Dị Năng Bạn Đời Của Tôi Là Con Rồng Lửa


Ban đêm có rất ít bệnh nhân đến phòng khám chữa bệnh nên mỗi lần chỉ xếp lịch cho một bác sĩ trực ban.

Sau khi đến phòng khám, Hứa Kiều mở máy tính lên để nắm rõ tình trạng của các bệnh nhân đang nằm viện, trong đó có bốn người mới nhập viện hồi ban ngày.

Khi mở thông tin của bệnh nhân mới thứ tư, Hứa Kiều thấy được một cái tên quen thuộc, lại liếc nhìn chú thích tinh thần thể của đối phương, cô tức khắc nhận ra người này thực sự là bạn cùng trường cũ của mình, từng nổi tiếng khắp trường vì tinh thần thể hết sức đặc biệt, tuy rằng đa phần là những lời bàn luận tiêu cực.

Khoảng 9 giờ tối, Hứa Kiều mặc áo blouse trắng đi kiểm tra từng phòng bệnh.

Tổng cộng có 10 phòng bệnh, mỗi phòng có hai giường bệnh, không kín bệnh nhân.

Hứa Kiều đến phòng bệnh 106, trong phòng chỉ có mỗi người bạn cùng trường cũ của cô.

Mạnh Ly nằm trên giường bệnh, quấn băng gạc trên trán, gương mặt gầy gò lạnh lùng có mấy vết thương mới toanh, những phần khác trên cơ thể được che dưới tấm chăn trắng nhưng Hứa Kiều biết, vết thương trên cơ thể cô ấy nhiều và nặng hơn trên mặt.

Hứa Kiều đóng cửa lại, tháo khẩu trang xuống, thấy được ánh mắt kinh ngạc của cô bạn cùng trường, cô cười nói: “Xem ra cậu vẫn còn nhớ tôi.”

Mạnh Ly im lặng mấy giây rồi cụp mi xuống, nói: “Thì ra cậu làm việc ở đây.”

Toàn bộ sinh viên trường quân đội đều phải tham gia kỳ thi sát hạch thực hành ngoài căn cứ trước khi tốt nghiệp.

Mạnh Ly là “sói cô độc” của khoa chiến đấu, không có bạn bè lập nhóm với cô ấy nên cô ấy chỉ còn cách chấp nhận để hệ thống phân phối đồng đội ngẫu nhiên.

Còn Hứa Kiều tuy có rất nhiều bạn bè trong khoa trị liệu nhưng trị liệu sư cần thiết đi theo sinh viên của khoa chiến đấu, có rất nhiều người muốn mời cô vào đội, Hứa Kiều không muốn phải lựa chọn, vả lại đã có giảng viên phụ trách sự an toàn của kỳ thi sát hạch nên cô cũng quyết định để hệ thống phân phối ngẫu nhiên.

Thế là Hứa Kiều trở thành trị liệu sư trong tiểu đội của Mạnh Ly.

Mạnh Ly rất mạnh, dẫn dắt đội ngũ bọn họ giành được hạng nhất cấp C.

Hứa Kiều đến trước giường bệnh, xem bệnh án của Mạnh Ly rồi phỏng đoán: “Cậu bắt gặp bầy dị thú, hay là đương đầu với dị thú cấp B?”

Theo hiểu biết của Hứa Kiều đối với Mạnh Ly thì dị thú cấp C thông thường không thể nào khiến cô ấy bị thương nặng cỡ này.

Mạnh Ly nhìn rèm cửa đã khép kín, không trả lời.

Cô ấy không muốn tiết lộ nên Hứa Kiều không hỏi nữa, chỉ trò chuyện ngắn gọn về tình hình vết thương của cô ấy rồi xoay người rời đi, tiếp tục kiểm tra bệnh nhân kế tiếp.

Kiểm tra phòng bệnh xong, Hứa Kiều về phòng trực ban.

Cô điền một vài sổ sách cần thiết rồi ngồi yên tại chỗ, vừa chờ đợi bệnh nhân sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, vừa đọc luận văn y học mới phát biểu trong thời gian gần đây.

Khoảng 11 giờ đêm, có một bệnh nhân mắc bệnh tim cấp tính nhập viện.

Năm nay bà cụ đã 106 tuổi, mái tóc bạc phơ, cô con gái đưa bà ấy nhập viện rất hiếu thảo, chọn phương thức trị liệu cao cấp.

Hứa Kiều dò xét tình trạng cơ thể của bà cụ bằng tinh thần lực, sau đó lắp đặt stent vào mạch vành cho bà cụ hoàn toàn bằng tay, cuối cùng dùng dị năng giúp vết mổ của bà cụ lành lặn như ban đầu.

Sau khi thuốc mê hết hiệu lực, bà cụ chỉ có cảm giác vừa ngủ một giấc ngủ sâu, trên người không đau cũng không ngứa, chỉ cần làm thủ tục xuất viện xong thì có thể theo con gái về nhà.


Bà cụ tiếc tiền chữa bệnh: “Chỉ cần lắp ống vào là được, tốn thêm điểm tích lũy để làm lành vết mổ làm gì? Mẹ có cần ra ngoài đâu, cứ ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được.”

Cô con gái: “Nếu là con thì mẹ muốn thấy con khỏe mạnh, hay là thấy con nằm trên giường ốm đau không cử động được?”

Hai mẹ con càng đi càng xa, tiếng cãi cọ tràn đầy tình cảm cũng càng ngày càng nhỏ.

Hứa Kiều nhìn màn hình máy tính, nhớ lại hồi ông nội qua đời.

Ông nội của cô là trị liệu sư, cô cũng vậy.

Tiếc rằng dị năng trị liệu mạnh cỡ nào cũng không thể can thiệp vào sự già cả của nội tạng trong cơ thể, ngay cả dị năng giả cấp S cũng không thể thoát khỏi số phận chết già.

“Cháu đừng khóc, cháu thức tỉnh tinh thần thể rồi, dựa vào trí thông minh của cháu thì sau này nhất định sẽ thi đậu chứng chỉ bác sĩ cấp C.

Ông biết cháu có thể tự chăm sóc bản thân chu đáo nên ông cũng yên lòng, không còn gì tiếc nuối nữa.”

Một cánh hoa sen trong suốt xuất hiện, nhẹ nhàng kề bên má Hứa Kiều.

Đó là cảm giác vừa mát lạnh vừa mềm mại.

Hứa Kiều nở nụ cười, cọ ngón tay lên cánh hoa: “Ừ, chị không nghĩ nữa đâu, chị đọc luận văn tiếp đây.”

Cánh hoa chợt biến mất.

2 giờ sáng, khi Hứa Kiều đang nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật thì tinh thần thể trong đầu cô thình lình truyền lại cảm giác nôn nao bất an.

Hứa Kiều lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cửa phòng trực ban đã đóng kín đầu tiên.

Ngoài cửa sổ tối om, các bệnh nhân trên tầng ba hẳn là đã ngủ say, vạn vật yên tĩnh, có tiếng vang lạch cạch lạch cạch rất nhỏ, rất đều đặn từ ngoài hành lang đang đến gần phòng trực ban.

Tinh thần thể không thể nói, chỉ biết truyền đạt cảm xúc, Hứa Kiều cảm nhận được cảm xúc của hoa sen không phải là nguy hiểm đang đến gần, mà là khó chịu và kháng cự.

Đúng lúc này, tiếng lạch cạch dừng ngoài cửa, không gian yên tĩnh trong chốc lát, kế tiếp là tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên, cứ như một người nội hướng và nhát gan e ngại sự xuất hiện của mình sẽ khiến Hứa Kiều không vui.

Trong phòng trực ban có giám sát, Hứa Kiều từng cảnh cáo hoa sen nhiều lần rằng không được phép xuất hiện với hình thái hoàn chỉnh nên lúc này chỉ có mười một cánh hoa bay ra ngoài, nhanh chóng xếp thành một chữ trước mặt Hứa Kiều: Đừng.

Sợ Hứa Kiều không hiểu, cánh hoa lại thay đổi hình dạng, biến thành chữ: Lửa.

Hứa Kiều vỡ lẽ: “Tinh thần thể của Mạnh Ly hả?”

Mười một cánh hoa đồng loạt cụp xuống.

Hoa sen là thực vật thủy sinh, bất kể thuộc tính của nó là mộc hay thủy thì đều kháng cự hỏa, đặc điểm này cũng biểu hiện trên người tinh thần thể.

Tuy Hứa Kiều rất cưng chiều tinh thần thể của mình nhưng có một số việc không thể hoàn toàn chiều ý tinh thần thể.

Cô dịu dàng giải thích với các cánh hoa: “Mạnh Ly là bệnh nhân của chị, đồng thời cũng là bạn cùng trường từng hợp tác rất tốt với chị, về tình hay về lý, chị đều không nên từ chối cậu ấy.”


Các cánh hoa buồn bã bay xuống mặt bàn.

Hứa Kiều nhặt từng cánh lên đặt trên trán để chúng trở về trong đầu mình, đồng thời an ủi chúng: “Chị đi gặp nó, các em yên tâm ở đấy, chị bảo đảm nó sẽ không nướng cháy các em được đâu.”

Sau khi thu hồi tinh thần thể, Hứa Kiều đứng dậy, mở cửa từ bên trong.

Một cái bóng màu đỏ lóe lên, nhanh chóng chạy ra sau tường.

Hứa Kiều nhoài người nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy tinh thần thể của Mạnh Ly, một chú bọ cạp lửa màu đỏ thẫm.

Lúc này chú bọ cạp lửa chỉ to bằng bàn tay, chiếc đuôi gai vừa dài vừa sắc bén được quặp xuống bụng, thân thể dán sát vào tường, hai con mắt vừa đen vừa tròn liếc Hứa Kiều rồi vội nhìn xuống dưới, rõ ràng hình thù rất dữ tợn nhưng lại bày ra dáng vẻ đáng thương như bị ác bá đè vào góc tường.



Các sinh viên khoa chiến đấu có một môn học bắt buộc, đó là tinh thần thể hỗ trợ tác chiến.

Mạnh Ly nổi tiếng khắp Học viện Quân sự số 3 là vì có người đăng tải video tỉ thí của cô ấy và Triệu Phong lên diễn đàn trường.

Hứa Kiều cũng từng xem đoạn video đó.

Mạnh Ly là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số các sinh viên cấp C, thành tích của môn học nào cũng xuất sắc, chỉ riêng môn học này, cô ấy không thể huy động tinh thần thể để hỗ trợ tác chiến.

Mạnh Ly giải thích rằng tinh thần thể của cô ấy không muốn lộ diện, song huấn luyện viên cho rằng Mạnh Ly vẫn chưa cảm nhận được đủ áp lực nên đã dàn xếp cho cô ấy đánh một trận với Triệu Phong, người sở hữu dị năng hệ băng.

Triệu Phong thuộc cấp B, sự chênh lệch cấp bậc của dị năng giả như cách lạch trời, Triệu Phong không muốn đánh thật với Mạnh Ly nên chỉ kìm hãm thực lực của mình, làm đối tượng rèn luyện hết phận sự là được.

Nhưng bất kể cậu ta đánh bại Mạnh Ly bao nhiêu lần thì Mạnh Ly vẫn cố chấp đứng dậy đánh tiếp, cuối cùng Triệu Phong mất hết kiên nhẫn, dứt khoát bung hết thực lực của mình để ép Mạnh Ly nhận thua.

Khi Mạnh Ly bị đánh ngất xỉu dưới mặt đất, khóe miệng đổ máu, một con bọ cạp lửa khổng lồ thình lình xuất hiện trên đấu trường, ngoại hình dữ tợn màu đỏ thẫm, thậm chí có những bộ phận đã biến thành màu đen của nó khiến mọi người kinh hãi.

Triệu Phong không khỏi nổi hứng, bèn thả sói tuyết ra để đánh nhau với bọ cạp lửa.

Bỏ qua ngoại hình đáng sợ của bọ cạp lửa thì sự va chạm giữa lưỡi dao băng và quả cầu lửa mang lại sự hưởng thụ thị giác cực hạn cho khán giả, cuối cùng bọ cạp lửa có cấp bậc thấp hơn nên thân thể bị quả cầu băng mà sói tuyết phun ra đập bẹp dí, chật vật nằm bò trên mặt đất.

Sói tuyết rất giống Triệu Phong, dáng đi oai hùng bước đến trước mặt bọ cạp lửa, rung bộ lông trắng muốt một cái rồi ngẩng đầu tru lên.

Ngay khi nó đang tru đầy khí thế thì bọ cạp lửa hấp hối chợt giơ cao đuôi châm đâm thật mạnh vào mõm sói tuyết.

Mõm sói thoáng chốc sưng vò, thậm chí ngả màu đen.

Lúc này mọi người mới nhớ ra Mạnh Ly sở hữu dị năng song hệ, hệ hỏa và hệ độc đều cấp C!

Cảnh cuối trong video là sói tuyết trở về thân thể của Triệu Phong, Triệu Phong ôm cái miệng sưng đen như lạp xưởng ôm hận rời đi, bọ cạp lửa khổng lồ biến mất, Mạnh Ly ngất xỉu được huấn luyện viên mang đi.




Trong lúc nhất thời, Hứa Kiều không thể liên tưởng bé bọ cạp lửa nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt mình với con bọ cạp lửa khổng lồ trong trí nhớ.

Hứa Kiều bước lên một bước, bé bọ cạp lửa kề sát tường tức khắc lùi về sau hai bước.

Hứa Kiều không khỏi buồn cười, cúi đầu hỏi: “Mạnh Ly đã xảy ra chuyện à?”

Bé bọ cạp lửa gật đầu, nhìn lên trên lầu.

Hứa Kiều bèn nói: “Để chị đi xem thử.”

Nhận được câu trả lời của Hứa Kiều, bé bọ cạp lửa biến mất ngay lập tức.

Hứa Kiều nhẹ nhàng lên tầng ba, vào phòng bệnh 306, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Hứa Kiều bật đèn ngoài cửa lên, ánh đèn chiếu vào giường bệnh của Mạnh Ly sẽ không gây chói mắt.

Lúc này gương mặt Mạnh Ly đỏ ửng, cau mày, thân thể đã lâm vào hôn mê khẽ run rẩy.

Đây là biến chứng sau khi phẫu thuật, Hứa Kiều kịp thời chữa trị cho cô ấy, sắc mặt Mạnh Ly dần dần dịu đi.

Trời đã sáng, Mạnh Ly vừa tỉnh dậy thì yêu cầu được xuất viện.

Thấy hóa đơn khám bệnh mà bác sĩ viết cho mình, Mạnh Ly mới biết đêm qua Hứa Kiều đã chữa cho mình thêm một lần.

Chi phí ngoài ý muốn này khiến Mạnh Ly cau mày nhưng điều dưỡng đã giải thích rõ ràng là tinh thần thể của cô mời bác sĩ Hứa đến khám, Mạnh Ly đành phải chi trả điểm tích lũy.

Vết thương ngoài da chỉ phục hồi đến mức khiến cô có thể đi lại một mình.

Mạnh Ly vịn vách tường, thong thả rời khỏi bệnh viện, vừa định thả tinh thần thể ra để chở mình về nhà thì bỗng thấy một chiếc xe đạp trắng đen đỗ ngay cạnh mình.

Mạnh Ly ngẩng đầu lên, thấy Hứa Kiều ngồi trên xe đạp, cựu hoa khôi của khoa trị liệu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mỉm cười đẹp hơn cảnh xuân.

Mạnh Ly dời mắt, nói: “Đêm qua, tôi quấy rầy cậu rồi.”

Hứa Kiều: “Cậu đừng trách tôi bủn xỉn là được.

Chủ yếu là vì phòng khám quy định bác sĩ không được điều trị bổ sung cho bệnh nhân, tôi không thể trái với quy tắc của phòng khám.”

Mạnh Ly tỏ vẻ thông cảm.

Hứa Kiều đỡ tay lái bằng một tay, tay kia duỗi về phía cô ấy: “Thật tiếc vì cậu bị thương nặng cỡ này, có điều tôi vẫn rất vui khi gặp lại bạn cùng trường cũ.”

Mạnh Ly lưỡng lự trong giây lát mới nắm bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô.

Bàn tay của cô ấy đầy rẫy vết trần, Mạnh Ly chỉ định bắt tay một chút rồi thu tay về, không ngờ Hứa Kiều lại giữ chặt tay mình.

Cùng lúc đó, một luồng tinh thần lực như cơn gió mát lạnh chầm chậm phủ kín thân thể cô ấy, những nơi luồng gió mát ấy đi qua, vết thương lớn bé trên người Mạnh Ly nhanh chóng khép lại, kể cả tổn thương mô mạch và tổn thương thần kinh cũng được chữa khỏi bằng phương thức trị liệu cao cấp hoàn hảo nhất.

Mạnh Ly khiếp sợ nhìn Hứa Kiều, cô cười nói: “Đây là đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho bạn cùng trường của tôi, đừng từ chối.”

Nói xong, cô đạp lên bàn đạp rời đi, không cho Mạnh Ly cơ hội từ chối.



Hứa Kiều trở về khu dân cư Bình An vào lúc 8 giờ rưỡi sáng, bởi vì hôm nay là thứ bảy nên rất nhiều dị năng giả đều được nghỉ, trên đường đông người hơn bình thường.


Hứa Kiều chậm rãi lái xe đạp rẽ qua con phố có năm tòa nhà, lập tức thấy hàng xóm mới đang đứng trong sân nhà họ Lục.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái màu đen, quay lưng về phía cô, đứng trước một cây táo giữa sân, vóc dáng cao lớn, sống lưng thẳng tắp.

Mãi đến khi Hứa Kiều xuống xe, Tần Trì mới nhìn về phía cô.

Thấy là cô hàng xóm, anh cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Hứa.”

Hứa Kiều: “Chào buổi sáng, anh Tần.

Hình như anh Tần rất có hứng thú với cây táo này thì phải?”

Tần Trì: “Vâng, tôi chưa bao giờ thấy cảnh táo vừa kết trái, hoặc phải nói là tôi không quen thuộc với tất cả các loài thực vật đang trong giai đoạn sinh trưởng, cho nên…”

Hứa Kiều: “Không sao, anh có thể xem bất cứ lúc nào.”

Tần Trì: “Cảm ơn cô.

Cô yên tâm, tôi sẽ chú ý không giẫm trúng mầm cây.”

Tuy chỉ mới làm quen mấy ngày nhưng Hứa Kiều rất yên tâm về anh Tần.

Trò chuyện xong, cô vào nhà.

Lục Dương đang ngồi trong phòng khách, trước mặt là bình hoa thược dược, một chiếc hộp giày đã mở nắp được đặt trên sàn nhà bên cạnh cậu ấy.

Hứa Kiều khẽ hỏi: “Anh Tần tặng em à?”

Vẻ mặt Lục Dương rất phức tạp: “Thứ này rất đắt.”

Hứa Kiều cười nói: “Anh Tần là người như vậy đấy, tặng quà tùy vào tấm lòng của anh ấy, chúng ta cứ quen dần là được.”

Cô lấy món quà mà Tần Trì tặng mình ra cho Lục Dương xem: “Đồ sứ giữ bao nhiêu năm cũng vẫn dùng được, còn em đang dậy thì, nếu không mang đôi giày này thì sang năm sẽ không vừa đâu.

Em đừng phụ tấm lòng của anh Tần.”

Lục Dương: “… Anh ta hào phóng cỡ này, thử hỏi chúng ta nên đáp lễ thế nào mới được?”

Không tặng quà thì không lễ phép, mà tặng quà thì không tặng được thứ gì có giá trị tương tự.

Hứa Kiều: “Cứ từ từ, chúng ta là hàng xóm, rồi sẽ có lúc anh Tần cần chúng ta giúp đỡ.”

Lục Dương gật đầu, chỉ vào hoa thược dược, hỏi: “Thứ này cũng là anh ta tặng chị hả?”

Đàn ông tặng hoa cho phụ nữ thì không ổn đâu nhỉ?

Hứa Kiều: “Anh ấy bảo là lẵng hoa chật quá nên anh ấy rút mấy cây ra cho chúng ta nhân tiện được ngắm hoa tươi.”

Lục Dương: “… Một người đàn ông thì mua lẵng hoa làm gì không biết.”

Hứa Kiều: “Đây gọi là thú vui cuộc sống, anh Tần rất giàu, đương nhiên là muốn hưởng thụ sao cũng được.”

Lục Dương: “Chị thích kiểu người này à?”

Hứa Kiều chọc lên đầu cậu nhóc học sinh: “Suốt ngày chỉ biết suy nghĩ vớ va vớ vẩn thôi! Ăn sáng chưa? Ăn xong thì vào thư phòng làm bài tập đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận