Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Lúc tấn công, dị thú cấp A thường gây ra động tĩnh rất lớn.

Tần Trì phải dẫn rắn mối mẹ đến một nơi khác, nếu không nó chỉ cần tuỳ ý vẫy đuôi một cái thôi cũng đủ để lấy mạng ba đồng đội của anh rồi.

Tôn Phụ Sơn nằm thẳng dưới đất nhìn bóng dáng Tần Trì cưỡi gió biến mất sau cánh rừng già, lo lắng hỏi: "Anh, anh ấy sẽ ổn đúng không?"

Dị năng giả cấp A sử dụng súng năng lượng đối đầu với dị thú cùng cấp chẳng khác gì hổ thêm cánh, chứ nếu là dị năng giả cấp C có dị năng thì nhiều nhất là thêm chút sức phản kháng mà thôi, muốn vượt cấp đánh chết dị thú khó như lên trời, nhất là loại dị thú mẹ cực kỳ nhanh nhẹn và có sức phòng ngự cao như thế này.

Mạnh Ly đang dựa lưng vào cây khô lập tức lấy đạn tín hiệu từ trong balo sau lưng ra, bắn thẳng lên trời.

Sau một tiếng "Đoàng", khói mù và ánh sáng đỏ chói mắt nở rộ ở khoảng không cách đỉnh đầu bọn họ chừng mấy trăm mét.

Nếu Tần Trì thất bại thì rắn mối mẹ sẽ nhanh chóng quay lại.

Đến lúc đó tiểu đội "Im Lặng Là Vàng" sẽ bị diệt toàn quân.

Thay vì ký thác toàn bộ hy vọng vào Tần Trì, không bằng nhờ đội tuần tra giúp đỡ.

Nếu đội tuần tra đến nhanh thì có khi còn cứu được Tần Trì trong miệng rắn mối mẹ.

Hứa Kiều cũng rất lo lắng cho Tần Trì, nhưng nghĩ đến ánh mắt hiền hoà mà Tần Trì dành cho mình trước khi rời đi, dáng vẻ lúc dụ dỗ rắn mối mẹ đi theo mình cũng thoải mái ung dung, cô thoáng cảm thấy có lẽ một mình Tần Trì cũng thành công giết được rắn mối mẹ.

Nhưng đó chỉ là cảm giác thôi, dù sao thì rắn mối mẹ cũng là một mối đe dọa đáng sợ, vậy nên cô ủng hộ quyết định của Mạnh Ly.

"Đội trưởng, cậu chú ý cảnh giác nhé."

Hứa Kiều đang bận dùng tinh thần lực ghép xương đùi đã vỡ tan tành lại cho Mạnh Ly, không thể mất tập trung được, nhưng cô không quên xung quanh còn hai con rắn mối cấp C ẩn mình.

Lớp vảy phòng ngự toàn thân rắn mối quá cứng rắn, một khi cảm giác khó chịu khi bị nướng ở nhiệt độ cao biến mất, chắc chắn nó sẽ tiếp tục đi săn.

Tôn Phụ Sơn làm động tác tay "OK", sau đó nín thở tập trung tinh thần, không làm lơ bất kỳ chút động tĩnh nào xung quanh.

Bên này, ba người tạm thời chưa gặp kẻ địch, nhưng hướng Tần Trì rời đi thì không ngừng có tiếng súng và tiếng cây cối ngã đổ vang lên.

Động tĩnh rất lớn chứng tỏ tình hình chiến đấu ở đó vô cùng kịch liệt.

Mạnh Ly thấp giọng nói: "Tần Trì có thể cưỡi gió, đó là ưu thế của anh ấy, chỉ là không biết anh ấy có thể chống cự được bao lâu."

Trong lúc chiến đấu với chín con rắn mối vừa rồi, cô và Tần Trì đã tiêu hao rất nhiều dị năng.

Tôn Phụ Sơn lấy một viên tinh hạch dị thú hệ thổ cấp C mà hôm nay bọn họ giết được ra hấp thu, còn lén đưa cho Mạnh Ly một viên, đôi mắt sáng ngời truyền đạt suy nghĩ trong lòng anh ấy: Nhân lúc chúng nó chưa tới, nhanh bổ sung dị năng đi!"

Thế nhưng đúng vào lúc này, tiếng dị thú di chuyển "sột soạt" đột nhiên vang lên xung quanh.

Một giây tiếp theo, hai con rắn mối quen thuộc chia ra nhào đến từ hai bên bọn họ.

Một con nhắm thẳng vào Tôn Phụ Sơn đang nằm dưới đất, con còn lại xông về phía Mạnh Ly đang bị thương nặng không mặc chiến giáp.

Thú cấp C đã có trí khôn nhất định.


Vì trong cuộc chiến vừa rồi Hứa Kiều không ra tay lần nào nên hai con rắn mối thầm nhận định người này không có tính đe doạ.

Tôn Phụ Sơn phản ứng cực nhanh, hai bức tường đất cực dày chia ra chặn đường tấn công của hai con rắn mối.

Cả hai đánh úp thất bại đụng đầu vào tường đất, vừa mới rơi xuống đất, một con đã phải đối mặt với nhà tù đất của Tôn Phụ Sơn, con còn lại thì rơi vào vòng vây lửa của Mạnh Ly.

Thù mới hận cũ đến cùng một lượt.

Con rắn mối trong nhà tù đất không ngừng đụng vào vách tường bốn phía khiến tường rung lên.

Tôn Phụ Sơn khó khăn rót dị năng vào, cố gắng đến mức trên khuôn mặt mập mạp đầy mồ hôi.

Mạnh Ly ở bên kia cũng sắp cố hết sức.

Rắn mối không sợ độc, lại có thể nhờ vào tốc độ và sự nhạy bén để né tránh những đòn tấn công từ đuôi và càng của bọ cạp độc, đồng thời còn muốn đột phá vòng lửa.

Mạnh Ly chỉ có thể khống chế dị năng tăng nhiệt độ ngọn lửa lên, không còn hơi sức điều khiển bọ cạp lửa tấn công nữa.

Thấy vậy, Tôn Phụ Sơn lại lấy một khẩu súng cấp A khác từ không gian ra đưa cho Hứa Kiều: "Giết nó đi!"

Một viên đạn năng lượng cấp A có thể không giết được rắn mối mẹ, nhưng chẳng lẽ lại không giết nổi một con thú cấp C?

Tuy dáng vẻ anh ấy hào phóng nhưng Hứa Kiều lại cảm thấy dùng súng năng lượng cấp A đối phó với thú cấp C quá lãng phí.

Cô tạm ngừng chữa trị cho Mạnh Ly.

Mạnh Ly phát hiện có biến nên quay đầu lại.

Trước mặt Hứa Kiều xuất hiện một mũi tên nước trong suốt cứng như đá.

Mạnh Ly hiểu ý, vội truyền đạt mệnh lệnh cho tinh thần thể bọ cạp lửa của mình.

Ngay sau đó, bọ cạp lửa di chuyển cơ thể mấy lần, nhanh chóng dồn con rắn mối trong vòng lửa về phía đối diện Hứa Kiều.

Nếu Tần Trì ở đây thì nó sẽ đề phòng lưỡi dao gió có thể bay đến bất cứ lúc nào, nhưng vì anh đã bị rắn mối mẹ dẫn đi, nó lại tự cho là mình đã quen với tất cả các cách tấn công của tiểu đội này nên chỉ một lòng muốn cắn chết bọ cạp lửa.

Khi thành công cắn được một càng và chặn được cái đuôi đang đập xuống của bọ cạp lửa, nó đắc ý đến mức hai mắt trừng lớn.

Nhưng ngay lúc này, một mũi tên nước trong suốt xé toạc không khí bay tới, "Vèo" một phát đâm thẳng vào con mắt màu nâu sâu thẳm của nó.

Bọ cạp lửa đã có sự chuẩn bị từ trước nên giơ cái càng còn tự do lên kẹp chặt phần đầu hình tam giác bẹt của đối thủ, lật nó lên không trung, sau đó giơ cao cái đuôi có ngòi đốt của mình đâm vào phần bụng tương đối mềm của con rắn mối.

Tôn Phụ Sơn kích động nện một đấm xuống đất: "Hay lắm!"

Hứa Kiều che giấu cho bản thân: "May mà mắt bọn chúng là chỗ hiểm yếu, nếu không mũi tên nước của tôi cũng chẳng có tác dụng gì."

Mạnh Ly: "Mũi tên nước của cậu có vẻ cứng lắm mà."

Hứa Kiều cười khổ: "Phải mất rất nhiều công sức, đại khái là tôi còn dùng được thêm hai lần nữa."


Mạnh Ly: "Đủ rồi, đội trưởng, để con còn lại ra đây đi."

Nhà tù đất đột nhiên biến mất khiến con rắn mối đang điên cuồng đụng tường vồ hụt.

Nó vội dùng bốn móng giữ thăng bằng, lúc ngẩng đầu lên vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Vòng lửa của Mạnh Ly đã xông tới, tinh thần thể bọ cạp lửa chỉ còn lại một càng xuất chiến lần nữa.

Rắn mối nhìn về phía chiến trường còn lại nhưng chỉ thấy người anh em xấu số của mình sót mỗi cái đuôi trên mặt đất, đầu bị đâm sâu dưới hố.

Nó vừa giận vừa sợ, thà bị ngọn lửa đốt bỏng cũng phải chạy ra khỏi vòng lửa cho bằng được.

Khoảnh khắc lúc nó nhào ra ngoài, một màn nước rộng đến hai mét từ trên trời dội xuống.

Rắn mối đột nhiên được hứng một trận "nước mưa" mát rượi nhưng nhiệt độ cháy bỏng trên vảy nó không hề hạ xuống, trái lại còn khiến lưng nó bốc khói trắng.

Cơn đau ngoài dự đoán ập tới khiến con rắn mối ngã nhào xuống đất.

Tinh thần thể bọ cạp độc nhân cơ hội đó mà giơ đuôi lên tấn công.

Có điều sau khi chạm vào đuôi kẻ địch, bọ cạp độc còn chưa kịp đâm mạnh xuống đã thấy con rắn mối tự đứt đuôi mình rồi nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

Một mỏm đất nhô lên hất nó lên giữa không trung rồi lộn ra phía sau trong nháy mắt.

Thấy rắn mối đứt đuôi ngã ngửa xuống đất, bọ cạp lửa thừa thế xông lên, đuôi đâm thật sâu vào đầu địch.

Sau nửa phút giãy dụa, con rắn mối cuối cùng kia hoàn toàn mất đi sự sống.

Tinh thần thể bọ cạp lửa mệt mỏi thu nhỏ thân mình, bò cà nhắc về phía Mạnh Ly.

Tôn Phụ Sơn như trút được gánh nặng, chưa kịp cảm thán vì vừa sống sót sau tai nạn đã đột nhiên cảm nhận được sự mát rượi trên bụng mình biến mất.

Anh ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy mười một cánh hoa sen thi nhau bay về trong cơ thể Hứa Kiều.

Tôn Phụ Sơn: "Hả? Xong rồi à?"

Cái eo vừa nãy còn không nhúc nhích được của anh ấy được chữa khỏi rồi hả?

Chỉ có Hứa Kiều biết tinh thần thể hoa sen của cô sợ bọ cạp lửa nên mới đột ngột gia tăng tốc độ chữa trị, phát huy thực lực ngang với cấp B.

Bởi vì còn một con rắn mối mẹ cấp A nữa nên Hứa Kiều chưa dám thả lỏng quá mức.

Cô tốn thêm năm phút nữa để chữa khỏi chân cho Mạnh Ly, sau đó giả vờ bị tiêu hao quá nhiều dị năng, yếu ớt ngã sang một bên.

Đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đội tuần tra đâu.


Mạnh Ly nhặt khẩu súng cấp A thứ hai của Tôn Phụ Sơn lên lần nữa rồi đứng dậy nói: "Cậu bảo vệ Hứa Kiều nhé, để tôi đi tìm Tần Trì."

Tôn Phụ Sơn: "Chờ một chút!"

Anh ấy vừa nói vừa lấy một bộ chiến giáp cấp A từ không gian ra, sau đó lắp bắp dặn: "Mặc, mặc vào đi, thứ này có thể bay!"

Hứa Kiều và Mạnh Ly: "..."

Hai phút sau, Mạnh Ly dáng người cao gầy khoác bộ chiến giáp cấp A vừa dài vừa rộng thùng thình.

Sau khi thích ứng với kiểu giáp phi hành này, cô ấy nhanh chóng chạy về phía lúc nãy Tần Trì rời đi.

Tần Trì cũng không đi quá xa.

Khác với chiến trường hung hiểm mà ba đồng đội trẻ tuổi tưởng tượng, Tần Trì đang trốn trên một cái cây giữa sườn núi rậm rạp.

Chỗ này vừa lúc để anh quan sát được cảnh tượng diễn ra ở chỗ ba người Hứa Kiều.

Còn con rắn mối mẹ kia thì dù giãy dụa kịch liệt cỡ nào cũng không thể thoát được khỏi gió xoáy bao vây.

Lúc thì nó quật ngã vô số cây cối, lúc lại quay đầu nện ra từng hố to dưới đất, trong đôi mắt màu đỏ nâu tràn ngập vẻ khó tin, kinh hoàng và tuyệt vọng.

Rồng lửa không được ra ngoài tức giận gào thét trong đầu Tần Trì.

Ngay cả một con bọ cạp lửa nhỏ bé và một con rùa đen ngu thấy bà cố nội cũng được ra ngoài ra oai, tại sao nó lại không được ra ngoài hả?

Tần Trì dựa vào thân cây, miệng lầm bầm lầu bầu: "Giáo sư Ngô nói mày phải tu thân dưỡng tính."

Nhắc đến chuyện này, rồng lửa càng cáu hơn, lớp vảy màu đỏ ánh kim lặng lẽ xuất hiện trên cánh tay Tần Trì, lại bị anh im lặng ép xuống.

Nhưng Tần Trì biết nếu chỉ áp chế thì sẽ chỉ làm tinh thần thể cáu kỉnh hơn thôi.

Sau khi nhìn thấy mười một cánh hoa sen bay về cơ thể Hứa Kiều, Tần Trì cười khẽ hỏi: "Mày thích hoa sen hả?"

Tiếng kêu gào trong đầu anh quả nhiên im bặt.

Tần Trì: "Cho mày một cơ hội nhé, nhưng có thể nhìn thấy hoa sen hay không thì còn phải xem vận may của mày."

Khi Mạnh Ly mặc chiến giáp cấp A sắp chạy đến đây, Tần Trì nhảy xuống khỏi cây, sau khi chân chạm đất thì thu hồi lồng gió đang vây khốn rắn mối mẹ.

Nó lập tức xoay người bỏ chạy.

Tần Trì không thể làm gì khác hơn là lại khống chế gió kéo nó về.

Muốn trốn cũng không được, rắn mối mẹ tức giận nhào lên tấn công Tần Trì, nhưng tên lính đánh thuê trêu đùa nó nãy giờ lại xoay người chạy đi.

Thế là rắn mối mẹ ghim chặt bốn móng vuốt sắc nhọn xuống đất, tăng tốc đuổi theo, tốc độ nhanh đến mức gần như không thấy rõ cả bóng dáng nó, đến khi xác định khoảng cách đủ gần thì vồ lên.

Cảnh tượng mà Mạnh Ly thấy khi bay tới là: Rắn mối mẹ thân dài năm mét sắp tóm được Tần Trì.

Sau lưng anh đột nhiên xuất hiện một cơn gió gần như sắp ngưng tụ thành thực thể.

Nó cản được một phần thế tấn công của rắn mối mẹ, nhưng một giây tiếp theo móng vuốt sắc bén của nó vẫn thành công xé toạc đồng phục tác chiến sau lưng anh.

Nhưng ngay khi rắn mối mẹ há to miệng định cắn đứt đầu Tần Trì thì anh đột nhiên xoay người, nhắm thẳng khẩu súng năng lượng trong tay vào miệng nó nã một phát súng.

Đạn năng lượng với lực tấn công cực lớn đánh bay cả người rắn mối mẹ.


Nhân lúc nó bị thương, Mạnh Ly nã liên tục ba phát súng lên lớp vảy mỏng trên bụng rắn mối mẹ, muốn chớp cơ hội kết liễu nó.

Phát súng thứ hai, lớp vảy vỡ tan tành, phát súng thứ ba, thịt vụn theo dòng máu đỏ tươi tuôn ra như suối từ lỗ đạn.

Mạnh Ly không bắn thêm phát thứ tư nữa mà giữ một khoảng cách nhất định.

Sau khi xác nhận rắn mối mẹ đã chết, cô lập tức hạ xuống bên cạnh Tần Trì.

Tần Trì chống một tay chống đất, chậm rãi ngồi dậy, liếc nhìn sau lưng thì thấy móng vuốt sắc bén của con thú dã gần như xé đồng phục tác chiến của anh ra thành hai mảnh, để lộ vết thương dữ tợn bên trong và hai bên eo rắn chắc.

Anh lập tức lấy một chiếc áo chống gió màu đen ra phủ bên ngoài lưng mình.

Mạnh Ly đang định kiểm tra tình hình vết thương cho đồng đội nhưng chưa kịp nhìn thấy gì: ...

Đồng đội Tần sợ doạ cô ấy sợ hay quá chú trọng sự riêng tư của cơ thể vậy?

Dù là vì điều gì, Mạnh Ly cũng lựa chọn tôn trọng đồng đội mình.

Cô ấy nhanh chóng trình bày rõ tình hình hiện tại: "Chúng tôi đã bắn đạn tín hiệu, chắc đội tuần tra sắp đến rồi."

Lúc này Tần Trì đã đứng dậy, tuy bước chân chậm chạp nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh đi về phía rắn mối mẹ: "Với cấp bậc của tiểu đội chúng ta, nếu để người khác biết chúng ta đánh chết thú cấp A thì sẽ rất dễ chuốc nhiều phiền phức không cần thiết vào thân.

Lát nữa khi đội tuần tra tới, chúng ta nói rắn mối mẹ chỉ cấp B thôi, nó bị súng năng lượng doạ chạy rồi."

Mạnh Ly gật đầu, thấy Tần Trì vẫn có thể lướt gió nên cô ấy không đỡ mà bay theo anh trở về.

Hai người quay lại giải thích với Hứa Kiều và Tôn Phụ Sơn, lại trả hai khẩu súng năng lượng cấp A và bộ chiến giáp cấp A lại cho Tôn Phụ Sơn.

Bọn họ vừa cất đồ xong, Hứa Kiều còn chưa kịp kiểm tra vết thương cho Tần Trì đã có một lính tuần tra mặc chiến giáp cấp A bay tới.

Sau khi hỏi qua tình hình, lính tuần tra đuổi theo con "rắn mối mẹ cấp B" đã chạy trốn kia, bầu không khí giữa mấy thành viên trong tiểu đội lại chìm vào yên tĩnh.

Hứa Kiều tới gần định chữa trị giúp Tần Trì.

Thấy đồng đội Tần kéo khoá áo chống gió đến tận cổ, Mạnh Ly biết điều gọi Tôn Phụ Sơn qua bên kia xử lý thi thể đám rắn mối cấp C.

Sau khi hai người bọn họ đi xa, Tần Trì mới đưa lưng về phía Hứa Kiều ngồi xuống, cởi áo chống gió ra.

Rắn mối mẹ để lại sau lưng anh một vết thương dữ tợn dài chừng ba mươi centimet, nơi sâu nhất còn thấy cả xương, lại vì không được xử lý kịp thời nên lúc này máu me gần như sắp phủ kín lưng anh, chẳng qua lúc máu chảy đến eo thì bị một luồng gió nhẹ nhàng cuốn lên, sau đó nhẹ nhàng rải xuống đất.

Hứa Kiều nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau.

Cô quỳ xuống bên cạnh, đầu tiên là dùng dị năng làm sạch vết thương và toàn bộ máu sau lưng cho anh.

Cảm nhận được sự mát lạnh, Tần Trì nhắc nhở: "Chắc vừa rồi cô đã tiêu hao không ít dị năng khi chữa trị cho hai người kia, vết thương của tôi chỉ cần cầm máu là được rồi, cô đừng cố sức quá."

Hứa Kiều đặt ngón tay xuống cạnh vết thương trên lưng anh, nghe vậy bèn cất giọng êm dịu: "Anh chỉ bị thương phần mềm thôi, hẳn là sẽ nhanh lành."

Cô vừa dứt lời, dị năng hệ mộc mát mẻ tràn vào chỗ đau của Tần Trì, vết thương máu thịt be bét chậm rãi khép miệng.

Nó khép đến đâu, ngón tay Hứa Kiều dịch chuyển xuống dọc sống lưng Tần Trì theo nó đến đó, mãi đến khi vết thương khép miệng hoàn toàn, đó cũng là bên eo phải gầy gò rắn chắc của anh.

Hứa Kiều là một trị liệu sư chuyên nghiệp, chỉ quan tâm đến việc chữa trị vết thương cho đồng đội chứ không có suy nghĩ gì khác.

Nhưng Tần Trì thì cảm thấy hơi nhột, chỗ vết thương vừa khép lại kia khiến anh tê dại ngứa ngáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận