.

Như vậy tốc độ chữa trị sẽ nhanh hơn.

Bị tinh thần thể rồng lửa ảnh hưởng nên ánh mắt Tần Trì theo mười một cánh hoa sen dừng lại ngang eo Tôn Phụ Sơn một giây rồi mới liếc nhìn rắn mối mẹ cấp A đối diện: "Rắn mối bắt đầu ngủ đông từ cuối mùa thu, vậy nên hiện tại là lúc chúng mới tỉnh.

Đàn rắn mối này một là vẫn luôn ẩn náu dưới lòng đất tránh thoát việc thăm dò của đội tuần tra, hai là ngửi thấy mùi của lính đánh thuê nên mò tới."

Đột nhiên một khẩu súng năng lượng xuất hiện trong tay Tôn Phụ Sơn.

Anh ấy run rẩy đưa nó cho Tần Trì: "Thứ này cấp A."

Thấy tiểu đội trưởng giàu đến mức này, ngay cả Mạnh Ly cũng không nhịn được mà liếc nhìn Hứa Kiều, ngờ vực không biết bạn mình quen đại gia này bằng cách nào.

Hứa Kiều không có thời gian mất tập trung.

Việc nối xương cho Tôn Phụ Sơn vừa tốn tinh thần lực vừa tốn dị năng.

Xương của Mạnh Ly còn bị vỡ nghiêm trọng, cô phải khống chế tinh thần lực ghép từng miếng lại như cũ như ghép hình, sau đó dùng dị năng hệ mộc chữa trị.

Các đồng đội không bị thương thì thôi, vừa bị thương đã quét mất 80% dị năng của một trị liệu sư cấp C là cô đây.

Hai con rắn mối cấp C kia cần thời gian để lấy lại sức nên đã chui vào bụi cỏ ẩn mình.

Rắn mối mẹ cấp A đưa mắt nhìn con mình nấp vào chỗ an toàn rồi đột ngột nhào về phía tiểu đội bốn người.

Kỹ năng bắn súng của Tần Trì rất tốt.

Anh bắn ba phát đều trúng người rắn mối mẹ.

Tiếc rằng súng năng lượng cấp A có thể phá vỡ lớp phòng ngự của dị thú cấp A chứ không đồng nghĩa với việc một phát súng có thể giết chết nó.

Rắn mối mẹ liếc nhìn lớp vảy lưng bị ba viên đạn năng lượng bắn trúng tạo thành mấy vết thương nhỏ, đôi mắt đỏ ngầu nheo lại, hung hãn đuổi theo Tần Trì, không thèm để ý đến ba lính đánh thuê cấp thấp còn lại.

Nó đi nhai được tên cầm súng này đã, chờ đến khi nó về hẳn là con của nó cũng ăn xong ba tên kia rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận