Sau khi dùng bữa trưa ở phòng khám, Hứa Kiều lái xe đạp về nhà.
Khi về đến khu chung cư thì vừa đến 12 giờ 45 phút.
Lúc này đã là giữa tháng ba, ánh nắng ban trưa chói chang gay gắt khiến chóp mũi Hứa Kiều thấm mồ hôi.
Tranh thủ lúc khách trọ vẫn chưa đến, Hứa Kiều đi rửa mặt.
Lúc vặn đóng vòi nước, Hứa Kiều nhìn lại bản thân mình trong gương, suy nghĩ trong đầu, bỗng một mũi tên nước trong suốt xuất hiện giữa cô và mặt gương, hình dạng của mũi tên vững chãi như vật thật được chế tạo bằng pha lê trong suốt, mũi tên sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Dị năng phụ của Hứa Kiều là hệ thủy.
Trong năm loại dị năng nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thường gặp, ngoại trừ dị năng hệ mộc diễn biến thành ba phương hướng là trồng trọt, trị liệu và chiến đấu, bốn hệ dị năng khác hầu như đều là dị năng chiến đấu.
Dị năng giả cấp E chỉ được tăng cường thể chất, còn tinh thần thể và dị năng không thể thả ra ngoài, cùng lắm chỉ sở hữu thiên phú liên quan đến tinh thần thể, ví dụ như dị năng giả hệ mộc cấp E theo học khoa trị liệu và trồng trọt sẽ dễ dàng hơn.
Còn dị năng giả hệ kim cấp E sẽ có ưu thế trong lĩnh vực nghiên cứu và chế tạo sản phẩm kim loại, sửa chữa máy móc… Hơn người bình thường.
Dị năng giả cấp D có thể thả tinh thần thể và dị năng ra ngoài nhưng năng lực hữu hạn.
Dị năng giả hệ mộc cấp D chỉ có thể phụ trách những công việc hỗ trợ như cày ruộng, tưới tiêu, ngắt hái cây nông nghiệp vân vân… Hoặc làm điều dưỡng trong phòng khám hay bệnh viện.
Còn dị năng giả chiến đấu cấp D cũng chỉ phù hợp với nghề bảo vệ an ninh trật tự trong căn cứ như cảnh sát, hoặc nhận nhiệm vụ lính đánh thuê cấp thấp ít nguy hiểm.
Dị năng giả cấp C mới dần dần bắt đầu có đủ sức chiến đấu để đương đầu với dị thú.
Dựa theo lời đề nghị của các học giả và kinh nghiệm được đúc kết từ các dị năng giả suốt trăm năm qua, các trường quân đội lớn đã sắp đặt lịch học dành riêng cho các sinh viên sở hữu các loại dị năng tương ứng.
Ví dụ như Hứa Kiều, mỗi tuần sẽ có 42 tiết học, chỉ có 4 tiết học nghiên cứu và vận dụng dị năng hệ thủy cấp D, chủ yếu là để rèn luyện cơ thể cường tráng, có được năng lực sinh tồn cơ bản nhất khi rời căn cứ làm nhiệm vụ, không yếu đến nỗi không thể đối phó với dị thú cấp D yếu nhớt.
Trong suốt ba năm học đại học, Hứa Kiều chưa bao giờ học hành chểnh mảng chỉ vì cấp bậc dị năng hệ thủy của mình quá thấp.
Các môn chuyên ngành của khoa chiến đấu, cô đều đạt được điểm tốt đa của cấp D.
Khi tinh thần thể hoa sen của cô đột biến thành ba mươi ba cánh, Hứa Kiều vừa cẩn thận che giấu tinh thần lực hệ mộc dồi dào của mình, vừa tranh thủ lúc đêm khuya vắng người để rèn giũa dị năng hệ thủy cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Mũi tên nước, quả cầu nước cấp C dùng để tấn công, tường nước, lá chắn nước cấp C dùng để phòng ngự hoặc giữ chân kẻ địch.
Chỉ cần khách trọ đến xem nhà không phải là dị năng giả cấp B thì dù đối phương có ý định phạm tội, Hứa Kiều cũng có sức chống cự.
…
12 giờ 55 phút, Hứa Kiều đang ở trong sân vườn nhà họ Lục kiểm tra tình hình sinh trưởng của rau củ thì bỗng nghe được tiếng động cơ xe hơi.
Cô đứng bên cạnh luống rau, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chậm rãi đến gần nơi này, cuối cùng dừng lại ngoài sân.
Đó là một chiếc xe hơi mới toanh.
Xe bus và tàu điện ngầm trong căn cứ vẫn hoạt động bình thường, đồng thời cũng là phương tiện giao thông mà hầu hết người thường và dị năng giả sẽ lựa chọn.
Chỉ những người cực kỳ giàu điểm tích lũy mới mua ô tô chỉ sử dụng trong phạm vi căn cứ này, lính đánh thuê chuyên nghiệp thì thích mua hoặc thuê xe Off-Road đã được cải tạo, có khả năng chống lại sự tấn công của dị thú hơn.
Xe hơi cũng phân chia cấp bậc theo mức giá, có xe thường và xe sang trọng.
Mà nhãn hiệu của chiếc xế hộp trước mắt này hiển nhiên là một chiếc xe sang có bề ngoài khiêm tốn nhưng giá cả đắt đỏ.
Chắc đây chính là vị khách trọ thẳng thắn trên mạng, chẳng trách thấy giá thuê là 10 nghìn điểm mà không thèm mặc cả một xu.
Trong lúc Hứa Kiều đang suy xét về thực lực kinh tế của vị khách trọ mới dựa vào chiếc xe sang mà anh lái đến thì cửa xe bên ghế lái mở ra, một bóng dáng cao lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám sẫm bước xuống xe.
Chỉ nhìn bóng lưng thì chiều cao của người này ít nhất cũng phải 1m90, bất kể là áo sơ mi hay quần tây đều được cắt may tỉ mỉ, ôm trọn bờ vai rộng, vòng eo thon gầy và cặp chân vừa dài vừa thẳng của người đàn ông.
Không tính các nam diễn viên trong phim truyền hình và điện ảnh, đời sống hằng ngày của Hứa Kiều hầu như chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu đàn ông ăn mặc kiểu này.
Cô thường tiếp xúc với những dị năng giả cấp thấp và cấp trung bôn ba làm việc trong các công ty, nhà máy hoặc nông trường, hoặc là lính đánh thuê vừa trở về căn cứ, mặc đồ chiến đấu dính máu đến phòng khám chữa trị.
Các dị năng giả cấp thấp và cấp trung chỉ lo kiếm điểm tích lũy và sinh tồn, dù có đủ tiền để mua loại quần áo này thì cũng không có thời gian và tâm trạng để sửa soạn cho bản thân.
Lúc này, người kia đi vòng qua mui xe quay mặt về phía Hứa Kiều, để lộ gương mặt tuấn tú đến mức vô thực.
Dung mạo và vóc dáng quá xuất sắc sẽ mang lại cảm giác xa cách, khó có thể đến gần đối với người thường.
Khi bốn mắt chạm nhau, Hứa Kiều vừa căng thẳng trong giây lát, đối phương thình lình mỉm cười.
Nụ cười này rất nhẹ, song ánh mắt anh rất ôn hòa, lập tức khiến người ta cảm thấy đây là người lịch sự, sẽ không ngạo mạn khinh thường người khác vì sự chênh lệch tiền bạc hoặc là thứ khác.
“Chào cô, tôi muốn tìm chị Hứa, tôi đã hẹn chị ấy là đến đây xem nhà trọ.”
Tần Trì đứng bên sân vườn, chủ động bày tỏ thân phận của mình với cô gái không biết đã trưởng thành hay chưa, đồng thời đảo mắt về phía cửa sổ căn hộ 102 sau lưng cô, suy đoán có lẽ trong nhà vẫn còn một vị trưởng bối khác.
Hứa Kiều: “… Tôi là chị Hứa đây.
Không biết tôi nên gọi anh như thế nào?”
Gặp được chủ nhà, nụ cười của Tần Trì rõ ràng hơn: “Tôi họ Tần, tên một chữ Trì, Trì trong trì đường (hồ nước).”
Hứa Kiều không khỏi nghĩ đến ID trên diễn đàn của mình là Hồ Nước Nhỏ, không ngờ lại trùng tên với vị khách trọ này.
Vành tai của cô chợt nóng ran, vội quay mặt nhìn về phía cổng khu nhà để che giấu: “Tôi đi cùng anh Tần vào nhà xem xét nhé?”
Tần Trì gật đầu, sau đó đi theo cô vào nhà.
Kết cấu bên trong căn nhà của nhà họ Lục giống hệt như trong ảnh minh họa, chỉ thiếu mất mấy món đồ đã bị Lục Dương mang sang nhà Hứa Kiều.
Cũng như lúc tiếp đón những vị khách xem nhà khác, Hứa Kiều vừa dẫn đường và giới thiệu cho Tần Trì, vừa bí mật quan sát biểu cảm trên gương mặt anh để phán đoán xem anh có hài lòng với căn nhà này hay không.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tần Trì vẫn giữ thái độ lễ phép, bất kể Hứa Kiều nói gì, anh cũng chỉ ậm ừ hoặc gật đầu.
Chẳng mấy chốc đã đi dạo hết căn nhà, hai người trở về phòng khách.
Hứa Kiều quay sang nhìn Tần Trì, lập tức thấy được phần gáy thon dài của anh, hai chiếc cúc áo trên cùng sơ mi được cởi ra, trông có vẻ thả lỏng và tùy tiện hơn hẳn.
Sự chênh lệch chiều cao khiến Hứa Kiều lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Anh Tần thấy thế nào? Có chỗ nào không hài lòng không?”
Nhận thấy Hứa Kiều đang cố gắng che giấu cảm xúc căng thẳng, Tần Trì cười đáp: “Tốt lắm, khi nào ký hợp đồng?”
Hứa Kiều: “… Anh dứt khoát thật đấy.
Ký hợp đồng cũng được, chẳng qua căn nhà này là của em trai tôi, anh phải ký hợp đồng với thằng bé.
Thằng bé đang học trung học, ngày thường phải đến 9 giờ tối mới về nhà, chỉ trừ ngày cuối tuần.
Anh xem khi nào anh có thời gian rảnh gặp thằng bé?”
Tần Trì: “Nếu cậu ấy bằng lòng cho tôi thuê nhà thì tôi có thể ký hợp đồng ngay tối nay.
Chờ đến cuối tuần cũng được, tôi không vội.”
Hứa Kiều: “Em trai tôi dễ tính lắm, thằng bé chỉ có hai yêu cầu đối với khách trọ, thứ nhất là hãy giữ gìn căn nhà cẩn thận, thứ hai là có thể chung sống hòa thuận với hàng xóm láng giềng trong cùng tòa nhà này.
Tôi mạo muội hỏi một câu, anh Tần làm nghề gì vậy?”
Tần Trì cười đáp: “Tôi vừa đồng ý làm giảng viên của Học viện Quân sự số 2, đây là thư mời của tôi.”
Anh vừa dứt lời, một lá thư mời bìa đỏ xuất hiện trong tay anh.
Điều này chứng minh một là anh sở hữu dị năng không gian, hai là sở hữu một viên tinh hạch không gian.
Khách thuê nhà chủ động chứng minh nghề nghiệp của mình là biểu hiện lễ phép, Hứa Kiều có thể kiểm tra thật kỹ.
Nhưng vì thái độ của Tần Trì quá thân thiện nên cô cảm thấy nếu mình kiểm tra kỹ quá thì cứ như không tin đối phương.
Vậy nên Hứa Kiều chỉ mở lá thư mời ra xem dòng đầu tiên để xác nhận Học viện Quân sự số 2 thực sự tuyển dụng Tần Trì, sau đó xác nhận trên lá thư mời này có con dấu của Học viện Quân sự số 2 trong thời gian ngắn nhất, cuối cùng nhanh chóng trả thư mời bìa đỏ lại cho Tần Trì, vui vẻ nói: “Trong số các vị khách đến xem nhà, chỉ có tính cách và nghề nghiệp của anh khiến chúng tôi yên tâm nhất.
Lát nữa tôi sẽ nói với em trai tôi, chắc chắn thằng bé sẽ đồng ý.”
Tần Trì: “Sân vườn nhà các cô được chăm sóc rất gọn gàng sạch sẽ, nếu được sống ở nơi đây thì cũng là niềm vinh hạnh của tôi.”
Hứa Kiều không khỏi tự hào khi thành quả lao động của mình nhận được sự khẳng định của người khác.
Bởi vì căn cứ tấc đất tấc vàng, rất nhiều dị năng giả hệ mộc có sân vườn sẽ trồng cây khắp vườn, tận dụng diện tích đất đai tối đa, bỏ qua tính thẩm mỹ cho sân vườn.
Nhưng Hứa Kiều không cực đoan đến mức đó, cô chừa lại khoảng cách đầy đủ giữa các luống rau, khiến cả sân vườn trông rất đẹp và vui mắt.
Hứa Kiều nhìn đồng hồ trên tường, giải thích: “Tôi còn phải đi làm, buổi tối tôi sẽ nói chuyện này với em trai, chỉ cần thằng bé gật đầu, tôi sẽ nhắn tin cho anh ngay lập tức.”
Tần Trì: “Được.
Cô đi làm ở đâu? Nếu tiện đường thì tôi có thể đưa cô đến nơi làm việc.”
Hứa Kiều cười đáp: “Ngay gần đây thôi, tôi tự lái xe đi làm là được, chỉ mất mười mấy phút thôi.”
Tần Trì: “Được rồi, thế thì tôi về trước đây, hẹn gặp lại cô.”
Hứa Kiều tiễn anh ra ngoài.
Chiếc xe hơi màu đen chạy đi, Hứa Kiều khóa cổng lại, sau đó lái xe đạp đến phòng khám.
…
Buổi tối Lục Dương đi học về, Hứa Kiều vô cùng hài lòng kể cho cậu ấy nghe về Tần Trì.
Nghe nói là khách trọ nam, Lục Dương chỉ muốn nhíu mày, song Hứa Kiều lại khen đối phương hết lời, nếu cậu còn xoi mói giới tính của đối phương thì thật ngang ngược.
“Để em xem có hợp mắt hay không đã.”
Mỗi chủ nhà trồng rau trong vườn đều sẽ lắp đặt camera giám sát trong sân, Hứa Kiều dẫn Lục Dương vào thư phòng, mở video giám sát lên cho cậu ấy xem.
Thế là Lục Dương thấy chiếc xe sang khiêm tốn của Tần Trì, cũng thấy được một người đàn ông trông như nam chính dị năng giả trong phim thần tượng.
Lục Dương rất muốn bới móc khuyết điểm của đối phương, có điều theo biểu hiện trong camera giám sát thì Tần Trì vẫn giữ khoảng cách xã giao hợp lý, chưa bao giờ nhìn lén Hứa Kiều.
Với tư cách là một người thuê nhà, điều kiện của Tần Trì thực sự không thể xoi mói.
Hứa Kiều: “Anh Tần biết em sẽ về nhà vào giờ này nên chắc đang chờ đấy.
Em thấy thế nào?”
Lục Dương: “… Gọi anh ta đến đây đi, em muốn trò chuyện thêm với anh ta, nếu không thành vấn đề thì tối nay ký hợp đồng luôn.”
9 giờ vẫn chưa khuya, tìm được khách thuê nhà sớm ngày nào thì có thể kiếm thêm tiền thuê nhà ngày ấy, Hứa Kiều lập tức liên lạc với Tần Trì.
“Được rồi, anh ấy bảo khoảng 20 phút nữa sẽ đến.”
Lục Dương: “Chị đi ngủ trước đi, em sang 102 chờ anh ta.”
Hứa Kiều: “Một mình em có ổn không?”
Lục Dương: “… Có phải chị thấy anh ta bảnh trai nên định tranh thủ thời cơ ngắm nghía thêm mấy lần không?”
Hứa Kiều chọc ngón tay lên trán cậu ấy: “Chị không có thiển cận đến mức đó đâu nhé.”
Lục Dương: “Được làm giáo viên đại học thì biết đâu anh ta đã 40 tuổi rồi.”
Thể chất của dị năng giả được tăng cường dẫn đến việc tuổi thọ của dị năng giả cũng kéo dài, người 37 – 38 tuổi mà nom không kém người hai mươi mấy tuổi là bao, qua 40 tuổi mới bước vào giai đoạn trung niên, nhưng các cô gái trẻ mới tròn 20 tuổi như Hứa Kiều vẫn có khuynh hướng tìm bạn đời dưới 30 tuổi.
Hứa Kiều chọc cậu ấy thêm phát nữa: “Em nói thế trước mặt chị thì không sao, nhưng lúc gặp anh Tần nhớ khiêm nhường một chút, biết đâu em có thể nhập học Học viện Quân sự số 2 thì sao.”
Lục Dương: “Không thể nào.”
Căn cứ Đông Nam có chín Học viện Quân sự hàng đầu, nếu không tính Học viện Quân sự số 1 ở khu vực trung tâm thì thực lực của Học viện Quân sự số 2 mạnh nhất, hơn nữa vì học phí thấp hơn Học viện Quân sự số 1 rất nhiều nên hầu hết sinh viên dị năng giả cấp A xuất thân từ gia đình nghèo khổ sẽ chọn theo học ở Học viện Quân sự số 2, điều này dẫn đến tình trạng tiêu chuẩn tuyển sinh của Học viện Quân sự số 2 rất cao, ngay cả sinh viên cấp B nếu không có ô dù chống lưng thì sẽ rất khó trúng tuyển.
Chú Lục dành dụm hai năm học phí cho Lục Dương theo tiêu chuẩn học phí của Học viện Quân sự số 3.
Hứa Kiều không muốn gây áp lực cho Lục Dương nên không nói đùa kiểu như “Biết đâu em sẽ thức tỉnh tinh thần thể cấp A thì sao”.
Thực ra đây cũng không phải chỉ là câu nói đùa, ngay cả dị năng giả cấp thấp hay người thường cũng có khả năng sinh con sở hữu dị năng cấp cao, chẳng qua tỷ lệ này rất thấp, chẳng khác nào trúng xổ số giải độc đắc.
15 phút sau, Tần Trì đã đến.
Hứa Kiều đi theo Lục Dương ra ngoài đón anh, sau đó cô về phòng 101 một mình.
Không biết hai người kia đã hàn huyên những gì, tóm lại cuối cùng cũng ký hợp đồng cho thuê nhà.
Hai bản hợp đồng, mỗi bản đều kèm theo bản sao căn cước công dân của hai người.
Hứa Kiều còn tò mò một vấn đề khác, bèn cầm bản hợp đồng mà Lục Dương mang về nhà rồi lật đến trang cuối, thấy được bản sao căn cước công dân của Tần Trì.
Thì ra giảng viên mới nhậm chức của Học viện Quân sự số 2 này chỉ mới 29 tuổi.
Lục Dương giật bản hợp đồng lại, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Sang năm anh ta đã 30 tuổi, không còn trẻ nữa đâu.”
Hứa Kiều: “…”