Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Thứ sáu đến lượt Hứa Kiều trực ca đêm, từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng.

Với thể chất của dị năng giả thì dù thức trắng đêm suốt cả tuần cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe.

Ăn bữa sáng xong nghỉ ngơi một lát, sau đó Hứa Kiều thay đồ thể dục, bắt đầu chạy vòng quanh khu chung cư Bình An.

Chạy hết 20km trong vòng một giờ, Hứa Kiều mồ hôi nhễ nhại về nhà, tắm bằng vòi sen xong thì đã hơn 9 giờ.

Lại có động tĩnh ngoài sân vườn, Hứa Kiều ôm máy tính bản đi ra ban công phòng khách, nhìn qua cửa sổ kính thì thấy công nhân trang hoàng hôm nay vẫn là cặp vợ chồng trung niên mà mình gặp được hôm qua, chẳng qua là chiếc xe tải cũ chở vật liệu xây dựng và rác thải giờ đã đổi thành một chiếc xe hơi cũ, còn có tài xế ngồi trong xe.

Hai vợ chồng xuống xe, người phụ nữ trung niên mặc đồ lao động thấy Hứa Kiều đằng sau cửa kính thì mỉm cười gật đầu với cô, Hứa Kiều cũng đáp lại bà ấy bằng một nụ cười.

Hai vợ chồng nhanh chóng biến mất ngoài cổng khu nhà.

Hứa Kiều nhận thấy tài xế mặc nguyên cây đen ngồi trong xe cứ nhìn mình chằm chằm, cô bèn xem chậu trồng cây chung quanh với vẻ mặt tự nhiên, sau đó xoay người, ngồi xuống sofa.

Cô đã xem bản thiết kế của Tần Trì, các loại vật dụng trang trí trong nhà chẳng những chiếm diện tích hơn cả vật liệu xây dựng mà còn có giá trị cao, cần thiết khuân vác thật cẩn thận.

Do đó nếu công ty trang hoàng cử mấy chiếc xe tải vận chuyển đồ đạc có giá trị cao từ chỗ nào đó đến đây thì chẳng những thu hút sự chú ý của người khác mà còn có khả năng bại lộ năng lực tài chính giàu có của khách hàng, cực kỳ nguy hiểm.

Chi bằng sử dụng một viên tinh hạch không gian có thể mang theo bên mình, vừa có thể che giấu mà lại còn an toàn hơn nhiều.

Mà sức chiến đấu của hai vợ chồng sở hữu dị năng chính là trang hoàng không mạnh nên công ty mới đặc biệt cử thêm một tài xế làm vệ sĩ cho hai người, có thể thấy được tinh hạch không gian quý giá cỡ nào.

Hứa Kiều không nhịn được gửi tin nhắn cho Lục Dương: [Không nói ra, không sử dụng, không bại lộ.]

Tinh hạch không gian là món tài sản mà một khi bại lộ sẽ rước họa sát thân, thậm chí cô không dám nói thẳng trong tin nhắn, chỉ sợ công ty viễn thông sẽ nắm được từ khóa mấu chốt.

Lục Dương: [Em biết rồi.]

Quả thật Lục Dương cũng coi như chín chắn và đáng tin cậy, Hứa Kiều yên lòng, bèn bật máy tính bảng lên, đăng nhập diễn đàn lính đánh thuê.

Diễn đàn này chia thành mấy khu, bao gồm các khu như trao đổi, giao dịch, tuyển dụng nhân sự, nhiệm vụ treo thưởng vân vân… Hầu hết toàn bộ dị năng giả đều đăng ký tài khoản trên diễn đàn này.

Khu mà Hứa Kiều hay xem nhất là khu trao đổi, Hiệp hội Lính đánh thuê sẽ công bố tập tranh dị thú, dị thực, dị trùng mới nhất và bản đồ khu vực nguy hiểm ở khu này, đồng thời được ghim lên trang đầu vĩnh cứu, các lính đánh thuê tốt bụng sẽ chia sẻ kinh nghiệm thăm dò, thu thập tài liệu hoặc chiến đấu vân vân… Đương nhiên cũng sẽ có lính đánh thuê công khai phê phán đồng đội óc lợn chỉ giỏi làm quả tạ của cả đội, hoặc thóa mạ tiểu đội lính đánh thuê khác cướp tài nguyên của mình…

Hứa Kiều có thể học thêm kinh nghiệm từ các bài viết chia sẻ kỹ năng, cũng biết thêm về đạo đức của một vài lính đánh thuê trong các bài viết bóc phốt, bất kể là thật hay giả, lỡ sau này bắt gặp lính đánh thuê nào đó tiếng xấu đồn xa thì mình đề phòng một chút sẽ tốt hơn.

Sau khi chú Lục qua đời, Hứa Kiều cũng trở thành khách quen của khu tuyển dụng nhân sự.


Các tiểu đội lính đánh thuê chuyên nghiệp hầu như đã có thành viên cố định, chỉ khi nào có người thương vong thì mới tuyển dụng thành viên mới, hơn nữa yêu cầu thành viên mới phải là lính đánh thuê chuyên nghiệp.

Còn những dị năng giả đã có công việc ổn định trong căn cứ, nửa năm mới làm nhiệm vụ cơ bản một lần như Hứa Kiều đều được gọi là lính đánh thuê thời vụ.

Lính đánh thuê thời vụ lớn tuổi cũng đã có đội ngũ hợp tác lâu dài, có điều hằng năm sẽ có một lượng lớn lính đánh thuê mới tốt nghiệp từ trường quân đội, người mới nào quen biết rộng thì có thể nhờ cậy sự giúp đỡ của người thân hoặc trưởng bối, còn người mới nào không có người quen, cũng có không thực lực mạnh thì đành phải tạo thành một nhóm với nhau.

Lính đánh thuê hệ chiến đấu coi trọng thực lực dị năng và kinh nghiệm chiến đấu, lính đánh thuê hệ trị liệu chủ yếu phải xem chứng chỉ bác sĩ và kinh nghiệm trị liệu.

Hứa Kiều có chứng chỉ bác sĩ cấp C đàng hoàng, lại làm việc trong phòng khám Bác sĩ Hoa được coi là có chút danh tiếng ở vành đai 2, ít nhất cũng là miếng bánh thơm ngon đối với lính đánh thuê ma mới.

Nhưng “miếng bánh thơm ngon” này chỉ muốn chọn một tiểu đội lính đánh thuê vừa có thực lực, vừa có đạo đức.

Thực lực có thể phán đoán thông qua tọa độ được chia sẻ trên ID, còn đạo đức thì chỉ còn cách sàng lọc thông qua các bài viết bóc phốt, sau đó phán đoán sơ bộ trong quá trình phỏng vấn.

Hứa Kiều vừa xem vừa viết danh sách tiểu đội mà mình sẽ ứng tuyển lên giấy.

Đến khi ngẩng đầu lên, cô bỗng thấy mình có một tin nhắn riêng, bèn mở ra xem.

Triệu Phong: [Mùa thu năm ngoái tôi đi theo chú tôi đến căn cứ Tây Bắc làm một nhiệm vụ dài hạn, hai hôm trước mới về nhà, nghe tin lão Lục mất rồi.

Có phải cậu vẫn chưa làm nhiệm vụ trong nửa năm qua không?]

Hứa Kiều không khỏi cạn lời.

Cô học đại học ở Học viện Quân sự số 3, Triệu Phong là sinh viên cùng khóa với cô, tinh thần thể là sói tuyết, dị năng giả hệ băng cấp B.

Triệu Phong là nhân vật nổi tiếng của khoa chiến đấu, nghe tin khoa trị liệu có một hoa khôi sở hữu tinh thần thể là hoa sen thì cố tình chạy sang xem náo nhiệt, sau đó bắt đầu đu bám Hứa Kiều dai như đỉa.

Cuối cùng chú Lục ra mặt mới khiến cậu ta kiềm chế một chút, không hở tí là chạy đến khu chung cư Bình An như trước kia.

Đặc điểm lớn nhất của anh chàng Triệu Phong này là thích khoe khoang.

Nhìn mà xem, câu đầu tiên trong tin nhắn này chẳng những nhắc đến ông chú cấp A của cậu ta mà còn khoác lác cậu ta vừa hoàn thành một nhiệm vụ dài hạn.

Có điều, Triệu Phong cũng thực sự có đủ vốn liếng để khoe khoang.

Hứa Kiều nhìn hai ngôi sao bạc bên cạnh ID của Triệu Phong, màu bạc đại biểu cậu ta là dị năng giả cấp B, hai ngôi sao chứng minh cậu ta đã tích lũy được 50 điểm cống hiến.

Mỗi lần lính đánh thuê nhận nhiệm vụ cùng cấp bậc thì sẽ nhận được 1 điểm cống hiến, nếu nhận nhiệm vụ vượt cấp thì điểm cống hiến sẽ tăng gấp đôi.


Triệu Phong là lính đánh thuê chuyên nghiệp, Hứa Kiều rê chuột đến chỗ ngôi sao bạc của Triệu Phong, một khung nhỏ hiển thị trên trang web, cho thấy số điểm cống hiến cụ thể của Triệu Phong là 251.

Mọi người tốt nghiệp cùng lúc, vậy mà Triệu Phong đã đạt đến hai sao, còn Hứa Kiều chưa thắp đầy một ngôi sao đồng, điểm cống hiến chỉ có một số 3 trơ trọi tội nghiệp.

Triệu Phong: [Tôi không có ý khác đâu, tuy tôi và chú Lục từng xích mích nhưng mỗi một lính đánh thuê chuyên nghiệp dám mạo hiểm ra ngoài thăm dò đều đáng được tôn trọng, tôi không hèn hạ đến nỗi sẽ cười trên nỗi đau của người khác đâu, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.]

Triệu Phong: [Hứa Kiều, giờ tôi đã khác với hồi còn học đại học rồi, sẽ không mặt dày mày dạn bám theo cậu nữa.

Dù sao chúng ta đều là sinh viên cùng trường, tôi không muốn cậu gặp khó khăn vì chọn sai tiểu đội.

Ngoại trừ thi thoảng đi theo chú làm nhiệm vụ cấp A, tôi còn tự lập một tiểu đội cấp B, cậu là trị liệu sư, tiểu đội chúng tôi rất chào đón cậu.]

Hứa Kiều: [Các cậu không có trị liệu sư riêng à?]

Triệu Phong: [Có chứ, nhưng trị liệu sư càng nhiều càng tốt.]

Hứa Kiều buồn cười.

Trị liệu sư ở trong căn cứ đều là bảo bối nhưng rời xa căn cứ, trị liệu sư vừa là bảo bối vừa là cục tạ, vậy nên tiểu đội cỡ nhỏ sẽ chỉ tuyển dụng một trị liệu sư, nếu số lượng trị liệu sư nhiều hơn thì sẽ không đủ thực lực bảo vệ họ.

Hứa Kiều: [Cảm ơn lòng tốt của cậu, có điều tôi đã tìm được tiểu đội rồi, giờ mà đổi ý thì không ổn.]

Triệu Phong: [Rời khỏi căn cứ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cậu đừng bốc đồng.]

Hứa Kiều: [Liên quan đến tính mạng của mình, tôi sẽ không bốc đồng.]

Triệu Phong: [Thôi được rồi, nếu sau này cậu đổi ý thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.]



Buổi sáng xem diễn đàn, buổi chiều ngủ bù, 6 giờ tối, chuông báo thức đánh thức chủ nhân đúng giờ.

Hứa Kiều tắt đồng hồ báo thức, tắt chế độ yên lặng của vòng tay thông tin, lập tức thấy hai tin nhắn hiện lên.

Tần Trì gửi vào lúc 16 giờ 45 phút: [Hôm nay cô không đi làm à? Tôi thấy xe đạp của cô.]

Lục Dương gửi vào lúc 18 giờ 01 phút: [Dậy đi.]


Hứa Kiều trả lời Lục Dương trước, sau đó hồi âm cho Tần Trì: [Vâng, tối nay tôi trực ca đêm, buổi trưa mới ngủ một giấc.

Anh Tần chuyển đến đây rồi à?]

Tần Trì: [Ừ, sau này chúng ta là hàng xóm, tôi chuẩn bị quà tặng cho cô và Lục Dương, tôi có thể đưa sang nhà cho cô không?]

Có cả quà dọn nhà cơ à? Hứa Kiều ngơ ngẩn mấy giây rồi đáp: [Cảm ơn, anh chờ một lát.]

Hứa Kiều nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với hàng xóm nào lễ phép và lịch sự nhường này nên không khỏi phân vân mình có nên chuẩn bị quà đáp lễ hay không, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định này vì cô thật sự không có món quà nào thích hợp để đáp lại người ta.

Sau khi được chứng kiến phong cách trang hoàng xa hoa của nhà họ Tần, Hứa Kiều ngại đến nỗi không dám tặng chanh pha nước cho anh.

Hứa Kiều đi dép lê mở cửa, thấy cửa phòng 102 đối diện đang mở ra.

Ngay khi cô đang trầm trồ vì phong cách trang hoàng vừa mới tinh sáng sủa vừa quý phái trong căn nhà đối diện thì nghe được tiếng bước chân đều đặn vang lên, Tần Trì đi ra từ phòng khách, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu xám đậm, tay trái xách một chiếc túi đựng quà tinh xảo, tay phải cầm một bình hoa sứ trắng, trong bình cắm bốn năm đóa hoa thược dược màu trắng phớt hồng, loại hoa quý giá mà Hứa Kiều chỉ được thấy trong sách, hoặc trong phim truyền hình.

Rõ ràng trời sắp tối nhưng Hứa Kiều lại cảm thấy hàng lang tối tăm cũng trở nên đẹp đẽ hơn nhờ mấy bông hoa thược dược màu hồng này.

Tần Trì thấy rõ ánh mắt vui sướng của Hứa Kiều, anh cũng rất sung sướng vì đã khiến cô hàng xóm trẻ tuổi vui vẻ như vậy, bèn giải thích: “Lẵng hoa mà tôi đặt mua có vẻ chật chội quá nên tôi rút mấy cây ra, tôi nghĩ có lẽ cô Hứa sẽ thích chúng.”

Hứa Kiều gật đầu theo phản xạ: “Thích chứ, tôi chưa bao giờ gặp loài hoa thật nào xinh đẹp nhường này.”

Rau quả mà cô trồng cũng sẽ nở hoa, khi chúng nở rộ cũng có thể khiến cô vui sướng nhưng hoa thược dược lại là loại hoa hoàn toàn khác.

Hứa Kiều khen ngợi thật lòng thật dạ, song tinh thần thể trong đầu cô bắt đầu rục rịch.

Cô sửng sốt, vội tập trung tinh thần kìm nén tinh thần thể, thuận miệng bù lại: “Có lẽ chỉ có một vài tinh thần thể hoa cỏ mới có thể lấn át vẻ đẹp của hoa thược dược của anh.”

Tần Trì không khỏi kinh ngạc vì câu nói bất thình lình của cô, sau đó dường như đã hiểu.

Hứa Kiều chỉ cao đến cằm Tần Trì hoàn toàn không nhận thấy biểu cảm thay đổi trong giây lát của anh chàng hàng xóm mới chuyển đến.

Cô nhận túi đựng quà và hoa thược dược bằng hai tay, tiếp tục bày tỏ lời cảm ơn chân thành.

Tần Trì: “Chỉ là chút lòng thành thôi, không có gì đâu.

Khi nào Lục Dương đi học về, tôi sẽ đích thân tặng cho thằng bé.”

Mùi thức ăn bay ra từ sau lưng Tần Trì, anh mỉm cười nói: “Tôi đang nấu cơm, cô Hứa đã ăn cơm chưa? Nếu cô không chê thì nếm thử tay nghề nấu nướng của tôi nhé?”

Nghĩ đến chiếc bàn ăn chỉ có một chỗ ngồi trong nhà Tần Trì, Hứa Kiều ý thức được đây chỉ là lời mời khách sáo, vội từ chối: “Không cần đâu, phòng khám của tôi sẽ cung cấp bữa sáng và bữa tối cho nhân viên trực ca đêm.”

Tần Trì gật đầu: “Vậy thì tôi vào nhà nấu cơm tiếp đây, hẹn gặp lại cô.”


Anh lùi vào cửa, mỉm cười đóng cửa lại.

Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm, cô cứ cảm thấy mỗi lần giao tiếp với hàng xóm mới đều sẽ cảm nhận được áp lực.

Hứa Kiều về nhà mình, vừa khép cửa lại thì tinh thần thể hoa sen của cô lập tức toát ra ngoài, cố tình dán sát vào bình hoa thược dược, năm đóa thược dược chen cạnh nhau mới miễn cưỡng to bằng đóa sen của nó.

Hoa sen màu trắng phớt hồng duyên dáng yêu kiều, bốn chiếc lá tròn khẽ đung đưa, dường như đang hỏi Hứa Kiều rốt cuộc ai đẹp hơn?

Tinh thần thể là một phần của dị năng giả, tựa như tay với chân, chắc chắn sẽ bị ý thức của dị năng giả thao túng.

Tuy nhiên tinh thần thể cũng có cá tính riêng, nghe nói sẽ liên quan đến tính cách của dị năng giả, một là sẽ giống hệt tính cách biểu hiện mặt ngoài của dị năng giả, hai là thể hiện khía cạnh bị kìm nén mãnh liệt của dị năng giả.

Hứa Kiều không khỏi buồn bực, cô đâu có đỏm dáng, tại sao tinh thần thể của cô lại cứ phải so kè sắc đẹp với những loài hoa khác?

“Đương nhiên em đẹp hơn, em là đẹp nhất.” Hứa Kiều ôm tinh thần thể của mình hôn một cái, cười nói: “Chị chỉ khách sáo với anh Tần thôi, đây là nghi thức xã giao, em đừng cho là thật.

Mau về đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

Nhận được lời khen, hoa sen ngoan ngoãn trở về trong thân thể Hứa Kiều.

Hứa Kiều bày bình hoa thược dược lên bàn, mở túi quà mà Tần Trì tặng mình, không ngờ lại là một bộ đồ sứ men xanh hình lá sen!

Đồ sứ tinh xảo là tác phẩm nghệ thuật ở kỷ nguyên cũ, tiến vào kỷ nguyên cũ càng trở nên quý giá hơn, vừa đẹp vừa đắt tiền, Hứa Kiều không nỡ dùng.

Cô cẩn thận cất bộ đồ sứ này vào tủ chứa đồ trong phòng ngủ.

Trước khi đi làm, Hứa Kiều rót một ít dị năng hệ mộc vào mấy đóa hoa thược dược trong bình, hy vọng có thể giúp chúng giữ tươi lâu hơn.

Hứa Kiều đẩy xe đạp ra ngoài đường, khi ngồi lên yên xe, cô vô tình liếc về phía cửa sổ nhà 102.

Rèm cửa vàng nhạt được khép kín, ngăn cách ánh mắt dò xét của người qua đường.

Hứa Kiều không nghĩ nhiều, đạp xe đạp đi làm.

Trong phòng khách căn nhà 102 mà cô không nhìn thấy, một con rồng khổng lồ phủ đầy lớp vảy đỏ ánh vàng há to miệng, cạp một đóa hoa nguyệt quý màu đỏ cam.

Đóa hoa xinh đẹp này lại không ẩn chứa bất kỳ năng lượng nào cho nó hấp thụ, rồng khổng lồ lập tức biểu lộ vẻ ghét bỏ, nhả đóa hoa ra khỏi miệng.

Tần Trì bưng hai đĩa thức ăn ra phòng bếp, thấy mấy đóa hoa rơi rụng khắp nơi.

Anh lập tức nhíu mày, rồng khổng lồ phun hai quả cầu lửa màu đỏ ánh vàng về phía anh, Tần Trì mặc cho quả cầu lửa đánh trúng người mình, hấp thụ chúng trong tích tắc.

Đối diện với cái đầu rồng khổng lồ dữ tợn dí sát vào mặt mình, Tần Trì thản nhiên nói: “Chính mày đòi ra ngoài để hít thở không khí, nếu mày dám làm hỏng một bông hoa cọng cỏ nào ở nơi này, tao không ngại tốn chút công sức kìm hãm mày.”

Gương mặt dữ tợn của rồng khổng lồ phút chốc biến thành ỉu xìu, ngoan ngoãn thu nhỏ cơ thể, nằm lên sofa một người trong phòng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận