Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Chín giờ tối thứ tư, tức ngày hôm sau sau khi đã ký hợp đồng thuê nhà, Tần Trì lại đến khu chung cư Bình An.

Rèm cửa hai lớp trong phòng ngủ chính của căn hộ 101 khép kín, Hứa Kiều đang điều khiển năm quả cầu nước to bằng nắm tay di chuyển và xếp hàng theo suy nghĩ của cô.

Theo tình huống thông thường, tinh thần lực của các dị năng giả đều ở mức cố định, sau khi tiêu hao thì có thể khôi phục bằng cách nghỉ ngơi, hoặc là hấp thụ tinh hạch.

Nhưng mức độ vận dụng tinh thần lực của mỗi một dị năng giả lại khác nhau, cũng như hai người đều cao to lực lưỡng nhưng một người am hiểu đấu vật, một người chỉ đánh nhau bằng bản năng, đương nhiên có thể thấy rõ hai mạnh hơn, không cần phải bàn cãi.

Sau khi tốt nghiệp từ trường quân đội, Hứa Kiều từng nhận nhiệm vụ cơ bản do căn cứ ban bố ba lần, mỗi lần đều đi theo tiểu đội lính đánh thuê của chú Lục.

Nể mặt chú Lục, các thành viên trong tiểu đội chiếu cố Hứa Kiều rất nhiều, cô cũng cố gắng phát huy năng lực trị liệu của mình.

Nếu không có chú Lục thì với cấp bậc của tiểu đội lính đánh thuê ấy sẽ không bao giờ tuyển nhận một sinh viên mới tốt nghiệp trường quân đội như Hứa Kiều.

Tỷ lệ tử vong của lính đánh thuê rất cao, người còn thì cảnh còn, người mất thì cảnh mất.

Trong suốt nửa năm qua, các thành viên của tiểu đội chưa bao giờ đến thăm Lục Dương, Hứa Kiều cũng không dám hy vọng xa vời họ sẽ tiếp tục dẫn cô cùng làm nhiệm vụ.

Vậy nên Hứa Kiều càng phải đề cao sức chiến đấu của mình để có thể đối phó với nguy hiểm đến từ bên ngoài sau khi gia nhập tiểu đội lính đánh thuê nào đó, đồng thời cũng có thể giải quyết phiền phức bắt nguồn từ các dị năng giả khác.

Năm quả cầu nước, có quả bay lên cao theo đường cong, có quả hạ xuống, cũng có quả di chuyển theo đường thẳng.

Hứa Kiều điều khiển chúng hoàn thành đường đi theo quỹ tích với tốc độ đều đặn, cô đã luyện tập kiểu này trong suốt một giờ đồng hồ.

Tiếng đỗ xe ngoài cửa sổ khiến Hứa Kiều thoáng nhướng mày.

Cô liếc nhìn đồng hồ, dừng luyện tập quả cầu nước, một quả cầu nước rơi vào chậu cây chanh trong góc phòng ngủ, bốn quả cầu nước bay theo cô ra phòng khách, sau đó tách ra rơi vào mấy chậu cây trồng rau củ.

Khi hơi ẩm trong không khí hoàn toàn tan biến, Hứa Kiều mới ngồi xuống sofa, im lặng chờ đợi.

Vòng tay thông tin sáng lên.

Tần Trì: Tôi đến tìm Lục Dương, lúc nãy tôi đã liên lạc với thằng bé, thằng bé bảo mười phút sau sẽ về.

Trong mắt Tần Trì, Hứa Kiều được coi là chủ nhà của anh, anh đoán chắc chắn cô nghe được tiếng anh đỗ xe nên mới lịch sự báo với cô một tiếng.

Hứa Kiều: Đã khuya rồi, anh Tần có chuyện gì à?

Tần Trì: Tôi muốn sửa lại căn nhà, chiều tối nay đã có bản thiết kế, tôi muốn hỏi ý kiến của Lục Dương.

Hứa Kiều lại lần nữa cảm nhận được thái độ trịnh trọng và lịch sự của anh Tần này.

Anh hoàn toàn có thể gửi bản thiết kế cho Lục Dương, hỏi qua nhắn tin chứ không cần đích thân đến đây gặp mặt trò chuyện.


Căn nhà 102 lúc này không thích hợp để tiếp khách, Hứa Kiều bèn mở cửa, trùng hợp bắt gặp Tần Trì đã đi vào cổng nhà.

Nhiệt độ không khí ban đêm thấp hơn ban ngày bảy tám độ, Tần Trì mặc một chiếc quần thoải mái màu đen, một chiếc áo len xám đậm, khí chất vẫn không hòa hợp với các dị năng giả chung quanh, trông có vẻ hiền hòa và thân thiện hơn bộ đồ áo sơ mi và quần tây hôm qua.

“Chào buổi tối, cô Hứa.” Anh mỉm cười chào Hứa Kiều.

Hứa Kiều không quen với cách xưng hô trịnh trọng kiểu này.

Nhưng Tần Trì gọi với thái độ hết sức tự nhiên, cô quyết định bắt bản thân mình làm quen với thái độ lịch thiệp và lễ độ của đối phương, chứ không phải khuyên đối phương gọi thẳng họ tên của mình.

“Chào buổi tối, Lục Dương sắp về rồi, anh Tần sang nhà tôi ngồi chờ đi, tôi đi pha một ly nước chanh cho anh.”

Dị năng giả bình thường có thể đãi khách bằng nước chanh đã là rất nở mày nở mặt.

Tần Trì cười đáp: “Làm phiền cô rồi.”

Anh cởi giày ngoài cửa, lấy một đôi dép lê đi trong nhà rất hợp với khí chất của anh từ trong không gian, sau đó thong dong đi vào nhà.

Hứa Kiều chỉ vào sofa mời anh ngồi xuống, còn cô vào bếp pha nước chanh.

Khóe mắt của cô liếc thấy Tần Trì không ngồi xuống mà đi đến khu vực gieo trồng ngoài ban công.

Để thu hoạch được nhiều rau củ hơn, đa số dị năng giả hệ mộc sẽ lợi dụng cả không gian trong phòng ngủ, nhà họ Hứa cũng không ngoại lệ.

Hứa Kiều trồng hành, gừng, tỏi, ớt và cà chua, rau chân vịt, rau hẹ, dâu tây.

Chậu trồng cây được đặt trên sàn nhà, hoặc đặt đan xen trên kệ kim loại.

Dưới ánh đèn sáng ngời, khu vực này tràn ngập màu xanh đầy sức sống.

Đây là những chậu cây mà Tần Trì có thể thấy, Hứa Kiều còn trồng chậu cây chanh trong phòng ngủ của mình, phòng ngủ phụ và thư phòng còn trồng một chậu sung và một chậu kim quất.

Hứa Kiều chăm chút sân vườn gọn gàng và đẹp mắt, ở trong nhà càng chú trọng thẩm mỹ thị giác.

Thấy Tần Trì có hứng thú với mấy cây rau củ ấy, Hứa Kiều cười nói: “Khi nào rau lớn, tôi sẽ tặng cho anh Tần chút rau tươi.

Của nhà tự trồng, đảm bảo không phun thuốc lung tung.”

Tần Trì: “Cảm ơn, tôi thích nấu ăn lắm.

Nếu rau quả nhà cô Hứa nhiều đến nỗi ăn không hết thì tôi mong rằng tôi sẽ được ưu tiên mua sắm rau quả của cô.”

Hứa Kiều: “Dĩ nhiên là được chứ, tôi cũng thường xuyên bán một ít cho hàng xóm láng giềng trong khu nhà này mà.”


Tần Trì trở về bên sofa.

Hứa Kiều đặt khay nước lên bàn trà, trong khay có một bình nước chanh và ba chiếc ly thủy tinh.

Mảnh chanh được dùng để ngâm nước chanh là chanh tự trồng phơi khô, bỏ thêm ít mật ong, vị vừa chua vừa ngọt, mát mẻ sảng khoái.

Tần Trì lễ phép khen ngợi, sau đó lấy máy tính bảng của mình ra, mở bản vẽ thiết kế trang hoàng mời Hứa Kiều xem trước.

Bản vẽ đầu tiên là phòng khách.

Sàn gỗ màu đỏ thẫm, vách tường màu trắng ngà, trần nhà màu vàng nhạt, đèn treo thủy tinh lộng lẫy, kèm theo đó còn có một vài nguyên tố màu vàng có thể thấy ở mọi nơi: rèm cửa vàng nhạt, khung bích họa màu vàng thẫm, vật trang trí màu vàng tối trên gia cụ được chế tạo bằng gỗ thật, ngay cả chậu hoa nguyệt quý lớn được bày biện trong phòng cũng có màu vàng nhạt.

Bản vẽ thiết kế được điều chỉnh ánh sáng nên nhìn từ tổng thể sẽ cho người ta cảm giác vừa ấm áp, xa hoa, vừa tao nhã, trầm tĩnh.

Đối với Hứa Kiều, đây là thế giới mà cô không tài nào tưởng tượng được, song khi cô thử đặt Tần Trì vào phòng khách kiểu này thì lại hòa hợp tự nhiên đến bất ngờ.

Hứa Kiều nghiêm túc quan sát thật lâu, sau đó mới che giấu cảm xúc phức tạp của mình, nói với Tần Trì: “Phong cách thiết kế rất dễ chịu.” Dễ chịu đến nỗi khiến cô hâm mộ.

Hứa Kiều lướt sang bản vẽ thứ hai là phòng ăn.

Diện tích căn hộ trong khu chung cư Bình An không rộng lắm, hầu hết đều là kiểu nhà 90 mét vuông, như phòng ăn của nhà họ Hứa đặt một chiếc bàn vuông bốn người, thêm một chiếc tủ đựng bát đĩa thì không còn nhiều không gian.

Còn Tần Trì chỉ đặt một chiếc bàn ăn nhỏ hình tròn đủ để bày bốn món ăn, cũng chỉ có một chiếc ghế duy nhất, mặt bàn màu vàng tối dường như được chế tạo bằng chất liệu gỗ cực kỳ đắt tiền nào đó.

Bàn ăn không chiếm nhiều diện tích nên tủ đựng bát đĩa cực kỳ khí phái, cửa kính và chai rượu phản chiếu ánh đèn lấp lánh, trông rất tráng lệ.

Bản vẽ thứ ba là phòng ngủ, Hứa Kiều không tiện xem kỹ.

Bản vẽ thứ tư là thư phòng, gam màu chủ đạo tương tự như phòng khách.

Bản vẽ thứ năm là phòng chứa quần áo, Tần Trì đổi phòng ngủ phụ thành phòng chứa quần áo riêng! Nghĩ đến tủ quần áo trong phòng ngủ của mình, Hứa Kiều không khỏi ghen ghét, thế là cô chẳng buồn ngắm nghía nhà bếp nữa mà bắt đầu khen ngợi tới tấp.

Không lâu sau, Lục Dương về đến nhà, Hứa Kiều bảo cậu ấy chiêu đãi Tần Trì, còn mình vào thư phòng ghen tị một lát.

Khi Lục Dương đã xem bản thiết kế xong, Hứa Kiều mới ra phòng khách.

Lục Dương thản nhiên nói: “Anh cứ sửa đi.”

Cậu ấy đã nhận tiền thuê nhà giá cao thì cứ mặc cho Tần Trì muốn trang hoàng sao cũng được, dù sao cũng không tiêu xài điểm tích lũy của cậu ấy.


Tần Trì: “Tôi biết cách trang hoàng của tôi không hợp gu thẩm mỹ của mọi người.

Khi nào tôi dọn đi, chắc chắn cậu sẽ sửa lại căn nhà.

Để bồi thường, tôi muốn tặng cho cậu một viên tinh hạch không gian rộng 50 mét vuông, cũng tiện cho cậu giữ lại đồ dùng cũ của căn hộ 102.”

Hứa Kiều: “…” 50 mét vuông, rộng hơn cả không gian phòng ngủ của cô!

Lục Dương: “… Không cần, mấy món đồ đó cũ hết rồi, bán đi cũng chẳng được mấy đồng.”

Tinh hạch không gian cực kỳ hiếm, ngay cả một viên tinh hạch có thể tích một mét vuông cũng có tiền mà không mua được.

Dị năng giả bình thường trừ phi may mắn kiếm được từ chỗ tinh thú, không thì dù có tiền cũng không biết nên mua ở đâu.

Tần Trì: “Những món đồ ấy có ý nghĩa đặc biệt với cậu, nếu bây giờ cậu tùy ý xử lý thì tương lai cậu sẽ hối hận.”

Lục Dương cụp mi mắt: “Chỉ là vật chết thôi, tôi không cần.”

Tần Trì: “Chi bằng thế này đi, tôi dùng viên tinh hạch không gian này làm đặt cọc, sau này khi tôi dọn nhà, cậu trả lại cho tôi là được.”

Lục Dương: “Không cần.

Lỡ đánh mất, tôi không có tiền đền đâu.”

Tần Trì: “Tôi có dị năng không gian, không cần cậu đền.

Nếu cậu không tin thì có thể viết điều khoản này vào hợp đồng.”

Lục Dương: “…”

Có phải người giàu nhiều tiền quá nên ngột ngạt, cứ phải kiếm cớ xài hết tiền mới vui lòng không?

Lục Dương vừa định từ chối thì bỗng liếc thấy dép lê của Hứa Kiều.

Cậu ấy dừng lại trong chốc lát, cuối cùng thay đổi suy nghĩ: “Được, tôi đồng ý nhận tiền cọc của anh.”

Tần Trì nở nụ cười: “Nếu hai người không ngại thì ngày mai tôi sẽ gọi đội ngũ thi công đến đây nhé? Cần khoảng hai ngày để hoàn tất quá trình trang hoàng.”

Lục Dương nhìn Hứa Kiều, Hứa Kiều cũng nhìn cậu ấy.

Chỉ cần hai ngày đã hoàn tất quá trình trang hoàng phức tạp cỡ này, không cần phải nói, chắc chắn Tần Trì đã chọn dịch vụ của công ty trang hoàng cao cấp.

Sau khi ký hợp đồng đặt cọc, Lục Dương và Tần Trì sang căn hộ 102, thu gom đồ dùng đồ điện cũ từ lớn đến nhỏ trong nhà vào tinh hạch màu đen mà Tần Trì đặt cọc cho cậu ấy.

Làm việc xong, Tần Trì lái xe rời đi, Lục Dương về phòng 101, hỏi Hứa Kiều: “Ngay cả trong phim em cũng chưa từng gặp dị năng giả giàu có nào tiện tay tặng tinh hạch không gian cho chủ nhà.

Chị đoán xem, rốt cuộc lai lịch của anh ta là gì? Có khi nào anh ta trêu chọc kẻ thù nào đó nên cố tình thuê nhà ở khu vực chúng ta để mai danh ẩn tích không?”

Nếu thật vậy thì nguy hiểm lắm, một ngày nào đó kẻ thù tìm đến đây, có lẽ sẽ rước lấy tai họa không cần thiết cho họ.


Hứa Kiều: “Em nhìn phong cách hành xử của anh ấy xem có giống như muốn mai danh ẩn tích không? Hơn nữa tuy khu chung cư của chúng ta rất bình thường nhưng mà Học viện Quân sự số 2 không bình thường đâu, anh ấy dám công tác ở Học viện Quân sự số 2 thì chắc chắn là không sợ bị người chung quanh nhận ra.”

Lục Dương vẫn không yên tâm, bèn mở máy tính lên tìm kiếm với từ khóa “Tần Trì” nhưng ngoại trừ thông tin của một số người trùng tên, cậu ấy hoàn toàn không tìm được bất cứ tin tức gì liên quan đến Tần Trì mà họ biết.

Hứa Kiều: “Dù gì cũng ký hợp đồng rồi, em suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Đi ngủ sớm một chút.”

Cô rèn luyện dị năng nãy giờ nên mệt lắm rồi, cần một giấc ngủ để khôi phục tinh thần lực ngay bây giờ.

Lục Dương: “Chị đi ngủ đi, em học bài một lát.”

Nhìn bàn tay cầm chuột của cậu nhóc học sinh, Hứa Kiều lắc đầu, rời đi.

Lục Dương tiếp tục tìm kiếm thông tin của Tần Trì thêm một lát nhưng vẫn không có kết quả gì.

Cuối cùng Lục Dương đổi sang tìm thông tin của các công ty chuyên bán vật dụng trong nhà đã qua sử dụng, chọn một công ty đáng tin cậy rồi liên lạc với đối phương.



Thứ năm, khi Hứa Kiều đi làm thì nhân viên của công ty trang hoàng mà Tần Trì thuê vẫn chưa đến.

Chiều tối cô về nhà thì thấy một chiếc xe tải đỗ ven đường, sau xe chất đầy rác được gỡ ra trong nhà.

Hứa Kiều kiểm tra sân vườn để xác nhận công nhân thi công không phá hỏng cảnh vật, sau đó mới vào cổng.

Cửa phòng 102 mở ra, Hứa Kiều nhìn vào thì thấy tinh thần thể hình máy hút bụi trong suốt đang hút sạch bụi bặm trên sàn nhà mới tinh, làm việc cẩn thận, không phát ra tiếng ồn nào.

Lại nhìn trần nhà màu vàng nhạt và bức tường màu trắng ngà, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tường, sàn nhà và trần nhà đã được trang hoàng hoàn tất.

Đúng lúc này, một ông chú khoảng 50 tuổi đi tới từ nhà bếp, thấy Hứa Kiều ở ngoài cửa, ông chú vội nói: “Cô là hàng xóm trong tòa nhà này phải không? Cô yên tâm, chúng tôi chỉ lau dọn sàn nhà thêm lần nữa rồi sẽ xong việc ngay, bảo đảm không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của các cô.”

Anh Tần đã viết rất rõ trong hợp đồng, yêu cầu họ phải kết thúc toàn bộ công việc sẽ gây ra tiếng ồn trước 5 giờ chiều.

Hứa Kiều đưa mắt nhìn chung quanh, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Các chú giỏi thật đấy.”

Vẻ mặt ông chú rất chất phác: “Chủ yếu dựa vào vợ tôi.

Tinh thần thể của cô ấy là thùng dụng cụ trang hoàng, dị năng trang hoàng cấp A.”

Ông chú vừa giới thiệu xong, một người phụ nữ mặc trang phục lao động, khí chất tháo vát bước ra từ phòng ngủ, vẻ mặt bà ấy hơi mỏi mệt, cầm một chiếc máy ảnh trên tay.

Ông chú đau lòng nói: “Lát nữa chúng ta đến siêu thị mua ít đồ ăn, buổi tối bồi bổ thêm cho em.”

Người phụ nữ trung niên gật đầu chào Hứa Kiều, sau đó nhìn ông chú đầy ghét bỏ: “Anh mau làm việc đi, cứ lề mà lề mề, còn thiếu mỗi chỗ này chưa chụp ảnh thôi đấy.”

Mặc dù người bị mắng là ông chú nhưng dường như tinh thần thể máy hút bụi trong suốt cũng hiểu được, nó vội vàng tăng tốc độ làm việc.

Hứa Kiều bật cười, xoay người về nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận