Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Vết thương hồi phục lại như cũ, Tần Trì chủ động đi ra xa hơn một chút, tránh sau thân cây cởi áo đồng phục tác chiến đã rách tả tơi xuống, thay một chiếc áo dự bị khác.

Vì không được nhìn thấy hoa sen vừa đẹp vừa thơm nên rồng lửa trong đầu anh không vui lắm, có điều nó cũng cảm nhận được cảm giác êm ái mà Tần Trì vừa được hưởng thụ, vô cùng thoải mái, vậy nên nó biết điều hơn, không làm ầm lên hành hạ anh nữa.

Tần Trì đến từ một thế gia quân nhân ở căn cứ Đông Bắc, trước khi tròn mười sáu tuổi anh đã học xong những kiến thức dành cho dị năng giả.

Mười sáu tuổi, sau khi thức tỉnh tinh thần thể rồng lửa và có được dị năng hệ hỏa cấp S, hệ phong cấp S và hệ không gian cấp S, Tần Trì bị ba mình thẳng tay vứt luôn vào quân đội.

Anh từng dẫn đội đi thăm dò khu vực nguy hiểm muôn trừng trước đây chưa ai từng đặt chân đến, cũng từng trú đóng ở căn cứ duyên hải, ngăn cản đám hải thú cấp cao định đổ bổ vào căn cứ, quân công đầy người.

Trong khoảng thời gian từ một thiếu niên dị năng mạnh mẽ nhưng khuyết thiếu kinh nghiệm đến một Thượng tướng từ dị năng đến kinh nghiệm tác chiến đều vô cùng ưu tú, Tần Trì đã từng bị thương vô số lần.

Ba Tần cũng sắp xếp trị liệu sư riêng cho anh.

Đó là một vị Thiếu tướng tính tình bộc trực có song hệ dị năng mộc thổ cấp A.

Tinh thần thể của vị Thiếu tướng kia là cỏ linh chi.

Mỗi khi Tần Trì bị thương, anh ta đã quen với việc trực tiếp lấy tinh thần thể ra, để cỏ linh chi mập mạp của mình "bẹp" một phát lên vết thương anh.

Nhiều lần Tần Trì có cảm giác mình vừa bị anh ta tát cho một cái, thành ra rồng lửa của anh cũng rất chống cự việc được Thiếu tướng chữa thương.

Cho đến hôm nay rồng lửa mới biết hoá ra việc trị thương cũng có thể trôi qua một cách thoải mái như vậy, giống như có chiếc lông chim mềm mại vuốt nhẹ lên lớp vảy cứng rắn của nó.

Rồng lửa lại truyền đạt cảm xúc của mình cho Tần Trì lần nữa, ý là nó thích trị liệu sư dịu dàng này.

Tần Trì không thèm để ý đến nó.

Sự yêu thích của rồng lửa rất đơn thuần, tựa như nó thích đoá hoa xinh đẹp, sau đó lại phát hiện ra hoa chỉ có mã ngoài nên bĩu môi vứt bỏ, nó còn thích uống rượu mạnh, thích trang sức trong suốt lấp lánh vàng choé, thích phun lửa quậy phá đám dị thú nữa.

Chỉ là một lần chạm nhẹ dịu dàng mà thôi, Tần Trì tin rằng nếu anh đi hưởng thụ dịch vụ đấm bóp mát xa, rồng lửa cũng sẽ thích người thợ cung cấp dịch vụ kia, bất chấp đối phương là trai hay gái, già hay trẻ.

Tất nhiên Tần Trì vẫn còn trẻ tuổi khoẻ mạnh, không cần dịch vụ đó.

Anh cũng không quen để người lạ chạm vào người mình.

Sau khi cẩn thận cài xong nút áo cuối cùng, Tần Trì trở về theo đường cũ.

Hứa Kiều đang dựa vào thân cây giả vờ mệt mỏi, khuôn mặt bị mũ sắt che khuất.

Cô chỉ ngước mặt lên để lộ đôi mắt trong veo khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình mà thôi.

Tần Trì ngồi xuống bên cạnh cô, khống chế gió cuốn hai cái xác rắn mối cách đó không xa tới đây rồi bắt đầu thong thả ngồi đào tinh hạch, lột da lấy xương.


Những thứ này đều có thể dùng để đổi điểm, nếu không phải thịt dị thú vừa tanh hôi vừa khó nuốt thì chắc chắn con người cũng sẽ trưng dụng cả thịt chúng nó.

Nhìn quá trình xử lý dị thú như một màn nghệ thuật của anh, Hứa Kiều chợt bật cười: "Nếu anh không làm giáo viên thì đi làm bác sĩ cũng hợp lắm."

Tần Trì: "Tôi không có dị năng hệ chữa trị, dù có là bác sĩ cũng chỉ là bác sĩ ngoại khoa bình thường thôi, nhưng như vậy thì khá khổ cực."

Hứa Kiều: "Đúng là thế thật.

Bây giờ các bệnh viện lớn đều đã quá tải, lúc nào cũng thiếu trị liệu sư."

Trong số những người có dị năng thức tỉnh tinh thần thể thực vật thì hệ trồng trọt chiếm phần lớn, trị liệu sư chỉ chiếm một phần nhỏ trong đó, hệ chiến đấu càng ít hơn.

Mặc dù hai người là hàng xóm nhưng cơ hội ngồi cạnh nhau nói chuyện như này không nhiều.

Nhắc đến nghề nghiệp, Tần Trì thuận miệng hỏi: "Hẳn là trị liệu sư rất được chào đón ở các bệnh viện lớn, sao cô không tới đó làm việc?"

Hứa Kiều đáp một cách tự nhiên: "Giống anh thôi, tôi cũng không muốn làm một công việc quá mệt mỏi."

Lúc này Tôn Phụ Sơn và Mạnh Ly đã xử lý xong thi thể mấy con rắn mối khác và quay trở lại.

Đầu tiên là tiêu hao quá nhiều dị năng, sau đó lại bận rộn xử lý xác dị thú nên bốn người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi, không ai vội rời đi cả.

Tôn Phụ Sơn lấy hai mươi lăm viên tinh hạch mà hôm nay bọn họ thu hoạch được ra chất thành một đống, mặt cười đầy hạnh phúc.

Tần Trì lấy xác con rắn mối mẹ cấp A kia ra khỏi không gian, bảo Tôn Phụ Sơn cất đi: "Cho cậu tinh hạch cấp A đấy, cậu bổ sung năng lượng cho hai khẩu súng đi, còn xác con này thì nhờ cậu mang tới Hiệp hội Lính đánh thuê ở khu vực trung tâm đổi, chắc điểm đổi được sẽ thuộc về tiểu đội chứ nhỉ?"

Tất cả mọi người đều nhìn ra được hoàn cảnh gia đình Tôn Phụ Sơn khá ưu việt.

Tôn Phụ Sơn không có ý định che giấu nhưng cũng không nhiều lời: "Được."

Hai mươi lăm viên tinh hạch được chia ra, bọn họ chia đều mỗi người lấy năm viên để bàn giao nhiệm vụ, năm viên còn lại tạm thời do đội trưởng giữ, lỡ may sau này bọn họ không giết được đủ số lượng dị thú để làm nhiệm vụ thì có thể lấy năm viên này ra bổ sung cho đủ.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, bốn người ngồi lên xe suv, thong thả quay về tàu bay.

Đúng năm giờ chiều, tàu bay hạ cánh xuống phía sau Hiệp hội Lính đánh thuê ở khu Tây.

Ngày mai bốn người vẫn phải đi làm nên tối nay bọn họ phải xếp hàng bàn giao nhiệm vụ.

May mà tiểu đội bọn họ hoàn thành nhiệm vụ và lên tàu bay đầu tiên nên chiếm được vị trí đẹp ngay cửa khoang, thành ra cũng thuận lợi xếp ở phía trước sau khi tàu bay hạ cánh.

Phải đội mũ sắt một thời gian dài rất khó chịu nên Hứa Kiều cởi mũ an toàn xuống, dùng một tay ôm nó, tay còn lại mở vòng tay thông tin ra gửi tin nhắn thoại cho Lục Dương: "Bọn chị về rồi nhưng còn phải bàn giao nhiệm vụ nên có thể chị sẽ về muộn.

Em ăn trước đi, không cần chờ chị đâu."

Lục Dương: "Em không vội, em chờ chị về ăn chung."


Học sinh trung học đang độ tuổi cứng đầu.

Hứa Kiều buông cổ tay xuống, chú ý thấy Tôn Phụ Sơn và Mạnh Ly đứng phía trước mình cũng đang gửi tin nhắn cho người khác, cô vô thức nhìn ra đằng sau.

Không ngờ cô quay lại đúng lúc Tần Trì cúi đầu nhìn xuống.

Hứa Kiều hơi lúng túng cười một tiếng.

Bọn họ xếp hàng mấy phút thì đến lượt.

Trừ tinh hạch không gian cực kỳ hiếm có ra thì mỗi viên tinh hạch cấp C bình thường có thể đổi được hai nghìn điểm.

Lúc bàn giao nhiệm vụ, Hứa Kiều, Mạnh Ly và Tần Trì đều đổi năm viên tinh hạch mình có thành mười nghìn điểm.

Hứa Kiều không biết tiền lương của hai đồng đội kia như thế nào, nhưng mười nghìn này đã là nửa tháng tiền của cô rồi.

Một ngày kiếm được nửa tháng tiền lương, chứng tỏ giết dị thú là một nghề nguy hiểm nhưng mang lại lợi nhuận cao.

Những người to gan và có dị năng mạnh thường chọn làm lính đánh thuê, người nhát gan thì thích tìm một công việc ổn định hơn, chỉ có khi cần số lượng điểm lớn mới bí quá hoá liều.

Các bộ phận lấy được trên người dị thú cũng được đội trưởng Tôn Phụ Sơn đưa ra, đổi được tổng cộng ba mươi nghìn điểm tích lũy.

Tín hiệu trong căn cứ đã khôi phục, Tôn Phụ Sơn gõ chữ gửi tin nhắn vào nhóm chat: [Ngày mai tôi xử lý xác rắn mối mẹ xong chúng ta lại tính một lượt nhé?]

Cả ba người đều đồng ý.

Đã gần sáu giờ, Tôn Phụ Sơn phải về khu vực trung tâm, Mạnh Ly cũng phải đuổi kịp giờ tàu điện ngầm.

Tần Trì nói: "Hồi trưa đã nói rồi, buổi tối tôi mời mọi người ăn cơm hộp."

Thời gian trong không gian không trôi đi nên thức ăn khi bỏ vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn như thế đó.

Tôn Phụ Sơn nhận lấy hộp cơm của mình, hào phòng nói: "Vậy lần sau tôi mời."

Mạnh Ly hơi do dự vì cầm một hộp cơm lên tàu điện ngầm rất dễ sơ ý làm đổ.

Thấy vậy, Tôn Phụ Sơn cầm luôn hộp cơm của cô ấy, cất vào không gian với hộp cơm của mình: "Tôi, tôi đưa cô về, về nhà, vừa lúc còn nóng để ăn."

Vì hôm nay đã hợp tác với nhau nên Tần Trì, Tôn Phụ Sơn và Mạnh Ly cũng coi như trở thành đồng đội thân thiết.

Mà qua mùi thơm toả ra, Mạnh Ly cũng biết thức ăn trong hộp cơm chắc chắn rất hợp khẩu vị mẹ mình, thế nên cô ấy không từ chối nữa.


Tôn Phụ Sơn giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt hai đồng đội có xe rồi chở Mạnh Ly đi về trước.

.

Trong chiếc xe con màu đen, Hứa Kiều ôm balo thoải mái dựa vào lưng ghế phó lái, khó kiềm chế được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mỗi lần trước khi đi làm nhiệm vụ, cô đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng đến khi thật sự gặp phải dị thú cấp cao rồi thì lại là một chuyện khác.

May mà lần này tuy nguy hiểm nhưng không bị thương, cô cũng chuẩn bị nghênh đón khoảng thời gian nửa năm yên ổn rồi.

Chiếc xe con bon bon rời khỏi Hiệp hội Lính đánh thuê, làn gió mát rượi tràn vào từ cửa kính xe.

Hứa Kiều tiện tay vén lại mấy sợi tóc mái tái loạn bên tai, mắt khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, trong đó có ánh nắng chiều vàng kim rực rỡ.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi không hề đường đột vang lên bên tai, Hứa Kiều nghiêng đầu nhìn sang.

Hai tay Tần Trì cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Anh không cười nhưng góc nghiêng anh tuấn vẫn mang lại cho người ta cảm giác bình dị hiền hoà, tựa như nếu Hứa Kiều bắt chuyện thì anh sẽ lễ phép tự nhiên trò chuyện với cô vậy, nhưng nếu Hứa Kiều chỉ muốn an tĩnh nghỉ ngơi thì anh cũng sẽ không chủ động phá vỡ sự im lặng này.

Hứa Kiều không phải người giỏi xã giao.

Bình thường cô cũng ít khi liên lạc với các bạn cùng trường ngày trước, trừ đồng nghiệp trong phòng khám và em trai Lục Dương ra Tần Trì mới quen được mấy ngày này đã được tính là người quen của cô rồi.

Cô lần nữa nghiêng đầu nhìn ánh nắng chiều trong gương chiếu hậu.

Không biết là do nắng quá dịu dàng hay là do Tần Trì chọn bài hát quá nhẹ nhàng thoải mái mà Hứa Kiều lại ngủ thiếp đi.

Mấy sợi tóc bên tai cô lại bị gió cuốn bay, phất phơ theo quy luật bên gò má đỏ hây hây của cô trị liệu sư.

Hứa Kiều đã ngủ nên không cảm nhận được nhiều nhưng hoa sen đang tỉnh táo trong cơ thể cô lại cảm thấy ngứa ngáy, thế là nó chủ động nhú một cánh ra muốn giúp cô vén lại đám tóc con bay tán loạn kia.

Đáng tiếc cánh hoa cũng không hợp với động tác dịu dàng tinh tế này.

Nhưng cánh hoa tự có cách của nó.

Nó nhân lúc tóc bị gió thổi đến bên tai Hứa Kiều mà dính chặt lên, không cho gió thổi rơi xuống lần nữa.

Biện pháp này phát huy tác dụng trong một thời gian ngắn rồi sợi tóc lại nhanh chóng va chạm với cánh hoa mềm mại.

Cánh hoa ngưng tụ từ tinh thần lực còn sợ nhột hơn cả da thịt mịn màng của cô gái, thành ra nó hơi buông lỏng một chút.

Ngay lúc tóc sắp bị làn gió mát thổi tung lần nữa thì một bàn tay thon dài kịp thời vươn ra, nâng cánh hoa mềm mại trong lòng bàn tay.

Tay của người đàn ông vừa rộng vừa dịu dàng, chỉ nắm hờ chứ không làm đau cánh hoa mong mỏng.

Chờ đến khi Tần Trì đặt cánh hoa lên chiếc balo Hứa Kiều đang ôm thì cửa xe bốn phía đã đóng lại.

Tất cả tiếng ồn và gió bên ngoài đều bị cản hết, chỉ còn tiếng nhạc êm ái nhẹ nhàng, có lẽ còn có cả mùi thơm thoang thoảng chỉ thuộc về tinh thần thể hoa sen nữa.

"Xin lỗi, hẳn là tôi nên đóng cửa sổ lại sớm hơn." Tần Trì nhìn cánh hoa nằm im re không nhúc nhích, thấp giọng nói.


Chạm vào tinh thần thể hoa sen của Hứa Kiều có thể cảm nhận được tất cả cảm giác của cô.

Hứa Kiều cảm thấy hàng xóm mới vừa lịch sự ga lăng vừa bí ẩn nên tinh thần thể hoa sen cũng cảm thấy vậy.

Chẳng qua nhiệt độ cơ thể xuyên qua bàn tay vừa rồi truyền đến nó quá cao, chẳng hiểu sao lại khiến nó ngửi được mùi nguy hiểm.

Tinh thần thể hoa sen rất khó hiểu, nhưng vì vấn đề đã được giải quyết nên nó lại yên lặng trở về cơ thể Hứa Kiều lần nữa.

Cánh hoa càng thích ngồi trên đài hoa hơn, bởi vì hai năm gần đây Hứa Kiều không cho cả bông sen xuất hiện bên ngoài cùng một lần nên mấy cánh hoa mới không thể không tách khỏi đài để hành động.

Liếc thấy cánh hoa biến mất, Tần Trì nhìn về phía tay phải đang cầm vô lăng của mình.

Ngay khoảnh khắc đón lấy cánh hoa kia, rồng lửa trong người anh thế mà lại định vùng ra chiếm lấy cơ thể.

Nếu không phải Tần Trì phản ứng nhanh thì nơi cánh chạm vào sẽ là vảy rồng màu đỏ ánh kim cứng rắn.

.

Chiếc xe con từ từ lái vào khu chung cư Bình An.

Tiếng đám trẻ đuổi bắt nhau ầm ĩ bên ngoài làm Hứa Kiều tỉnh lại.

Nhận ra mình ngủ quên suốt đường về, cô lúng túng quay đầu sang nhìn đồng đội.

Tần Trì cười cười: "Xem ra hôm nay cô rất mệt."

Hứa Kiều: "Tôi vẫn còn ổn, thật ra thì anh và Mạnh Ly mới là người mệt mỏi nhất."

Tần Trì: "Cô biết lái xe không?"

Hứa Kiều: "...!Từ khi thi đậu bằng lái đến giờ tôi không chạm vào xe nữa."

Tần Trì: "Nếu cô dám lái thì lần sau đổi thành cô lái nhé?"

Hứa Kiều vội vàng lắc đầu, lỡ cô đụng hỏng xe anh thì không bồi thường nổi.

Xe rẽ vào một hướng, sau đó dừng hẳn trước toà nhà năm tầng.

Bấy giờ Hứa Kiều mới tháo dây an toàn, bóng dáng gầy gò của Lục Dương đã bước ra ngoài cửa.

Hứa Kiều có thể tưởng tượng được cả ngày nay Lục Dương đã lo lắng đến mức nào.

Ngay lúc cô chuẩn bị đẩy cửa xe ra thì Tần Trì đưa một hộp cơm qua: "Bữa tối của đồng đội này."

Hứa Kiều cười nói: "Ừm, coi như thêm cơm cho tôi và Tiểu Dương."

Cô thật sự rất đói.

Lượng cơm của một người cấp C có dị năng hoàn toàn không thua kém gì một học sinh trung học đang tuổi ăn tuổi lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận