Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Nếu không xảy ra tình huống bất ngờ thì mỗi tuần Hứa Kiều sẽ làm việc năm ngày, trong đó bốn ngày làm ca ngày, một ngày làm ca đêm.

Ca ngày đều từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều.

7 giờ 50 phút, Hứa Kiều đã thay áo blouse trắng rời khỏi phòng thay đồ, chào hỏi với các đồng nghiệp đi ngang qua, sau đó lên phòng khám trên tầng ba để kiểm tra tình trạng phục hồi của hai bệnh nhân do cô phụ trách.

Thể chất của dị năng giả chỉ mạnh hơn người thường, sức đề kháng đối với các loại vi khuẩn virus mạnh hơn nhưng vẫn sẽ bị ốm đau, bị thương ngoài da càng cần chữa trị.

Bệnh nhân số 1 mắc bệnh ung thư da giai đoạn đầu, không muốn xếp hàng chờ ở bệnh viện nên mới đến “Phòng khám Bác sĩ Hoa” này.

Ông ta nửa tin nửa ngờ chọn Hứa Kiều làm bác sĩ chữa trị cho mình, dù cô chỉ là bác sĩ trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học chưa được hai năm, chỉ vì chi phí khám chữa bệnh của Hứa Kiều rẻ nhất.

Hứa Kiều đeo khẩu trang, bình tĩnh kiểm tra vết mổ cho bệnh nhân số 1, sau đó nói: “Phục hồi rất tốt, có thể làm thủ tục xuất viện.”

Phương thức trị liệu của bác sĩ dị năng được chia thành ba cấp:

Trị liệu sơ cấp: Phương thức chữa trị bình thường của kỷ nguyên cũ, không tốn tinh thần lực, chi phí thấp, thời gian chữa trị lâu.

Trị liệu trung cấp: Kết hợp chữa trị giữa tinh thần lực, dụng cụ y tế và thuốc, chi phí vừa phải, thời gian chữa trị ngắn.

Trị liệu cao cấp: Tốn rất nhiều tinh thần lực, giúp người bệnh phục hồi trạng thái tốt nhất có thể chữa trị trong thời gian ngắn, chi phí cao, thời gian chữa trị cực ngắn.

Đối với ngoại thương cực kỳ nghiêm trọng hoặc biến chứng bệnh trong cơ thể, hầu hết dị năng giả trong căn cứ sẽ lựa chọn phương thức chữa trị trung cấp vừa kinh tế vừa thực dụng, bác sĩ sẽ dùng tinh thần lực điều khiển dụng cụ y tế nhanh chóng cắt bỏ ổ bệnh, giúp vết thương nhanh chóng khép lại, rút ngắn thời gian nằm trên giường bệnh, sau đó lại dùng phương thức điều thường thông thường để phục hồi trạng thái khỏe mạnh.

Bệnh nhân số 2 là một thằng nhóc quậy phá.

Cậu bé sơ suất làm đứt một đoạn ngón tay nên ông nội cấp tốc đưa cậu bé đến phòng khám gần đây nhất, Hứa Kiều làm phẫu thuật nối ngón lại cho cậu bé.

Ba mẹ của cậu bé đang làm nhiệm vụ lính đánh thuê ngoài căn cứ nên người chăm sóc là ông nội của cậu bé.

Khi Hứa Kiều khom lưng kiểm tra ngón tay của cậu bé, ông cụ nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết, dường như vẫn giữ lại nét ngây thơ khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường của Hứa Kiều, ông ta cười khen ngợi: “Bác sĩ Hứa đúng là trẻ tuổi tài năng, hôm qua tôi còn không tin vào cháu, không ngờ cháu lại chữa cho Cường Cường nhà tôi lành lặn nhanh đến mức này, kỹ thuật không thua kém bác sĩ lớn tuổi ở bệnh viện lớn là bao.”

Hứa Kiều chỉ mỉm cười, xoa đầu cậu bé rồi nói với ông cụ: “Dây thần kinh trong xương đã khôi phục lại rồi, chỉ còn vết thương ngoài da thôi.

Ông định để cậu bé nằm viện chữa trị thêm hay là về nhà tĩnh dưỡng?”

Nét mặt của ông cụ tràn đầy xấu hổ và hối hận: “Con trai con dâu giao cháu trai cho tôi chăm nom, thế mà tôi lại sơ sẩy, chẳng những khiến cháu trai chịu khổ mà còn tốn những 10 nghìn điểm để chữa trị.”

Hứa Kiều im lặng nghe ông ta nói.


Thấy cô không tiếp lời, ông cụ không khỏi lúng túng nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Bác sĩ Hứa, có lẽ ngày mai con trai con dâu tôi sẽ về, 10 nghìn điểm tích lũy này là tiền dưỡng lão của tôi, tôi đành chịu, có điều tôi không muốn hai vợ chồng nó mắng tôi là vô tích sự.

Cháu xem có thể giúp tôi một chút, tốn thêm chút tinh thần lực chữa khỏi hẳn cho Cường Cường nhà tôi được không? Dù sao cũng chỉ còn chút vết thương ngoài da thôi, tốn bao nhiêu tinh thần lực đâu mà.”

Ông cụ không muốn bị bệnh nhân số 1 bên canh nghe thấy nên nói rất nhỏ, nếp nhăn nơi khóe mắt xếp chồng lên nhau, lộ ra vẻ mặt van nài khiến người ta không nỡ từ chối.

Hứa Kiều quay lưng về phía bệnh nhân số 1, khẽ từ chối: “Xin lỗi ông, phòng khám của bọn cháu đều có quy định.”

Tinh thần lực của bác sĩ cấp C có hạn, mỗi ngày Hứa Kiều chỉ có thể thực hiện bảy cuộc phẫu thuật nối xương kiểu này, nếu làm nhiều hơn thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cô.

Bây giờ cô mà đồng ý lén lút giúp cậu bé này, lỡ ngày hôm nay nhận được bệnh nhân mắc bệnh nặng, thiếu một chút tinh thần lực thì phải làm sao đây?

Tuy Hứa Kiều rất có khả năng đã sở hữu tinh thần lực cấp B nhưng cô phải ngụy trang kín đáo mới được.

Hơn nữa ông cụ chỉ cần chi trả 100 điểm tích lũy là đủ để giúp ngón tay của cháu trai khôi phục nguyên vẹn nhưng chính ông ta không nỡ chi 100 điểm tích lũy cho cháu trai, dựa vào đâu là yêu cầu một người xa lạ như cô phải tiêu hao tinh thần lực trị giá 100 điểm tích lũy để giúp cậu bé này?

“Ông suy nghĩ thêm đi ạ, nếu ông có nhu cầu gì thì hãy nói với điều dưỡng trực ban.”

Nói xong, Hứa Kiều rời khỏi phòng bệnh này, xuống phòng 206 dưới tầng hai.

Nửa giờ sau, điều dưỡng trực ban đến nhờ cô làm giấy xuất viện cho cậu bé.

100 điểm tích lũy đủ để mua 10 bình dịch dinh dưỡng trung cấp, đủ cho dị năng giả cấp thấp ăn ba ngày, ông cụ tiếc cũng là điều dễ hiểu.



Buổi trưa được nghỉ ngơi một tiếng rưỡi, Hứa Kiều và các đồng nghiệp đến căn tin ăn cơm.

Cơm của nhân viên phòng khám bao gồm một món mặn và một món rau, rất không tệ, có công ty chỉ cung cấp dịch dinh dưỡng cho nhân viên.

Hứa Kiều đặt mâm cơm lên bàn, sau đó bật máy tính bảng mà mình mang theo lên, vừa ăn cơm vừa xem bài đăng trong khu thuê nhà, chủ yếu là để nghiên cứu giá nhà trọ của các khu chung cư gần đây.

“Sao em lại xem cái này?” Triệu Lộ ngồi xuống cạnh cô, quét mắt nhìn màn hình máy tính bảng, thắc mắc hỏi.

Triệu Lộ năm nay 27 tuổi, cô ấy thích chơi với Hứa Kiều hơn là các bác sĩ chín chắn điềm đạm trong phòng khám.

Hứa Kiều: “Tiểu Dương định cho thuê nhà, em đang điều tra giá thuê nhà giúp em ấy.”

Triệu Lộ: “Nhà chỗ các em chắc chắn là đắt tiền rồi, thuê một phòng đơn cũng phải 3000 điểm mỗi tháng chứ nhỉ?”


Vành đai 2 của căn cứ chứa hơn năm triệu dị năng giả, khu vực cách khu vực trung tâm càng gần thì giá nhà càng cao.

Khu chung cư Bình An nơi nhà họ Hứa đang sinh sống nằm ở phía tây vành đai 2, chỉ cách cổng phía tây của khu vực trung tâm đúng 1 km, chung quanh có đủ siêu thị, bệnh viện, trường học… Những khu chung cư khác toàn là nhà cao tầng, mỗi tầng lầu mười mấy hộ gia đình chen chúc, còn khu chung cư Bình An toàn là nhà lầu 6 tầng, mỗi tầng có hai hộ gia đình, diện tích rộng rãi thoải mái.

Lúc này, Hứa Kiều cũng đã rút ra được giá thị trường.

Nhà họ Lục có ba phòng ngủ hai phòng khách, thuê nguyên căn không kèm sân vườn thì tiền thuê rơi vào khoảng 7.000 đến 10.000 điểm.



Chiều tối tan tầm, Hứa Kiều lái xe đạp về nhà.

Sau khi dùng bữa tối giản dị, Hứa Kiều mở vòng tay thông tin lên rồi gửi tin nhắn cho Lục Dương: [Chị có thể sang nhà em chụp mấy bức ảnh không? Chị cần dùng để minh họa đăng tin cho thuê nhà.]

Lục Dương vừa rời khỏi căn tin trường học, buổi tối còn có hai tiết học.

Khi nhận được tin nhắn này, cậu ấy trả lời: [Chị cứ sang đi, phòng em hơi bừa bộn một tí.]

Hứa Kiều: [Ừ, chị chụp xong sẽ gửi cho em xem.]

Hứa Kiều và Lục Dương đều có chìa khóa sơ cua.

Sau khi nhận được sự cho phép của Lục Dương, cô đi thẳng sang nhà hàng xóm.

Lúc này là chiều hoàng hôn, ánh chiều tà sáng ngời chiếu vào nhà từ ban công, soi sáng một nửa phòng khách.

Trên bức tường còn treo ảnh cưới của vợ chồng chú Lục.

Hứa Kiều cất hết khung ảnh rồi mới bắt đầu chụp ảnh, chụp xong lại treo khung ảnh về chỗ cũ.

Nhà họ Lục chỉ còn mỗi một cậu con trai là học sinh trung học, căn nhà trống vắng và tĩnh lặng, chỉ còn mỗi phòng ngủ của Lục Dương là lưu giữ dấu vết của cuộc sống.

Ba phòng ngủ, hai phòng khách thêm một nhà bếp, một nhà vệ sinh, sân vườn ngoài cửa sổ, Hứa Kiều chụp tám bức ảnh gửi cho Lục Dương xác nhận, sau đó Hứa Kiều mới bắt đầu viết bài cho thuê nhà.

Tuy nội thất của nhà họ Lục đều không còn mới nhưng Hứa Kiều vẫn đặt mức giá 10 nghìn điểm.

Bởi vì phong cách trong sân vườn nhà họ Lục sẽ cung cấp năng lượng tích cực cho khách trọ.

Hôm sau Hứa Kiều ngủ dậy, vừa mở vòng tay thông tin đang bật chế độ im lặng lên thì thấy có mấy tin nhắn mới đến từ người lạ, toàn là hỏi thông tin về căn nhà của nhà họ Lục.


Có người cho rằng giá tiền này quá đắt nên muốn mặc cả, khi bị Hứa Kiều từ chối thì liên tục chửi bới sỉ nhục, có người hỏi thăm tình huống của chủ nhà, cũng có người hẹn ngày giờ xem nhà… Rất nhiều tin tức lẻ tẻ, tốn không ít thời gian để giải quyết.

Nấu bữa sáng xong, Hứa Kiều gọi Lục Dương sang nhà mình cùng nhau ăn sáng.

Hứa Kiều: “Dọn dẹp đồ đạc xong hết chưa?”

Lục Dương: “Dạ rồi.”

Hứa Kiều: “Thế thì em đi học đi, buổi tối chị về nhà sớm sẽ dọn đồ của em sang đây trước, ngày mai chúng ta có thể thu xếp thời gian để khách xem nhà.”

Lục Dương: “Dọn luôn bây giờ đi, em ít đồ lắm.

Với cả dù gì em cũng khỏe hơn chị.”

Cậu ấy biết Hứa Kiều là dị năng giả cấp C, thể lực mạnh hơn cảnh sát võ trang của vành đai 3 nhưng trong mắt cậu ấy, Hứa Kiều sở hữu vóc dáng mảnh mai, làn da trắng nõn, rất giống người đẹp yếu đuối cần được dị năng giả cấp cao bảo vệ trong phim truyện, Lục Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc để Hứa Kiều làm công việc nặng nhọc.

Hứa Kiều buông đũa xuống, chống khuỷu tay phải lên bàn, nói: “Chị em mình so kè xem rốt cuộc ai khỏe hơn.”

Lục Dương nhìn tay phải của Hứa Kiều giơ lên, năm ngón tay thon dài, trắng trẻo nõn nà như ngọc.

Bẻ cổ tay ư? Lục Dương không tài nào tưởng tượng nổi mình sẽ nắm chặt bàn tay Hứa Kiều như thế nào, càng không muốn bị cô áp chế.

Nếu thật sự muốn so kè thì cũng phải chờ cậu ấy thức tỉnh tinh thần thể cái đã.

Cậu ấy ăn cơm nhanh hơn, sau đó đặt bát xuống, đứng dậy nói: “Để em đi dọn đồ.”

Hứa Kiều: “…”



Những người thích thuê nhà trong khu chung cư xa hoa ở vành đai 2 đa phần đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp.

Lính đánh thuê chuyên nghiệp thường xuyên rời căn cứ làm nhiệm vụ, tuy mạo hiểm nhưng kiếm được nhiều tiền.

Có người thích mua nhà, cũng có người chỉ muốn mưa đến đâu mát mặt đến đấy, họ thích thuê một căn nhà đẹp, sau đó dùng toàn bộ số điểm tích lũy còn lại để hưởng lạc hơn là dành dụm mấy triệu điểm tích lũy mua một căn nhà mà mình chưa chắc đã sống được bao lâu để hưởng thụ.

Lần lượt có người đến xem căn nhà của nhà họ Lục, bao gồm những người như một cặp vợ chồng hoặc tình nhân đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, một tiểu đội lính đánh thuê hai ba người, cũng có một lính đánh thuê nom rất hung ác dữ dằn, hầu hết đều là dị năng giả cấp C.

Lính đánh thuê cấp bậc cao hơn hoàn toàn có khả năng thuê nhà ở khu vực trung tâm, hưởng thụ môi trường sống tốt hơn.

Hứa Kiều và Lục Dương kiên nhẫn sàng lọc.

Hứa Kiều hy vọng hàng xóm mới sẽ là người hiền lành dễ gần, còn Lục Dương chỉ muốn khách thuê sẽ là phụ nữ có mức độ nguy hiểm thấp để bảo đảm an toàn cho Hứa Kiều.

Tuy căn cứ sẽ trừng phạt tội phạm nghiêm khắc, song vẫn có những dị năng giả thích phạm tội, giết người phóng hỏa xong thì dứt khoát rời bỏ căn cứ, không bao giờ trở về nữa.


“Sao cặp đôi này lại không được?”

Hứa Kiều mỉm cười tiễn bước một cặp đôi lính đánh thuê, sau đó xoay người lại buồn bực trừng Lục Dương.

Lục Dương mím môi, nhìn bóng lưng của nam lính đánh thuê, nói: “Thằng cha kia cứ nhìn lén chị suốt.”

Hứa Kiều: “… OK, lần này chị nghe em, cơ mà lần sau gặp được vị khách nào chị thấy phù hợp thì dù em phản đối, chị cũng sẽ quyết định luôn.

Trừ phi em không cần chị quan tâm chuyện của em nữa.”

Nhớ lại cảnh tượng Hứa Kiều đang ăn cơm mà vẫn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của người khác, Lục Dương đành phải đồng ý.



Buổi chiều, Hứa Kiều đang khám bệnh cho một bệnh nhân, màn hình trên vòng tay thông tin bất thình lình sáng lên.

Sau khi bệnh nhân rời đi, Hứa Kiều mới mở vòng tay lên, lại là tin nhắn được gửi đến từ một dãy số liên lạc lạ: [Xin hỏi, căn nhà mà ID Hồ Nước Nhỏ đăng tin cho thuê còn đó không?]

Hồ Nước Nhỏ là tên ID của Hứa Kiều lúc đăng ký diễn đàn.

Hứa Kiều: [Vẫn còn.]

Dãy số lạ: [Tôi muốn thuê.]

Hứa Kiều im lặng mấy giây rồi hỏi: [Bạn không muốn xem nhà trước à?]

Dãy số lạ: [Nếu chị cần thì cũng được.]

Hứa Kiều tiếp tục im lặng.

Cô gặp phải đủ loại khách trọ nào là kén cá chọn canh, nào là cò kè mặc cả bao lâu nay, giờ tự nhiên lại gặp được một vị khách trọ ngay thẳng cỡ này.

Chẳng qua cô vẫn muốn tranh thủ lúc xem nhà để tìm hiểu đối phương đôi chút, tránh tình trạng gặp phải một hàng xóm khó gần.

Hứa Kiều: [Khi nào bạn có thời gian rảnh ạ?]

Dãy số lạ: [Khi nào cũng được, xem chị rảnh lúc nào.]

Hứa Kiều ngẫm nghĩ rồi trả lời: [Một giờ chiều ngày mai được không?]

Dãy số lạ: [Được, hẹn gặp lại vào ngày mai.]

Cuộc trò chuyện kết thúc, bệnh nhân kế tiếp vào phòng.

Hứa Kiều kìm nén cảm xúc kinh ngạc vì gặp được một khách trọ thẳng thắn nhường này, tập trung vào công việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận